Tứ điện chủ lấy trong tay áo ra một sợi tóc dài đưa trước mặt đám rắn rết, chúng đưa mắt nhìn xong nhanh chóng tản đi mất. Nàng để ý đến hai phàm nhân khép nép đứng yên một góc từ nãy đến giờ.
"Hai ngươi là người phàm sao lại đến được đây?"
Diệt Lăng vương:
"Bẩm thánh nữ họ là người quen của thánh vương trong thời gian ngài ấy ở nhân giới, quan tâm đến ngài nên đến đây tìm."
Nàng nghe vậy thái độ cũng trở nên nhã nhặn hơn, phàm nhân lưu lại ma giới sẽ nảy sinh nhiều nguy hiểm, trông họ sợ hãi nhìn mọi thứ như vậy càng khiến người từng tiếp xúc nhiều với nhân giới như Tứ điện chủ mủi lòng.
"Thì ra là người quen của thánh vương, nếu vậy mời hai vị theo bổn tọa về Tứ Thiên. Ở đây có rất nhiều yêu ma quỷ thú một thân một mình các vị sẽ rất khó ứng phó. Đợi Cửu Anh trở về ta sẽ gọi nó mang hai vị về nhân giới."
Hứa Phàm chắp tay cúng kính với nàng: "Đại vương có thể cho ta hỏi một chuyện được không?"
"Cứ hỏi!"
"Cửu anh huynh ấy là...?"
Hai tên lính phía sau nhanh nhảu đáp: "Này sao ngươi gọi tên húy của tôn thượng bọn ta như vậy chứ? Ngài ấy là Ma tôn đứng đầu mười ba ma môn. Thống lĩnh toàn cõi ma giới. Ăn nói chú ý lễ tiết một chút."
Nghe họ nói Hứa Phàm có vẻ sốc lắm, Tiểu Ngọc bên cạnh cũng buồn bã theo. Tiếp đó cả hai đều theo Bạch Anh trở về Tứ Thiên. Những ma chúng khác tụ tập cũng nhanh chóng giải tán, trong đầu mơ mơ hồ hồ không hiểu sao bản thân lại chạy đến chỗ này.
Không đủ rộng lượng để không chấp nhất chuyện người trong lòng dây dưa với đệ ruột lại còn đứng ra nhận trách nhiệm cho họ, lòng thù hận của Tam Thiên cứ thế càng lúc càng sâu nặng thêm.
Tam Thiên như quẩn trí liên tục phát tiết ra bên ngoài, nơi y bước qua gió thổi như vũ bão khiến rất nhiều cây cối bật gốc.
Hai bóng đen lù lù đến trước mặt. "Bái kiến long thái tử, đại điện hạ."
Bát điện vương và Lục điện vương đến, không mở lời cũng biết bọn chúng định nói gì.
Lục điện chủ:
"Thật không ngờ thân phận của đại điện hạ lại hiển hách như vậy, chả trách lần đầu gặp người ta đã thấy kim quang tỏa ra."
Tam Thiên: "Hai ngươi là thiên hạ đệ nhất nịnh hót hay sao? Tìm ta có chuyện gì?"
Bát điện vương: "Đại điện hạ không biết có hứng thú với chuyện hợp tác cùng bọn ta?"
Tam Thiên:
"Hợp tác?! Các ngươi có thứ gì mà đòi hợp tác với ta."
Lục điện chủ chậm rãi tiến gần Tam Thiên nói thật khẽ: "Người đã từng nghe đến thượng cổ Vu tộc chưa?"
Tam Thiên:
"Vu tộc?!"
Vu Tộc là thượng cổ tộc trong truyền thuyết được hình thành từ tinh huyết của Bàn Cổ lúc chết, tuy nhiên sau Vu Yêu đại chiến và sự kiện Xi vưu Hình Thiên cùng Tam Hoàng Ngũ Đế cả thảy hơn tám mươi mốt bộ tộc lớn nhỏ đều biệt tích.
