Ma Giới Đại Lộ

Chương 50: Chương 50




Trở lại Cửu Anh, hiện giờ hắn đang mắc kẹt trong bãi săn cùng Vô Thiên, mấy tiểu tử nhân tộc và cả rừng yêu thú nhưng mà xem ra cũng không có vẻ gì là vất vả.

Đã một canh giờ trôi qua từ lúc vào khu săn tới giờ bọn hắn toàn ngồi bóng râm hóng mát trái ngược với những nhóm khác đang vất vả đánh nhau với bọn yêu thú để băng qua bãi săn một cách an toàn.

Vô Thiên ngồi thiền bên cạnh Cửu Anh, còn hắn thì liên tục dùng tay xé mảnh cơ thể của mấy cái xác yêu thú ăn ngấu nghiến.

"Gâuu!!!" - Tiếng Đế Á từ xa, nó lại cắn cổ tha thêm về một con yêu hổ lớn toàn thân chi chít những dấu răng chí mạng.

Lục Phượng không tưởng tượng nổi con chó nhỏ nhìn vô hại như thế mà cứ chạy đi là lát sau lại tha về cả vài cái xác yêu thú, toàn là những con quái khổng bố chưa chắc tu sĩ Kim Đan có thể giải quyết nổi.

"Chó con... Thật sự săn được những con đại yêu này a!" - Lục Phượng.

Cửu Anh liên tục phàn nàn về mùi vị của mấy con yêu thú này, mấy trăm năm tu vi của chúng suy cho cùng vẫn không thỏa mãn được lão yêu quái như hắn.

"Vẫn không thể so với thịt người. Hấp thu cũng không được bao nhiêu yêu khí."

Khắp người Cửu Anh đã bắt đầu nổi lên những vết bầm tím cần liên tục duy trì bằng linh khí nếu không thì chẳng sớm thì muộn cũng sẽ đến cực hạn, lúc trước thì không sao, bây giờ phải nuôi thêm quả trứng trong thức hải.

Bao nhiêu linh khí cũng không thấy đủ.

"Quái lạ, chỉ có một quả trừng lại hành mình đến mức này. Cảm giác như ăn không bao giờ no."

Hắn thi thoảng lại đau lưng, nhức đầu, vừa phải nuôi tiểu bảo bối vừa phải bổ sung linh khí để dự trữ trong lúc thoát thai hoán cốt. Lão thiên gia thật muốn ép chết người mới hả dạ.

Lục Phượng: "Cửu Anh ca ca, cơ thể của huynh hình như không ổn."

Hắn kéo tay áo che đi vết bầm. "Đến tiểu tử như ngươi cũng nhìn ra. Xem ra ta không ổn thật rồi."

Vô Thiên không thấy Lục Phượng ăn thịt hoặc ăn yêu đan của mấy cái xác yêu thú bèn lấy làm lạ.

"Ngươi không ăn thịt yêu thú à?"

Cửu Anh:

"Phải rồi ta không thấy ngươi ăn chút gì, chịu khó nuốt xuống sẽ hấp thụ được linh lực của chúng đấy."

Nhìn thấy mấy ngón chân yêu thú đầy máu xung quanh Cửu Anh, Lục Phượng chỉ có cảm giác ghê sợ.

"Đệ tu tiên, chỉ ăn hoa quả."

Cửu Anh:

"Bất đắc dĩ lão tử bị cái ấn kí bỉ ngạn chết tiệt này quấn lấy nên nhìn thấy máu người và thịt người sinh ra buồn nôn. Còn ngươi... Rõ ràng là yêu tộc lại không dám ăn thịt tươi. Tu tiên chi cho khổ thế. Nghe lời ta tu ma mà tận hưởng dư vị trần gian đi."

Lục Phượng: "Cửu Anh ca ca!!! Thực sự là không thể nuốt được."

"Yêu tộc mà không ăn thịt? Lão tử không tin ngươi sắt thép như thế!" - Cửu Anh đưa tay lên miệng cắn trích ra một giọt máu, nó nhanh chóng đông lại thành huyết châu.

Hắn cầm lên giơ trước mặt Lục Phượng. "Có biết đây là thứ gì không?"

