Ma Giới Đại Lộ

Chương 43: Chương 43






Không còn ai nhận ra Đế Thích Thiên sau khi hắn trở về từ ma giới, ngoài việc đặt rất nhiều đồ chơi trẻ con còn làm những việc trước giờ chưa có tiền lệ.

Khắp mọi ngóc ngách khắp các thần cung đều sôi nổi bàn tán về sự thay đổi đó.

Tiếng đồn đầu tiên truyền ra chính là từ Thượng Thanh cung của Ngọc Lộ tiên tử.

Nàng ấy là mỹ nữ được sủng ái nhất của Đế Thích Thiên, hôm đó cô ấy đang nằm ưỡn người ra trên một chiếc võng tết bằng vô số dây leo ngoài hậu viện sưởi nắng và ăn đào thì từ ngoài cửa một nữ nô hớt hải chạy vào.

"Chủ nhân không xong rồi, không xong rồi!!!!"

Ngọc Lộ tiên tử nhìn cô nữ nô đầu tóc rối bù, mặt mài thất sắc xanh xao: "Gì vậy A Lan? Ngươi gặp quỷ à!"

"Chủ nhân của ta ơi lúc này mà người còn ngồi đây ăn đào?! Đại sự hỏng hết rồi."

Ngọc Lộ:

"Mà chuyện gì mới được? Nói năng không đầu không đuôi ai mà hiểu."

Nữ nô lại gần nhìn quanh lén lút nói nhỏ với nàng ta.

"Gần đây người có nghe tin đồn Thần tôn từ ma giới về bị mắc bệnh lạ không được bình thường không? Đúng là ông ấy bị bệnh rất nghiêm trọng rồi."

Nàng tiên tử lúc này mới gật gù nhớ lại, quả thật thời gian gần đây Đế Thích Thiên không đến chỗ nàng.

"Thiên ca bị bệnh.... Thảo nào đã mấy ngày rồi huynh ấy không đến đây tìm ta làm bổn tiên tử đêm nào cũng chăn gối lạnh lẽo."

A Lan:

"Đúng rồi vấn đề là ở chỗ đó đó, Thần tôn đại nhân không đến gặp người vì ông ấy bận gặp người khác."

Ngọc Lộ:

"Cái gì??!! Là con tiện nhân nào... Không phải, ý ta là vị tiên tử nào ngươi mau nói cho ta biết!!"

"Người này không phải tiên tử."

Ngọc Lộ ngạc nhiên: "Không phải tiên tử? Thế là phàm nhân hay yêu nữ mau nói nhanh đi."

"Nói ra sợ người cũng không tin đâu, là Hồng Quân lão tổ, bọn họ còn to nhỏ bàn về chuyện đứa nhỏ gì đó, trông Thần tôn còn rất vui vẻ khi rời khỏi chỗ của lão tổ, còn nói cái gì mà bất luận sinh ra là nam hay nữ đều rất kỳ vọng."

Nàng ta hét lên:

"Còn có đứa nhỏ nữa hả?? Đế Thích Thiên huynh giỏi lắm, còn tổ mồm bảo chỉ yêu mình lão nương, bây giờ sau lưng ta dám có hài tử với người khác!!! Ta nhất định mang huynh cùng ả tiện... Khoan đã ngươi nói kẻ mà Thiên ca gặp là ai cơ?!"

"Là Hồng Quân lão tổ đó. Có phải ngạc nhiên lắm không? Nô tỳ ban đầu nhìn thấy còn muốn móc mắt mình ra để đi rửa lại mà."

Mỹ nữ đang ăn đào nghe xong cắn luôn một phát vào lưỡi đau điếng hét lớn hơn ban nãy:

"Ngươi nói Thiên ca và lão Quân. Lão Quân. Lão lão lão.. Ái da cái lưỡi của ta...."

A Lan hốt hoảng che miệng Ngọc Lộ tiên tử lại: "Suỵt chủ nhân nói nhỏ thôi, kẻo người ta thấy lại đồn ầm lên lúc đó mặt mũi hai người bọn họ để đâu, truy cứu đến cả chúng ta thì tiêu tùng cả đám."

Ngọc Lộ vơ vội lấy chén nước uống một hơi, trong đầu hoang mang tột đột. Nàng ấy bị Đế Thích Thiên đội cho mũ xanh, mà tình địch lại là một ông lão hơn mấy trăm vạn năm tuổi.

Không chỉ có vậy... Hồng Quân lão tổ thân thể thuần dương sao có thể có con được, tuy nhiên Đế Thích Thiên là tam túc kim ô. Nghĩ lại thì hình như sinh linh từ hồng hoang vạn tộc đều thể chất âm dương.