Trong không khí phảng phất mùi của long tộc, hai mắt Tam Thiên mở to, cái bóng lớn từ trên cao giáng thẳng xuống, ba người họ vội vàng lui ra tránh né một con cự long toàn thân đen nhánh ướt độ cao chừng mười thước dang rộng cánh tiếp đất.
Trên lưng chở theo nam nhân cao lớn tay phải ôm theo mỹ nhân, vai khoác bạch y, đầu cẩn mũ ngọc trái ngược với khuôn mặt ngập tràn quỷ khí.
Dáng người quen thuộc của hắn làm Tam Thiên không sao quên được. Hắn là Đế Vương Sát, con trai thứ hai của Đế Thích Thiên.
Tam Thiên nghiến răng:
"Hôm nay là ngày gì mà rác rưởi thay phiên nhau đến chỗ ta vậy."
Nữ nhân ngồi cùng hắn ta trên lưng rồng nghe thế liền lớn giọng. "Yêu tộc thấp hèn, ngươi mắng ai là rác rưởi? Nhị điện hạ đích thân xuống cái ổ chó ma giới này là nể mặt ngươi lắm rồi... A Sát à! Hắn mắng chúng ta kìa."
Tam Thiên hoàn toàn không để ý tới lời cay nghiệt của ả, trái lại hai chữ ''yêu tộc'' làm chân mài Vương Sát co lên, hắn vòng tay qua eo mỹ nữ vuốt ve rồi bất ngờ cắn một cái vào cổ họng cô ấy lôi ra mẩu da khiến máu tươi tuôn ra xối.
Ả hoảng hồn xoay người vùng vẫy té khỏi lưng con rồng lăn mấy vòng rồi rơi xuống đất. Nét mặt kinh hãi tột độ, sát khí bốc ra từ người hắn hơn bao giờ hết.
"A Sát có chuyện gì thế... Muội đã làm gì sai... "
Vương Sát liếm đi vết máu ở miệng không nói thêm bất cứ câu gì mà nhẹ nhàng vỗ mấy cái xuống người con cự long, con vật thèm thuồng nhìn nữ nhân nọ máu me bê bếch bên dưới, nước bọt trong miệng nó chảy xuống đầy đất, nàng ta đau đớn quằn quại đưa tay che miệng vết thương không ngừng kêu cứu.
"Vương Sát... Cứu muội, cứu muội với... Đừng mà, đừng mà."
Con rồng đói ăn lập tức há miệng cắn đứt nửa thân người của cô gái rồi ngấu nghiến nuốt trọng. Tiếng giòn tan phát ra trong lúc nó nhai nát xương cô ta làm Vương Sát cảm thấy rất hả dạ. Chứng kiến cảnh đó Bát điện chủ và Lục điện chủ sống ở ma giới cũng lạnh sống lưng.
Nhị hoàng tử thần tộc chậm rãi bước xuống gõ nhẹ lên đầu con cự long. Con vật đập cánh bay đi bỏ lại hắn ở lại, dáng đi Vương Sát không vững trãi, chân trái không lành lặn nên đến đâu cũng phải cầm theo cây trượng của hắn.
Có lời đồn quyền trượng được làm từ xương những kẻ chết dưới tay hắn trong quá khứ. Tính khí cuồng ngạo của Vương Sát chỉ mới bộc phát sau khi hắn lớn lên.
Vương Sát bước về phía Tam Thiên nở nụ cười hòa nhã cùng với y.
"Đại ca. Có thể nói chuyện với ta một chút được rồi chứ?"
Hai người họ trước giờ không thuận cũng không nghịch, mẫu thân của Vương Sát là một con kim giác tinh ngàn năm ở Hoa Hạ nhân gian, chứng kiến quá trình hắn trưởng thành trong sự khinh rẻ của đồng tộc cũng không khá hơn y là mấy nên nảy sinh đồng cảm không buông lời cay nghiệt như khi đối mặt với Đế Thích Thiên và Vương Phàm.
