Ma Giới Đại Lộ

Chương 7: Chương 7




Hắn ngoáp một hơi thật dài quay lưng ra đi thẳng về hướng chiếc giường êm ái trước mặt ngã lưng lên đó trông rất thỏa mãn. Vô Thiên bước đến đứng trước giường đưa mắt nhìn chằm chằm, càng lúc càng nghi ngờ cái suy nghĩ của mình.

Vô Thiên:

''Cháu ngoan, mau nói cho ta biết ngươi có song tu chưa?''

Cửu Anh:

''Bảo không nhắc chuyện Hy Hòa nữa rồi mà?"

'Y nghiêng đầu nhấp môi như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Vô Thiên chậm rãi nhẹ nhàng khom người xuống đưa tay vén tóc trên trán Cửu Anh, ấn ký đóa hoa bỉ ngạn của hắn phát sáng.

"Do thứ này sao!!"

Cửu Anh hai mắt sáng rỡ nắm chặt lấy tay Vô Thiên: ''Lão quái ngươi biết loại cấm chế này à?''

"Đừng vui mừng vội, ta chỉ tình cờ đọc được trong một quyển thiên thư cổ thôi, loại chú này để trấn áp sát khí, phải là người niệm lên mới giải được."

Cửu Anh:''Phì, thế cũng như không.''

Vô Thiên:''Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta rời khỏi Ải Vô Gian đến ma giới sớm một chút trà trộn vào đám người dự cát kỵ* của ngươi.''

* đám giỗ.

Cửu Anh:

''Không đi, không đi."

Y bước ra khỏi phòng không một chút đắn đo:

''Được ta không ép ngươi nữa. Mai ta đi một mình... Sẵn ta báo với thập nhị ma quân và ma tộc bát vương ngươi đã trọng sinh rồi.''

Hắn tức giận cởi giày ném về phía cửa: ''Đùa gì vậy? Ta không còn tu vi đấy, ngươi muốn hại chết ta đó hả?"

Ôm một bụng bực dọc định thiếp đi một giấc thì chợt nhớ đến hai huynh đệ Tiểu Hồ, không biết giờ chúng còn sống hay đã chết, gần hai ngày rồi mà vẫn không có một chút tin tức. Còn Hứa Phàm chắc giờ đã trở về nhân giới và quên hết mọi chuyện.

Về phía của đại sư huynh hắn, Cùng Kỳ tìm khắp nơi vẫn không đánh hơi ra khí tức của Cửu Anh khiến y càng đi càng xa chỗ của hắn hiện tại.

Hôm sau họ rời ải Vô Gian từ rất sớm, theo lộ trình để có thể đến được ma giới phải vượt Luân hồi đại đạo ngăn cách giữa trần tục và ma môn, tiếp theo phải lội qua Huyết hải - biển máu trải dài vạn dặm hải lý, tương truyền từ thuở khai thiên lập địa máu của thần - nhân - yêu khi đổ ra đều sẽ chảy về tích tụ.

Phép phi hành ở nơi này vô hiệu, muốn vượt Huyết hải có thể dùng pháp bảo, riêng ma tộc có tu vi hơn trăm năm hiển nhiên có thể trực tiếp lội qua mà không bị ảnh hưởng gì.

Vài ngày nữa là cát kỵ của ma tôn nên nơi này bây giờ khá đông kẻ lui đến. Huyết hải rộng lớn muôn trùng không thấy bờ bên kia. Điển tích của nó thất truyền từ rất lâu, chỉ nghe người đời truyền lại trước đây Huyết hải có hộ thần nhưng rồi đã bị vị Ma tôn đầu tiên thôn phệ.

Bên đây bờ có rất nhiều tông môn dùng thượng cấp pháp bảo để vượt hải, các loại thần bảo phi hành bọn họ mang ra khoe khoang đều kỳ trân dị bảo trên thế gian. Ma giới lúc Cửu Anh còn tại vị ngoài các tín đồ ma tu và yêu chúng thì không giao du với bên ngoài, việc xuất hiện của những kẻ tu tiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Tuy nhiên bọn họ có thể xuất hiện và đường đường chính chính tiến vào Huyết hải hẳn đã được sự cho phép của Thập nhị điện vương.

Ban sáng lúc đi rõ ràng Vô Thiên chuẩn bị rất kỹ, mang cả đống bảo vật nhét hết vào cái phù hư không của mình giờ lại bảo quên món quan trọng để vượt biển.

