Trong vô thức hắn phá nát kết giới Thường Hi tạo nên. Đôi mắt tuôn ra rất nhiều nhật hoa nóng khủng khiếp làm tan chảy đất đá.
Thần thức Đông Hoàng Thái Nhất bị kích động, tự động quét qua những tần số tinh thần ngẫu nhiên gần gũi với hắn nhất.
"Tiểu thúc, dậy dậy dậy dậy ta còn chưa nói gì mà đã ngủ gục rồi."
"Thúc thúc nhất định phải làm chủ cho bọn ta, chỉ chạy ra ngoài một chút liền bị đế phụ đánh hỏng mông."
Trước mặt là cả màn sáng trắng, Thái Nhất tỉnh dậy cùng tiếng nói ríu rích xung quanh, bản thân đang ngủ gật bên trong Đông Hoàng điện.
Chính xác là Đông Hoàng điện của thuở hồng hoang, ngồi trong lòng hắn là một đám tiểu hài tử nước mắt, nước mũi đầm đìa. Bọn chúng đều là nam hài, khuôn mặt đẹp đẽ. Màu tóc óng ánh kim sắc, đôi mắt vàng rực như thái dương.
"Tiểu thúc sao lại không nói gì? Người hết thương Tiểu Thất rồi sao?"
"Mẫu hậu cũng mắng bọn ta không ngoan."- Mấy hài tử khác cũng lao nhao mách lẻo.
Thái Nhất xúc động chạm vào bọn chúng. Đây chính là mười tiểu chất nhi đáng thương bỏ mạng dưới xạ nhật thần cung. Bây giờ cứ như thế lại hiện hữu quay về cười nói bên cạnh hắn một lần nữa.
"Tiểu Nhất, tiểu Nhị, Tiểu Tam... Tiểu Thập. Đúng là các ngươi rồi. Thúc thúc rất nhớ các ngươi."
Nhưng mà thập đại kim ô thái tử dường như không nghe thấy cũng không phản ứng tương tác lại, bọn chúng chỉ khóc lóc kể lể chuyện, chẳng khác gì Thái Nhất đang xem lại một cuốn phim cũ với cảm xúc của một mình hắn. Cái gì cũng không thể động vào.
Keng keng keng!!!!
"Đông Hoàng chung, đông hoàng chung đến!! Cảm ơn thúc thúc, bọn ta yêu thúc nhất."
Hỗn Độn chung từ bên ngoài bay vào trong Đông Hoàng điện, nó rung lắc nhẹ nhàng trước mặt đám nhỏ, nhả ra vô số tinh hoa chứa đầy linh lực từ những cường giả bị luyện hóa ra ngoài, mười tiểu hài tử đồng loạt reo lên vui sướng.
Chúng hóa nguyên hình biến mười đạo kim quang bay xung quanh Hỗn Độn chung thay nhau đớp lấy những thứ bên trong phóng ra.
Gặp lại người thân đã mất, bản thân hắn trăm ngàn chuyện muốn nói, vạn lời muốn kể. Nhưng mà họ lại không thể nghe thấy. Chuyện này tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Thập đại bảo bối này trong kí ức luôn luôn đáng yêu như thế. Bọn trẻ có ủy khuất đều tìm đến Thái Nhất đầu tiên.
Quá khứ hắn đã thử dùng qua trăm phương ngàn kế, thậm chí gian lận hệ thống, từ chối cốt truyện bằng mọi giá để bảo vệ mười tiểu chất nhi an toàn vượt qua đại nạn nhưng mà đều không có hy vọng.
Mười đứa trẻ này định sẵn chết chín. Nghịch thiên? Nếu là thánh nhân hắn đương nhiên có khả năng thay đổi ý trời, đáng tiếc lũ nhỏ không chờ được ngày Thái Nhất thành thánh đã bỏ mạng.
Thời không lại méo mó, thập đại kim ô biến mất cùng Đông Hoàng chung.
Hắn thấy mình đang đứng trên mây ngũ sắc nhìn xuống đại địa hồng hoang. Bên dưới có cái bóng nam nhân vu tộc, cường tráng cao lớn, cầm trên tay thần cung tỏa ra phù văn kinh người.