A Lan nhìn chủ nhân của mình suy luận: "Chủ nhân, Thần tôn là cổ thú. Sơ khai đều là âm dương thân thể, vậy người có thai không chừng là...."

Lần này tới lượt Ngọc Lộ bịt miệng nữ nô: "Biết thì để trong lòng đi có một số chuyện không cần thiết phải nói ra. Chuyện này không được để cho kẻ thứ ba biết nghe rõ chưa!"

"Nô tỳ hiểu rồi!"

Ngay lúc đó ngoài cửa cung Thượng Thanh một tên thiên binh đang đứng trực cố nghe lén câu chuyện của họ tuy nhiên vài chỗ lại không nghe rõ, lát sau tên thiên binh khác đến thay ca trực.

"Huynh đệ vất vã rồi! Về nghĩ ngơi đi, ta trực cho."

Tên kia thiên binh đứng gác nãy giờ vội lôi đồng nghiệp ra một góc nhìn quanh quẩn rồi nói nhỏ. "Huynh đệ, huynh đệ! Ta nói cho ngươi biết một tin cực kỳ động trời nha, ngươi biết Hồng Quân lão tổ không?"

Tên thiên binh kia nhìn lại hắn: "Ngươi đứng gác ở đây có mấy canh giờ mà mớ ngủ rồi à? Trên thần giới ai mà không biết Hồng Quân lão tổ?? Thiệt Tình!!! Về ngủ đi."

"Ậy! Cái chuyện ta sắp nói đây chắc chắn ngươi sẽ không tin được luôn. Hồng Quân lão tổ và Thần tôn nửa đêm canh ba ở Lăng tiêu điện làm cái chuyện đó với nhau."

"Xoảng!'' - Tên thiên binh kia vừa nghe xong đánh rơi luôn cây thương trên tay xuống đất làm bản thân tự giật mình, y vội vàng nhặt lên lấm lét hỏi lại.

"Chuyện ngươi nói vừa rồi có thật không vậy? Hèn gì trước giờ ta không thấy lão Quân quan tâm nữ sắc... Thì ra là có khẩu vị này."

Tên thiên binh nhiều chuyện gật đầu lia lịa, hắn còn quả quyết chắc như đinh đóng cột tin này là thật vì do chính miệng thiếp thất được sủng ái nhất của Đế Thích Thiên kể lại.

"Thì đó! Ta xem ngươi là huynh đệ mới kể cho ngươi nghe. Ngươi nhất định không được nói với ai đâu đó."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Ta tuyệt đối không nói với ai."

Và cứ thế chưa đầy ba ngày cả Thần Giới náo loạn vì những lời đồn thổi bay xa, bay cao hơn hẳn thông tin ban đầu.

"Biết chuyện gì chưa? Thái cổ thần tôn và Hồng Quân lão tổ vướng vào mối tình tay ba với Thường Nga tiên tử."

"Nói bậy ngươi nghe ở đâu thế, rõ ràng Hồng Quân lão tổ yêu thầm Thần tôn rồi bị thiên đạo cấm cản mà?"

"Ngươi bị gạt rồi, hai người họ là thanh mai trúc mã. Chính miệng Hạo Thiên thần tôn kể cho ta nghe."

"Thanh mai cái đầu ngươi. Lời nói của Hạo Thiên thần tôn ngươi cũng tin hả? Chuyện của ta nghe là chính miệng Sát Thần thiên tôn nói Hồng Quân lão tổ vì yêu sinh hận đang tu luyện một loại thần công có thể biến bản thân trở thành một thiếu nữ. Sắp thành công rồi."

"Có phải không vậy???"

Trong khi đó ở một mái đình trên Hồng Mông cổ trấn, Đế Thích Thiên đang đánh cờ cùng Thanh đế bên cạnh họ là hai đệ tử của Thanh đế đứng hầu. Nơi này là chốn cư ngụ của các cổ thần xen lẫn dị thú thượng cổ, hoàn toàn tách biệt bên ngoài.

Khác với Côn Bằng tính tình trầm lặng như nước, mang hiểu biết và sức mạnh truyền lại cho hậu nhân, Đế Thích Thiên không nhận đệ tử, hắn cho rằng dạy dỗ một ai đó là chuyện rất phiền phức.

Thứ duy nhất chi phối được hắn ta là Thiên đạo thạch.

Hôm nay không biết vì lý do gì một mực đòi Thanh đế đến đánh cờ với mình. Đế Thích Thiên không chú ý bàn cờ mà ngồi nhìn chằm chằm vào Thanh Đế khiến ông ấy hơi khó chịu, một loại cảm giác rất không an toàn ập đến.