Hai mắt Lục Phượng sáng rỡ như bắt được vàng. - "Ma... Ma huyết!" - Chỉ cần một giọt tinh huyết của hung thú vạn năm như Cửu ca, nói không chừng mình sẽ Trúc Cơ viên mãn.

Cửu Anh: "Cơ thể này không phải chân thân của ta, máu này trực tiếp chảy ra từ nguyên thần, là tinh huyết thuần túy nhất đó!! Có muốn không hả?"

"Muốn muốn muốn! Nằm mơ cũng muốn. Cho đệ!"

Cửu Anh bẻ chân cái xác yêu hổ ném cho y. "Ăn miếng thịt này cho ta xem! Huyết châu này cho ngươi."

Lục Phượng đón lấy cái chân máu thịt nham nhở, y đưa mắt nhìn viên huyết châu màu đỏ lấp lánh trên tay Cửu Anh có chút tiếc nuối nhưng chỉ đành từ bỏ cơ hội ngàn vàng để nâng cao năng lực bản thân mà đặt miếng thịt tươi xuống đất.

"Đệ xem như không có duyên với tinh huyết của huynh!"

Cửu Anh ngạc nhiên. "Thật sự chê ma huyết của ta."

Lục Phượng:

"Ma huyết hung thú được ví như đan dược đỉnh cấp, dù vậy nếu đệ ăn thịt uống máu, không sớm thì muộn cũng bị dục vọng cùng tà niệm sẽ đẩy đến thẳng quỷ môn quan."

Cửu Anh:

"Ta đã làm đến như thế ngươi vẫn không muốn tu ma, tốc độ tu luyện của ma đạo nhanh hơn tiên đạo rất nhiều, cũng không ít cường giả tu ma vẫn có thể quân lâm thiên hạ phi thăng đắc đạo."

Hắn ít nhiều thay đổi cách nhìn về đứa trẻ này, rõ ràng rất muốn có máu hung thú nhưng thà đánh mất cơ hội đột phá tu vi còn hơn ăn thịt sống.

Vô Thiên:

"Phượng hoàng dù là yêu tộc nhưng sớm đã gọt rửa được cái thú tính của mình rồi, hắn tu tiên rất cực khổ, ngươi đừng phá hoại đại đạo của người ta nữa."

Cửu Anh: "Hừm. Tiên tu có gì tốt chứ?"

"Cũng đã mất công chịu đau, tặng huyết châu cho hắn đi." - Vô Thiên.

Cửu Anh:

"Thế lại càng không được, ma huyết có sức mạnh nâng cao thể chất rất biến thái nhưng kì thực sẽ làm vật chủ bị tha hóa. Không khống chế được thú tính, lúc đó ta sợ hắn sẽ hận ta chết mất."

Vô Thiên: "Ngươi không thể khống chế những kẻ uống qua máu của mình ư?"

Cửu Anh: "Hồi nào?! Nghe ai đồn vậy? Chỉ có nuôi cổ trùng mới làm được trò đó thôi."

Lục Phượng ngồi kế bên xen vào: "Thế mà trước giờ đệ cứ nghĩ huynh có thể chi phối được những kẻ uống ma huyết ép họ làm theo ý mình."

Cửu Anh:

"Vớ vẩn, nếu làm được trò đó lúc Bát điện vương hút máu ta, bổn vương đã khiến cho lão bò mấy vòng rồi sủa gâu gâu như Đế Á rồi."

"Gâu gâu!" - Nghe nhắc đến tên, nó hí hửng ngoắc đuôi nhảy lên đứng bằng hai chân sau để lấy lòng chủ thượng. Cửu Anh vui lòng liền ném huyết châu cho nó, Đế Á há miệng nuốt vào trong sự tiếc nuối vô bờ bến của Lục Phượng.

"Ầm Ầm!"

Tiếng va đập vỡ nát của đá tảng cùng tiếng la hét thất thanh gần đó vang lên. Một vật nặng nề bay đến va vào Lục Phượng. Loại dịch lỏng tanh tưởi văng ra từ nó thấm đẫm bạch y trên người. Thứ vừa rồi rơi xuống lăn lóc trên đất là cái đầu người hai mở to hai mắt với bộ hàm bị xé toạc.

