Ma Giới Đại Lộ

Chương 62: Chương 62






Thái thượng cung chủ:

"Đông hoàng đạo hữu, nguyên nhân chết của Kim Ô thái tử bọn ta không có manh mối. Lăng Tiêu điện - Nhật Hoa cung là chỗ nghỉ ngơi của hắn, ngoài người thân cận ra nhân tộc bọn ta không thể lui tới."

Nguyên tôn nhìn về phía sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất, nơi yêu phi Thường Hi đứng đó hồi hợp không yên, nàng bắt đầu suy nghĩ sẵn những lí do ngụy biện hợp lý cho việc mình là người cuối cùng gặp cháu trai.

Một vị tiên nhân bày tỏ: "Vì là tẩm cung nên tiếp cận được chỉ có thể là những nữ tử bên cạnh Kim Ô thái tử ra tay."

Đông Hoàng Thái Nhất rõ ràng nghe không lọt tai:

"Nữ nhân? Lần gần đây nhất ta gặp Tiểu Thập tu vi nó cũng đã Á Thánh. Phiền nhân tộc các ngươi mang ra đây vị nữ tử có thể cừu sát Tiểu Thập."

Thái Thượng cung chủ chân mài co giãn.

"Thiên giới không có nữ nhân nào đạt thánh cảnh."

Không ai bảo đều nhìn nhau khó xử. Nữ tử ở thiên giới làm gì có ai đạt cảnh giới Đại La Kim Tiên chứ nói gì đến chuẩn thánh.

Đông Hoàng Thái Nhất hằn giọng:

"Cháu ta bảo hộ cho các ngươi, nó chết tại đây các ngươi lại nói với ta là không biết ai ra tay. Chư vị xem tính mạng cháu ta là gì đây hả?"

Keng Keng Keng!!!!

Lời hắn buông xuống cùng tiếng chuông vang, Đông Hoàng chung hóa khổng lồ bao phủ tại Đông Hoàng Thái Nhất cùng Thường Hi bên trong bất khả xâm phạm.

Bên ngoài nhân tộc tế ra linh bảo kết thành trận địa. Thiên binh, thần tướng cảm thấy trận này không thể không đánh. Bọn họ dàn trận chạy xung quanh Đông Hoàng Thái Nhất thành vòng tròn lớn.

"Nhật Hoa."

Khổng lồ thái dương chuyển mình phóng ra cơn bão mặt trời trút xuống thiên giới, phạm vi nhật hoa rơi hừng hực thái dương chân hỏa.

Phàm là địa tiên đều bị thiêu rụi nhục thân. Đại địa bên dưới yêu tộc hả hê dõi mắt lên trời, yêu hoàng của bọn hắn đang đốt cháy nhân triệt để tôn nghiêm của nhân tộc, nhiệt lượng xuyên qua mây ngàn phá toái thiên không.

Hỏa khí cùng thi thể thiên binh rơi xuống nhân gian.

Trận pháp của nhân tộc không cách nào xâm nhập vào Đông Hoàng chung.

"Cung chủ, tiên thiên chí bảo phòng ngự vô địch. Linh bảo hay thần khí công kích đều bị phản phệ ngược lại. Cứ thế này không ổn." - Tiếng la hét của mọi người lấn áp tiếng binh khí, tình hình hiện tại hỗn loạn đến cực điểm.

Nguyên Tôn túm áo vị trưởng lão đang run rẫy sau lưng mình: "Long tộc đâu? Còn không mau gọi long tộc ra thủ vệ thiên giới?"

Ông ta bối rối:

"Bẩm cung chủ, long tộc đối với việc chúng ta làm ở trảm tiên đài sinh bất mãn. Con của Đế Thích Thiên đa số là long thân. Cho nên...."

Nguyên Tôn:

"Hừ! Chúng ta tốn bao nhiêu tài nguyên cung phụng cho bọn chúng... Lập tức xuống hoàng thành mời nhân tôn - Hứa Ly Hoặc lên đây."

