Bạch Tử bần thần mất một lúc sau mới bừng tỉnh đi theo họ vào trong. Cảm giác tuy lạnh lẽo nhưng sinh khí ấm áp của hắn mang lại một sự an toàn kì lạ. Cửu Anh suốt dọc đường đi luôn dõi mắt theo nhìn bóng dáng của đứa trẻ lúc nhỏ hắn nâng niu.
Cửu Anh:
''Bạch thiếu chủ, không biết nương ngươi dạo này có khỏe không?"
''Sức khỏe của nương rất tốt, chỉ là gần đến cát kỵ của Ma tôn thì lại không được vui sinh ra u uất. Không tiện tiếp khách."
Hắn nghe đến đây lặng đi không hỏi han nữa. Ngoài Côn Bằng ra Bạch Anh thánh nữ là người thật lòng thật dạ quan tâm hắn nhất trên thế gian này. Hắn nhớ tất cả mọi món ăn nàng nấu, kể cả những câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp lưu truyền ở nhân giới mà nàng hay kể.
Nếu bây giờ đột ngột xuất hiện trước mặt tỷ và Bạch Tử có lẽ họ sẽ rất vui nhưng rồi với vô số chuyện trong lòng hắn chưa làm không tránh khỏi một lần nữa sẽ rời đi, bình an vô sự thì không nói... Lỡ lại có chuyện gì không phải sẽ khiến tỷ ấy chịu đựng lại cảm giác ly biệt.
Cửu Anh nhìn đến đứa cháu khôi ngô tuấn tú trước mặt. Rất muốn chạy đến ôm ấp xoa đầu hắn đáng tiếc một số chuyện không còn tự nhiên như trước nữa. ''Mong hai mẫu tử ngươi cả đời an nhiên không phải phiền lòng vì ta nữa.''
Vô Thiên nói nhỏ đủ để hắn nghe: ''Trên người ngươi hình như có một mùi rất lạ."
Cửu Anh giơ tay lên ngửi rồi hắn lẩm nhẩm tính gì đó trong miệng. ''Người nói mùi này à? Không sao, lúc gần đến thời gian phát tình sẽ tiết ra. Ta thấy hơi lạ khi có người khác ngoài xà tộc ngửi ra đấy." - Lạ nhỉ? Thông thường chỉ có xà tộc khứu giác nhanh nhạy mới ngửi ra, hoặc là người có cùng dòng máu với mình, tại sao ngay cả Vô Thiên cũng ngửi được.
Vô Thiên: ''Tiểu tử tiết chế lại cái mùi đó đi phiền chết đi được.''
''Tiết chế kiểu gì đây? Phải giao hoan mới hết chứ ngươi bảo tiết chế là tiết chế à?"
Cửu Anh đâu muốn thế, mùi hương này gần đến kì phát dục sẽ tự tiết ra. Hắn đã một ngàn năm không gần nữ sắc kể từ khi đường ai nấy đi với Hy Hoa. Lần này lại phát tiết cả bản thân thân cũng thấy phiền.
Cũng đã một thời gian không đến Tứ Thiên, nơi này bây giờ phồn hoa náo nhiệt trừ ra không có mặt trời vô cùng âm u thì tất cả đều giống hệt ở nhân gian, Cửu Anh vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc, hắn dán mắt vào sòng bạc kế bên đường chợt máu đỏ đen lại nổi lên.
Nghĩ là làm ngay nhưng mà trong túi lại không có linh thạch hay là ngân lượng. Hắn liếc qua Vô Thiên liền nảy ra một ý thú vị mà ghé sát tai y thì thầm.
''Vô Thiên ta nói này, ở đây không ai nhận ra chúng ta. Có làm loại chuyện gì cũng không ai phát hiện. Hay là chúng ta..."
''Đừng nói nhăng nói cuội nữa. Còn cái ý nghĩ đó nữa ta sẽ đánh chết ngươi." - Vô Thiên nghe chưa hết câu đã đẩy hắn ra chỗ khác với điệu bộ nghiêm túc.
Cửu Anh hơi đơ mặt, hắn tưởng Vô Thiên đọc hiểu ý nghĩ của mình mà cự tuyệt nên làm lại cái chiêu lúc trước lấy lòng Côn Bằng, nhẹ nhàng kéo áo y nài nỉ.