"Chúng ta không có gì để nói, còn như ngươi tạo phản muốn giết Vương Phàm thì tự đi mà giết, loại chuyện giết cả đệ ruột tán tận lương tâm đừng tìm ta."
Vương Sát:
"Huynh bị lú lẫn rồi phải không?"
Hai vị yêu vương chọn đứng qua một bên quan sát tình hình. Những cuộc long tranh hổ đấu này cũng chả ảnh hưởng đến chuyện bọn họ muốn hợp tác với Tam Thiên.
Vương Sát ra sức thuyết phục:
"Huynh chẳng hận Vương Phàm một chút gì sao? Thằng ranh con đó đã cướp rất nhiều cơ duyên của huynh, còn hại huynh không thể thoát thai hoán cốt, mãi mãi chỉ làm một con giao. Còn nữa nó còn..."
Tam Thiên:
"Ngươi nói đủ chưa? Ta không cần mạng của nó. Ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng thì nó cũng gọi ta như vậy."
"Cái mẹ nó đại ca của ta! Ngươi trước giờ đều không thức thời như thế, ngươi an phận làm một yêu vương nho nhỏ chứ không muốn bay lượn trên trời cao."
Vương Sát bắt đầu tức giận nắm chặt quyền trượng trong trong tay, ban đầu hắn nghĩ sẽ rất dễ dàng đánh vào sự thèm khát quyền lực của y bởi một mình thì không thể đối phó lại Vương Phàm, máu chảy trong huyết quản của hắn có lẫn dòng máu yêu tộc càng không có tư cách làm thiên đế.
Tam Thiên thì khác nương của y là tiên nữ còn là trưởng tử của Đế Thích Thiên nên cho dù đạo hạnh tu hành thấp kém ra sao cũng có sức ảnh hưởng đến đại cuộc. Chỉ cần có Dao Trì ủng hộ phía sau thì cả thần đô còn không nhượng bộ hay sao?
Vương Sát:
"Hừ! Đế vị vốn là của huynh nhưng nó lại ngồi đó trong khi huynh lại bị vứt đến cái xó xỉn này suốt mấy vạn năm,."
Tam Thiên:
"Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn lấy máu của Vương Phàm hiến tế Thiên Đạo Thạch cứu sống Dương Nhi cô nương. Nghịch chuyển luân hồi là đại tội, ngươi có giết cả thiên hạ thì cô ta cũng không thể sống lại."
Bị nói trúng tim đen, ánh mắt của Vương Sát đảo qua đảo lại liên tục. "Không thử sao biết không được chứ? Tên cặn bã như Cửu Anh cũng cải tử hoàn sinh được thì Dương nhi nhất định có thể."
Tam Thiên:
"Cửu Anh là thượng cổ chi hồn trời định bất diệt, lại là đệ tử của Côn Bằng. Dương nhi của ngươi là gì? Chẳng qua một phàm nhân tu tiên độ kiếp phi thăng. So sánh khập khểnh như vậy... Đúng là ngu muội."
Vương Sát:
"Nếu huynh không giúp ta thì ta tự làm vậy. Coi như hôm nay ta chưa từng đến đây."
"Chưa từng đến hả? Hahaha... Ngươi cho rằng ma giới của bổn tôn là chốn không người, thích thì đến không thì đi sao?"
Giọng cười trong trẻo của Cửu Anh ngân lên từ trên vách núi gần đó, lão gia chủ huyết tộc Cốc Tử.
Hắn đưa đôi mắt dò xét nhìn Tam Thiên thấy cả Lục Điện chủ và Bát điện chủ. Bầu trời trên đầu họ được phủ đen bởi yêu vân màu tím. Âm thanh dơi kêu náo loạn không khí cùng tiếng rít thê thảm xung quanh làm cảnh tượng càng thêm đáng sợ.
"Triệu hồn kỳ! Triệu Hồn Kỳ của Cổ Cốt trận." - Ba người bọn họ liền xanh mặt, Cửu Anh trên tay cầm theo bốn lá cờ đen nhỏ đề chữ ''Âm'' viết bằng máu.