Hai tên đồ đệ bên cạnh cũng căng thẳng không kém, nhìn sư phụ dần trở nên luống cuống khiến cả hai đứng ngồi không yên, cánh tay Thanh Đế cầm quân cờ hồi lâu vẫn không thể đặt xuống.

"Thanh đế đến lượt ngài kìa." - Đế Thích Thiên nhắc nhở. Đôi mắt hắn theo dõi nhất cử nhất động của ông ta.

Chịu không nổi bầu không khí ngột ngạt này Thanh Đế nói:

"Có chuyện gì thần tôn cứ nói thẳng đi. Gần đây chuyện Bích Ba tiên tử không thấy tăm hơi đủ khiến ta phiền lòng rồi. Quả thật không có tâm trí đánh cờ."

Đế Thích Thiên ra vẻ nghiên cứu thế cờ trong khi mắt vẫn không rời khỏi người đối diện. Vị thần đế bắt đầu thẳng thắng.

"Mục Chước có phải bị ngươi nắn thành hình dạng nữ nhi không?"

Thanh đế nghe vậy mất bình tĩnh đánh rơi con cờ trong tay, nó lăn xuống nền đất bất động.

"Lúc trước chẳng phải nói chỉ cần ta làm cho Hỏa Hoàng đại đế có cơ hội sống lại người sẽ không quản chuyện của ta nữa sao?"

Đế Thích Thiên lạnh lùng đáp. "Chuyện của ngươi đương nhiên lão tử không có hứng thú, có điều chuyện của Mục Chước chính là chuyện của ta."

Quá tức giận Thanh đế đứng dậy hất đổ cả bàn cờ trước mặt Đế Thích Thiên: "Đế Thích Thiên! Ta đánh không lại ngươi nhưng long tộc con cháu của ngươi thì không nói trước được gì đâu. Mục Chước do ta cứu sống, ta cũng có thể giết chết. Thứ gì ta không có tuyệt đối người khác không thể có."

Đồ đệ của Thanh đế đứng cùng hầu hạ họ nhìn thấy cảnh đó liền xanh mặt, hai người bọn chúng hốt hoảng dập đầu trối chết thỉnh tội thay sư phụ. Từ cổ chí kim chưa có ai dám lớn tiếng và hành động lỗ mãn như vậy trước mặt Đế Thích Thiên.

"Thỉnh Thái cổ thần tôn bớt giận, Thái cổ thần tôn bớt giận, chủ thượng của ta vừa rồi không tự chủ được hành động."

Trước thái độ bất kính của y Đế Thích Thiên lúi húi tự mình nhặt lại mấy quân cờ đủ màu nằm lăn lóc dưới đất.

Thanh đế:

"Niệm tình ngày xưa, ta, ngươi, Mục Chước từng là bằng hữu hôm nay ta mới đến đây nói chuyện với ngươi. Ngươi đừng đi quá giới hạn của mình. Trong mắt ta Thái cổ thần tôn cũng chỉ là cái danh hão. Nếu ngươi cứ xen vào chuyện của ta, bổn Thanh đế sẽ tách Hoa giới ra khỏi Thần tộc. Lúc đó vạn dặm sơn hà của ngươi một cành cây ngọn cỏ cũng đừng mong mọc được."

Đế Thích Thiên: "Thanh Liên!! Đang uy hiếp ta?"

Thanh đế:

"Đế Thích Thiên, xưa nay ta nói là làm. Mục Chước kiếp trước, kiếp này, cả kiếp sau nữa đều là của ta. Ngươi và tên Dương Huyền kia đừng mơ."

Đế Thích Thiên:

"Ngươi có cần làm đến thế này không? Mục Chước từ đầu đến cuối trái tim hắn vốn không hề có ngươi."

Thanh đế bật cười khoái trá: "Ngươi nói đúng, trái tim hắn không hề có ta, cho nên lúc tái sinh cho hắn ta nghĩ cũng không cần thiết phải có trái tim. Ta đã moi nó ra vứt đi từ lâu lắm rồi."

Đế Thích Thiên lắc đầu thất vọng:

"Vỏ quýt dày ắt có ngón tay nhọn. Ta không ra tay cũng sẽ có người trị được ngươi."

Thanh đế:

"Ngươi định nói Dương Huyền? Thảm hại đến mức phải hy vọng vào một người chết, thật nực cười."

Đế Thích Thiên phất tay tùy tiện một cái trước mặt họ hiện ra cảnh ở quanh cầu Nại Hà vô số oan hồn đang than khóc, chúng tụ tập đông đến mức đứng chật kín hai bên bờ mà không bước được lên cầu để đi đầu thai.