"Hậu Nghệ. Hỗn đản ngươi chết đi cho ta." - Đông Hoàng Thái Nhất như điên dại lao ra khỏi không phận tiến vào đại địa hồng hoang nhằm hướng Hậu Nghệ công kích... Nhưng mà lại như lúc nãy xuyên qua y, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Hậu Nghệ cũng không có phát hiện thấy hắn. Đôi mắt kẻ này dồn chú ý lên hồng hoang phía trên, mười chỉ kim ô đang dàn Kim Quang đại trận khiến cho mặt đất đổ lửa. Nóng đến nổi không một nhành cây ngọn cỏ thoát kiếp.
Hậu Nghệ chỉ thiên mắng lớn:
"Yêu tộc thái tử. Đại Nhật kim quang dùng chiếu sáng tam giới, trời ban các ngươi thần lực dùng để hủy diệt chúng sinh sao? Khoa Phụ đến nói lý các ngươi dám ra tay đốt chết huynh ấy. cho rằng vu tộc ta dễ bắt nạt?"
Đại Kim Ô rống giận. "Vu tổ Xa Bỉ Thi năm lần bảy lượt quấy nhiễu thúc thúc ta, cũng vì chuyện này đế phụ và thúc thúc bất hòa. Bọn ta sớm đã cảnh cáo, là đám man rợ các ngươi không nghe thôi."
Nhị Kim Ô di chuyển linh hoạt tại tâm trận phóng thích hỏa diễm trút xuống tứ phương. "Đại ca nói nhiều với bọn man rợ làm gì? Trực tiếp hỏa thiêu Bất Chu sơn đi."
Tam Kim Ô quạt cánh bay lượn dễu cợt. "Không dễ bắt nạt thì có thể làm gì. Đại Nhật Kim Ô là thiên đạo sủng tử, ngươi dám giết bọn ta? Không sợ trời phạt sao?"
Hậu Nghệ:
"Cha và thúc thúc các ngươi không nói là phạm vào sát nghiệp thì mười cái thiên đạo cũng không cứu nổi sao? Nhìn xem bao nhiêu sinh linh bị các ngươi đốt chết. Còn muốn lấy thiên đạo làm bình phong?
Thập Kim Ô bấy giờ mới nhìn xuống đại địa. Hết thảy sông ngòi cạn kiệt, nhân tộc và yêu tộc bên dưới bỏ mạng không ít. Trong lòng mấy đứa tiểu nhóc con liền ý thức được sự nghiêm trọng.
Đại Kim Ô: "Là... Là lỗi của Vu tộc các ngươi."
Hậu Nghệ cầm chặt thần cung ngửa mặt lên trời phát thệ.
"Vu tộc Hậu Nghệ hôm nay thay trời hành đạo. Từ khắc này thần cung xưng Xạ Nhật Thần Tiễn, vì trăm vạn sinh linh bên dưới hồng hoang cừu sát mặt trời. Bọn nhóc con, chịu chết đi."
"Vút!!!" - Hàng loạt âm thanh thần tiễn xé gió bắn lên trời.
"Hậu Nghệ, ta muốn giết ngươi." - Đông Hoàng Thái Nhất sụp đổ chứng kiến một lần nữa chín tiểu chất nhi cơ thể lần lượt rơi xuống đại địa bên dưới.
"Hài tử của ta, bảo bối của ta." - Ngay lúc này trên cao cũng có một nữ nhân gào khóc thảm thiết.
Hi Hòa? Đông Hoàng Thái Nhất nhìn lên không trung thấy Hi Hòa đứng đó. Nàng đến trước khi hắn đến ư? Không phải kiếp trước hắn đến đầu tiên cứu được Tiểu Thập, sau đó Đế Tuấn đến rồi cùng nhau về thiên đình thì nàng mới biết sao?
Vậy mà yêu hậu lại xuất hiện trong tình cảnh này. Kì lạ ở chỗ là một người mẹ đối diện nổi đau mất con, nàng ta chỉ ngồi trên mây la hét không ra mặt.
