Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 2: Chương 2: Nhiệt tình thế cơ à?




Trên đường lát đá xanh, vài đứa con nít hét to chạy qua, trong miệng ríu rít: “Tên ngốc đến rồi --!”

Nam nhân đầu trọc tái mét cả mặt, hung ác trừng qua, lập tức dọa khóc bọn trẻ. Chàng trai trẻ không hề phát hiện ra điều gì, hí hửng bừng bừng đi đến trước mặt, hỏi: “Xin hỏi tên họ của tiên sinh?”

“...... Ngài cứ kêu lão Lục là được.”

“Lão Lục?”

“ Ở trong nhà ta đứng thứ sáu.” Tên đầu trọc nhếch miệng cười, nụ cười phảng phất âm u như ngay lập tức có thể rút đao ra đả thương người, “ Tiên sinh xưng hô như thế nào?”

“Tạ Dụ Lan.” Chàng trai hào phóng trả lời, rút cây quạt ra phe phẩy ở trước ngực, trên mặt quạt in bốn chữ “Xuân lan thu cúc”, áo bào trắng bị gió thổi qua, vạt áo bay lên phấp phới, càng làm nổi lên dáng vẻ thiếu gia nhà giàu không rành thế sự.

“ Thì ra là...... Tạ tiên sinh.” Lão Lục gật gù, miễn cưỡng nở nụ cười. Có trời mới biết đoạn đối thoại này họ đã nói đi nói lại bao nhiêu lần.

Tạ Dụ Lan quẹo qua đầu phố, bước chân đột nhiên dừng lại, có chút mờ mịt hỏi: “Đây là nơi nào?”

Lão Lục sợ hắn lại đột nhiên hồ đồ, vội vàng không ngừng nhắc nhở nói: “Tiên sinh, chúng ta đang ở trấn Quất Đài. Trấn Quất Đài dưới chân núi Vạn Hác. Bây giờ ngài phải theo ta về nhà khám bệnh. Ngài tên Tạ Dụ Lan, là một lang trung vân du bốn phương tiếng tăm lẫy lừng, đêm qua vừa tới trấn Quất Đài, buổi sáng còn đi đầu ngõ chợ phía Tây mua trần bì......”

Hắn nói một lèo, hiển nhiên những lời nói này không biết đã lặp đi lặp lại qua bao nhiêu lần, nói một tràng dài cũng không cắn trúng đầu lưỡi, mồm miệng rõ ràng, hai mắt lấp lánh, không khác lắm so với tiết mục báo danh ăn uống.

Tạ Dụ Lan kinh ngạc liếc hắn một cái: “Không phải, ý của ta là...... con phố này tên là g? Nếu là đến nhà ngươi khám bệnh thì sao ta lại phải đi trước? Ta làm sao mà biết được nhà ngươi ở đâu?”

Lão Lục trọc đầu: “......”

Lão Lục xoa xoa cái đầu trọc của mình, theo bản năng nhìn thoáng qua cái góc âm u phía sau nơi mấy tên đồng bạn plastic đang ẩn nấp, bọn chúng đang sôi nổi khoa chân múa tay, động tác thì hoa hòe loè loẹt, vẻ mặt như hận không thể tại hét lên tại chỗ -- xem hiểu mới là lạ đấy.

Lão Lục chỉ đành căng da đầu mà cười: “A ha ha ha, ta, ta đây không phải vì tôn kính tiên sinh sao, nào dám đi trước mặt tiên sinh chứ? Phố này gọi là...... phố Tiểu Quất, tiên sinh không phải vừa nói mình trọ ở khách điếm gần đây sao?”

Tạ Dụ Lan ngẩn người, ngơ ngác nói: “...... Thế à? Ta ở trọ ở chỗ này? À, đúng đúng, ta trọ ở khách điếm Lạc Cam. Coi cái trí nhớ của ta này.”

Lão Lục: “......” Cái khách điếm Cam Lạc kia, đến tên mà ngài cũng nhớ sai nữa là!

Lão Lục có chút đau đầu, chỉ cảm thấy phu nhân nhà mình hình như trí nhớ lại càng ngày càng kém rồi, cũng không biết giáo chủ sai người đi tìm thần y đã tìm được hay chưa nữa. Lần này đi liền đi luôn nửa tháng làm bọn họ thật sự là có chút đỡ không nổi a!

Tạ Dụ Lan tùy ý chỉ đến một hướng, vô cùng tự tin nói: “Ta liền ở bên kia, về sau có chuyện gì thì ngươi có thể tới tìm ta!”

