Ma Giới Đại Lộ

Chương 40: Chương 40




Điều đó có nghĩa là phải sớm đẩy nhanh quá trình tìm một thể xác mới nếu không muốn cái cơ thể tạm bợ này vỡ vụn ra vì không chịu nổi liên kết với thần hồn hoàn chỉnh sau khi lột xác. Lúc đó thức hải sụp đổ, tiểu bảo bối của hắn sợ là không trưởng thành kịp.

Lạc Thiên sốt ruột:

"Huynh cũng nên ra ngoài thôi, thời gian ban đầu tên trưởng lão cho chúng ta sắp hết rồi. Đông trùng hạ thảo tìm sau cũng được mà."

Lục Phượng: "Lạc Thiên nói phải, bọn đệ dù gì cũng là nhân tộc. Trở ra sợ không có huynh sẽ bị bọn họ gây khó dễ."

Quả trứng của hắn đang trong giai đoạn tượng hình, sợ một cây linh chi thảo nhỏ nhoi không thể giải quyết cơn đói linh khí của nó. Chuyện đụng độ Ngưu tộc vừa nãy khiến các loại linh thảo bỏ chạy khỏi đây chắc cũng đánh động đến Thánh Huyền tông.

"Ra đây Đế Á." - Cửu Anh tháo chiếc bông tai lấp lánh vứt xuống đất, nó biến một con chó con trông khá vô hại.

Nhìn chú chó nhỏ quá mức đáng yêu bọn tiểu tử Lạc Thiên ùa đến bế nó lên như một con sủng vật thật sự mà không hay biết rằng đó là yêu vật ba đầu nghe đến tên ai cũng bỏ chạy thụt mạng.

"Ôi con chó con đáng yêu thế." - Lạc Thiên.

"Cửu ca nuôi sủng vật mà giấu kỹ ghê. Sau lâu nay không mang nó ra ngoài." - Lục Phượng sờ sờ lên đầu chó con, nó cũng nằm bẹp xuống hưởng thụ rồi ve vẫy cái đuôi đáp lại.

Nhìn bọn nhóc đùa vui với Đế Á mà không biết ẩn sau cái lớp cục bông đáng yêu này là con ác thú nổi tiếng khắp tam giới với biệt tài ăn thịt người gấp mười lần chủ, hiểu tính cả đám đều nhát, sợ nói ra sẽ dọa chúng chết khiếp, hắn chỉ cảnh cáo cho có lệ.

"Cẩn thận đấy, nó không phải chó thường đâu. Đế Á, tìm cho ta chút máu tươi. Sẵn tiện kiếm vài con linh thảo đi lạc mang ra ngoài bìa rừng cùng ít đông trùng hạ thảo."

"Gâu!!" - Ma thú ngẩy đuôi sủa vài cái rồi chạy biến trong sự tiếc nuối của đám nhóc nhân tộc. Chúng lo lắng đứng trông theo.

Cửu Anh hối thúc:

"Nhanh lên, vừa rồi hối ta sắp hết thời gian sau các ngươi còn đứng đừ ra đấy?"

Lục Phượng chỉ tay theo hướng đi của chó con. - "Huynh bỏ con chó nhỏ một mình trong khu rừng ngập tràn hiểm nguy này thật à? Lỡ gặp yêu thú hay dị thảo ăn thịt thì... Hay là ta đi theo xem sau."

"Mặc kệ các ngươi, thích thì cứ ở lại lo cho nó. Ta ra ngoài đây, nhưng nói trước ở chỗ này nhiều yêu quái ăn thịt người lắm đấy."

Hắn cảnh cáo xong rồi ngoe ngẩy bỏ đi. Cứ đinh ninh rằng đám nhóc chết nhát này nghe yêu quái ăn thịt người thế nào cũng ba chân bốn cẳng chạy theo mình thôi.

Với lại có khùng mới đi lo cho an nguy Đế Á, yêu thú trong này đi nhìn thấy sát khí trong người nó là sợ vỡ mật mà chết rồi. Nói không ngoa nó là lão đại của tất cả bầy yêu thú ở Thập Tam Thiên.

