Hỏa Khuyển khom đầu xuống trong miệng nó tụ thành khối linh khí to lớn màu xanh lục quỷ dị, giơ hai chân trước lên không rồi dậm mạnh xuống. Mặt đất dư chấn nhẹ nhàng rồi từ từ tách ra để lộ lối đi sâu hoắc xuống lòng đất tối đen hun hút không thấy đáy.
Bên dưới thò lên vô số bàn tay trắng bệch gầy guộc quơ loạn và tiếng rên của linh hồn ở đáy Cửu U, tiếng gầm gừ đe dọa làm những bàn tay quỷ kia rút lại thụt vào màn đêm bất tận, nó nhanh chân đi tiên phong rồi quay lại ra hiệu cho hắn cùng xuống.
Loại oán khí này tương thông với hồn kí sinh trên nguyên thần Cửu Anh, chúng phản ứng và định cắn ngược lại. Nếu là lúc trước chắn chắn không thành vấn đề mà đè bẹp tất cả bằng tử khí trên người còn hiện giờ hắn không có linh lực nên đám oán khí này không giải quyết tốt sẽ không thể đi tiếp.
Nộ khí của Đế Á chỉ là giải quyết trước mắt, chắc chắn oán hồn sẽ bám theo họ suốt quãng đường để kiếm cơ hội tấn công.
"Gâu!" - [Tôn thượng không cần sợ chúng, có ta ở đây sẽ bảo vệ người! ]
Suy nghĩ một hồi hắn cắn vào đầu ngón tay trét máu của mình lên hai mí mắt. Ma quang mở ra toàn thân Cửu Anh da thịt biến đổi, chớp mắt đã hóa về nguyên hình.
Sẽ thuận lợi hơn nếu hắn di chuyển dưới hình hài nguyên thủy của chính mình. Dù không phải lần đầu tiên thấy hình dạng của chủ nhân nhưng mỗi lần hóa hình hắn to hơn mấy ngọn núi, lần nào cũng khiến Đế Á sợ đến thất hồn bát đảo, trước mặt Cửu Anh nó không khác gì một con kiến con.
Hắn di chuyển một cái đầu đến gần Đế Á rồi ngậm nó bỏ lên lưng, cất cánh bay vào trong Cửu U lộ.
Cửu đầu xà từ kiếp trước sớm đã rột rửa thoát thai hoán cốt thành giao, chỉ còn một bước cuối cùng là thăng đến long tôn chi thể, một khi thăng đến cửu đầu long sẽ có được viễn cổ huyết mạch giống Cùng Kỳ. Mở ra tư cách tiến vào Hồng Hoang thế giới.
Cuối cùng vẫn không thể qua được tình kiếp mãi mãi dừng lại ở giao hình.
"Bổn đại gia không còn hỏa diệm hộ thể mà dọa ngươi đến tè ra quần rồi sao? Kẻ nào vừa rồi còn lớn tiếng nói bảo vệ cho ta. Bộ dạng này thật khó coi."
"Ẳng ẳng...!" - [ Tôn thượng đừng mải lo trêu chọc ta nữa, người không có linh khí hộ thân, hình dạng này không thể giữ lâu, nhanh chóng vượt qua âm lộ tiến vào Thiên Vực đi, ba động tu vi của chín tên yêu vương nhạt dần. Họ chắc đã xong việc rời đi rồi. ]
Oán hồn và yêu thú dọc đường không thấy đâu, tất cả lặng lẽ như tờ, chỉ là một màn đen vô tận trải dài. Ở tít phía xa có một chấm sáng nhỏ. Đó là Thiên Vực - Nơi sâu nhất của trời đất.
Đế Á ngửi mãi cũng không ngửi thấy mùi của yêu thú nào ở quanh, nơi này còn được xem là ngục tù của ma giới, những kẻ biến chất tàn sát đồng tộc lúc trước đều bị hắn nhốt lại ở đây, đáng lẽ phải có rất nhiều yêu quái đại ác dọc đường mới đúng đằng này lại không thấy động tĩnh gì.