Ngay sau đó một vị cô nương trên đầu có hai cái sừng trâu nhỏ và hai tùy tùng chạy bán sống bán chết về phía họ. Đuổi theo bén gót đằng sau là con khổng tước to như quả núi cùng bên mắt bị thương đang vô cùng giận dữ.

"Chạy đi con tử linh khổng tước này tu luyện hơn ba ngàn năm đấy! Đám hộ vệ của ta bị nó ăn thịt hết rồi." - Cô ta chạy qua chỗ đám người Cửu Anh hét lớn.

Còn Cửu Anh nhìn nó không cầm lòng được liền lấy tay chùi mép. Con hàng đang bay trên đầu hắn hơn ba ngàn năm tu vi nếu nuốt được vừa hay sẽ bổ sung rất nhiều linh lực.

"Đế Á! Ngươi nhìn nó xem, ăn sống ngon hơn hay là... Ực... Miếng thịt ba ngàn năm."

"Gâu gâu!"

Con chim phi thẳng người như một mũi tên lao về phía vị tiểu thư kia, cô ta trong lúc hoảng loạn vấp tảng đá ngã rất mạnh khiến chân chảy rất nhiều máu, hai tên tùy tùng cũng xem như có tình có nghĩa, thấy chủ lâm nguy liền quay lại cố sức chiến đấu.

"A Đẩu mau chóng băng bó cho tiểu thư đi, con Tử Linh này rất nhạy cảm với mùi máu."

Một trong hai tên tùy tùng tự chặt tay rồi cởi áo chạy ra hướng khác làm các động tác khiêu khích để đánh lạc hướng nó.

Lục Phượng bên này đứng cạnh Cửu Anh cũng sợ đến không dám động, rất may con ác điểu chỉ chăm chú công kích đám người kia.

Cửu Anh liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia:

"Xinh đẹp như thế nếu chết ở đây cũng uổng quá!"

Khổng Tước không mất quá nhiều thời gian đã đuổi kịp tên tùy tùng nọ, nó dùng móng vuốt nhọn hoắc đâm xuyên qua cơ thể kẻ xấu số một kích chí mạng khiến đối phương hiện nguyên hình là một con chuột tinh.

Tên tùy tùng còn lại dù rất sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh cầm phần y phục nhuốm máu của chủ dây ra đầy mặt.

Cô ta hoảng loạn nắm lấy tay hắn. "Ngươi làm gì vậy A Thử?"

"Ngũ tiểu thư, người nghe lời ta chạy về hướng ngược lại. Con chim khốn khiếp đó sẽ đuổi theo ta, cô chạy được đoạn nào hay đoạn nấy, trước khi vào đây ta đã dùng thiên lý truyền âm báo cho Bát điện vương chúng ta phải vượt qua bãi săn mà không có pháp bảo rồi, ông ấy nhất định sẽ đến cứu cô."

Cô tiểu thư bật khóc nức nở: "Đều tại ta, lẽ ra ta không nên kiên quyết tham gia cái khảo thí chết chóc này."

Lục Phượng:

"Vô Thiên ca ca, con khổng tước này đạo hạnh không bằng ta nhưng sao ta cứ có cảm giác nó mạnh hơn rất nhiều."

Vô Thiên:

"Đương nhiên! Yêu vật ma giới ăn thịt đồng loại và phàm nhân bổ sung linh lực mạnh hơn nhiều so với việc ngươi tu tiên chỉ hấp thu linh khí trời đất rồi chuyển hóa thành linh lực."

Lục Phượng: "Nhưng cứ như vậy thì bọn họ sẽ không ngừng ăn thịt, dẫn đến tha hóa. Đến một lúc nào đó oán khí quá nặng sẽ dẫn đến thiên đạo trừng phạt."

Vô Thiên bật cười:

"Ai quan tâm chứ, nhìn bọn chúng ngươi nghĩ chúng sợ thiên đạo à? Yêu quái rất đơn thuần, chỉ cần có thể mạnh hơn là được."

"Tiểu thư nhanh lên chúng ta không có nhiều thời gian đâu." - Y hét toáng rồi cầm lấy mảnh y phục bỏ chạy, miệng thổi một cơn gió vào đó cho mùi máu tanh bay xa trong không khí. Quả nhiên con ác điểu liền bị thu hút lao đến.

"Đến đây! Ta không sợ ngươi!" - Y nhắm mắt lại chờ đợi cái chết giáng xuống.