Đã đi được một quãng khá xa vẫn không nghe tiếng bước chân nào sau lưng, Cửu Anh quay mặt lại, đám người Lạc Thiên không đi theo hắn thật?! Kể cả tên tham sống sợ chết Tiểu Huỳnh Tử cũng không thấy bóng dáng đâu.

"Đám tiểu quỷ này, không đi theo ta?" - Cửu Anh bắt đầu bất an.

Lối đi lúc nãy đã bị các loại thực vật dịch chuyển bịt chặt, mới vừa rồi là rừng lá thấp hiện tại đã là những thảm cỏ thực vật cao hơn đầu. Các loài côn trùng, hồ điệp xuất hiện.

Chả mấy chốc sương mù lan ra bao phủ cả mảng rừng, vài cánh hồ điệp bay lượn trước mặt Cửu Anh, đưa tay ra chạm vào nó liền biến mất. Hắn di chuyển thêm đoạn nữa vào trung tâm của màn sương, thình lình một thanh kiếm sắc nhọn lướt qua sượt ngang má.

Lưỡi kiếm cắt đứt lọn tóc mai. Cảm nhận được không chỉ một, hai mà còn rất nhiều kiếm tấn công từ tứ phía, trung điểm của mỗi lưỡi kiếm đều có chủ đích hướng vào mắt để phá hủy tầm nhìn của mục tiêu.

Tầm nhìn quá mù mịt để nhìn rõ kẻ đứng sau điều khiển chúng. Ma quang không có tác dụng với lớp sương này, hắn xé mảnh y phục quấn ngang mắt để tập trung dùng thính giác cùng khứu giác.

Nhờ vậy phát hiện ra dao động âm thanh kia chỉ một vài trong số những thanh kiếm là vật hữu hình, còn lại đều là ảo ảnh tạo nên.

Cửu Anh:

"Hư không tạo vật? Cũng khá đấy, có điều muốn đả thương ta thì về tu luyện thêm mấy vạn năm nữa đi."

Hắn tấm tắt khen rồi tiện thể tặng luôn cho đối phương một tia độc nhỏ như cây kim bay xuyên qua màn sương va vào thanh kiếm chủ khiến nó vỡ nát ra thành nhiều mảnh.

"Xoảng!" - Bảo kiếm gia bảo vỡ vụn trước mắt kẻ thi triển, đối phương sững sờ không thốt được một lời.

Lắng nghe hướng của tiếng âm thanh do mảnh vụn phát ra. Cửu Anh nhanh như gió dùng bàn tay túm gọn người tên giả thần giả quỷ. Cư nhiên vị trí của tay không đúng lắm, cơ ngực của đối phương truyền đến cảm giác mềm mại.

Hắn tháo băng mắt ra, giật mình nhìn thấy bàn tay đang thô bạo bóp một bên ngực của tiểu cô nương nhỏ nhắn ước chừng mười lăm tuổi, đương sự không dám nhúc nhích, chỉ phản ứng bằng cách đỏ hoe mặt.

"Ca ca. Huynh nặng tay thế? Người ta đau lắm đó." - Nhìn vậy mà lại là xà tộc. Quá bất cẩn rồi. Gia gia biết thế nào cũng mắng ta một trận.

Tiểu cô nương đó chớp chớp đôi mắt, khẽ thổi một làn hương vào mặt hắn. Cửu Anh ném nhẹ cô ta xuống đất.

Cửu Anh: . truyện ngôn tình

"Dùng mê hương?! Thì ra là người của tộc hồ điệp. Nhưng mà không có tác dụng với ta đâu."

"Ngươi muốn gì? Tên biến thái sao lại nhìn ta như thế chứ? Nếu ngươi dám đụng vào ta, gia gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu, kể cả ngươi có là người của xà tộc đi chăng nữa." - Tiểu cô nương la lên.

Hắn bật cười:

"Ta không có hứng thú với trẻ con. Chẳng là trước đây ít nhiều có lui tới U Linh Cốc, ngươi biết Hương Nhi không? Cũng khá lâu rồi ta không gặp lại nàng. Lại nói người của tộc hồ điệp không phải luôn luôn ở U Linh Cốc canh giữ U Linh tuyền sao?"

"Hương Nhi? Ta chưa từng nghe qua cái tên đó?"

Cửu Anh: "Sao lại không nghe qua được? Cố nhớ lại xem, nàng ấy là Liễu Linh Hương."