Cửu Anh:

''Linh tôn chuẩn bị thật chu đáo. Đến ma giới cái gì cũng mang theo lại quên không mang pháp bảo phi hành. Định bơi qua đó hay sao?"

Vô Thiên nghe thế gác tay lên vai Cửu Anh rồi nháy mắt với hắn, rõ ràng là y muốn nhờ vả thân phận ma tộc mang theo mình đi qua đó, nhanh chóng hiểu ra vấn đề hắn liền gạt tay ra.

''Không được. Đừng có hy vọng vào vào ta."

Vô Thiên: ''Tại sao?"

Hắn bước đến gần bờ biển rồi đặt nhẹ chân lên mặt nước. Kì lạ thay nước ở hai đó liền rẽ ra một khoảng ngắn trước bước chân đó, sau khi thu chân về mặt nước trở lại bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Thân phận ma tôn của Cửu Anh vẫn còn, mỗi bước đi của hắn ở huyết hải đều khiến nước ở hai bên lối đi tách ra để lộ một lối đi thông đến cửa quỷ môn quan. Bởi thế bây giờ hắn đi trước mặt bao nhiêu người như thế không khác gì công khai nói cho họ biết hắn đã trở về.

"Vậy chúng ta làm sao vượt qua Huyết Hải đây."

Cửu Anh:

''Câu này ta hỏi ngươi mới đúng? Pháp bảo phi hành không mang? Ngươi cố tình dựa vào ta từ đầu phải không."

Vô Thiên:

''Làm sao ta biết ngươi bước qua thì Huyết hải sẽ tách làm đôi chứ?"

"Nếu không tách thì làm sao? Đừng nói muốn ta cõng ngươi qua đó. Từ đầu định thế phải không?"

Hai người họ đang cãi nhau kịch liệt thì mấy tên tiên tu Cửu Anh gặp ở quán trọ hôm trước trong Vu Bạc trấn xuất hiện như một cứu cánh, chúng bước đến chỉ trỏ về phía một con thuyền lớn ra hiệu cần giúp đỡ.

''Hai người các ngươi là có phải cũng muốn đến Cửu U Thập Tam Thiên không? Chỗ bọn ta đang thiếu người, đến giúp bọn ta. Tý nữa sẽ cho các ngươi quá giang trên chiếc Hắc Thiết kia.''

Tiểu Huỳnh Tử nhìn thấy Cửu Anh liền nhận ra ngay:

''Là ngươi? Ngươi đi cùng một tên tiểu tử ăn nói hàm hồ không biết trời cao đất dày hôm trước ở Vu Bạc."

Lạc Thiên từ trên Hắc Thiết nhìn thấy vội vàng ngự kiếm phóng xuống trước mặt hắn làm nét mặt rất vui vẻ đẩy Tiểu Huỳnh Tử qua một bên để bắt chuyện.

''Lại gặp huynh rồi. Vị huynh đệ phàm nhân lúc trước không đi cùng huynh nữa sao?"

''Đã đường ai nấy đi rồi. Nhưng mà các ngươi cũng muốn đến ma giới?" - Có một đứa trúc cơ thôi sao? Dựa tu vi của mấy đứa nhóc này cũng dám xông vào Cửu U Thập Tam Thiên, chúng không biết đó là nơi thế nào à?

Tiểu Huỳnh Tử: "Bọn ta đến đó để lịch luyện và tham đại lễ ở ma giới, Cửu U một năm sẽ mở cổng một tháng bất cứ ai cũng đều được hoan nghênh."

Cửu Anh: "Còn có chuyện đó?"

Hắn lười để ý mấy tên hậu bối vừa định quay đi thì nhìn thấy chiếc Hắc Thiết sang trọng của chúng, quả thật là rất đẹp hơn nữa còn là pháp bảo cấp Vương. Cửu Anh trước giờ chưa từng ngự pháp bảo mà toàn dùng hỏa vũ để phi hành.

Ngó thấy ánh mắt thèm thuồng của đứa cháu trai dành cho pháp bảo phi hành Hắc Thiết kia khiến Vô Thiên để ý, thì ra đứa trẻ này lại có sở thích với pháp bảo phi hành sớm biết như vậy cũng đã kiếm một chiếc cho hắn.

Tiểu Huỳnh Tử:

''Thế nào? Chỉ cần dẫn đường giúp bọn ta thì sẽ cho hai ngươi đi nhờ."