"Cung nhân của chúng ta đa số đều Địa tiên vừa đánh vừa thủ là chuyện không tưởng, hỏa diễm đốt vào vô phương chống chịu." - Vị cung chủ khác nhìn đệ tử mình tử thương vô số sốt ruột

Nguyên Tôn:

"Truyền lệnh xuống toàn bộ đệ tử tuyệt đối không được liều mạng. Hỗn Độn chung đã thủ thì không công, đã công không thể thủ. Đông Hoàng Thái Nhất không có nhục thân. Hắn sẽ không dùng pháp bảo để công. Chỉ cần tránh được thái dương chân hỏa đợi viện binh tới."

Toàn bộ thiên binh thần tướng nghe lệnh ông ta, giữ khoảng cách với thần chung. Họ dung hợp tinh thần lực tự tạo kết giới kháng lại hỏa diễm.

Nguyên Tôn:

"Sức một chân linh có mạnh đến đâu cũng không duy trì được nhật hoa quá một canh giờ. Toàn bộ thiên binh triển khai phòng thủ."

Tiếng vị cường giả quát tiến đến gần chỗ Hỗn Độn chung thu hút sự chú ý của Thái Nhất nhầm kéo dài thời gian.

"Đông Hoàng Thái Nhất, yêu tộc hồng hoang đã lui vào quá khứ, nhân tộc vượng là thiên ý, ngươi có phải hay không luyến tiếc thời huy hoàng của mình nên đến đây gây chiến."

Tuy nhiên Thái Nhất bên trong Hỗn Độn chung vẫn bất động. Tam Thánh ba cùng các vị thánh nhân tụ họp ở tiểu Tiên sơn.

Nữ Oa nương nương cũng nằm trong số đó bởi vì cái chết của Kim Ô thái tử cảm thấy bản thân có phần trách nhiệm.

Năm xưa trước một ngày nổ ra tử chiến, Đế Tuấn ôm Đế Thích Thiên khi đó còn nhỏ đến chỗ Oa hoàng cung cầu xin nàng nghĩ chút tình xưa, bảo hộ huyết mạch duy nhất của hắn ở lại thiên giới.

Sợ nàng không đồng ý, Đế Tuấn mang rất nhiều hậu thiên linh bảo dâng tặng.

Đoạn nhìn thấy người làm cha sủng hài tử lên tận trời ngậm ngùi trao lại con cho mình, Nữ Oa biết Đế Tuấn đã nhìn thấy trước kết cục của bản thân. Hắn sợ Kim Ô thái tử được cưng chiều từ nhỏ không thể chịu khổ nhục sau khi phụ mẫu mất đi nên an bày cho y một chỗ dựa.

Hiểu rõ nàng nay đã là thánh nhân không muốn dính nhân quả yêu tộc, Đế Tuấn mang con trai độc nhất Lục Áp thái tử đổi thành Đế Thích Thiên. Cắt đứt duyên phận phụ tử, mặc cho con thơ khóc lóc mà bỏ lại ở Oa Hoàng cung.

"Đế Tuấn, ta trước phụ yêu tộc, tử chiến quay lưng, sau phụ lòng ngươi và Hi Hòa, không bảo vệ được hài tử." - Nữ Oa nghẹn đi, ánh mắt không rời Côn Luân kính quan sát Đông Hoàng Thái Nhất từng nhất cử nhất động.

Nếu nhân tộc gây nguy hiểm đến tánh mạng Thái Nhất cùng Thường Hi. Lần này cho dù vạn kiếp bất phục cũng không thể đứng nhìn.

Các vị thánh nhân vây xem náo nhiệt, cũng đã quá lâu rồi không nhìn thấy lại Đông Hoàng chung cùng chủ nhân nó, mọi người say xưa bàn tán.

"Nhân tộc khí vận lớn lao. Lão thiên gia lần này sẽ đứng về phía ai?"