"Liễu Linh Hương..." - Tiểu cô nương trầm mặc một lúc. Gương mặt cũng trở nên lạnh lùng.

"Ngươi nói Hương chủ à? Cô ta chết lâu rồi. Cũng vì cô ả Hồ điệp tộc bây giờ mới sống chui sống nhũi ở cái nơi rừng núi heo hút này."

Cửu Anh:

"Hương Nhi chết rồi? Nàng ấy có Hắc Nha do đích thân ma tôn ban tặng, đó là pháp hộ thân rất tốt, sao có thể nói chết là chết được."

Tiểu yêu nữ đứng dậy tức giận mắng vào mặt hắn:

"Hắc Nha, Hắc Nha... Lại là Hắc Nha trăm sự đều do nó mà ra. Sau khi ma tôn hồn phi phách tán thì Bát điện chủ đến tìm tộc ta bắt giao nộp Hắc Nha, Liễu Linh Hương thà chết cũng không giao ra cuối cùng cả Hồ Điệp tộc bị xử tử hết một trăm tám mươi ba mạng. Chỉ còn vài đứa trẻ được tha may mắn trốn thoát được.''

Cửu Anh nghe xong rất bàng hoàng, vụ thảm sát cả Hồ Điệp tộc tuy đã nghe Cốc Tử kể qua nhưng nguyên nhân không ngờ là vì Hắc Nha, thứ đó chính là cái răng của hắn. Trông lúc ân ái với Liễu Linh Hương đã tặng nàng xem như một món quà. Không ngờ lại mang đến họa sát thân cho cả tộc Hồ Điệp.

Cửu Anh:

"Không phải Hồ Điệp tộc có U Linh Tuyền có tác dụng cả tử hoàn sinh sao? Cho dù Bát điện vương có chiếm dụng nó, ta nghĩ sau khi hắn rời đi các ngươi chỉ cần vứt xác người chết xuống là họ có thể sống lại vì cái hồ đâu thể mang đi được."

Cô nàng khoang tay trước ngực nói với giọng bực dọc:

"Hồn phách của tộc nhân bọn ta bị Bát điện vương nhốt trong Thủy Tịnh Bình vứt ở U Sương vực. Xác không hồn làm sao mà sống dậy chứ? Còn Liễu Linh Hương cô ta đến chết cũng nắm chặt Hắc Nha không buông, thật ngu ngốc! Trong khi ma tôn đại nhân bây giờ dù đã trọng sinh. Còn không thèm nhớ cô ả là ai."

"Hương Nhi..." - Đúng là làm người ta cảm thấy nhói lòng, ngày đó chỉ tùy hứng tặng nàng một cái răng nanh rồi ngon ngọt vài câu không ngờ lại khiến cô nương ngốc đó ôm chấp niệm một đời.

Tiểu yêu nữ thừa lúc hắn không để ý đã vội vàng rời đi mất, Cửu Anh còn chưa kịp hỏi thăm mọi người và đường đến chỗ ở hiện giờ của họ, lần trước hắn công khai lấy lại Linh tuyền trong tay của Bát điện chủ trước mặt nhiều người như thế không rõ cả tộc Hồ điệp đã biết tin chưa.

Gác việc Hồ điệp tộc qua một bên. Hắn chợt nghĩ đến mấy sư huynh đệ Lạc Thiên, Lục Phượng, Tiểu Huỳnh Tử.

Vừa rồi trên người tiểu yêu nữ đó không có mùi thịt người có lẽ nàng ta chưa chạm mặt hoặc chí ít không động vào chúng.

Thời hạn ba canh giờ sắp hết, nếu không tìm ra họ đợi tên trưởng lão kia đóng lại phong ấn khu rừng sợ là sẽ không vì vài tên nhóc nhân tộc mà mở ra. Lúc đó lại phải dùng đến thân phận ma tôn để hành sự e là gây sự chú ý của đám người Bát điện chủ, Lục điện chủ.

An nguy của Vương Phàm và Hy Hòa còn chưa đảm bảo, lại thêm rắc rối với bọn nhóc này. Nhất định Cửu Anh lúc trọng sinh không coi ngày.