Vô Thiên: "'Đương nhiên là khô..." - Cửu Anh vội véo hông Vô Thiên rồi cắt lời y:

"Đương nhiên đồng ý, nhưng mà các ngươi không có trưởng lão hay đệ tử hạch tâm nào tu vi Nguyên Anh đi theo bảo hộ à? Ma giới nguy hiểm trùng trùng, cho dù là lệnh của yêu vương không được làm hại ngoại tộc như các ngươi đi chăng nữa thì không phải tên nào cũng tuân theo cái thanh quy đó."

Lạc Thiên: ''Việc đó không cần lo trước khi đến đây bọn ta chuẩn bị rất kỹ."

Cửu Anh dùng thần thức truy quét dò lên người của chúng, đứa nào đứa nấy đều có bùa bảo hộ của chân nhân tuy nhiên loại bùa chú này đối với những yêu thú cấp cao toàn là đồ bỏ mà cũng dám vỗ ngực lớn tiếng.

''Các ngươi thật sự cho rằng cõi U Minh giới là nơi đất lành hay sao? Với thực lực của các ngươi vẫn là nên về đi đừng mơ tưởng đến U Sương bí bảo."

Mấy nhóm khác xung quanh họ nghe hắn nhắc đến U Sương bí bảo đều giật mình nhìn về phía đó. Lạc Thiên nhìn Cửu Anh và Vô Thiên trừng trừng, cả đám sư huynh đệ cũng im lặng lấm la lấm lét.

Vô Thiên thì thầm vào tai hắn: ''Xem ra không chỉ đám nhóc này và hai lão già chúng ta nhắm tới bí bảo trấn linh. Có vẻ hơi mệt rồi."

Cửu Anh: ''Ta ngược lại muốn xem đám người nhân tộc này sẽ lấy bảo vật và truyền thừa bằng cách nào."

Lục Phượng kéo áo sư đệ hắn ra phía sau: ''Tuy là nói là nói thế. Nhưng huynh vẫn đồng ý dẫn đường giúp bọn ta phải không..."

''Đương nhiên, đi thôi."

''Sư huynh, hai tên yêu quái không rõ lai lịch này liệu có tin được không..." - Tiểu Huỳnh Tử lườm mắt cảnh cáo hai người họ làm Vô Thiên thấy khó chịu, nếu không phải ở đây hiện tại có rất nhiều nhân tộc thì y sẽ không để cái miệng của tiểu tử này mở ra được nữa.

Cửu Anh cảm nhận được sát khí từ người y. "Ngươi sống mấy vạn năm rồi không thể rộng lượng chút à? Chấp nhất hậu bối làm gì?''

Vô Thiên:

''Tóm lại để ta nghe thấy bất cứ lời nào động chạm tới chúng ta nữa thì bọn chúng chỉ có con đường chết!."

Cửu Anh không quan tâm lời y nói, ánh mắt hắn dán chặt vào Hắc Thiết. Tuy chỉ là một món pháp bảo không phải hiếm có gì nhưng chúng lại cực kì đắc đỏ. Trước giờ chỉ nghe nói thôi mà chưa thử ngồi lên lần nào không giấu được vui thích.

Cửu Anh: ''Hắc Thiết này thật đẹp quá, sau này ta cũng muốn có một cái.''

Vô Thiên liếc mắt:

''Có gì hay ho chứ? Đợi trở về Linh Giới ta sẽ cho ngươi xem pháp bảo cấp đế Phi thăng chiến xa.''

Hắn ngó qua một lượt khắp nơi trên thuyền chú ý đến từng ngóc ngách, lát sau Hắc Thiết khởi động, Lục Phượng rót vào một thỏi linh thạch lớn đặt trong tâm của nó khiến linh lực vận chuyển nhẹ nhàng đẩy toàn bộ chiếc thuyền vi vu trên mặt Huyết Hải.

Cũng hơn ngàn năm rồi mới lại trở về nơi đây, nếu không phải lần này hạ sơn vì điều tra tung tích hai huynh đệ tiểu Hồ có lẽ không gặp Vô Thiên và cũng không bị cuốn vào cuộc hành trình bất đắc dĩ này.

Trước mắt lướt qua rất nhiều nhóm tiên nhân khác cùng rất nhiều đỉnh cấp pháp bảo.

''Huynh tên là gì? Từ loài gì tu luyện thành, cũng là yêu tộc nhưng ta nhìn mãi cũng không ra.''