Thông Thiên giáo chủ bật cười:

"Hai vị sư huynh tốt của ta ngầm đồng ý cho phép nhân tộc hành sự. Nếu Thái Nhất có đại khai sát giới, nhân quả sát nghiệp có hai vị cùng chia sẻ."

Lời Thông Thiên giáo chủ nói dù khó nghe nhưng chính xác là thế, chuyện nhân tộc cừu sát nhi tử của Kim Ô thái tử gián tiếp có sự cho phép của Tam Thanh, nhân quả tránh không khỏi.

Lão Tử nhìn sâu xa vào hư không. "Phía Tử Tiêu cung không thấy động tĩnh gì, nếu Lão sư không can thiệp có phải chúng ta cũng nên ra mặt."

Thông Thiên nghệch mặt ra:

"Ta thấy hành động ăn miếng trả miếng của Đông Hoàng Thái Nhất quá đổi bình thường, đổi lại cừu sát đệ tử của ta, tuyệt đối không để yên chứ nói đến chất tử."

Hai vị Tam Thanh nhìn nhau. "Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất lấy máu nhân tộc luyện Đồ Vu kiếm, thiên đạo không trừng phạt được hai người bọn hắn nên giáng xuống hậu nhân lãnh hết sát nghiệp. Đó là..."

Thông Thiên giáo chủ đứng dậy bỏ đi.

"Được rồi, hai người các ngươi muốn nói đó là nhân quả chứ gì? Nghe đến chán rồi. Ta đi bế quan."

Thức hải không gian của Thái Nhất bên trong hỗn độn chung liên kết từ từ phục dựng lại. Cứ vậy liên tục khai mở rộng ra không ngừng.

Một tia tiểu tinh cầu màu vàng bay lượn trong không gian Hỗn Độn chung.

Hệ Thống: "Kí chủ chào mừng trở lại, hệ thống hồng hoang sử kí đang chờ ngươi sửa đổi."

Mặc định họ là kẻ giết chết người thân, thù này không thể không trả, bất luận Vu tổ hay là nhân tộc, hắn bây giờ đã triệt để từ bỏ mọi hy vọng trở về. Nơi này không biết từ bao giờ đã trở thành nhà.

"Dùng điểm tích lũy khởi tạo thể xác cho ta."

Hệ thống nghi hoặc mở ra màn hình lớn:

"Có 48431 điểm, trùng tạo Kim Ô chi thân hao tốn 25000 điểm. Kí chủ ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Vé khứ hồi 50000 điểm, ngươi đã bị khóa nhiệm vụ chủ tuyến, nhiệm vụ phụ mỗi lần hoàn thành chỉ có 10 - 20đ, tái tạo nhục thân xong không biết ngày tháng năm nào mới có thể về nhà."

Thái Nhất: "Đổi."

Thần chung một tiếng nổ lớn, ngũ sắc thần quang hội tụ về. Đông Hoàng Thái Nhất nguyên thần một tia chân linh bay ra khỏi Hỗn Độn chung để lại Thường Hi bên trong.

Chớp mắt linh khí đất trời đều bị kéo toàn bộ đến tụ lại ở cổng Nam Thiên Môn, một tiểu thái dương hình thành, cực điểm linh khí ngưng lại chân hỏa tâm mạch nở rộ kết thành nhục thể.

Hồng Quân ở Tử Tiêu cung kinh ngạc, ông ấy cảm ứng được thái dương tâm mạch sôi sục trở lại? Chính là nói Đông Hoàng đang tụ kim thân.

Lạ nhất là Kim Ô xác nhật nguyệt tinh hoa luyện trong vạn năm mới thành hình.

Vậy mà Đông Hoàng Thái Nhất trong nháy mắt đã tái tạo bước đầu kim thân. Phá vỡ hiểu biết của thánh nhân.

Yêu tộc nhóm người phía dưới tam giới đều dùng thần thức nhìn trộm diễn biến ở trên trời, bọn họ đang hoang mang, có phải hay không đây? Thần tượng của bọn hắn, Đông Hoàng điện hạ dĩ nhiên lợi hại nhưng mà đối với loại chuyện luyện nhục thân này không thể hiểu a.