Lấy tu vi của Hi Hòa mà nói nếu lúc đó nàng đến, dù cho mười hậu nghệ cũng không thể chống đỡ... Nhưng tại sao chỉ ngồi đó?
Thái Nhất lấy làm lạ bay lên thiên không tiến lại gần, phát hiện nàng ấy bị không bị bất cứ giới hạn cấm chế nào cả, càng nghĩ Đông Hoàng càng ghê sợ, một người mẹ chọn đứng nhìn con mình đứt ruột sinh ra chết thảm.
Đột ngột tròng mắt nàng đỏ lên bật cười điên dại gọi tên Đế Tuấn. Thái Nhất thất kinh! Hi Hòa trong cơn quẩn trí không mang Hậu Nghệ làm tử thù mà kẻ giận dữ nghĩ tới là phu quân mình.
Đại địa xông lên làn khói đen che phủ tất cả. Khói bay đến đâu cảnh sắc bốc hơi tan biến đến đấy, đến khi nó tản hết đã thấy Đế Tuấn đã ngồi ngay bên cạnh một Thái Nhất khác, cả hắn và ca ca đều không phải kim bào đế vương mà một thân bạch y cẩm tú, hình tượng thời niên thiếu của bọn họ.
"Đệ đệ, nơi này thực sự quá buồn chán. Cùng ta đi du ngoạn hồng hoang một chuyến đi."
Thái Nhất thời trẻ thở dài nằm lăn lộn trên cành phù tang: "Ca ca, Hỗn Độn chung cùng Hà Đồ Lạc Thư rất nhiều kẻ muốn lấy. Chúng ta giờ yếu như sên không có khả năng chống lại cường giả dưới kia."
Đế Tuấn giọng hơi buồn: "Thì ra sợ pháp bảo bị cướp. Ta còn tưởng đệ lo cho ta."
Thái Nhất: "Ca! Huynh đứng đắn lại cho ta. Hai chúng ta là huynh đệ. Nói cứ như thể là ái nhân."
"Ái Nhân?" - Đế tuấn tròn mắt nhìn Thái Nhất niên thiếu, khuôn mặt đâm chiêu khó hiểu. Y hóa hình chưa lâu đầu óc còn non nớt chưa nhận thức được những chuyện nam nữ quan hệ.
Còn Thái Nhất thì khác, trước khi xuyên qua chính là một cậu ấm nhà giàu nghiện ngập. Loại chuyện nào mà anh ta không rõ đâu.
Thái Nhất lúc trẻ bật cười:
"Ái nhân là một nam, một nữ, cùng nhau yêu thương rồi kết hôn, sau đó sinh con.... Nhắc đến chuyện này, sướng nhất là ca rồi. Sau này lấy hẳn hai người vợ xinh đẹp, còn có mười đứa con. Chuyện tốt như thế rơi vào ta thì hay quá."
Đế Tuấn gãi đầu: "Yêu là gì?"
Thái Nhất: "Là coi trọng một người hơn bản thân mình. Họ vui mình cũng vui."
Thời điểm đó Thái Nhất nghĩ huynh trưởng này ngốc như thế sau này làm sao mà trở thành yêu hoàng tiếng tăm lừng lẫy rồi còn cưới Thái Âm nữ thần? Không lẽ tán gái hắn cũng theo bồi, kiếp trước chắc chắn mắc nợ tên Đế Tuấn này.
Đột nhiên Đế Tuấn nhìn chằm chằm vào đệ đệ: "Coi trọng một người hơn bản thân mình là yêu. Nếu vậy ta nghĩ chắc ta yêu rồi."
Thiếu niên Thái Nhất đang treo người trên cây Phù Tang liền bị câu nói đánh rơi xuống gốc. Huynh trưởng của hắn hóa hình chưa lâu đã dòm ngó đến Thái âm nữ thần rồi hả? Nhưng... Bọn họ tính theo thiên địa thọ mệnh chỉ như đứa con nít mấy tuổi, nói yêu liền yêu????
Thái Nhất sắc mặt đổi khác nhìn huynh trưởng mà đánh giá, đúng là không nên xem thường người khác.
"Ca ca, lợi hại!!! Lợi hại... Có điều người ta có thích huynh không? Họ gặp huynh lần nào chưa?"