Hắn tung chúng lên không trung bốn lá cờ tự động tản ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc và biến mất trong hư vô.
Yêu vân càng lúc càng xoáy theo vòng xoắn ốc và mạnh hơn bao giờ hết, Cốc Tử tránh ảnh hưởng của lệ khí ông ta bước đến bên cạnh Cửu Anh. Hắn vừa đọc nhẩm khẩu quyết khắp các vách núi những cỗ xương trắng chui ra linh hoạt cử động như lũ thú săn đói khát máu thịt.
Cốc Tử:
"Nhị hoàng tử đến Thập Tam Thiên hình như không báo trước cho Ma tôn bọn ta."
Vương Sát sớm đã tìm hiểu về tình trạng hiện tại của ma giới, nhìn thấy Cửu Anh hắn không ngần ngại phá lên cười:
"Đệ tử của Côn Bằng yêu sư. Trông bộ dạng không có chút khí thế gì, tên bán nam bán nữ như ngươi nếu điểm tô thêm son phấn một chút ta còn tưởng là nam kỹ nổi tiếng của tửu lầu nào đó ở tứ đại bộ châu."
Tiếng hú hòa theo âm thanh rên rỉ ư ử từ bọn xương cốt và thi dị phát ra cực ghê rợn, ồn tới mức làm hắn nghe không rõ lời nói châm biếm của kẻ bên dưới.
Cửu Anh ngoáy tai:
"Nói cái gì mà ca kỹ, tửu lầu? Muốn giảng hòa bằng cách mời ta đi uống rượu hả?"
Cốc tử liếc mắt: "Không phải hắn mắng ngươi là nam kỹ."
Thay vì tức giận hắn đáp lại bằng nụ cười ma mị: "Dù bổn tôn có anh tuấn hơn người thì nhị hoàng tử ngươi cũng không thể vì đố kỵ mà nói những lời khó nghe đến thế, chúng ta có thâm thù đại hận gì à?"
Vương Sát càng ngày càng trở nên kích động: "Thâm thù đại hận!? Ta chỉ ước ngươi hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh. Cửu Anh ngươi là tên khốn kiếp, ngươi lừa gạt tình cảm của Dương nhi, đến lúc chết nàng ấy vẫn bên bờ Vong Xuyên ngoảnh đầu lại ba lần trông ngóng ngươi."
Cửu Anh chau mài: "Dương nhi? Dương nhi nào nhỉ?"
Vương Sát: "Đúng là còn thua cả cầm thú, ở Tiêu Diêu sơn Dương nhi vì ngươi kháng lại thiên uy, bị rút tiên cốt đạo vào luân hồi. Đến tên của nàng ngươi cũng không nhớ."
Cửu Anh: "Dương Cầm tiên tử? Nàng chết rồi sao?"
"Tên bạc tình bạc nghĩa." - Đối phương liên tục dùng lời lẽ công kích hòng tìm ra sơ hở trong pháp trận.
"Ngươi mắng đủ chưa?!"
Nhanh như chớp Cửu Anh đứng từ vách núi nhảy xuống rồi biến mất, yêu vân nổi sấm chớp, âm khí xông lên từ những khe hở dưới đất, hắn xuất hiện ngay sau lưng Vương Sát dùng móng vuốt cấu vào cổ trước mắt của tất cả mọi người.
Đợi khi nhị hoàng tử long tộc kịp phản ứng lại thì một tay hắn đã ghim thủng ổ bụng, một tay còn lại đặt ngay kinh mạch hiểm yếu ở yết hầu Vương Sát.
Cửu Anh đưa mũi cùng miệng đến gần cổ Vương Sát, hắn co lưỡi quét quanh miệng thèm thuồng khi con mồi run rẩy.
"Ngươi là Vương Sát phải không, Tam Thiên đã nói với ngươi là ta không được lành tính chưa nhỉ?... Mùi máu rồng thơm thật. Các bảo bối của ta thích nhất là máu đó."