Ở Hoàng thành, nhân tôn vô phương tiếp thu toàn bộ cảnh tượng hắn còn tưởng chính mình nhìn thấy ảo giác.

"Bạch Trạch yêu thần?? Vầng sáng tiểu thái dương đó???" - Hứa Ly Hoặc hỏi.

"Kim Ô pháp thân a! Ta vừa nhìn thấy cái gì thế?"

Bạch Trạch cũng biểu cảm tương tự, ta là ai? Ta đang ở đâu? Đông hoàng điện hạ ngươi không phải con cưng của thiên đạo, cái mẹ nó ngươi là tổ tông của thiên đạo.

Chỉ có Diệt Lăng đang làm nhiệm vụ phụ ở Ma giới đối với cảnh tượng chấn động này không mấy kinh ngạc. Đều cùng xuyên không, cho nên cái gì không giải thích được bằng quy luật ở đây thì chắc chắn là tác phẩm của hệ thống.

"Cậu ta bật hack rồi! Nghĩ mãi cũng không ra, vai trò của cậu ấy là phản diện, thế thân, vai phụ... Hay là pháo hôi nhỉ"

Hệ thống: "Chủ nhân, ta tra không tới. Ngươi đừng nhìn ta nữa."

Diệt Lăng: "Được rồi, trách ta có một hệ thống thua kém người ta."

Hệ Thống: "..."



Thiên đình thất kinh. Nhiệt lượng khủng khiếp từ Kim Ô thân phát ra ánh sáng lóa mắt đến độ bên dưới thiên tướng không thể nhìn thẳng.

Hắn đậu trên linh bảo cộng sinh rút trên người ra Kim Ô lông diễn hóa thêm bản thể khác, lần này một Kim Ô đỉnh đầu huyết sắc lông vũ bá khí xuất hiện.

"Hóa thân yêu hoàng." - Thánh nhân quan sát qua Côn Luân kính kêu lên.

Đông Hoàng Thái Nhất tung cánh bay lượn xung quanh hóa thân Đế Tuấn, hóa thân tựa đầu vào người hắn đáp lại, ý thức hóa thân hoàn hảo như thể Đế Tuấn chân chính.

Đế Tuấn ngửa mặt lên tinh không gọi ra dải họa quyển lấp lánh, hiện lên núi non sông ngòi, huyền ảo vô tận.

Diễn hóa một kiện cực phẩm tiên thiên linh bảo Hà Đồ Lạc Thư tạm thời. Cho dù không phải hàng thật cũng khiến chúng thánh kinh hãi.

Nguyên Tôn vốn nghĩ thực lực của Đông Hoàng Thái Nhất chưa đạt chân chính Thánh Nhân, nhân tộc bọn hắn mấy vị chuẩn thánh cùng nhau hợp lực miễn cưỡng chống chịu được nhưng tới thời điểm này đều vượt khỏi tầm hiểu biết.

Không dừng lại ở đó, Thái Nhất liên tiếp phân thân ra nhiều tiểu thái dương hạch tâm, mỗi tiểu thái dương đều tụ ra một bản thể khác, đây cũng được coi là thủ đoạn mạnh nhất của hắn.

Tương truyền trong trận chiến cuối cùng, do yêu thần, yêu soái tử thương vô số không đủ số lượng bày Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cho nên Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn đã phân thân ra ba trăm sáu mươi lăm bản thể và rèn chúng đạt đến tu vi đại la kim tiên.

Ba trăm sáu mươi lăm bản thể đó mỗi cái nắm giữ một cán đại chu tiên cùng tinh thần phiên.

Kim Ô nhị điểu tung cánh bay lượn trút xuống ồ ạt những quả cầu lửa. Nơi hai huynh đệ hắn bay qua kim điện bạch ốc lần lượt sụp đổ.