Đế Tuấn:
"Gặp thì gặp mỗi ngày, còn chuyện thích ta cũng không rõ... Thái Nhất đệ có thích ta không?"
Thái Nhất niên thiếu đối với loại câu hỏi này không nghĩ tường tận thâm ý, ca ca trong mắt hắn là một đứa con nít ngốc nghếch. Xuyên đến đây chỉ có y bầu bạn, mà tính tình Đế Tuấn là chuẩn mực của một người đàn ông tốt, vừa ôn nhu vừa nghe lời. Chưa bao giờ lớn tiếng.
Không lưỡng lự liền trả lời ngay: "Có! Ca ca của ta ai mà không thích chứ."
Đế Tuấn: "Đệ nói thế là được rồi. Ta cũng rất thích Thái Nhất."
Mặt khác Đông Hoàng hiện tại đứng một bên nghe lại toàn bộ câu chuyện liền rùng mình. Có phải hắn nghĩ nhiều không? Đế Tuấn lúc đó nói thích hắn vì hắn là đệ đệ hay là dụng ý khác.
Thái Nhất nãy giờ cũng phát giác được bản thân đang trong mộng cảnh nhưng mà không biết sao mình mơ thấy những giấc mơ quái đản phi thực tế, từ chuyện Hi Hòa bỏ mặt con mình đến chết cho đến lời nói úp mở của Đế Tuấn.
Không lẽ đây là giấc mơ của người khác? Nhưng mà của ai? Nếu toàn bộ là sự thật thì góc khuất này chỉ có người trong cuộc mới biết.
Chẳng lẽ Đế Tuấn cùng Hi Hòa chưa thật sự tan biến.
Đến đây Thái Nhất bừng tỉnh, đầu nhức như búa bổ sau khi tiêu hóa hết từng đó chuyện. Xung quanh đều bị mình san bằng, lửa cháy khắp nơi. Mười tám nguyệt lân cũng bị đốt đến đen.
"Thỏ thỏ?? Thường Hi?"
Xung quanh không có tiếng trả lời. Thái Nhất biến thành hình người cầm lấy pháp bảo của Thường Hi đi tìm nàng. Bước ra ngoài ánh sáng, hắn cảm nhận kim quang từ Thái dương tinh chiếu xuống không còn cảm giác mãnh liệt như trước liền ngước mặt lên.
"Thái dương tinh có chuyện gì vậy? Chưa bao giờ cảm thấy linh lực lại suy yếu như thế.
Tin tức Đế Thích Thiên chết gây chấn động thiên giới, tứ đại thần cung, các vị cung chủ muốn dựa vào việc này cắt đứt quan hệ cùng yêu tộc, bọn họ kiến nghị mang toàn bộ hài tử của y tẩn tán theo.
Cả bốn vị bàn nhau quyết định đích thân đến chỗ Tam Thánh hỏi ý.
Nguyên Thủy, Thông Thiên, Lão Tử. Ba vị thánh nhân ngự trên Tiểu Tiên Sơn hòn tinh bộ nằm gần với tầng cao nhất của tam trọng tam thiên. Nhưng đến đó cũng không phải chuyện dễ.
Thuở hồng hoang người tu hành chưa độ kiếp muốn lên trời sẽ đến đỉnh Bất Chu sơn, có các nấc thang kéo dài bắc thẳng lên thiên không do Đế Tuấn dùng phúc khí yêu tộc huyễn hóa ra.
Không ít dị tộc tán tu có duyên nhờ cầu thang này có cơ hội tiếp cận với ba lần giảng đạo của Hồng Quân ở Tử Tiêu cung, chúng sinh biết ơn gọi là cầu thang công đức.
Về sau do sự cố vu tổ Cộng Công đâm sập Bất Chu sơn, khoảng cách giữa trời và đất càng ngày càng tách ra xa hơn.
Yêu tộc suy tàn, cây cầu công đức kia cũng không còn được khí vận bao phủ nên tan biến.
Trở lại hiện tại, để lên đến vân đỉnh, ít nhất phải đạt đến tu vi Đại La Kim tiên nếu không chưa kịp nhìn thấy thượng cổ thiên đình thì đã thái dương chân hỏa sinh ra từ tàn niệm của Đế Tuấn và Thái Nhất trong phạm vi ngàn dặm thiêu rụi.