Trong giờ phút sinh tử đó một vết sáng lướt ngang qua cắt phăng cơ thể con khổng tước làm hai ngã xuống ngay trước mặt y. Máu từ con vật nhuộm đỏ cả một khoảng trống chỗ đó. Thấy thuộc hạ không sao, cô nương kia lê cái chân đau chạy đến.

"Tiểu thư... Ta... Ta còn sống! Ta vẫn còn sống" - Tên tùy tùng run cười trong vui sướng.

"A Thử!! A Thử may quá chúng ta còn sống."

A Thử nhìn dấu vết lưu lại trên cơ thể bị cắt gọt của con vật. Dấu vết cho thấy có một thứ gì đó như lưỡi dao khổng lồ cắt thẳng xuống từ trời xanh, thậm chí mặt đất phía dưới cái xác cũng bị cắt một đường sâu hằn.

Miệng vết cắt tỏa ra thứ lửa màu tím bốc lên sức nóng thiêu rụi hoàn toàn cây cỏ chỗ quanh đó.

"Nhưng rốt cuộc con ác điểu này bị ai giết vậy?"

Cửu Anh nắm phần gáy Đế Á nhấc bỗng lên chỉ vào cái xác Khổng tước tỏ ra bất lực.

"Đế Á chết tiệt. Xem chuyện tốt ngươi làm này, ra tay nặng quá phá nát luôn yêu đan của nó rồi. Lão tử hút thứ gì để bồi bổ đây."

"Ẳng ằng ăng? Gấu gầu gâu??!!" - [ Tôn thượng bảo ta dùng một phần công lực, ta dùng đúng một phần còn gì. Trách hắn quá yếu. ]

Bị chủ mắng, hỏa khuyển ba đầu trong hình con chó cỏ cụp hai tai xuống tỏ ra hối lỗi.

Lục Phượng: "Sủng thú của Cửu ca... Mạnh, mạnh quá!"

Vừa rồi trong nháy mắt tất cả những gì Lục Phượng nhìn thấy đều rất mơ hồ, con chó nhỏ từ trên vai Cửu Anh lấy đà bật nhảy lên, nó vung chân trước quạt ra luồng khí màu tím bay về phía con Khổng Tước đã chẻ nó làm hai.

Chỉ trong nháy mắt đoạt mạng con đại yêu ba ngàn năm tu vi mà rất có thể các trưởng lão trong tông môn của y ở nhân tộc hợp sức lại chưa chắc đã đối phó được.

"Trước mặt một con chó, thực lực của ta.... Nếu đổi lại rất có thể mình đã nằm trong bụng con khổng tước kia rồi. Ma tu! Mạnh đến như vậy sao?"

Điều này khiến tinh thần Lục Phượng sụp đổ hoàn toàn, y bắt đầu nghi ngờ con đường tu hành trước giờ của bản thân.

"Xin hỏi, có phải huynh đã hạ con Tử Linh khổng tước này không?" - Vị tiểu thư kia dìu tên tùy tùng sợ đến mức đi không nổi bước đến trước mặt Cửu Anh.

Cửu Anh mỉm cười tiến đến dùng tay nâng gương mặt mỹ nhân. "Không phải ta nhưng là sủng vật của ta làm. Thế nào, muốn dùng thân báo đáp ơn cứu mạng sao?"

"Công tử... Tuy là ngươi đã cứu bọn ta thoát chết nhưng không được bất kính với ngũ tiểu thư như thế ngươi biết cô ấy là thân phận gì không?" - A Thử có vẻ rất bức xúc.

Cửu Anh bỏ tay ra khỏi người cô ả tiến về phía hắn: "Ồ thế ngươi muốn dùng thân báo đáp thay cho chủ tử mình à? Trông ngươi cũng được đó."

"Cái gì? Ngươi bị biến thái à? Ta là đàn ông đó."

Cửu Anh: "Nói nhiều quá làm gì? Thế ngươi có muốn dùng thân báo đáp thay cô ta không? Nếu không thì ta sẽ động thủ với cô ấy đấy."

"Công tử hay là tiểu nữ tặng ngài một ít đan dược trung cấp được không? Hay là ngài cần linh thạch." - "Vị ân nhân trông khôi ngô như thế sao lại có sở này. A Thử ngoại hình cũng không nổi bật gì... Thật không nghĩ tới!"