Cửu Anh thuận lợi rời khỏi âm lộ, Thiên Vực hiện ra, lung linh mờ ảo như bầu trời sao lấp lấp tinh thể, từ lối vào đã được trải tấm thảm trắng dẫn thẳng đến cửa lớn của một tòa thành khổng lồ treo tấm biển vàng ghi rõ hai chữ Thiên Ma thành treo đầy dải lụa và lồng đèn trắng.
Hắn đáp xuống trước cổng hóa lại hình người. Dao động của dương khí xung quanh hoàn toàn không có hơi thở của người sống.
"Gâu." - [ Tôn thượng, thuộc hạ hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của phàm nhân. Có lẽ tế vật đã chết hết rồi. ]
"Chết hết!? Vương Phàm hắn rốt cuộc bị sao vậy, cả hơi thở long tộc ngươi cũng không nghe được sao?"
Nó lắc đầu rồi theo chân chủ nhân vào thành, Cửu Anh đặt bàn tay lên cánh cửa sắt kịch cộm nặng hơn vạn cân khiến nó hé mở. Bên trong cũng yên tĩnh như ở âm lộ, rõ ràng là có gì đó rất bất thường.
Thiên Ma thành là hoàng lăng thờ Ma tôn nên có rất nhiều thi nô trông coi nhưng hiện giờ xung quanh cả một tiếng ruồi kêu cũng không có. Ngoài mấy chiếc kiệu hoa rỗng nằm nghiêng ngửa mặc gió lay thì không còn gì khác.
Cả hậu hoa viên xây quanh tượng đài có linh vị làm bằng đá của Ma tôn đầu tiên trồng đủ các loại hoa kiếp trước hắn thu gom ở nhân giới và tiên giới về cũng không còn.
Cửu Anh thất vọng nhìn những khóm hoa. - "Lưu ly, bỉ ngạn, tử lan, tử vi... Đều héo úa hết rồi."
"Gâu!" - [ ta có thể làm chúng hồi sinh. ]
Hắn lắc đầu: "Không cần, ngươi ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một lát."
Đế Á quay trở ra ngoài canh chừng, trước khi rời đi có một mùi hương kì lạ xông vào mũi nó nhưng không phải mùi của oán linh hay là thực thể gì đó nhất định nên dễ bị lầm tưởng là mùi hoa còn sót lại.
"Phụ thân, mẫu thân nên gọi thế nào đây..." - Cửu Anh hai mắt ngẹn ngào nhìn vào linh vị bằng đá có khắc chữ Thiên Ma chi vương. Mục Chước chi mộ, mà không để ý phía sau lưng hắn một bóng đen từ từ đi đến.
Y bịt chặt hai mắt thì thầm bằng một giọng rất ôn nhu. "Bảo bối, đoán được ai không?" - Kẻ kia chủ siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt còn đưa lưỡi liếm quanh cổ hắn.
"Tam ca, ta lớn rồi huynh còn liếm nữa thì ta sẽ phát dục, lúc đó huynh có gả cho ta không."
Hỗn Độn mỉm cười xoa bụng hắn: "Gả cho đệ không phải không được, nhưng mà... Tiểu quỷ ngươi vừa gặp đã bắt tam ca đổ vỏ, hình như là có chút quá đáng."
"Ta không hiểu huynh đang nói gì." - Hắn hốt hoảng đỏ mặt đẩy Hỗn Độn ra.
Hỗn Độn:
"Đệ cần gì giấu ta. Sẵn tiện nhắc nhỡ đệ sau này tránh kích động, bay nhảy ít một chút. Cỡ ba ngày nữa trứng sẽ định hình. Lúc đó đệ phải ở một chỗ để ấp rồi."
Cửu Anh vội đưa tay sờ xuống bụng mình: "Tam ca huynh nói lung tung gì thế? Cái gì mà ấp với không ấp rõ ràng hắn có bắn tinh nguyên vào trong đâu mà... A!" - Thôi chết.
Hỗn Độn ồ ra một tiếng rõ to rồi quay ra cúi đầu hành lễ trước linh vị của Mục Chước.
"Tiểu tử ngươi chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt cuối cùng cũng có ngày này. Mục Chước đại nhân, ngài nghe thấy rồi đấy, ngài có ngoại tôn rồi."