Âm binh hú hét chờ đợi bữa tiệc máu, Tam Thiên, Bát điện vương, Lục điện vương còn có cả Vương Sát đang ở ngay trong tâm của kỳ trận Cổ Cốt. Quá hiểu rõ về mức độ khủng khiếp của ma trận, hai yêu vương không muốn trở mặt với Cửu Anh lúc này liền vạch ra ranh giới với thần tộc.
Họ ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu truyền công lực vào tâm của trận để trợ uy. Cửu Anh không thèm quan tâm đến, trợ hay không trợ thì trận cũng đã bố xong. Đúng là hai kẻ cơ hội.
Tam Thiên khiếp sợ nguồn sát khí tỏa ra quanh người Cửu Anh, các vách núi rất nhiều thây ma khô cằn xương trắng lúc nhúc đứng quanh chờ lệnh.
Y cũng phát hiện linh lực trong người mình cùng Vương Sát đều dần tan ra.
Cốc Tử đứng trên vách núi nói vọng xuống:
"Cổ Cốt Kỳ, Vạn Hồn Trận và Huyết Tinh trận của tôn thượng bọn ta là thiên địa kỳ trận, ở nhân giới hay thiên giới đại trận còn có giới hạn cảnh giới thi triển phản công chứ ở ma địa thì Đế Thích Thiên còn vô phương phản kích huống gì là rồng con nhà ngươi."
Vương Sát bắt đầu hoảng: "Cửu Anh ngươi muốn gì?" - "Linh lực của mình... Linh lực ở trong phạm vi ma trận hoàn toàn không vận được.
Cửu Anh bật cười ôm chặt lấy hắn: "Muốn gì hả? Ngươi đoán xem? Đương nhiên là ăn thịt ngươi rồi."
Tam Thiên:
"Tôn thượng! Xin người thủ hạ lưu tình. Không thể giết hắn được." - Nguồn ma lực khủng khiếp này từ đâu đến? Cửu Anh nguyên thần suy nhược. Khởi trận Cổ Cốt Kỳ không phải chuyện dễ với kẻ thần hồn tổn thương.
Cửu Anh:
"Máu rồng là mỹ vị của nhân gian, ăn thịt hắn rồi nói không chừng lại tấn thăng cảnh giới... Một chuyện tốt như thế lại cản ta. Hay là ngươi bị cốt nhục tình thâm làm rung động vậy Đế Vương Thiên?"
Tam Thiên: "Ta..."
"Cửu Anh... Giết ta đi." - Vương Sát kêu lên, bàn tay đầy vuốt của Cửu Anh cấu sâu thêm một chút vào bụng.
Tam Thiên không nỡ nhìn đệ đệ đau đớn. "Tôn thượng đừng giết hắn."
Cửu Anh:
"Gì đây? Quả nhiên lại nói đỡ cho đệ đệ mình nha, ngươi là người của bổn tôn mà. Vương Thiên đại thái tử ngươi tiếp tục nói giúp hắn, ta sẽ coi như ngươi phản bội lại Thập Tam Thiên. Trục xuất ngươi."
Y suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa trả lời, Cửu Anh búng tay một cái. Đội quân xương trắng và thi ma bừng tỉnh, khóe mắt sâu hun hút tỏa ra khói tím, đám quỷ thi ngửi được mùi máu Vương Sát trong không khí chúng thèm khát bước về phía con mồi.
Cuối cùng nhìn khuôn mặt đau đớn của Vương Sát, Tam Thiên chỉ đành cúi đầu buông xuôi.
Tam Thiên:
"Tôn thượng thả hắn. Bổn vương... Bổn vương từ đây về sau không bước chân vào Thập Tam Thiên nửa bước."