Lục Phượng từ bao giờ đã đến bên cạnh bắt chuyện, đôi mắt trong trẻo của y cũng không chứa nhiều tạp niệm, đứa trẻ này hình như Cửu Anh đã từng gặp qua.

Hắn đáp: ''Gọi ta là A Cửu cũng được, ta là xà. Còn ngươi là phượng hoàng phải không?''

''Đúng vậy. Ta tên Lục Phượng.''

Cửu Anh:

''Phượng hoàng và Cổ long là thánh thú. Tự do phi hành sinh sống ở tiên giới đi mây về gió. Thân phận cùng những tiểu tử kia hoàn toàn khác nhau sao lại đến ma giới, ngươi tìm ý trung nhân sao?"

Lục Phượng:

''Nói vậy là huynh chưa nghe qua câu chuyện tình của thánh nữ của phượng hoàng tộc và Ma tôn yêu giới khiến cả thiên hạ ngước nhìn, ai ai không biết.''

''Thì ra lại là một tên ngốc tin tưởng ái tình."

Nghe nhắc đến chuyện cũ hắn thở dài hóa ra một hòn đá nhỏ cầm trên tay rồi ném xuống Huyết hải, nó lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước. Cửu Anh lại nhớ về những câu hứa vu vơ mà trước đây hắn đã tin, cái gì mà thiên trường địa cửu, lời của thần tộc tin được mấy phần?

Lục Phượng lại nói:

''Mối nhân duyên của họ lưu truyền đến mấy trăm năm sau vẫn còn kể cho hậu thế. Ta rất ngưỡng mộ họ"

Cửu Anh: "Ánh sáng hy vọng dù có đẹp đến đâu một cơn mưa ngâu cũng lụi tàn..."

Phải là người trong cuộc mới hiểu được, người ngoài ngưỡng mộ hắn có được mối nhân duyên khắc cốt ghi tâm, thần lực dời núi lấp sông, tiên thọ sánh ngang nhật nguyệt còn hắn ngưỡng mộ họ ung dung tự tại một kiếp người, yêu hận tự thân mình định đoạt.

Lục Phượng nghe xong chỉ im lặng suy tư, thiên duyên khiến chúng sinh ngưỡng mộ trên sử sách đó lại chẳng còn gì ngoài một khúc bi ca tấu ngàn năm. Sớm đã âm dương khó tương phùng.

Cửu Anh:

''Thiên hậu và Thiên đế hiện giờ đã trở thành phu thê, sau này khuyên ngươi đừng nhắc những chuyện thế này nữa."

Lục Phượng ghé tai Cửu Anh thì thầm còn nhìn quanh quất hình như sợ có người thứ hai nghe được.

''Thiên Đế rất nặng tình với Ma tôn, còn vì cái chết của ông ấy mà tiến vào luân hồi đại đạo để dày vò bản thân mình nữa. Tính đến nay chắc Thiên đế cũng luân hồi đến chín kiếp rồi."

Cửu Anh vừa rồi là nghe không rõ hay là tên tiểu tử này đầu óc có vấn đề, thiên đế thế mà lại đi để ý hắn còn vì hắn mà đọa luân hồi. Chuyện này rốt cuộc là tên khốn nào thêu dệt vậy?

''Tiểu tử ngươi nghe được chuyện này ở đâu thế? Ai nói với ngươi Thiên đế thích Ma tôn, hắn không có hứng thú với đàn ông đâu."

Lục Phượng:

''Chuyện này là không rõ là ai truyền ra ngoài không những vậy còn viết thành sách, tranh, thậm chí là thơ nữa kìa. Ta thấy tam giới hưởng ứng lắm. Ai mà không biết chứ? Cho nên lúc nãy ta mới ngạc nhiên sao huynh ở ma giới mà chưa nghe qua."

Hắn tức đến mức không nói được gì, chuyện lớn như thế Vô Thiên không thể không biết. Cửu Anh lấy tay vuốt ngực trấn an bản thân một chút rồi quay mặt bước trở vào trong thuyền đi thẳng đến phòng Vô Thiên, hắn đưa chân đạp bay cái cửa khiến y đang thư thả nằm ăn hoa quả không biết xảy ra chuyện gì.

''Cửu... Cửu Anh có chuyện gì thế? Là ai chọc giận ngươi à?''

Hắn nắm lấy cổ áo y đè xuống giường, gương mặt không thể khó coi hơn.

''Ta hỏi ngươi, chuyện có kẻ dám viết ra loại sách chế giễu bổn ma tôn có tư tình với Đế Vương Phàm ngươi biết phải không?"