Trong trận chiến cuối cùng yêu tộc hoàng giả đều bước một chân vào thánh nhân cảnh giới, hoả diệm kia tính là thánh hoả. Trong thiên địa cháy mãi không tàn, cũng bởi vì e ngại thánh hoả. Không một ai trong nhân tộc từng bước chân đến đỉnh của tam thập tam thiên.
Bốn vị cung chủ trăm năm trước đã Đại La Kim Tiên đỉnh phong, miễn cưỡng chịu được sức nóng kinh khủng mà xông vào, phải mất hơn bốn canh giờ phi hành mới tới chỗ Tam thánh.
Thái dương chân hỏa thật không hổ danh thiên hỏa, Tiểu Tiên sơn cách cố cung một khoảng đáng kể vẫn bị hơi nóng xông qua tựa như hấp chín bốn người bọn họ trong lúc đứng đợi đạo đồng vào bên trong thông báo.
Bốn vị không giấu nổi tò mò cùng nhìn sang tòa kim điện kiến trúc hoành tráng trong biển lửa.
Mọi thứ khiến hậu thế chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ để xem, tấm kim biển khắc mấy chữ Đại Nhật Thần Cung nằm hiên ngang giữa bất diệt hỏa diệm.
Kim điện trung tâm, thiên đạo thạch bên trong tỏa ra vô tận ánh sáng, nó xuất hiện sau Vu Yêu đại chiến, tâm thạch chứa linh khí song hành cùng oán khí hai tộc Vu Yêu kết lại.
Cũng có lời đồn Thiên đạo thánh nhân Hồng Quân đứng trước thiên đạo thạch nói.
"Đấu với thiên đạo, thắng, nghịch thiên mà đi, bại, liền chịu thiên phạt."
Chúng sinh nghe thấy đều run rẫy, đạo tổ từ đó không bao giờ đề cập đến chuyện di dời thiên đạo thạch hoặc dập tắt thái dương chân hỏa ở Đại Nhật Thần cung.
Cứ như vậy vô số cường giả từng bỏ mạng ở đây chân linh thần hồn đều bị thiên đạo thạch hấp thụ.
Thánh nhân từng có vài người đi ngang qua đây tiếc nuối cho quá khứ huy hoàng của yêu tộc.
Vạn năm trước tiên thiên chi khí hội tụ. Hỗn Độn chung tiên thiên chí bảo treo trên đỉnh của Đại Nhật thần cung trấn khí vận yêu tộc.
Phía trước thần cung trăm ngàn tinh hà lấp lánh, Thái Âm tinh khí, Thái Dương tinh thần chiếu rọi lối vào điện lớn, mây ngũ sắc treo bao phủ các tiểu điện, khắp nơi yêu binh thần tướng áo giáp hoàng kim đứng gác đêm ngày.
Đại quân yêu tộc thời đó có thập đại yêu thần, mỗi yêu thần quản hơn ba mươi sáu yêu tướng, mỗi yêu tướng nắm giữ mười vạn tám trăm yêu binh.
Có thể trở thành yêu tộc chiến sĩ đều là Địa Tiên trở lên, chấp chưởng một phân đội cũng là Kim Tiên.
Thiên thư viết số yêu binh này là thiên tuyển, nói thế thật chất do Đông Hoàng Thái Nhất tuyển, trong mắt hồng hoang sinh linh, hai huynh đệ hắn là mặt trời, là thiên đạo.
Ba vị còn lại nghe thế mặt tái xanh, họ đã từng nghe qua thời Hồng hoang linh khí nồng đặc vạn vật tu hành thật dễ, nhưng mà một đạo quân khủng khiếp như thế yếu nhất cũng là Địa Tiên thì có phải quá khủng bố rồi không?
Nguyên Tôn nghiêm mặt: "Việc này không có khả năng, yêu tộc kiếm đâu ra nhiều Địa Tiên như thế."