Hắn nói tiếp:

"Oan hồn vô cớ khóc than, Hoàng Tuyền lộ một màu đỏ rực. Bỉ ngạn hoa nhuộm khắp hương đài, ngươi nói những dị tượng này có phải từ Luân hồi thiên thư sinh ra hay không nhỉ?"

Thanh Đế tròn mắt:

"Tam thốn đinh đã khóa thần hồn chỉ có con đường chết. Không thể có chuyện Dương Huyền tụ được hồn phách."

Đế Thích Thiên:

"Mục Chước vứt bỏ thần vị Hỏa Hoàng đại đế đọa ma, nhận hết mọi tội lỗi cho Dương Huyền ngươi vẫn cho rằng hắn nhẫn tâm nghe lời ngươi giết chết y sao?"

"Tên sâu kiến nhân tộc đó đúng là quá may mắn." - Thanh đế đứng dậy bỏ đi.

Sau khi Thanh đế rời khỏi, Đế Thích Thiên buông một tiếng thở dài. Hắn cầm bàn cờ ném luôn xuống dòng suối.

Đế Thích Thiên còn chưa kịp hết bực dọc bên ngoài đã xuất hiện một thiếu niên long tộc chạy vào la hét thất thanh.

"Đại lão!!! Đại lão không xong rồi! Bầu trời tam giới hình như sắp diễn ra thiên cẩu thôn nhật. Các vị trưởng lão và tứ đại cung chủ đang chờ người ở Lăng Tiêu điện."

Đế Thích Thiên: "Thiên cẩu thôn nhật?! Sao hôm nay lại có thiên cẩu thôn nhật!? Không lẽ... Vương Sát, ngươi muốn làm ta tức chết sao!!!!!!!!"

Nhật Nguyệt Thần điện.

Ở Nhật nguyệt thần điện lúc này Vương Sát đã sắp hoàn thành những công đoạn cuối cùng của thuật cửu chuyển hoàn hồn, hắn cầm trên tay pho tượng nhỏ khắc hình vị cô nương mặc chiến giáp cùng một nắm tóc dài đặt giữa bảy bảy bốn mươi chín ngọn nến đang cháy.

Thiên cẩu thôn nhật ánh sáng mặt trời dần dần biến mất, Vương Sát cầm dao rạch tay để máu chảy xuống pho tượng cho đến khi đỏ thẫm cả sàn.

Đến khi ánh sáng cuối cùng biến mất khỏi thần điện một trận cuồng phong nổi lên thổi tắt toàn bộ nến nhưng ngay sau đó nến lại cháy lên loại ngọn lửa đen như đến từ sâu thẳm mười tám tầng âm giới.

Mặt đất ở giữa trung tâm chỗ đặt mấy ngọn nến chẻ ra một rãnh đen ngòm sâu hoắc.

Lọn tóc dài đặt trên người pho tượng cũng bỗng nhiên bén lửa bốc cháy tỏa ra làn khói ngưng tụ lại hình hài của một hồn nữ ốm yếu tay chân đeo gông xiềng, đầu cô ta có một vết nứt cứ như thể sắp tét ra hai bên.

Toàn thân ma nữ đỏ rực màu máu nhưng miệng vẫn không ngừng đòi thêm.

"Chưa đủ!"

"Vẫn chưa đủ."

"Ta cần máu, thật nhiều máu... Máu!"



"Dương nhi, ta sẽ giải thoát cho nàng khỏi sự dày vò khủng khiếp này." - Vương Sát lại rạch thêm một vết dài ở ngực huyết tế cho ma nữ. Máu là tế phẩm cực kì thơm ngon đối với quỷ hồn, huống gì đây lại là máu rồng, ma nữ đói khát cứ vậy lao vào người hắn mà hút máu.

Vết nứt dưới sàn càng ngày càng bành trướng, từ chỗ đó chui ra vô số quỷ hồn. Chả mấy chốc chúng đã phủ khắp Thần giới trong khi thiên cẩu thôn nhật vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Số lượng âm hồn thoải mái lượn ở khắp nơi đã gây nên một trận náo loạn lớn. Bốn vị cung chủ ra sức bố trận dựng kết giới bảo vệ các cung chờ Đế Thích Thiên về giải quyết.

Thông thường thiên cẩu thôn nhật sẽ được báo trước để mọi người chuẩn bị kỹ vì đó cũng là thời điểm âm thịnh dương suy. Một âm binh nhỏ nhoi cũng sẽ gây ra hậu quả khó tưởng tượng nổi.