Dính qua thái dương chân hỏa nếu không phải thái âm thủy không cách nào dập.

"Đông Hoàng Thái Nhất muốn lật trời. Ngươi không bỏ thiên đạo vào mắt?" - Mấy vị thiên lão đứng ra run rẩy chất vấn. Bọn hắn đương nhiên biết trước mặt chính là tiên thiên thần linh, tồn tại được ví như thần thoại.

Hai chỉ đại nhật ngừng lại, Thái Nhất hướng hóa thân Đế Tuấn hỏi. "Ca, huynh còn thích nơi này không?"

Huyết diễm Kim Ô lắc đầu, ánh mắt nhìn về Thái Dương tinh xa xôi.

Đông Hoàng Thái Nhất bấy giờ lạnh lùng nhìn nhân tộc thiên đình. "Vậy chúng ta trả thù cho mười cái hài tử rồi cùng về nhà."

Nguyên tôn: "Đây là thiên đình nơi vận hành thiên đạo, giữ gìn trực tự pháp tắc!! Ngươi hủy thiên, chính mình cảm thấy có thể gánh vác nổi nghiệp quả này không?"

Thái Nhất:

"Vân đỉnh do ta mở. Lúc bổn hoàng chinh nam dẹp bắc, lão nhân gia nhà ngươi còn chưa có tượng hình."

Thiên đình này hắn tranh vì ca ca, Đế Tuấn không yêu thích nữa, giữ cho đám người không biết điều này chi bằng đem hết thảy hủy diệt đi.

Ấn ký thiên đạo xuất hiện trên trán Kim Ô, hoàng huyền thiên uy xoáy thành vần bao phủ khổng lồ. Thái dương tinh từ mênh mông những ngôi sao xa xôi phóng thích bão mặt trời càn quét, lướt đi hướng về thiên giới cùng tốc độ vượt qua pháp tắc thời không.

"Các ngươi bất nghĩa, ngược chết cháu ta. Hôm nay một người cũng đừng hòng sống."

"Đông Hoàng, xin bớt giận." - Hai thiếu niên mặt mũi xinh đẹp đằng vân bay đến. Chiếc Hồng Mông hồ lô được ném ra thu lấy hằng hà sa số nhật hoa vào trong.

"Đến rồi Hạo Thiên đồng tử đến rồi." - Tiếng reo mừng vang dậy.

Bên dưới thiên binh tách ra nhường đường. Một trong hai đi đến trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất.

Vạn năm trước gặp ở Tử Tiêu cung nghe giảng đạo hai người này còn là hai tiểu đồng hầu hạ bên cạnh Hồng Quân. Hiện giờ đều bước vào chuẩn thánh cảnh giới trở thành cường giả đứng trên vạn người.

Đế Tuấn: "Hạo Thiên đồng tử, ngươi có ý gì?"

Hạo Thiên nhìn thấy hóa thân yêu hoàng cũng sững sờ lại trong giây lát nhưng rồi nhận ra đây chỉ là một phân ảnh của Thái Nhất.

"Đạo tổ truyền lời cái chết của Kim Ô thái tử với nhân tộc tứ đại thần cung không liên quan. Sự tình muốn tra rõ e rằng càng khiến ngươi thập phần phiền muộn."

Thái Nhất tức giận. - "Người chết là cháu ta, nói không truy cứu là không truy cứu sao? Cho dù hôm nay đạo tổ đến bổn hoàng cũng hủy thiên."

"Đông Hoàng Thái Nhất! Nghe nói ngươi muốn hủy thiên?"

Xuất hiện sáng chói Hồng Quân lão tổ ngồi giữa ngũ sắc thần vân, sau lưng có hình ảnh Tử Tiêu cung ẩn hiện.

"Tham kiến đạo tổ." - Nhân tộc đồng loạt hành lễ, duy có hai chỉ Kim Ô ngự trên Hỗn Độn chung vẫn không có động.