Cửu Anh: "Ta không cần đan dược, không cần linh thạch. Ta hỏi lại, ngươi có đồng ý thay chủ tử ngươi lấy thân đền đáp không?"

A Thử rất bất bình nhưng khi thấy Đế Á nhảy lại lên vai Cửu Anh với biểu cảm giận dữ, nghĩ đến những gì diễn ra với con ác điểu khi nãy hắn không dám manh động chỉ đành chiều theo sở thích của kẻ trước mặt.

"Được! Ta đồng ý! Miễn là ngươi không được ô nhục tiểu thư nhà ta, ngươi làm gì ta thì làm đi." - Y ném áo mình xé toạc ra để lộ cơ thể cường tráng trước mặt Cửu Anh.

Lục Phượng đỏ mặt: "Vô Thiên ca ca, Cửu Anh huynh ấy sẽ không làm loại chuyện xấu hổ với tên thị vệ đó ở đây chứ?"

Vô Thiên liền xoay người Lục Phượng đi hướng khác. "Ngươi sẽ không muốn nhìn đâu, quay bên kia đi."

Cửu Anh đặt bàn tay lên ngực của y di chuyển từ từ xuống bụng. "Yên tâm, ta được cái rất là uy tín nha! Dù rằng ngươi không được ngon bằng chủ nhân ngươi nhưng mà cũng tạm được đi. Ta sẽ làm nhanh thôi, không đau đớn gì đâu."

"Á á á á!"

Tiếng la hét kinh hãi kết thúc, tên tùy tùng ôm ổ bụng đầy máu bị khoét một lỗ lớn gục xuống. Trên tay Cửu Anh là yêu đan vừa được mổ sống trực tiếp từ người y. Hắn không được hài lòng với yêu khí mỏng manh của nó nhưng rồi cũng ngậm ngùi mà nuốt xuống.

"Chán thật! Cũng chỉ là con chuột tu luyện bảy trăm năm. Sao đền nổi yêu đan ba ngàn năm của con súc sinh kia chứ?!"

"Ngươi... Ngươi ăn yêu đan của A Thử ư?" - Nàng ta tuy rất run sợ nhưng vẫn đưa đôi mắt căm phẫn hướng về phía hắn.

Cửu Anh ra dấu cho Đế Á, nó chạy lại chỗ tên tùy tùng phun một ngọn lửa màu xanh xuống miệng vết thương, ban đầu tên đó mất hẳn ý thức nhưng khi cảm nhận thấy một loại cảm giác dễ chịu lan tỏa làm lành da nhanh chóng y đã bình tĩnh hơn.

Cửu Anh:

"Chứ cô nghĩ ta muốn gì ở cô và hắn? Yên tâm ta chỉ cần yêu đan không cần mạng của hai người."

Trong thấy vết thương hoàn toàn biến mất như chưa từng có, họ nhanh chóng hoàn hồn lại rồi quỳ gối lạy tạ rối riết, ít ra còn giữ lại được cái mạng.

Cửu Anh:

"Yêu đan đó là ngươi chọn trả ơn thay cho cô ta, sau này từ từ mà tu luyện lại."

"Đa tạ ân công! Không biết người tên họ là gì để tiểu nữ về bẩm báo với gia phụ đền đáp."

Cửu Anh: "Thôi khỏi, ta không có hứng thú với hậu lễ của Bát điện chủ."

"Người biết gia phụ?!"

"Thiết Nguyệt ngươi không sao chứ? Phụ thân bảo ta đến xem ngươi có ổn không." - Thiến Phiến ngự thú bay đến.

Vị cô nương kia có chút hụt hẫng, người cô ta mong là Bát điện vương.

"Tứ ca, muội không sao! May có vị công tử ra tay cứu giúp, nếu không đã chết thảm dưới móng vuốt của Tử Linh Khổng tước."

Thiến Phiến không nhận ra Cửu Anh, lần trước hắn ở hội đấu giá là nhân ảnh khác, lần này lại khác.

"Đa tạ huynh đệ ra tay cứu giúp muội muội của ta. Ta là Thiến Phiến, thiếu điện chủ của Bát Thiên, cũng là đệ tử thân truyền của Thẩm trưởng lão Thánh Huyền tông, sau này ngươi vào tông môn cần giúp đỡ cứ đến tìm ta."