''Vô Thiên!! Cầu ngươi đấy. Ta hứa chỉ một lần này thôi, một lần thôi... Sẽ không có ai biết đâu."
Y đỏ mặt: ''Cái gì mà một lần, nửa lần cũng không được, nếu ta cùng ngươi làm ra chuyện xấu hổ như thế sao có thể gặp mặt Vô Tà nữa. Còn nữa cả tam giới sẽ chê cười..."
Hắn tròn mắt:
''Này??!!! Ta chỉ mượn tiền ngươi đánh bạc thôi mà?"
''Mượn tiền ta đánh bạc??"
Cửu Anh: ''Chứ ngươi tưởng ta muốn gì?"
Y thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ hắn muốn cùng mình song tu để hỏa dục lắng xuống. Nói rồi cho tay vào thắt lưng mang ra một túi linh thạch ném cho Cửu Anh. Nhìn thấy tiền hai mắt hắn sáng rỡ chạy ngay vào sòng bạc không để bất cứ cái gì khác vào mắt nữa.
Ở Tứ Thiên này đi điền viên sang trọng trải dài khắp đường lớn dẫn đến chánh điện. Trên đỉnh trang viện nào cũng treo hoàng kỳ đen đỏ và một vài nhánh hoa lưu ly đủ màu. Ma giới tin rằng khi một chiến sĩ ma tướng trở về với đất thì linh hồn của họ sẽ hóa thành hoa lưu ly, hoa càng đẹp chứng tỏ kiếp sau của họ càng viên mãn.
Đám người đến từ nhân giới ngây ra ngắm nhìn những cánh hoa bay phất phơ trong gió.
Lạc Thiên:
''Hoa lưu ly, loại này ta tưởng chỉ có ở Côn Luân tiên cảnh chứ? Ở ma giới cũng có sao?"
Bạch Tử đưa tay đón lấy một cánh hoa rơi xuống. Cả gương mặt sáng bừng lên. Vài tên thị vệ đi sau lưng họ nghe thế nói chen vào.
''Tôn thượng rất có hứng thú với mỹ cảnh. Ông ấy đã trồng thử rất nhiều loại hoa ở đây nhưng chỉ có lưu ly là sống được."
Lục Phượng: ''Tứ hải bát hoang này không hiếm chuyện lạ kỳ. Ta trước giờ cũng ngỡ ở Ma giới chỉ có bỉ ngạn hoa mới có thể sinh trưởng."
Tiểu Huỳnh Tử cùng đám đệ tử rất thích thú, chuyến đi này chúng nghe được không ít chuyện mà không phải ai cũng được biết. Trong mấy di chỉ hay thiên thư lưu truyền ở nhân giới Ma tôn là kẻ bước trên đỉnh của cái ác không chuyện gì không làm.
Tên thị vệ khác của Bạch Tử:
''Các ngươi chắc ở nhân giới nghe đám người Thần tộc loạn ngôn nói bọn ta đến không ra gì nhỉ? Những chuyện bình thường như thế cũng khiến ai nấy mặt mài ngạc nhiên đến vậy."
Mấy tên đi sau cũng rần rần cả lên. Họ vốn không ưa nhân tộc nhưng lại phải tiếp đãi theo đạo của chủ nhà có vài phần bất mãn.
Yêu tộc cũng có người tốt kẻ xấu, nhân tộc cùng thiên tộc truy cùng diệt tận không cho phép họ sống dưới ánh sáng nhật nguyệt trên kia thì Cửu Anh sẽ tạo ra một thế giới dành riêng cho họ ở đây. Chỉ cần ở đây có hắn, hắn sẽ bảo hộ tất cả mọi người.
Đáng tiếc hắn lại đắm chìm vào tình kiếp trước khi hoàn thành hoài bão to lớn đó. Nghĩ lại vẫn là tiếc nuối khôn cùng.
Tiểu Huỳnh Tử hỏi nhỏ Lục Phượng:
''Đại sư huynh ta thấy đám người ma giới này toàn lũ ngụy quân tử, chuyện tên ma đầu này hỏa thiêu mười vạn sinh linh để luyện Vạn hồn trận chấn động Tam giới. Thủ đoạn tàn độc không thể dung thứ mà bọn chúng kể như thánh nhân vậy."