Thái Nhất, Đế Tuấn từng nghe đạo ba lần ở Tử Tiêu cung cũng như một chân đệ tử không chính thức của Hồng Quân, cư xử thế này là đại bất kính.

Thường Hi thấy tình hình không tốt liền muốn thừa nhận, nàng đâu có muốn Thái Nhất vì chuyện này đắc tội thiên đạo thánh nhân.

Bên dưới nhân tộc đều mừng như mở cờ trong bụng, cho rằng phen này Đông Hoàng Thái Nhất xong rồi.

Quả nhiên Hồng Quân không vừa mắt, hạ xuống uy áp thánh nhân đánh tan hóa thân Đế Tuấn.

Đông Hoàng Thái Nhất với tốc độ nhanh nhất lao đến dạng rộng hai cánh cuốn lấy hóa thân Đế Tuấn nhưng vẫn chậm một bước.

"Ca ca. Không! Ca ca." - Mắt thấy huynh trưởng một lần nữa trước mặt mình tan biến, cừu hận của hắn đẩy lên cực điểm.

Hồng Quân ra tay ném một vòng kim xích bay đến đâm xuyên nhục thể Thái Nhất.

Kim xích chui vào các kinh đường mạch lớn len lỏi sâu vào thức hải, tạo nên một cấm chế phong bế hoàn toàn tu vi ở bên trong gây nên hiện tượng vận chuyển linh khí tắc ngẽn.

Linh khí tiêu tán Kim Ô khổng lồ rơi xuống đại điện, toàn bộ phân thân mất đi liên kết với linh lực trở nên bất động. Đông Hoàng hóa thành dạng người, hắn vận khí không được ngược lại khiến cơ thể đau nhói như vạn tiễn xuyên tâm.

Thiên đạo thánh nhân ra tay thì một Đại La Kim Tiên viên mãn nhỏ nhoi sao có thể vùng vẫy. Hai mắt hắn trào lên tia phẫn uất. Hồng hoang loạn lạc không tiếc lời ngon ngọt nhờ hai huynh đệ hắn xuất quan, bây giờ xong chuyện lại đứng về phía nhân tộc.

Đáng hận!

Thường Hi chạy đến quỳ bái trước mặt Hồng Quân: "Đạo tổ tha mạng. Thái Nhất vì quá đau lòng nhất thời kích động dĩ hạ phạm thượng. Thái Nhất chàng mau tạ lỗi với đạo tổ đi."

Đông Hoàng Thái Nhất: "Ta không có lỗi." - Hắn đưa tay hướng về phía Hỗn Độn chung liên kết vào không gian hệ thống.

Hệ Thống: "Kí chủ chào mừng trở lại, hệ thống hồng hoang sử kí đang chờ ngươi sửa đổi."

Thái Nhất: "Khởi động tận thế thần khúc."

Hệ thống: "Tiếp nhận."

"Donggggg" - Âm thanh của Hỗn Độn chung lần này kéo dài ra thành một trường đoạn. Mấy khắc sau dội xuống đại địa bên dưới, Bạch Trạch ngước lên hối thúc nhân tôn Hứa Ly Hoặc lập kết giới tránh khỏi thịnh nộ yêu hoàng.

Nhân tôn rút ra Hiên Viên kiếm tùy tiện cắm thẳng xuống đất, một tòa khổng lồ phúc khí hình thành che lại toàn bộ các thành trì lớn, bảo hộ nhân dân bên trong.

Xong việc hắn hướng về chỗ Bạch Trạch đang đứng thắc mắc.

"Yêu thần nhìn có vẻ rất khẩn trương. Hỗn Độn chung đang đối phó chư thiên, thế nào ảnh hưởng đến chúng sinh hạ giới."

Bạch Trạch thần thức quét qua tứ phương các hướng, sau khi đã đảm bảo bản thân an toàn mới bắt đầu giải thích.