Cửu Anh:
"Nhưng mà rõ ràng là không vào trong sao có thể??! Sao có thể chứ?"
"Đệ ngốc, lúc đó thần trí ngươi chưa chắc minh mẫn sao biết hắn có bắn vào hay không, hắn nói không đệ liền tin à?"
Cửu Anh: "Không có khả năng, ta nuốt hết mà! Làm sao có... "
Y bị câu trả lời vừa rồi dọa cho hoảng hốt. - "Ngươi!.... Ngươi nuốt hết? Cửu đệ, mau nói cho ta biết là ai dám ức hiếp đệ như thế! Tam sư huynh xử lý hắn cho ngươi." - Đứa trẻ này. Nó trước giờ chỉ gần nữ sắc, ta còn đang thán phục ai có thể đè nó nằm dưới, đằng này còn... rốt cuộc là tên sắc lang nào dạy hư.
Càng nghĩ càng khó hiểu, y nhìn hắn ấp úng một lát rồi chợt nghĩ ra. "Đừng nói là Cùng Kỳ?!"
Hắn nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ đó đi: "Nói chơi hoài tam sư huynh. Sao có thể là đại sư huynh. Với bộ dạng của huynh ấy chỉ có nằm dưới thôi."
Hỗn Độn gật đầu tán thành ngay. - "Nói có lý, ta nhìn kiểu gì cũng thấy không phải hắn. Lúc sáng nhặt được hắn ở ngoài cửa thanh lâu. Không biết cái tên đồng nam ấy lấy đâu ra cái gan đến lầu xanh."
Nghe nhắc đến tin tức về Cùng Kỳ khiến Cửu Anh mừng thầm trong bụng, nói thế đại sư huynh hắn đang ở chỗ của tam sư huynh, mấy lời này mà đến tay Cùng Kỳ thế nào y cũng sẽ chưởi nhặng, sống mười mấy vạn năm vẫn là đồng nam. Có chút khó tin.
"Khụ... Tam ca, tai của đại ca chúng ta rất thính! Huynh nói thế không sợ bị mắng là không cho huynh ấy mặt mũi sao?"
Hỗn Độn thở dài:
"Mặt mũi?! Đệ nói Cùng Kỳ có mặt mũi hả? Chuyện này ngươi rõ hơn ta. Vì để sư tôn chú ý hắn không từ bất cứ cái thủ đoạn biến thái nào cả."
Cửu Anh ngó lơ đi chỗ khác, mấy cái gọi là hành động biến thái kia toàn hắn dạy cho đại sư huynh. Hỗn Độn trỏ ngón tay vào ngực hắn nói tiếp: "Còn nói về dâm tướng thì không ai trong thập đại yêu thần chúng ta không ai bằng ngươi đâu."
Trong cách nói chuyện của Tam sư huynh vẫn luôn trách móc chuyện tình cảm của Cùng Kỳ, xem ra tâm tư của y không giấu được lâu nữa rồi. - "Tam ca huynh không về Hồng Hoang và Côn Luân mà luôn ở đây có phải vì lo lắng cho đệ không?"
Y nhìn hắn rồi đưa tay gãi đầu ngó đi hướng khác:
"Nói thật thì sư tôn sẽ không để mặc đệ nên chuyện trọng sinh là sớm muộn thôi, ta lo làm gì cơ... Ngược lại Cùng Kỳ từ sau khi bị tiên tộc hạ độc thủ trở thành phế vật thì trong tam giới hoàn toàn không dò la được chút tin tức nào. Trong lòng ta hoàn toàn trống rỗng không biết đi đâu về đâu nên ở lại đây."
Cửu Anh biết sư huynh hắn không quen nói dối nhưng mà nói thẳng thừng là không để tâm sống chết của sư đệ như thế cũng làm hắn hơi muối mặt nhanh chóng bẻ lái qua chuyện khác.
"Khụ... Trong lúc đệ không ở đây đại sư huynh xảy ra chuyện gì sao? Huynh nói rõ ra đi." - Tam ca, huynh giả vờ quan tâm ta một chút cũng được mà, trong lòng lúc nào cũng để mắt đại sư huynh mà cách nói chuyện lại làm như không quan tâm. Giống hệt cách đại ca nói về sư tôn.