Một ba người đứng ra giải thích:
"Nguyên Tôn cung chủ có chỗ không biết rồi. Hồng hoang tu hành dựa vào khí vận. Mà lúc đó Đông Hoàng Thái Nhất và Yêu Hoàng Đế Tuấn thống nhất vạn tộc quy về một mối. Yêu tộc khí vận tối cường, một người đắc đạo chó gà cũng thăng tiên theo."
Chiến thần Đông Hoàng Thái Nhất dùng tu vi ngạo thị thiên địa, thánh nhân chưa xuất thế, bên dưới Hồng Quân hắn mạnh nhất.
"Bốn vị, Tam Thánh cho mời." - tiếng đạo đồng vang lên. Bốn người nhập Tiểu Tiên sơn.
Sau khi nghe bốn người bọn họ nói qua chuyện tẫn tán yêu tộc chi tử. Nhị thánh Nguyên Thủy cùng Lão Tử sớm đã không vừa mắt yêu tộc nên không có ý kiến gì.
Trừ Thông Thiên giáo chủ, ông ấy chủ trương trung lập liền đuổi họ về.
Người ngoài đã đi hết, Nguyên Thủy thiên tôn nhìn qua Thông Thiên giáo chủ với vẻ mặt không hài lòng:
"Tam đệ. Ngươi đang nghĩ gì?"
Thông Thiên giáo chủ:
"Kim Ô tộc khó sinh hậu đãi, nay Kim Ô thái tử chết rồi còn tán đồng đám người này truy cùng diệt tận, hai ngươi không sợ thiên đạo tru diệt nhân tộc ư?"
Lão Tử vuốt râu nhìn qua Nguyên Thủy.
"Nhân tộc hiện giờ khí vận hưng vượng, nhưng mà ngươi là thánh nhân, vì cái gì lo lắng Kim Ô tuyệt hậu?"
Nguyên Thủy:
"Vì con tạp mao điểu kia?"
"Đạo bất đồng." - Thông Thiên giáo chủ rời đi. Chỉ thấy hai thánh nhân còn lại im lặng tiến vào trạng thái thiền định.
Thánh nhân đã lên tiếng cho nên Tứ Đại thần cung hành sự thẳng tay. Trừ thiên đế tại vị Đế Vương Phàm tới nay chưa trở về thần giới thì ai cũng không thoát được.
Lời truyền đến chỗ Dao Trì tiên tử, bên trong con trai của nàng,Đế Vương Thiên đang bế quan.
Dao Trì nương nương lập tức đến chỗ hắn. Quan hệ giữa hai mẫu tử họ chỉ vừa tốt hơn gần đây, nàng ôm chặt con trai, đưa tay vuốt ve mái tóc hắn lần cuối.
Miệng lặp đi lặp lại bảo hắn nhất định phải trốn đến Tây Hải tìm Ngao Nguyệt, y là yêu thần từ thuở hồng hoang mở cõi, quan trọng hơn là tuyệt đối trung thành với huyết mạch của yêu hoàng.
Vừa nói Dao Trì thánh nữ gọi tiên hạc dùng cho con trai làm vật cưỡi để rời đi, Tam Thiên nhìn bà, hắn biết lần này chính là sinh ly tử biệt.
Bà ấy dặn lòng không được đổ lệ, một tâm hối thúc con trai rời đi.
"Chỉ cần con nói thân phận của mình Ngao Nguyệt chắc chắn sẽ bảo vệ con."
"Nguy rồi nương nương, người của Tứ đại thần cung đến rồi, họ tìm bắt đại hoàng tử." - Thị nữ hớt hải chạy vào.
"Thiên nhi đi đi, mẫu thân sẽ chặn bọn chúng. Đừng bao giờ quay lại đây nữa." - Bà ta gọi ra kim hoa kết giới, trăm vạn bông hoa ngũ sắc ẩn hiện xung quanh Tam Thiên. Dao Trì thánh nữ lau nước mắt ra lệnh cho tiên hạc bay đi.
Vừa lúc đó vài đệ tử thần cung đã đi vào trong nhưng đã trễ một bước, chúng dùng thần thức tra qua xung quanh không phát hiện ai ngoài bà ấy liền gấp rút đuổi theo.