Vô Thiên liếc nhìn đám tiểu tử đó, thực sự y rất muốn dạy cho chúng một bài học, từ bao giờ đại dịch ở Tứ đại bộ châu lại liên quan Cửu Anh? Nếu không phải hắn ra tay thu gom toàn bộ oán hồn chết vì dịch bệnh đó không chừng chúng phá quấy nhân giới chó gà không yên.
Bạch Tử:
''Mọi người xem kìa, nơi này có phải đẹp lắm không?"
Theo tay hắn chỉ Thường Mãng Lâu xa hoa bậc nhất hiện ra trước mắt. Chủ nhân nơi này là lão rết tinh hắn ta đang đứng trên lầu cao ôm eo hai yêu nữ vừa quan sát tiến độ trang hoàng của buổi lễ, các công tác chuẩn bị đang dần đi đến những giai đoạn cuối cùng.
Nhìn thấy Bạch Tử y vội vã đi xuống phụng lệnh. Đôi mắt láo liên kia cẩn trọng nhìn ngang dọc như sợ người khác nghe được, đặc biệt đi đến nói nhỏ với một mình hắn.
''Bạch thiếu chủ ngài đến rồi, thuộc hạ đã hoàn thành xong tất cả những gì Tứ điện cũng như thập nhị điện vương yêu cầu, trận pháp sư và các tinh thần sư đều đã được gọi về, họ biết việc họ sắp làm ảnh hưởng thế nào đến ma địa nên đều cố gắng hết sức."
Bạch Tử liếc mắt về phía sau ám chỉ cho y vài chuyện rồi lại sắp xếp chỗ cho họ nghĩ ngơi thật tốt.
Rết tinh có mấy phần khó hiểu hỏi lại lần nữa:
''Chẳng qua cũng là người phàm tại sao lại đối đãi tốt với bọn chúng như thế?"
''Ta tự có sắp xếp, ngươi lo làm tốt việc của mình đi."
Cũng không có gì khó hiểu Bạch Tử muốn dùng bọn tiểu tử này làm tế vật nên hẳn sẽ đối xử tốt một chút. Với yêu tộc nói chung ma giới nói riêng con mồi chết rồi ăn sẽ không ngon miệng nữa.
Sắp xếp xong hắn lẳng lặng xoay người rời đi, tên rết tinh hướng dẫn chúng đến phòng khách trong Thường Mãng Lâu nghỉ ngơi, bọn họ vẫn đang ngước nhìn pho tượng ma tôn với tỉ lệ gần như hoàn hảo đặt ở giữa lễ đài đầy hoa bỉ ngạn và lưu ly. Pho tượng khắc họa rõ nét khuôn mặt cùng vóc dáng uy mãnh ngày xưa của Cửu Anh đến từng chi tiết.
Hai tay pho tượng đặt lên thanh Huyết Ngục đỏ rực ánh lửa.
Tiểu Huỳnh Tử: ''Bức tượng này là Ma tôn của ma giới các người phải không?"
Rết tinh gật đầu vui vẻ đáp lại ánh mắt vẫn dâng lên cảm giác thèm thuồng với thịt sống:
''Đúng vậy, đúng vậy! Trước mặt các vị là Ma tôn tại vị của bọn ta. Cát kỵ này để tưởng nhớ ngài ấy."
Lục Phượng:
"Pho tượng này đặt biệt giống đến mức không phân được thật giả."
''Mau bỏ bàn tay khốn kiếp của các ngươi ra khỏi tôn thượng." - Lục Phượng định chạm vào thì bị thái độ gay gắt của ma tướng, ma binh xung quanh làm hoảng hồn.
Rết tinh trừng mắt phẫn nộ nhưng miệng gã vẫn luôn nói lời dễ nghe.
"Các vị có thể tự nhiên chiêm ngưỡng nhưng tuyệt đối đừng chạm vào ngài ấy. Tôn nghiêm của Ma tôn không thể bị mạo phạm nên trên tượng có giới trận, một khi chạm vào Thập Nhị điện vương đều phát giác, hiển nhiên trở thành kẻ thù chung của toàn cõi Ma giới."