Lão Lục: “......” Thật sao? Nhưng hướng đó là đi ra khỏi thành mà?

Lão Lục vòng lên đằng trước dẫn đường, vừa nói vừa thăm dò: “Tiên sinh tới đây đã bao lâu?”

“Tối hôm qua vừa đến. Mới nãy không phải ngươi cũng vừa nói sao? Ấy? Vì sao ngươi biết tối hôm qua ta vừa đến đây?”

“...... trấn này không lớn, gió thổi nhẹ cái là cỏ lay, nhoáng cái là truyền đi khắp nơi rồi.”

“ Vậy thì tốt quá rồi.” Tạ Dụ Lan cười rộ lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm đuôi mắt kia một ửng lên sắc đỏ càng thêm mê người, “Ta đi vân du khắp nơi, chính là vì tinh tiến y thuật. Nếu mọi người đều đã biết đến, vậy thì ta cũng không cần phải đến từng nhà gõ cửa thăm khám nữa. Xin hỏi Lục huynh đệ, trấn Quất Đài này thường ngày nơi nào náo nhiệt nhất? Ngày mai ta sẽ lập tức qua đó bày sạp khám bệnh, thuận tiện còn có thể xem bói cho người khác.”

“......” Lão Lục khô khốc cười một tiếng, nói ra cái tên phố, lại hỏi, “Ngài là đại phu sao còn có thể xem bói cho người khác nữa?”

“Gia truyền tuyệt học.” Tạ Dụ Lan đắc ý, đem cây quạt xuân lan thu cúc múa may ở trước ngực, “Tổ tiên của ta là đạo y, phương thuật cùng y thuật tương thông, ngẫu nhiên sẽ biết một ít.”

“A...... Thì ra là thế.” Lần này sao lại thêm đất diễn cho mình nữa rồi? Trước kia không lòi ra cái này mà?

Lão Lục sờ sờ đầu trọc, đột nhiên vành tai động đậy, chỉ kịp nghe “Vèo” một tiếng ngay cả ánh mặt trời cũng tạm thời bị chắn, một bóng đen từ trên trời giáng xuống. Lão lục lập tức đem Tạ Dụ Lan bảo hộ ở sau lưng, ánh mắt sắc bén, bộ mặt lấy lòng vừa nãy biến mất. Đằng sau Tạ Dụ Lan cũng vụt ra mấy người, chính là lũ bạn plastic của lão Lục, mấy người vây thành hình tam giác bảo vệ, từng người lấy ra ám khí chủy thủ, che ở trước người, toàn thân đầy sát khí so với bộ dạng đùa giỡn vừa rồi như hai người khác nhau.

Tạ Dụ Lan chưa kịp hoàn hồn, trước mắt liền rơi xuống mấy người. Đứng đầu là nam nhân hắc y, đeo nửa cái mặt nạ, chỉ lộ môi mỏng sắc bén. Mặt nạ bên trái của hắn có vẽ hoa lan, cành lá quấn quanh khóe mắt đi xuống, thướt tha lả lướt, không vương chút ấm áp nào, kết hợp với khí chất toàn thân âm trầm của hắn làm toát ra vẻ mười phần xa cách.

Hắn một tay thu kiếm vào vỏ, gió cuốn lên vạt áo choàng màu đỏ đen của hắn, phảng phất như mặt trời chói chang cũng phải sợ hắn mà trốn vào tầng mây, tứ phía đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Phanh --

Cửa sổ xung quanh lục tục đóng lại, trẻ con đầu xóm tò mò ngó ra cũng bị người lớn ôm lên quắp vào trong nhà.

Ngay cả gà cũng đều im phăng phắc, vô cùng an tĩnh.

Chim sẻ bị doạ sợ, mấy người lão Lục lại đồng thời uốn gối hành lễ, ám khí thu lại vào trong tay áo, ôm quyền hét chói tai: “Thuộc hạ tham kiến --”

Lời còn chưa dứt, bị nữ nhân đi theo hắc y nam nhân ho nhẹ một tiếng đánh gãy.

Lão Lục: “!”

Ầy dà! Thiếu chút nữa lỡ miệng! Cái này mà lộ thì e rằng phải đầu thân hai nơi rồi!

Tạ Dụ Lan ngơ ngác nói: “Đây là......?”

Lão Lục đứng lên, ân cần giới thiệu: “Đây là.....Đại ca nhà ta!”