Tiên Hạc bay ra khỏi không phận thần tộc bên tai Tam Thiên vang lên tiếng kêu khóc ai oán của các tiểu muội từ trảm tiên đài, dù gì cũng là huyết nhục thâm tình. Hai tay hắn nắm chặt vào nhau cắn răng nén xuống phẫn nộ.
"Đại hoàng tử đi vội vậy, phiền theo bọn ta một chuyến."
Người của tứ đại thần cung đuổi đến, năm tên đều ở cảnh giới Thiên Tiên. Tam Thiên còn chưa biết giải quyết thế nào thì xuất hiện sau lưng tiên hạc, một nữ tử tựa như bạch liên, cả người tỏa sáng.
Năm tên đó nhìn thấy nàng ta liền biến sắc, vội vàng hành lễ.
"Bái kiến Nữ Oa thánh nhân."
Nữ Oa liếc qua Tam Thiên, hắn có vài nét gương mặt làm bà ấy liên tưởng đến hai vị yêu hoàng lòng đầy nhiệt huyết năm nào.
"Có thể nể mặt ta thả y đi?! - Bà ấy đối với người của Tứ đại thần cung mở lời.
"Nếu thánh nhân đã nói thế. Bọn ta chỉ đành xem như chưa từng gặp y. Nhưng phía sau còn người đuổi theo. Thỉnh thánh nhân mang người nhanh chóng rời đi. Nếu không rất khó giao phó bề trên." - Đám người bất mãn nhìn nhau, sợ phật lòng cung chủ một, thì sợ phật ý thánh nhân tận chín phần.
Đám người rời đi, Tam Thiên cúi đầu với Nữ Oa mà hành lễ nhưng trên miệng cả câu cảm ơn cũng kiệm lời. Trong tam giới ai chẳng biết chuyện giai đoạn cuối Vu Yêu bà ta một mực gây sức ép với huynh trưởng Phục Hy để hắn ly khai yêu tộc.
Giữa bà ấy và yêu tộc tạo thành vết rạn nứt không thể hàn gắn.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện cứu y, thánh nhân hành sự đúng là khó hiểu.
"Để ta đưa ngươi đến Tây hải." - Nữ Oa nói.
Tam Thiên suy nghĩ hồi lâu, chợt quỳ xuống trên lưng hạc tiên thỉnh cầu.
"Xin thánh nhân cứu giúp các tiểu muội tử thoát khỏi hiểm cảnh, nhị đệ Vương Sát cùng tam đệ Vương Phàm bặt vô âm tín. Phụ thân nay đã không còn, dựa vào sức một mình ta không thể cứu bọn họ."
Nữ Oa lắc đầu:
"Ta hôm nay hiện thân cứu ngươi cũng là thuận thiên mà hành sự. Không thể quá phận thêm được."
Tam Thiên cứ tưởng bản thân nghe nhầm, Nữ Oa cứu hắn là do thiên đạo không muốn hắn chết.
Còn chưa kịp hỏi thêm bà ấy đã mở truyền tống trận mang cả người và hạc đến Tây hải. Tiên hạc hạ cánh để hắn lại bên bờ biển rồi bay về thiên giới.
Trước đây Tam Thiên đã không ít lần nghe Cửu Anh kể về nơi này. Tây hải long tộc chính là tay chân của thiên đình nhân tộc, bọn họ sau khi biết được hai tộc vu yêu lưỡng bại câu thương đã nhanh chóng quy hàng thiên đình.
Lại nói đến không ít long tộc thành viên tây hải tình nguyện trở thành vật cưỡi của chư thần. Địa vị của tây hải long tộc vì thế được ưu ái hơn nam hải, bắc hải cùng đông hải trong mắt nhân tộc. Hương khói cũng thịnh hơn.
Chân chính tây hải là trung cẩu của Tứ đại thần cung, mẫu thân của hắn có phải mất trí rồi mới bảo Tam Thiên đến cầu viện?
Trong đầu Tam Thiên mông lung suy tính bước tiếp theo, dưới biển một cột bóng khí nổi lên, bên dưới bò đến một con rùa già. Tam Thiên cảnh giác giơ vuốt rồng định dọa nó, đi sau con rùa còn có con giao long nhỏ rút trong mai.