Cửu Anh:

"Ờ! Thế thì đa tạ Thiến Phiến sư huynh." - Tên tiểu tử này cư xử cũng rất biết điều. Lão trâu già xấu như ma mà con gái đứa nào cũng xinh đẹp, con trai xem chừng cũng không phải loại bỏ đi. Vậy ra điều ta nghi ngờ chín phần là đúng, nhất định các vị phu nhân của hắn ngoại tình.

Thiết Phiến:

"Tiểu Nguyệt, sao ngươi không ngự bảo cùng với Thiết Cầm tỉ tỉ? Ta nhớ phụ thân có nhờ các vị trưởng lão trông nom các ngươi rồi mà? Sao lại xông vào nơi nguy hiểm như bãi săn vậy chứ?"

Thiết Nguyệt: "Ta với Thiết Cầm tỉ trước giờ không hợp nhau, tỉ ấy cũng chướng mắt ta."

Cửu Anh: "Nếu không có gì nữa bọn ta đi trước."

Thiết Phiến: "Khoan đã! Huynh cho ta hỏi, huynh có biết ai là kẻ đấm vỡ Vạn Thánh Thạch không?"

"Vạn Thánh Thạch?" - Không phải tảng đá dởm Lãnh Nương đưa cho mình đánh lúc bắt đầu thí luyện sao? Khi không tìm kẻ đánh vỡ chắc không có gì tốt lành rồi, cứ giả ngu trước đã. - Cửu Anh giả vờ ngạc nhiên. - "Ta không biết, tìm hắn làm gì vậy?"

Thiết Phiến:

"Trong nội môn có lời đồn Lãnh trưởng lão nhìn trúng tên đó, phen này hắn xui xẻo rồi. Trên dưới tông môn cô ta đã thông báo cho toàn bộ mọi người đó là đệ tử cô ấy nhắm trúng. Các vị trưởng lão khác không được nhận."

Cửu Anh:

"Cái gì? Còn có chuyện như vậy, thế ngươi biết Lãnh trưởng lão đâu rồi không?" - Ả điên này! Muốn làm trò gì thế không biết.

Thiết Phiến:

"Đi chợ đen kiếm mấy công cụ mua vui rồi! Mà ngươi gặp được kẻ đó nhớ phải nhắc hắn chạy càng xa càng tốt nhé. Đi thôi Thiết Nguyệt."

Hai người họ từ biệt hắn rồi ngự lên linh thú của Thiết Phiến rời đi.

Vô Thiên:

"Ngươi tự mình bảo trọng đi, là phúc thì không phải họa, nhưng là họa thì không tránh được."

Chợt Cửu Anh nghĩ ra gì đó, hắn gọi Đế Á đến gần, búng tay một phát khiến nó biến thành hình dạng của mình.

"Ẳng?!" - [ Tôn thượng người muốn làm gì? }

Hắn ngoáy tay mặc cho nó liên tục kêu gào:

"Ẳng cái gì mà ẳng, nuôi ngươi cực khổ như thế hôm nay tới lúc dùng dám từ chối à? Mau đi tìm cô ta dùm lão tử đi."

Nó quay qua Lục Phượng cầu xin y nói giúp lời, đằng nào Đế Á làm chó mười mấy vạn năm nay tiểu đệ cũng chỉ để giải quyết nỗi buồn, nó hoàn toàn không có kinh nghiệm tình trường chắc chắn sẽ bị cô ta chơi chết.

Lục Phượng nghe hiểu tiếng chó tỏ ra thông cảm vô cùng. "Cửu ca, làm vậy không ổn cho lắm, ta thấy hay là..."

Cửu Anh phủi tay: "Không ổn thì đệ thay thế nó giúp ta nhé."

Y vội quay qua nói với Đế Á:

"Ta nghĩ lại rồi! Cẩu huynh, chủ nhân của ngươi nuôi ngươi không dễ. Không lẽ có mỗi thỉnh cầu này cũng không đáp ứng được."

"Gầu Gấu gâu gâu...!" - [ Lỡ cô ta đòi cái chuyện kia ta có biết gì đâu mà làm, tôn thượng nên tìm người khác đi. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.