Thanh đế đã xông đến chỗ Bích Ba. Nàng không biết phải xử lý thế nào tiếp theo, trên tay ông ta vẫn túm cổ kéo theo một đạo đồng mình đầy thương tích để lợi dụng sự mềm yếu của nàng giải quyết nhanh vụ này.
"Bích Ba, ta không muốn dùng vũ lực với nàng. Nàng tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn theo ta về, như thế không ai phải chết cả."
Đông Hoàng Thái Nhất bị tiếng động và khí thế từ Thanh đế thu hút sự chú ý. Hai mắt hắn dán vào người tiểu đạo đồng bê bết máu kia.
"Tử Linh?!
Tiểu đạo đồng giơ tay về phía Thái Nhất: "Tiểu quái vật, hắn giết hết mọi người rồi."
Thanh đế trừng mắt nhìn Thái Nhất: "Xú tiểu tử, biết điều thì tránh ra một bên."
Trong chưa đầy một cái nháy mắt đạo đồng trên tay Thanh đế bị Thái Nhất đoạt lại. Tốc độ của hắn dọa cho người khác kinh hãi.
Bích Ba cũng chạy đến xem xét tình hình của nó. Thái Nhất đặt hai ngón tay lên ngực đứa trẻ, toàn bộ kinh mạch của nó đều đã đứt đoạn, miễn cưỡng nối lại chỉ khiến nó đau đớn thêm thôi.
Trong thời khắc sinh tử đứa nhỏ dùng bàn tay nhuộm máu nắm chặt ngón tay Đông Hoàng Thái Nhất.
"Tiểu quái vật có phải ta sắp thành thần tiên rồi không?"
Thái Nhất nhìn mông lung đi hướng khác. "Ừ." Tiểu đạo đồng khó nhọc đưa tay vào ngực áo lấy ra một quả đào mọng nước.
"Sau này ta không thể thường mang đồ ăn tới cho ngươi..."
Nó trút hơi thở cuối cùng, đứa trẻ tội nghiệp ngày nào cũng mang thật nhiều trái cây lẻn đến đông viện này để trò chuyện với hắn về lý tưởng tu thành tiên của mình dù người kia lại không hề để tâm.
"Gia gia, nó chỉ là một đứa trẻ người nhẫn tâm như thế sao?" - Đến đây Bích Ba cũng không thể nhịn nổi nữa, nàng quát lên trước mặt Thanh đế.
Ông ta nhìn thấy phù văn đặc biệt của thiên đạo giữa trán Thái Nhất liền nhận ra thân phận hắn. Yêu hoàng tung hành ngang dọc trảm thần hủy thiên một thời đang giương đôi mắt sắc lạnh như dao.
"Đây chắc chắn là huyễn hư ảo cảnh của Bồ Đề lão tổ."
Bắt đầu điên tiết lên vì sợ, các đòn tấn công từ Thanh đế liên tục đánh trượt mục tiêu dù đối phương có vẻ như không hề di chuyển, được một lúc! Đông Hoàng Thái Nhất phóng thích hư ảnh nguyên thần. Linh khí tụ thành con một Tam Túc Kim Ô ba chân, ba mắt xòe rộng cánh.
Nhìn thấy hư ảnh như nhìn thấy yêu hoàng, Thanh đế nhất thời không đứng vững. Uy áp khủng khiếp nhấn chìm tất cả chúng sinh quanh đó. Mái nhà đạo quán nổ tung thành tiếng.
Một luồng ánh sáng rực rỡ từ mặt trời chiếu thẳng xuống. Những văn tự thiên thư nối đuôi nhau tựa như xích xiềng tỏa ra từ nhật quang quấn lấy Thanh đế.
Bích Ba tiên tử hốt hoảng dùng tay che miệng: "Thiên đạo chi lực."
Đến lúc này đã ý thức được người trước mặt là hàng thật, Thanh đế liên tục dập đầu. "Tiểu thần có mắt như mù mạo phạm thiên uy xin yêu hoàng bớt giận.