Tạ Dụ Lan một mặt mê mang, đáy mắt ánh đối diện với nam nhân đeo nửa chiếc mặt nạ kỳ quái, có chút sợ mà túng túng nói: “...... Đại ca nhà ngươi thật uy phong. A, chẳng lẽ người bệnh mà ngươi nói chính là......?”

Lão Lục: “......?” Không không, ngài đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù toàn thể thuộc hạ Vạn Hác Cung đầu óc đều có bệnh thì trăm triệu lần cũng không thể là giáo chủ có bệnh a!

Nhưng giây tiếp theo, trăm triệu lần không thể là giáo chủ có bệnh, giáo chủ chính cống liền sải bước lên đằng trước, mặt không biểu tình nói: “Tiên sinh, ta có bệnh, trị không?”

Tạ Dụ Lan: “?”

Tạ Dụ Lan lén lút nhìn về phía lão Lục, ánh mắt biểu thị: Bệnh này xem ra cũng không nhẹ nha?

Lão Lục: “......”

Nữ nhân đứng ở phía sau hắc y nam nhân, cái đầu rất cao, dáng người lả lướt, mặc một bộ quần áo màu tìm, khoác áo tuyết sa, ôn nhu cười nói: “Vị tiên sinh này, chính là họ Tạ?”

Tạ Dụ Lan chắp tay thi lễ: “Đúng là tại hạ.”

“Thật tốt quá, vậy là cuối cùng là tìm được Tạ tiên sinh.” Nữ nhân nói, “Nô gia Hoa Tam, là nha hoàn bên cạnh đại công tử Tần Lam Chi. Mấy vị này là...... huynh đệ của đại công tử nhà chúng tôi, vâng lời của đại công tử, vẫn luôn tìm kiếm Tạ tiên sinh.”

Tạ Dụ Lan giơ tay chỉ chỉ cái mũi của mình: “Tìm ta? Tìm ta làm chi?”

“ Đương nhiên là vì tiếng thơm của tiên sinh bay xa.” Hoa Tam che miệng cười, đôi mắt đẹp phảng phất mang theo móc câu, lông mi cong dài khẽ run lên, nói, “Không biết tiên sinh bây giờ có thời gian không?”

“ Thật ra cũng chẳng có việc gì......” Tạ Dụ Lan trộm nhìn về phía hắc y nam nhân nãy giờ cứ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cách mặt nạ, hắn không rõ vẻ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt kia làm lông tơ cả người hắn dựng thẳng hết cả lên. Yết hầu hắn di chuyển lên xuống, nói, “Hoa Tam cô nương nhỉ? Có thể nói chuyện một chút không?”

Hoa Tam dơ tay mời, Tạ Dụ Lan đi qua mà cảm thấy lưng như kim chích, đi xa chút lại quay đầu xem, chỉ thấy vị đại công tử tên Tần Lam Chi vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm mình không bỏ.

Tạ Dụ Lan: “...... Xin hỏi cô nương, các ngươi muốn mời ta khám bệnh, chính là cái vị đại công tử kia hả?”

Hoa Tam cứng ngắc cười: “...... đúng.”

Tạ Dụ Lan nói: “Trên đường ta nghe Lục huynh đệ nói, đại công tử nhà ngươi...... Đầu óc không tốt lắm?”

Hoa Tam: “......”

Hoa Tam nghiêng người nhìn qua, cười như không cười nhìn vào mắt bọn lão Lục.

Lão Lục: “......” Ta oan mà, ta thật sự bị oan! Đậu Nga cũng chưa oan bằng ta!

Hoa Tam cùng giáo chủ nhà mình vừa trở về liền nghe tin Tạ Dụ Lan ở trấn Quất Đài, ngựa chẳng kịp dừng mà chạy đến đây. Trước khi bọn họ đi Tạ Dụ Lan rõ ràng còn ở Vạn Hác Cung, sao bây giờ lại xuống núi rồi? Còn thêm cho mình nhiều đất diễn mới như thế?

Khi Tần Lam Chi trên đường đến, nghe nói Tạ Dụ Lan mấy ngày gần đây đều thích giả làm đại phu. Y vội vã tính dỗ người về Vạn Hác Cung trước, sau đó hắn nói cái gì cũng nghe theo sau.

Ai mà ngờ được, lão Lục trước đó lại đào cho y cái hố.