"Ngươi không hiểu đâu, đây là bài hát diệt thế của Đông Hoàng chung. Có tất cả năm tiếng chuông, một tiếng thiên hạ phân chia, hai tiếng chúng sinh bỏ mình, ba tiếng biển xanh chuyển mình... "

Hứa Ly Hoặc nhìn Bạch Trạch ngây ra một lúc, có cảm giác những lời vừa nghe không có khoa trương, đại họa có giáng xuống. Họ cũng không thể làm gì ngoài cắn răng chấp nhận.

"Vậy tiếng thứ tư và thứ năm?"

Bạch Trạch:

"Đánh xong tiếng thứ năm vạn vật sẽ vỡ nát rồi trở về hồng mông hỗn độn. Ở đại chiến Vu - Yêu, hồng hoang vạn giới chỉ tiếp thu đến tiếng thứ hai thôi."

Hứa Ly Hoặc: "Sẽ không nghiêm trọng đến mức đó chứ?"

"Giờ chỉ hy vọng yêu hoàng chưa hoàn toàn luyện hóa và phát ra toàn bộ sức mạnh của nó thôi."

"Dong!!!"

Hai tiếng lớn từ Hỗn Độn chuông phát ra. Âm thứ hai đinh tai nhức óc.

Làn sóng xung kích tràn qua chư thiên vạn giới, phàm là thánh nhân cho đến một nhánh cây ngọn cỏ đều chịu ảnh hưởng.

Chư thánh dùng thuật tạo kết giới ngăn cảnh tiếng chuông, những kẻ tu vi không đến hoặc kịp bịt tai đều bị sóng âm phá hủy nổ nát đầu.

Vạn vật đều bị dư chấn tiếng vang rạn nứt. Tứ hải dậy sóng, sơn địa đồng bằng rung lên kịch liệt.

Thần thức yêu tộc nhóm bên dưới đại địa nhìn lén hốt hoảng ngồi xuống bịt chặt hai tai, tuy nhiên bị ảnh hưởng không đáng kể, Đông Hoàng chung vốn là trấn bảo của yêu tộc, tuyệt nhiên không gây sát thương nhiều đến bọn họ.

Nhưng mà thánh nhân thì khác, cái vị chư thánh không phản ứng kịp bị tiếng chuông làm vỡ một phần đạo thể.

"Không hổ danh là tiên thiên chí bảo." - Nguyên Thủy Thiên tôn nhìn lớp kết giới mình tạo bị nứt nghiêm trọng thốt lên.

Nhân tộc đám người lập tức được Hạo Thiên bảo vệ hút vào một hồ lô ngũ sắc. Dưới uy áp của Hồng Quân tiếng chuông tạm thời không làm nổ chết họ.

"Làm càn." - Hồng Quân trực tiếp một kích đánh lui Đông Hoàng chung. Một mảnh ngọc lục bảo cũng được tế ra, ánh sáng của nó không ngừng hút lấy sự giận dữ của Hỗn Độn chung cho đến khi chuông lớn bất động rơi xuống.

Nữ Oa cùng Tam Thanh ở trên tiểu Tiên Sơn được một phen hoảng sợ. "Tạo Hóa Ngọc diệp."

Hồng Quân giận dữ thu về Tạo Hóa Ngọc diệp,ông ấy nằm mơ cũng không ngờ được hắn bị khóa thất khiếu ngũ đại mạch vẫn thi triển được sát chiêu của Đông Hoàng chung.

Thái Nhất tối sầm mặt mũi. Đến nước này, hắn thật sự không tiêu hóa nổi cơn giận.

Thái Nhất:

"Thiên đạo bất công. Bổn hoàng chịu tang huynh, tang tẩu, tang cháu. Ta đòi công bằng cũng không được ư?"

"Công bằng của ngươi là khiến thiên địa vỡ nát để vạn vật trở về hỗn độn? Đông Hoàng Thái Nhất vẫn chưa biết sai sao?"

Hồng Quân nhìn chằm chằm Thường Hi. Nàng biết rõ bản thân đã gây ra chuyện gì, liền bước đến trước mặt Thái Nhất.