Thái Nhất:
"Thanh liên tu thành tiên thể không dễ dàng gì nhỉ?"
Đế Thích Thiên bên cạnh là Vô Pháp Vô Tà đã chạy đến cổng chính. Thi thể của các đạo nhân nằm la liệt bên ngoài khiến y phẫn nộ, còn chưa kịp quan sát mọi thứ xung quanh tiếng nổ lớn long trời lở đất.
Cả đạo quán tách ra khỏi mặt đất bị luồng ánh sáng mặt trời hút lên thiên không. Ánh sáng khiến Đế Thích Thiên nhìn đến hoa mắt. Khí tức từ thiên đạo này dẫn ra sáng gấp mấy lần bản thân hắn thi triển.
Vô Tà: "Thiên, có chuyện gì vậy?"
Đế Thích Thiên:
"Là thiên phạt! Tại sao thiên phạt lại được khởi động. Chúng ta phải nhanh đến chỗ đó trước khi thiên phạt xé nát Côn Luân sơn." - Chuyện gì đang diễn ra thế này? Không phải chỉ có ta và phụ thân mới có bản lĩnh điều khiển Thiên đạo thạch để sử dụng Thiên phạt à?"
Đến nơi định sẽ tẩn cho Thanh đế một trận thì phát hiện kẻ họ mặc định là thủ phạm của vụ càn quét này lại đang bị rất nhiều gông xiềng xích lại không dám nhúc nhích quỳ rạp dưới đất.
Đông Hoàng Thái Nhất hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên, từ kinh ngạc chuyển qua sửng sốt.
"Hoàng huynh. Ngươi còn sống sao?!"
Đế Thích Thiên không hiểu chuyện gì, trên người ông ta có thiên hộ thuẫn. Người bình thường căn bản không thể trực tiếp chạm vào cơ thể nếu Đế Thích Thiên không tự hủy đi hộ thuẫn.
Bích Ba: "Tiên chủ. Ngài biết vị đại nhân này à? Hắn bảo hắn là Đông Hoàng Thái Nhất."
"Cái gì? Đông Hoàng Thái Nhất??!" - Vô Tà và Đế Thích Thiên tròn mắt hét lớn.
Từ sửng sốt chuyển sang run rẩy, Đế Thích Thiên không dám thở mạnh, chẳng phải là vị đại lão nên chết từ Vu Yêu đại chiến lâu rồi chứ? Sao lại có thể sống được vậy.
Thái Nhất cảm nhận chân long khí của đối phương tương đối loãng, mùi lại không giống Đế Tuấn.
"Ngươi có kim ô chi khí nhưng lại không phải hoàng huynh. Ngươi là ai?"
Đế Thích Thiên trong lòng dạt dào xúc động, cứ nghĩ chỉ còn một mình y trên đời không ngờ lại có thể gặp lại được vị hoàng thúc năm đó hết mực cưng chiều mình, không tự chủ nước mắt trào dâng.
"Hoàng thúc! Ta là Tiểu Thập, thúc không nhận ra ta ư?"
Thái Nhất tròn mắt sững sờ:
"Tiểu thập kim ô? Ngươi... Là Tiểu Thập?! Vậy hoàng huynh thật sự...."
Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, Thái Nhất tuy là tận mắt nhìn thấy Đế Tuấn tan biến nhưng bản thân không thể chấp nhận nổi.
Mặt trời trên cao tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng theo dao động tâm trạng của yêu hoàng, nói sức mạnh của ông ta gắn liền với thiên nhật quả thật không ngoa.
Có điều Đế Thích Thiên nghĩ mãi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến Thái Nhất xuất hiện ở nơi này. Tại sao bao nhiêu năm qua y hoàn toàn không cảm nhận được khí tức từ hoàng thúc.