"Cứu mạng!!! Cửu ca cứu mạng với!!!!" - Tiếng hét thất thanh đằng xa vang lên. Hắn nhận ra ngay liền đi về hướng đó.

Phía bên kia màn sương là một vực thẳm đen ngòm kì dị, bên mép vực ba đứa trẻ bị trói tay trên lơ lửng trên một cành cây trông không có vẻ gì là chắc chắn.

Bên dưới một gã yêu quái già nua lưng còm đang nói gì đó với chúng, hắn rón rén lại gần nghe lỏm được câu chuyện. Thì ra tên này đang đánh đố bọn trẻ về những câu hỏi để kiếm cớ ăn thịt chúng.

Lão yêu quái tưởng chúng là những tên phàm nhân ngu ngốc nào ngờ bất cứ câu hỏi nào ông ta ra đều bị Lục Phượng trả lời không sai một chữ, thậm chí còn giải thích tường tận.

"Ta hỏi các ngươi, tại sao ma giới phân làm Thập Tam Thiên."

Lục Phượng:

"Do lúc Hồng Hoang hỗn độn chưa phân tầng trời, ma thần đầu tiên trong đại chiến tam giới giết chết mười ba vị thần nhân mang đầu họ về ném xuống khắp nơi ở Ma giới dùng linh khí bồi dưỡng đất đai khô cằn ở đây nên mới có những vùng đất cỏ cây xanh tươi như bây giờ. "

"Tới chuyện đó mà ngươi cũng biết? Được lắm tiểu tử, lão phu lại hỏi thế nào là đạo thế nào là ma."

Lạc Thiên nhanh miệng: "Làm ơn ra câu khác khó hơn đi lão bá, đạo hấp thu linh khí trời đất luyện hóa, còn cái gọi là ma là do người tu luyện hấp thu linh khí của kẻ khác, tước đoạt tu vi và sinh mệnh của họ, đi trái với quy luật tạo hóa thì gọi ma."

Quá tức giận ông ấy đành ra một đề mà tưởng như chúng không thể ngờ đoán được.

"Giỏi lắm giỏi lắm, muốn câu hỏi khó chứ gì? Ta hỏi ngươi, ma tôn đại nhân của bọn ta có bao nhiêu pháp bảo? Giỏi trả lời đi."

"Cửu..." - Ba đứa nhóc nhìn thấy hắn khoanh tay trước ngực đứng sau lưng lão ta rất vui mừng định kêu lên nhưng Cửu Anh ra dấu cho chúng im lặng để biết kết quả, chính hắn còn không biết bản thân mình có bao nhiêu pháp bảo, để xem ông ta trả lời kiểu gì.

Lão đắc ý:

"Sao? Trả lời không được chứ gì? Chuẩn bị làm đồ nhắm cho lão nạp đi. Tốn công đôi co cả buổi. Ta cho đám tiểu tử các ngươi hay, trong ma giới này không ai kiến thức uyên thâm như ta đâu."

Tiểu Huỳnh Tử: "Nè! Chí ít ông cũng phải nói cho bọn ta biết là ma tôn các ông có bao nhiêu pháp bảo chứ?"

"Đáp án là không có món nào hết, trước đây không biết mấy tên khốn nạn nào đồn tôn thượng cất giấu rất nhiều bảo tàng trong Phong La thành, báo hại lão nạp dùng trăm phương ngàn kế lẻn vào phá vỡ phong ấn rốt ruột trong đó trống trơn không có cái giống gì hết."

Ông ta vừa nhóm lửa vừa cười khanh khách đầy chế giễu mà không biết Cửu Anh đang đứng trừng mắt đằng sau.

Lão ta bồi thêm: "Theo ta tìm hiểu được với cái biệt tài thiên hạ đệ nhất xui xẻo của tôn thượng sợ là mấy pháp bảo kia đều bị cho vào tiệm cầm đồ vì bài bạc hết rồi."

Lạc Thiên, Tiểu Huỳnh Tử. Lục Phượng lúc này không nhịn được cười.

"Cái Thập Tam Thiên này tiền trang nào cũng có giấy nợ của tôn thượng. Lúc trước ngài ấy đến ra đường cũng phải đi vào ban đêm nữa kìa.

Cửu Anh: "Ông nói đủ chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.