Chuyện này phải kể từ sau khi Cửu Anh chết, Côn Bằng giam mình cả ngày trong trang viện để gắn lại từng mảnh, từng mảnh tàn hồn nhỏ như hạt bụi của hắn mà không để tâm bất cứ chuyện gì khác.
Không có sư tôn bên cạnh kiềm cập vì quá buồn chán Cùng Kỳ đến nhân gian du ngoạn gặp cơ duyên chuẩn bị đột phá lên Luyện Thần trung kỳ trong lúc độ kiếp bị mấy tên đệ tử của một tông môn lớn ở Tứ hải bộ châu phá đám nên độ kiếp thất bại thần hồn tổn thương sinh ra nổi giận ăn thịt chúng.
Cửu Anh hai tay nắm chặt, ánh mắt dựng lên vài đường sát khí:
"Độ kiếp là cửa quan thập tử nhất sinh, đúng là chuyện không thể chấp nhận được, nhưng mà dù sao đại sư huynh không nên ăn thịt người phạm vào cấm kỵ của thần cảnh."
Hỗn Độn:
"Cùng Kỳ chỉ giáo huấn chúng một trận nhưng bọn súc sinh đó còn còn dùng thượng phẩm tiên kiếm tấn công hắn lấy ma huyết của hắn. Bất đắc dĩ không kiềm chế được đã ăn thịt toàn bộ mười bảy tên."
Cửu Anh:
"Còn có chuyện như thế. Tam ca huynh có nghe sư tôn phạt đại ca thế nào không. Nhân tộc tu tiên ở Tứ đại bộ châu đều là tín đồ của Hồng Quân lão tặc."
Hỗn Độn:
"Lần đó sư tôn nổi giận bảo sẽ bế quan một thời gian không được làm phiền và cũng không cho phép bọn ta hỏi đến nữa. Từ chỗ Thao Thiết nghe được trước mặt Hồng Quân... Ông ta dùng roi đánh hắn một trăm cái còn bắt Cùng Kỳ dập đầu nhận lỗi trước mặt bọn chúng."
Vừa nói Hỗn Độn vừa giận run người, ánh mắt trở nên đỏ ngầu rất đáng sợ.
Cửu Anh: "Không sao rồi tam ca, chẳng phải giờ huynh gặp được đại ca rồi sao. Mọi chuyện đã qua rồi."
Đột nhiên y bật cười, giọng cười vang lanh lảnh trong sự yên tĩnh của Thiên Ma thành.
"Cửu đệ, đệ biết không?! Ta ước sư tôn nhìn thấy những vết roi chi chít trên cơ thể hắn. Tên điên đó thậm chí còn không dùng linh lực để chữa lành chúng. Lúc ta mang hắn về Thập Nhất điện trong cơn mê sảng vẫn luôn miệng gọi tên ông ấy."
Cửu Anh:
"Tam ca.. Việc này không trách đại sư huynh được! Chúng ta đều biết huynh ấy đối với sư tôn không hai lòng."
Hỗn Độn thong thả ngồi xuống đất kể lại bằng một giọng trầm tư. "Cùng Kỳ! Lúc nhỏ ta đã coi hắn là một cái gai trong mắt vì ngộ tính và thiên phú hắn đều cao hơn tất cả các huynh đệ, lúc nào cũng đột phá trước chúng ta. Lớn lên ta lại thấy hắn độ kiếp bị lôi đình đánh còn nửa cái mạng hớt hải vui mừng chạy đến nói với sư tôn độ kiếp thành công chỉ nhận lại một nụ cười thờ ơ của ông ấy cũng đã vui đến không ngủ được mấy ngày ta bỗng thấy hắn đáng thương hơn đáng ghét."
Hắn lặng đi:
"Không phải ngộ tính và thiên phú của đại sư huynh cao đâu, huynh ấy luyện tập bất chấp ngày đêm để nhanh chóng tiến vào Cổ Thần cảnh giới. Là huynh ấy khổ luyện gấp hai chúng ta mới có được thành quả như thế. Tâm nguyện lớn nhất của đại sư huynh là có được thực lực sánh vai đi cùng sư tôn."