Thái Nhất bỗng ho lên vài tiếng, vừa rồi dẫn kéo thiên phạt giáng xuống đã tổn hao không ít linh lực, lại nói bản thân còn rất yếu phải dựa vào Đông Hoàng Chung nương náo bình thường không ở bên ngoài được lâu.
Biết thời gian có hạn nhưng trong đầu vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa tỏ tường, Thái Nhất nhìn Đế Thích Thiên đầy bi thương, Ông ta cũng cảm nhận được trong lòng hoàng thúc đau khổ đến thế nào.
Nếu mà nói thì phụ mẫu y cũng không gần gũi bằng Thái Nhất. Năm đó kỳ nhân Vu tộc dùng xạ nhật thần tiễn bắn giết chín vị hoàng huynh. Trong thời khắc sinh tử Đông Hoàng Thái Nhất xuất hiện tung ra Đông Hoàng chung kịp thời ứng cứu, còn phụ thân Đế Tuấn mải mê nghiên cứu Hà Đồ Lạc Thư khi đã tàn cuộc mới đến ngã quỵ bên thân xác chín đứa con trai.
Sau khi nhân tộc bước lên nắm quyền thiên đình, Đế Thích Thiên thân là kim ô cuối cùng trên thế gian mới lưu lại được cái mạng nhưng từ đó bị ép trở thành thần hộ vệ cho nhân tộc
Kể đến đó Thái Nhất ra hiệu cho y dừng. "Là hoàng thúc vô dụng không thể bảo vệ các ngươi. Nếu ta mạnh hơn nữa thì con cháu yêu tộc đã không lâm vào bước đường này."
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cùng Hỗn Nguyên Hà Lạc đại trận được xem là nhất đại yêu trận cũng không thể thủ vệ nổi thiên đình, đẩy con cháu đời sau phải nhìn sắc mặt nhân tộc mà sống.
Đế Thích Thiên:
"Hoàng thúc, nếu năm đó ta chăm chỉ tu luyện sẽ không làm vướng chân hoàng thúc vừa bảo vệ ta vừa phải đánh với đại Vu."
Thái Nhất:
"Hà Đồ Lạc Thư và Đông Hoàng chung bị tên khốn kiếp Côn Bằng động tay động chân. Mất đi pháp bảo trấn trận, đại trận vì thế sập đổ. Hoàn toàn không liên quan đến Tiểu Thập của ta."
Đế Thích Thiên:
"Là Côn Bằng ra tay với hai pháp bảo tiên thiên của chúng ta sao?"
Thái Nhất lắc đầu cố tỏ ra lạc quan trước mặt Đế Thích Thiên. "Chuyện đó Tiểu Thập không cần lo, ngươi còn sống là tốt rồi. Nếu không ta cũng không biết ăn nói ra sao với hoàng huynh."
Đế Thích Thiên: "Phải rồi! Tại sao hoàng thúc lại ở đây."
Đông Hoàng Thái Nhất:
"Nguyên thần của ta bị giữ trong Đông Hoàng chung, lúc có lại ý thức đã ở nơi này rồi. Nếu Tiểu Thập muốn biết có thể hỏi Bồ Đề."
Bích Ba tiên tử: "Đông Hoàng... Bồ Đề lão tổ đã đi rồi!"
Thái Nhất từ cau có mặt mài chuyển qua trạng thái hụt hẫng. "Ngươi nói Bồ Đề đi rồi? Hắn đi đâu?"
Đế Thích Thiên: "Hoàng thúc, tiên thọ của ông ấy đã mãn. Có lẽ đã trở về tây phương cảnh giới."
Thanh đế rơi vào hiểm cảnh trước mặt, thông qua đối thoại từ nãy giờ ông ta phát hiện giữa họ có rất nhiều chuyện mơ hồ. Thuận nước đẩy thuyền Thanh đế quay qua Thái Nhất xoáy sâu vào quá khứ.