Vô Thiên miệng vẫn cắn dở qua táo bị hắn dọa cho hết cả hồn, y nhíu mài ngước nhìn lại trần nhà rồi chợt nhớ ra:

''Ồ thế không phải ngươi viết ra sách đó hả? Ta thấy có cả tranh vẽ sống động như thật. Cứ tưởng phải là người trong cuộc mới mô tả sống động như vậy chứ."

Cửu Anh:

''... Vô Thiên, ngươi chết đi!!!!''

Một canh giờ sau. Lạc Thiên đến gõ cửa phòng Cửu Anh thông báo bọn họ đã gần đến cửa Quỷ Môn quan còn mang theo một cái đèn lưu ly cầm tay giao cho hắn.

''A Cửu huynh, chúng ta gần đến Quỷ môn rồi. Lục Phượng bảo ta gọi huynh ra chuẩn bị xuống thuyền. Còn bảo chúng ta lấy nữa dùng linh khí để châm vào ngọn đèn lưu ly mới có thể nhìn thấy cảnh vật phía sau Quỷ môn."

Cửu Anh cầm lấy ngọn đèn nghĩ đến cảnh ma giới không có ma hoàng khí vận của hắn cả ngàn năm nay chúng ma phải sống trong bóng tối lại cảm thấy bản thân có lỗi thập phần.

Ở giữa Thập Tam Thiên trên đỉnh của Huyết Ảnh ma cung có đặt trấn bảo ma châu, vật này liên kết với ma hoàng khí vận để thắp sáng vạn vật nơi không có mặt trời như ma giới. Ma tôn chết ma hoàng khí vận cũng biến mất từ đó.

''Ta đến ngay. Phải rồi lát nữa qua Quỷ môn các ngươi không nên nhìn ma sứ canh cửa A Tì. Nàng ấy không được tốt tính với người lạ, nhất là nhân tộc.''

Lạc Thiên:

''A Tì? Ta cứ tưởng sẽ có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa gác cổng Quỷ môn quan chứ? Chỉ là một vị cô nương thôi sao.''

Cửu Anh:

''Đừng xem thường nàng ta, A Tì là Tỳ Bà tinh đạo hạnh rất cao, nàng đã giữ cửa Quỷ Môn từ rất lâu rồi. Muốn qua ải của nàng ấy không dễ, chỉ một ánh nhìn thôi cũng thấu tim gan ngươi."

Lạc Thiên: ''Cửu huynh nữ nhi ma tộc nghe nói rất xinh đẹp phải không."

Cửu Anh: ''Chuyện đương nhiên, mỹ nữ ma tộc hương sắc khuynh thành."

''Huynh có tâng bốc người nhà quá không? Ta phải nhìn thấy thì mới tin được."

Lục Phượng cầm quạt từ đằng xa đi đến:

''Những lời huynh ấy nói hoàn toàn là sự thật, không chỉ cô nương ma tộc mà nghe nói Ma tôn mỹ mạo kinh diễm. Không ít tiên tử còn vì hắn từ bỏ thượng cảnh."

Lạc Thiên gác tay lên vai Cửu Anh:

''Là thật hay giả vậy huynh nói xem."

''Ta làm sao biết được, ta là yêu tộc cấp thấp sao gặp được tôn thượng của ma giới."- Cửu Anh cầm đèn lưu ly đi ra khỏi khoang thuyền. Lục Phượng đi theo sau nhìn quanh quất tìm Vô Thiên.

''Quái lạ từ nãy giờ ta không thấy vị bằng hữu lên chung với huynh đâu cả."

Hắn nhớ lại lúc nãy không kiềm chế được đã một cước đánh Vô Thiên rơi xuống Huyết hải, có lẻ giờ này y cũng đã cưỡi trên con rùa già của mình để vào đến bờ rồi.

''Lúc nãy ta với hắn đùa giỡn quá trớn... Hắn rơi xuống Huyết hải rồi, có lẽ bây giờ nói không chừng đang chờ chúng ta ở cổng Quỷ môn.''

''Không phải chứ? Hai người đùa kiểu gì mà rơi xuống biển. Liệu huynh ấy có sao không?''

Cửu Anh: ''Hắn thì làm sao có chuyện gì được. Các ngươi luân hồi thêm mấy kiếp nữa hắn cũng không chết đâu.'' - Cho đáng kiếp cái tật nói năng hàm hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.