Hỗn Độn đấm thật mạnh vào bức tường bên cạnh: "Tên ngu ngốc vọng tưởng, sư tôn chỉ lấy tu hành làm đại đạo. Nào có để ý đến hắn."
Cửu Anh lòng đau như cặt trố mắt nhìn bức tường cẩn thạch của hắn khổ cực xây rất bị thủng một lỗ lớn: "Ta nói này tam ca, đây là mộ tổ nhà ta! Huynh có tức giận cũng không thể tiện tay san bằng nó chứ."
Hỗn Độn:
"Ta... Quên mất. Ta nán lại đây chỉ muốn gặp đệ để nói là ta đã tìm thấy Cùng Kỳ, chắc vài hôm nữa ta sẽ rời khỏi Thập Tam Thiên."
"Huynh muốn đi sao? Về Bắc Minh?"
"Không!" - Hỗn Độn đứng dậy. - "Về Bồng Lai sơn. Sắp đến kỳ phát dục của Cùng Kỳ rồi. Để hắn ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Một ý nghĩ thoáng qua đầu, tam sư huynh lo lắng thái hóa rồi, đồng ý là để Cùng Kỳ ở ngoài sẽ rất nguy hiểm, ai vô tình gặp được hắn sẽ tội nghiệp họ lắm. Còn có ý mang về động phủ của mình, nói không có ý gì mới lạ đó.
"Tam ca huynh định làm gì huynh ấy!?"
Quả nhiên hỏi thế liền làm cho đối phương ấp úng. "Ta thì có thể làm gì hắn? Mà ta có làm thật cũng có sao đâu... À Cửu đệ, tam ca có thứ này cho ngươi." -
Y lấy trong người ra một bông hoa sen màu xanh tỏa ra linh khí trời đất, hai mắt hắn mở to nhìn nó.
"Hỗn độn thanh liên. Tam ca huynh đã vào U Sương bí cảnh?! Ta định sắp tới phải vào đó vất vả một phen để tìm nó không ngờ tam ca đã giúp một tay. Đa tạ huynh."
Hỗn Độn:
"Ngươi là sư đệ của ta khách sáo gì chứ?! Mấy năm trước U Sương mở ra tình cờ ta nhìn thấy nó nên tiện tay ngắt lấy, nó có công dụng dưỡng hồn rất tốt. Ta đi đây. Đệ phải bảo trọng đấy."
Tam sư huynh rời khỏi để lại Cửu Anh cùng cây hỗn độn thanh liên, hắn gọi Đế Á vào hộ pháp để nhanh chóng hấp thụ nó vào trong cơ thể.
Đế Á hóa nhân hình đến ngồi đối diện trước mặt truyền linh lực đang cuồn cuộn rót vào nguyên thần hắn. Sau khi độ kiếp hiển nhiên Hỏa Khuyển được xem như ngang hàng với Thập Nhị yêu, còn chuyện đến hiện tại nó vẫn không nói được tiếng người khiến hắn cực khó hiểu.
"Tu đến yêu vương cảnh vẫn không học được tiếng người?! Sao lại thế được nhỉ? Bình thường yêu quái đạt đến hóa hình là gần giống phàm nhân rồi, ngươi không nói được thật sao?"
Nó mở hai mắt to tròn nhìn hắn khẽ gật đầu, khóe môi vẫn không động. Có thể Cửu Anh đã quên rồi nhưng Đế Á vẫn nhớ rất rõ lời nói lúc hắn bế nó về từ Khâm âm sơn. "Ta sẽ bên cạnh ngươi cho đến lúc ngươi có thể tự bảo vệ được mình." Thật ra cảnh giới hiện tại của nó sớm đã vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Cửu Anh: "Vết thương kiếm hồn lần trước không sao chứ?"
Nghe thế nó lăn ra đất oằn oại như bị thương rất nặng, hắn hốt hoảng ra mặt. "Ngươi làm sao? Mau cởi y phục ra cho ta xem vết thương."
"Xoạc!" - Không tích tắc cái áo ngoài liền bị xé ra, vết thương không có gì nghiêm trọng nhưng hắn phát hiện trên ngực Đế Á ma văn kết thành hình một con rắn. Coi ra là nó giả vờ để cho hắn xem thứ này.