Thiếu niên kì lạ trước mặt tỏa ra chân khí của người tu hành lão rùa lùi lại. Giao long cũng hoảng sợ chui rút vào trong.
Tuy nhiên nhìn kỹ lại vảy rồng của đối phương lão ta trở nên bình tĩnh hơn.
"Thì ra là long tộc. Nhưng sao ta chưa gặp qua ngươi ở long cung bao giờ."
"Ta không thuộc tây hải long tộc."
Tam Thiên miễn cưỡng thu lại vuốt, cảm nhận được tu vi lão rùa già này hơn mình rất nhiều, cũng không hé môi về thân phận. Làm sao biết được họ có giao hắn cho thiên đình hay không.
Lão rùa nghệch mặt ra một lúc, ông ta nhìn con giao long rồi như hiểu ra gì đó.
"Thì ra là người của Bắc hải đến đón nhị thái tử. Tây hải long vương bảo ta hộ tống y về bắc hải vì ngài ấy bận đến thiên giới một chuyến. Nếu ngươi đã đến thì nhị thái tử giao cho ngươi."
Nhắc đến thiên giới Tam Thiên liền bất an, tây hải này quả nhiên là trung cẩu của thiên đình. Còn con giao long nhỏ đang núp nghe bảo đối phương là người của bắc hải liền vui mừng trườn ra biến hóa thành tiểu hài tử chạy đến nắm tay Tam Thiên.
"Ngươi là người của long phụ đến đón ta sao?! Chúng ta mau về thôi."
Hắn lưỡng lự một lát rồi cầm lấy tay đứa nhỏ, trước mắt chỉ có thể đóng giả làm người của bắc hải.
Tam Thiên qua trò chuyện biết được vài ngày trước Bắc hải xảy ra đại hồng thủy, Bắc hải long vương cùng trưởng tử ở lại trấn giữ, ra lệnh cho tiểu thái tử đi thông báo cho các long vương khác cùng nhau tìm hiểu nguyên nhân.
Nhưng vì chuyện Đế Thích Thiên nhi tử bị hành quyết tập thể mà các vị long vương không thể đến ngay. Kim Ô thái tử bị can thiệp huyết mạch trên danh nghĩa những đứa con của hắn sinh ra đều mang long hình, tính như con cháu long tộc.
Tứ hải long vương - Bộ mặt của long tộc, nhất định phải có mặt chứng kiến chuyện man rợ này. Coi như một hình thức giết gà dọa khỉ của tứ đại thần cung.
"Ta thấy Kim Ô thái tử thật đáng thương." - Tiểu giao long nói.
Tam Thiên nhìn đứa trẻ: "Ngươi đồng cảm?!"
"Không phải sao? Nếu con của ngươi sinh ra không giống ngươi chỗ nào hết ngươi có buồn không? Chưa kể cả gia tộc chết hết chỉ còn có một mình, phải sống nhìn sắc mặt người khác, dựa vào người khác. Bất hạnh quá."
Việc một đứa nhỏ biết những góc khuất của gia tộc mình làm hắn càng thêm cừu hận với nhân tộc.
"Lão long vương kể cho ngươi về Đế Thích Thiên sao?" - Tam Thiên hỏi.
Tiểu giao long lắc đầu: "Những chuyện này là Bạch Trạch chân nhân kể cho ta nghe. Ngài ấy ở một hòn đảo nhỏ trên Bắc hải, ta hay đến đó chơi lắm."
Tam Thiên lẩm nhẩm một hồi nhớ ra cái tên đó, nội tổ mẫu từng kể người này từng là yêu vương lừng lẫy dưới trướng gia gia và thúc tổ, nhờ vả Ngao Nguyệt chi bằng nhờ y.
"Bạch Trạch ư? Ngươi có thể đưa ta đi gặp y được không?"
Tiểu giao long:
"Được chứ! Nhưng mà sợ gặp Thao Thiết, Đào Ngột, hai cái tên đáng ghét đó lần nào ta đến tìm Bạch Trạch cùng Côn Bằng chân nhân chơi đều bị bọn hắn trêu."