"Yêu hoàng. Tiểu thần được biết Đế hoàng trước lúc thăng thiên hình như có vật gì đó muốn trao lại cho Yêu hoàng."
Thái Nhất bồn chồn, quả nhiên nghe đến đấy liền không giữ được bình tĩnh. "Ngươi nói hoàng huynh có để lại thứ gì cho ta? Tiểu Thập chuyện này có thật không? Đó là vật gì?"
Đế Thích Thiên liền xanh mặt: "Cái này, chuyện này...." - Thanh đế hắn rốt cuộc muốn cái gì? Vật đó sao có thể đưa cho hoàng thúc. Người nhìn thấy không phải sẽ nổi trận lôi đình hay sao.
"Ngươi ấm úng cái gì mau mang ra cho bổn yêu hoàng. Hoàng huynh rốt cuộc để lại thứ gì cho ta?" - Thái Nhất căng thẳng.
"Hoàng thúc thứ lỗi vật này không thể đưa cho người được." - Đế Thích Thiên.
Đông Hoàng Thái nhất: "Tiểu Thập!!!!"
Bích Ba tiên tử: "Tiên chủ, hay là người đưa cho yêu hoàng đi."
Đế Thích Thiên: "Thứ này mang ra sẽ thiên hạ đại loạn."
Vô Tà: "Bây giờ không mang ra Thái Nhất nổi giận thiên hạ cũng không yên đâu."
Đế Thích Thiên nhớ lại viễn cảnh lúc đó. Đế Tuấn - Ông ta là một kẻ đầy tâm cơ. Từ trước đến giờ đều chỉ nghĩ cho bản thân mình. Vật mà ông ấy để lại là một công cụ dùng để áp chế Đông Hoàng Thái Nhất.
"Hài tử của ta! Khí vận của phụ hoàng đã tận nhưng con thì khác, ta đã dùng mạng của mình đổi mạng với hoàng thúc của con, nếu một ngày nào đó hắn có thể phục sinh, bằng thứ này hãy bảo hắn giúp con giành lại thần giới."
"Mau nói cho ta biết rốt cuộc hoàng huynh để lại cho ta thứ gì?" - Bên này Thái Nhất vẫn khiên quyết muốn biết.
Biết không giấu được Đế Thích Thiên mang ra một lá bùa phát sáng kim quang màu xanh viết đầy họa tiết cổ:
"Là Cổ phù."
Thái Nhất nhìn thấy Cổ phù liền bị ánh sáng của nó chiếu thẳng vào mắt và đánh vào thần thức làm cho toàn thân tê liệt. Đế Thích Thiên vội vàng thu lại. Y đã qua sơ suất rồi, Cổ phù thiên linh chí tôn ảnh hưởng rất lớn, huống hồ bây giờ hắn chỉ là một mảnh tàn hồn yếu ớt còn vương lại.
"Hoàng thúc không sao chứ?"
Đông Hoàng Thái Nhất đưa tay ngăn chặn vết thương trên mắt. Chỉ vừa nhìn thấy hồi quang từ nó đã làm ông ta nổ một bên mắt phải.
"Mắt của ta. Lý nào như thế! Lý nào lại là Cổ phù? Cái loại thần khí chết tiệt đó nhắm vào ta ư? Mau hủy nó, hủy nó đi."
Thanh đế giả ngây ngô: "Tình cảm của hai yêu hoàng tốt như thế sao lại có thể dùng Cổ Phù lên người Thái Nhất."
Đế Thích Thiên: "Chắc chắn có hiểu lầm gì đó." - Quả nhiên người thứ này nhắm vào là hoàng thúc. Phụ thân lại muốn mình lợi dụng hoàng thúc như ông ta sao?
Thái Nhất bắt đầu giận dữ. - "Tiểu Thập thứ này vừa mở ra đã phóng thẳng kim quang vào ta."
Đế Thích Thiên: "Hoàng thúc ta.... Ta cũng không biết tại sao lại như thế."