"Được. Một lời đã định. Là ngươi tự nói chứ ta không ép ngươi." - Cửu Anh đáp nhanh gọn, hắn biến trong tay ra một lá cờ đen rồi thiêu cháy nó, đám quỷ thi ngã xuống đất trở lại thành những bộ hài cốt vô hại, nhìn Tam Thiên thêm lần nữa rồi đẩy Vương Sát trả lại cho y.
Cửu Anh trở người quay đi. Luyến tiếc khoảng thời gian chóng váng của họ. Ánh mắt Cửu Anh cũng bình yêu trở lại, Cốc Tử nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cửu Anh lườm mắt Vương Sát cảnh cáo: "Bỏ ý định với Vương Phàm đi."
Vương Sát tay bóp chặt vết thương. Tam Thiên đến bên cạnh nói đầy vẻ trách móc.
"Tôn thượng làm tất cả những chuyện này vì muốn đuổi ta ra khỏi Thập Tam Thiên bảo vệ cho Vương Phàm."
Cửu Anh:
"Không hổ danh là huynh đệ sát cánh cùng nhau mấy vạn năm. Đúng là đã bị ngươi nói trúng rồi. Tránh xa Vương Phàm ra, ta không muốn thấy bất cứ ai đe dọa đến an nguy của hắn."
Hắn nói rồi bỏ đi tuyệt nhiên không quay đầu lại, Tam Thiên thất vọng cùng cực, y đã cùng hắn sát cánh trong từng ấy thời gian, bây giờ Cửu Anh chọn Vương Phàm và dẹp y sang một bên.
Tam Thiên - "Ta rốt cuộc đã sai ở đâu?"
Cửu Anh bấy giờ mới ngó đến hai kẻ thị phi kia. "Lục điện chủ, Bát điện chủ phiền giúp ta tiễn hai vị hoàng tử về thần đô."
"Tuân lệnh tôn thượng."
Lục điện chủ trơ mắt nhìn như hỏi bước tiếp theo họ phải làm gì, đáp lại hắn Bát điện chủ nhìn qua hai huynh đệ Tam Thiên. Cửu Anh thu lại ma trận linh khí của bọn hắn dần dần hồi phục Vương Sát bắt đầu tự trị liệu cho mình.
Tam Thiên đến cạnh Vương Sát hóa thành một con giao há miệng quắp lấy đệ đệ bay lên cao. Trước khi rời khỏi bầu trời ma giới, y uốn lượn mấy vòng trên không, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Cửu Anh cùng huyết tộc gia chủ đang đi bên dưới mãi lưu luyến mãi không thôi.
Cốc Tử cùng Cửu Anh đi được một quãng thấy dáng đi của hắn không ổn lão vội đỡ lấy. Vừa rồi nhờ tác dụng của tụ linh đan hanh thông cơ thể mới có thể dễ dàng tụ khí quanh ma địa để khởi trận.
"Cửu tiểu tử ngươi thấy thế nào rồi? Mà ta thấy ngươi cũng quá đáng lắm, Tam Thiên hắn làm điện chủ không cần linh thạch ngươi cũng đuổi."
Cửu Anh đứng xoa lại cổ tay của mình, vừa nãy dùng sức lên bộ móng vuốt mới có thể xuyên qua được vảy của Vương Sát khiến bàn tay sớm đã sưng rộp lên.
"Lão già ông không cần mạng à? Hắn là con trai của Đế Thích Thiên và Dao Trì tiên tử sớm muộn cũng phải về thần giới. Ta không có phước làm chủ thượng của hắn đâu."
Nói được một chút hắn ngồi hẳn xuống đất để nghỉ, dùng quá nhiều sức lực nên đạt đến đỉnh điểm của cái thể xác tạm thời này. Nhìn thấy Cửu Anh như thế lão bạn già không khỏi lo lắng.
Cốc Tử:
"Dương Cầm tiên tử kia là ai? Ta biết ngươi phong lưu nhưng mà đến tên của cô nương nhà người ta phải đợi nhắc mới nhớ thì đáng hận thật."
Cửu Anh:
"Không liên quan ông thì đừng hỏi nhiều."