"Thái Nhất, tiểu Thập... Là do ta giết. Không liên quan thiên đình."

"Cái gì? Nàng nói Tiểu Thập là nàng giết? Thường Hi!!"

Đông Hoàng Thái Nhất đối với tình huống này vô cùng tức giận nhưng không phải vì chuyện Thường Hi vừa nói mà là hắn nghĩ Hồng Quân để yên lòng hắn đã áp lực để nàng ấy ra gánh tội thay cho nhân tộc.

"Phải! chính là ta. Mọi chuyện đều tại ta. Chàng muốn cứ trút hết vào ta."

"Đủ rồi! Nàng không cần nói nữa." - Hắn quát.

Mọi chuyện tạm ổn Hạo Thiên để thiên binh thần tướng trở ra, Nguyên Tôn vừa nghe lời thú tội của Thường Hi liền lớn tiếng trách móc:

"Đông Hoàng cũng nghe Thái Âm tinh nữ nói rồi đó. Ngươi không tra rõ đầu đuôi xong vào thần giới ngộ sát biết bao nhiêu người. Ngươi tính sao đây?"

Hồng Quân lên tiếng:

"Đông Hoàng Thái Nhất ở Vu - Yêu vạn năm trước đã chết. Từ đây về sau yêu tộc không Đông Hoàng, ta phong ngươi làm thái dương tinh quân chưởng quản thiên không."

"Đạo tổ...." - Nhân tộc nghe xong đều bối rối ra mặt, Thái dương tinh quân đạo tổ sắc phong nghe thôi cũng đã thấy vô cùng cao quý, rõ ràng đạo tổ muốn cảnh báo bọn họ chuyện này đến đây coi như xong, không thể động vào hắn.

Mặt khác Thường Hi, Nữ Oa cùng toàn bộ yêu tộc bên dưới tam giới nghe thấy Hồng Quân chỉ dụ đều bàng hoàng. Như thế là muốn Thái Nhất cùng bọn họ cắt đứt nhân quả không còn qua lại.

Đây coi như an bày tốt nhất Hồng Quân dành cho Thái Nhất, sau này không còn nhân quả quấn thân. Hắn lại là cường giả mạnh nhất chưa thành thánh. Con đường tu luyện vô lượng.

Thái Nhất:

"Ta không cần! Cái gì mà Thái dương tinh quân, chung quy cũng là coi rối của thiên đạo. Không làm."

Lần này toàn bộ người có mặt đều câm lặng. Đạo tổ sắc phong vai vế tột cùng cao quý lại từ chối.

Hồng Quân giận điếng người, chẳng là thiên đạo cho ông ta biết tư chất của Thái Nhất sẽ thành người thuận lợi đầu tiên chứng đến Hỗn Nguyên cảnh, cho nên ông ấy dốc lòng muốn bồi dưỡng thật tốt.

"Thái Nhất ngươi thân là thần, ta hợp thiên đạo. Ngươi muốn trái ý ta?"

Thái Nhất bật cười như phát điên:

"Các ngươi bức ta vào tuyệt cảnh. Thiên đạo... Việc gì ta phải tôn thờ nữa."

Đông Hoàng Thái Nhất, bậc nào phạm thượng!!

Thương khung biến ảo, cụm thanh thủy vân xanh biếc ở phía xa chân trời bay đến. Bên trong thanh vân nhìn rõ một đầu cự côn to hơn mấy vạn dặm.

"Là Côn Bằng. Không được! Nếu hắn đến thì ta cũng đến. Đông Hoàng Thái Nhất là bằng hữu của ta, thế nào một con cá còn biết nói đỡ mà ta lại ngồi đây." - Thông Thiên giáo chủ biến mất tại chỗ.

"Cái gì mà bằng hữu? Hai người các ngươi giao tình lúc nào???" - Lão Tử cùng Nguyên Thủy còn chưa kịp tra hỏi câu nào.

Nữ Oa cũng lẳng lặng bay đi hướng Nam Thiên Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.