Ma nữ kia sau không thõa mãn nỗi cơn khát máu, ả muốn nhiều hơn thế. Nghe lập tức nhập vào cơ thể Vương Sát, hai linh hồn trong một thân thể liên tục triệt hạ lẫn nhau nắm quyền kiểm soát còn hắn không có ý chống cự chỉ cắn răng chịu đựng.

Trong vô vàn quỷ hồn đang la hét ở Nhật Nguyệt thần điện có cả người mà Vương Sát không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Vô Pháp Vô Tà.

Hắn bước đến trước mặt nam nhân thân thể đầy máu bán sống bán chết để ban cho y một ân huệ.

"Ngươi cần gì?'' - Vương Sát hỏi với giọng yếu ớt.

Vô Tà lấy ra quyển Thiên thư của hắn.: "Thiếu niên có hứng thú làm một giao dịch nhỏ với ta không?"

"Giao dịch? Hừm... Người như ta thì có thứ gì để trao đổi với quỷ."

Vô Pháp Vô Tà cúi người xuống chạm vào trán Vương Sát kiểm tra thể chất và độ tương thích, mọi thứ đều xác nhận phù hợp với nguyên thần hắn.

"Hiến xác cho ta."

Vương Sát mỉm cười: "Sao cũng được, ta cho ngươi."

Đối phương đồng ý ngay thậm chí còn không hỏi gì về hắn khiến cho Vô Tà không khỏi ngạc nhiên.

"Thiếu niên, ngươi không hỏi ta ngươi sẽ được lợi ích gì và ta là ai sao?"

Y khẽ nhắm mắt: "Không quan trọng, tâm nguyện lớn nhất của ta cũng đã thực hiện xong rồi, không có lý do gì tiếp tục vương vấn nơi đau khổ này nữa. Chỉ tiếc gặp lại nhau nàng đã đánh mất thần trí không còn nhận ra ta nữa rồi."

Vô Tà: "Vì một nữ nhân che khuất mặt trời, kháng lại thiên đạo."

Vương Sát: "Trong lòng ta, nàng ấy chính là thiên đạo."

Vô Tà: "..." - Tính ra cũng do nghiệp đào hoa Cửu nhi của ta gián tiếp gây ra hại chết hồn nữ này. Thôi thì để bổn tọa làm chút chuyện bù đắp cho hai ngươi.

Quyển thiên thư trên tay Vô Tà mở ra một con đường tối tăm đáng sợ, hoa bỉ ngạn bắt đầu xuất hiện trải dài hai bên bờ, Vương Sát cảm thấy khó chịu, y nôn ra loại chất dịch đen ngòm, lát sau thứ dịch lỏng đó hóa thành cánh bướm màu trắng chập chờn ẩn hiện bay vào con đường trải đầy hoa bỉ ngạn kia.

Cánh bướm hóa thành một cô nương mặc đồ trắng, nàng ta dùng tay sờ khắp cơ thể mình như chưa tin bản thân đã thoát khỏi sự dày vò khốn khổ kia.

"Ta... Ta trở lại bình thường rồi."

Vương Sát mở to mắt bàng hoàng trườn dậy giữa vũng máu gọi to: "Dương Cầm, Dương Cầm..."

"A Sát." - Hồn nữ nghe gọi nhìn lên, hai người họ vui mừng tiến về phía nhau. Vương Sát đặt chân vào con đường kia phần hồn liền bị tách ra khỏi thể xác, mà chuyện đó với y giờ đã không còn quan trọng nữa.

Cả hai người họ ôm chặt lấy nhau bước đi vào con đường Hoàng Tuyền không quên quay đầu cảm ơn Vô Tà. Hắn miễn cưỡng cười rồi thu hồi lại thiên thư trong lòng không tránh khỏi đố kỵ.

"Thật là... Đi đoạt xác cũng ăn trúng cẩu lương. Đúng rồi, tranh thủ hoàn tất giai đoạn cuối cùng trước đã."

Hắn dẫn khí rót linh lực vào cơ thể rỗng của Vương Sát, thần hồn liên kết với cơ thể mới. Vô Tà vươn vai đứng dậy. Phải mất một khoảng thời gian nữa mọi thứ mới hoàn thiện và tu vi của hắn mới khôi phục được.

Rầm!!!!!!

"Vương Sát!!!!!! Ngươi đang bày cái trò gì thế? Mau đem mặt trời trở lại đi, định mang thần giới biến thành cái Ải Vô Gian thứ hai à?" - Đế Thích Thiên cùng các vị Thần chủ, Cung chủ phá cửa xông vào, mặt ai nấy đều phẫn nộ tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.