Hoa Tam thở dài, cảm nhận được hơi thở như núi băng ngàn năm của giáo chủ nhà mình tựa hồ ngày càng thấp, vô cùng cẩn thận mở miệng hỏi: “Lục công tử hắn...... hắn đã nói như thế nào?”

Tạ Dụ Lan ồ một tiếng, nói: “Nói đại công tử nhà ngươi bị đụng hỏng đầu rồi, khi thì không nhớ rõ chính mình là ai, khi thì lại nói quàng nói xiên, tự hỏi tự trả lời, còn có chứng phán đoán, tóm lại đầu óc hồ đồ thật sự.”

Hoa Tam: “......”

Tần Lam Chi: “......”

Tạ Dụ Lan tự tin nói: “ Có điều cô nương yên tâm, loại này bệnh ta rất rõ ràng, ta có thể trị.”

Hoa Tam: “......”

Hoa Tam cười tủm tỉm mà nhìn hắn, lặp lại một lần: “Ngươi có thể trị?”

“Đúng vậy!”

“...... Vậy thì thật đúng là...... quá tốt rồi.” Hoa Tam quay đầu lại cùng giáo chủ nhà mình liếc nhau liền thấy ma giáo giáo chủ Tần Lam Chi, không gì không làm được, hô mưa gọi gió, quấy cho toàn võ lâm không ngày yên ổn đang chắp tay sau lưng, hiển nhiên không muốn nhận cái danh mắc chứng ' đầu óc có bệnh ' này cho lắm. Nhưng...... Việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô ích.

Tần Lam Chi yên lặng gật đầu, Hoa Tam xoa xoa huyệt thái dương, đành phải thuận nước đẩy thuyền: “Nếu như thế, có thể mời tiên sinh cùng chúng ta trở về không? Cũng là để thuận tiện khám bệnh.”

“Có thể.” Tạ Dụ Lan gật đầu, “Nhà ngươi ở chỗ nào?”

Hoa Tam cười: “Vạn Hác Cung trên núi Vạn Hác.”

Nàng cường điệu nói ra mấy chữ này, cẩn thận mà nhìn biểu cảm trên mặt nam nhân, nhưng làm người ta thất vọng chính là Tạ Dụ Lan không hề có phản ứng, chỉ mờ mịt nói: “Đó là nơi nào?”

“ Cách trấn Quất Đài không xa.” Tần Lam Chi đi lên đằng trước, đi từ từ từng bước nhỏ, lấy ra một chiếc còi làm bằng ngọc, một âm thanh bén nhọn vừa vang lên, lúc sau một con hắc mã từ phía xa chạy tới. Nó toát ra sát khí tứ phía, chưa đeo yên ngựa, cái đuôi đen nhánh bung xoã ra, bốn chân cường tráng, lông bờm mượt mà uốn lượn, nhĩ tiêm như lân nhĩ. Nó thấy Tạ Dụ Lan liền lon ton chạy tới, cắn một ngụm lên đầu tóc Tạ Dụ Lan.

Tạ Dụ Lan: “???” Nhiệt tình như vậy sao?

“Nó tên Tần Lân.” Tần Lam Chi bế Tạ Dụ Lan lên lưng ngựa, ngón tay theo thói quen vuốt tóc đen của nam nhân, nói, “Nó rất thích ngươi.”

Tạ Dụ Lan: “......”

Tạ Dụ Lan sốt ruột hoảng hốt nhìn đám người Hoa Tam nói: “Này, này...... Có thể cho người bệnh cưỡi ngựa sao?” Thật sự sẽ không phi xuống dưới vực sâu cho mọi người cùng đồng quy vu tận đấy chứ?

Tần Lam Chi cười 'a' một tiếng, ngực chấn động nội lực, chấn đến Tạ Dụ Lan toàn thân rùng mình.

Lông mày hắn dựng đứng, tay nắm chặt lông bờm của hắc mã, Tần Lam Chi cho rằng y hiểu rõ nội lực kinh người của mình, tất nhiên sẽ hại không làm hại hắn, thế mà lại thấy nam nhân cuốn cuốn ống tay áo, một bộ dáng thấy chết không sờn: “Ta biết rồi, ngươi bây giờ cho rằng bản thân mình chính là võ lâm minh chủ chứ gì? Muốn biểu diễn tiết mục một chưởng bổ gãy cổ thụ ngàn tuổi à? Ta đã chuẩn bị xong rồi, đến đây đi!”

Tần Lam Chi: “......”

Hoa Tam: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.