Vô Thiên đứng khoanh tay ngước nhìn phong thái uy phong trước mắt. Đến cả mái tóc màu đỏ cũng làm đến lóng lánh bồng bềnh, đôi mắt càng có thần. Nhãn cầu nhìn kỹ còn phản chiếu lại cả hình bóng người đối diện, nếu họ không nói là tượng thì cứ tưởng đây là hàng thật.
Đám đệ tử đạo gia ngắm nhìn thần sắc của bức tượng diễm lệ, trước đây ngoại hình của Ma giới tôn chủ được khắc họa trong kinh thư sử sách ở nhân tộc là một tên đầu trâu mặt ngựa hung tợn tột cùng.
Không thì cũng là nguyên hình ma thú chín đầu, kì dị quái tướng. Trên thân đỏ rực lửa. Chưa từng nghĩ đến lại là một diện mạo dễ nhìn.
Lạc Thiên: "Đẹp thật."
Tiểu Huỳnh Tử:
''Nhị sư huynh. Là nam nhân đó."
Lạc Thiên thở dài bỏ đi. Y lười nói với phàm phu như Tiểu Huỳnh Tử, cảm thụ cái đẹp chỉ vì đối phương là nữ nhân thì thật nông cạn.
Về Lục Phượng thuở nhỏ cũng từng gặp qua Cửu Anh lúc hắn đến chỗ Hy Hòa. Nhìn thấy pho tượng này cũng xem như nhìn thấy lại cố nhân. Thiên nhân khinh rẻ ma tộc nhưng những người ở Phượng Hoàng cốc thì không, rất nhiều người trong tộc cảm thấy tiếc nuối cho mối duyên của hắn và Hy Hòa.
Rết tinh: ''Các vị đồng đạo, mời theo ta. Ta dẫn mọi người đến hậu viện nghỉ ngơi"
Vô Thiên đứng bên kia cũng đang chăm chú vào pho tượng với biểu cảm hiếu kỳ.
''Thật là chán quá đi!" - Cửu Anh lững thững trở về, nhìn biểu cảm của hắn lờ mờ đoán được số tiền ban nãy chắc đã bốc hơi hết rồi.
''Linh thạch thua hết rồi à?" - Vô Thiên.
Hắn đưa tay gãi nhẹ trên mặt hai mắt đảo qua đảo lại. "Hôm nay khí vận của bổn tôn không tốt lắm... Ồ gì đây? Tượng ta à?"
Pho tượng sờ sờ trước mắt làm hắn chú ý, hai mắt Cửu Anh nhìn xuyên thấu từng mảnh da thịt dưới lớp hắc y bên ngoài kia rõ ràng là không giống với bất kì vật liệu nào dùng đúc tượng, hắn mở ra âm dương nhãn ma quang cũng phản chiếu lại trong nhãn cầu của tượng kia.
Cửu Anh: ''Đây không phải là tượng."
Sợ mình nghe nhầm Vô Thiên nhăn mặt hỏi lại lần nữa. - ''Không phải tượng? Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói... Là thể xác của ngươi? Chẳng phải đều tan thành tro bụi rồi à, sao lại ở ma giới."
Cửu Anh:
''Trước đó gặp Tam đầu long ở Vu Sơn tiểu tử đó không nhắc đến chuyện này nó chỉ nói có một món quà lớn sau này sẽ dành cho ta. Chắc bọn yêu vương này không sến súa tới mức đắp tượng ta để ngắm mỗi ngày đâu nhỉ?"
Vô Thiên:
''Ta vẫn thấy chuyện này rất lạ, việc gì mấy tên đó phải phô trương mang ra đặt ở nơi lộ thiên thế này."
Cửu Anh trông cơ thể từ trên xuống dưới linh khí hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng lại thiếu mất quả tim, bát mạch dù có đầy đủ cũng khó mà nhập hồn vào được. Lại nói đến muốn tái tạo lại chân thân cho hắn thì phải có xương cốt làm vật dẫn.
Cửu Anh:
''Chuyện này e là còn có ẩn khúc gì đó. Ta phải đến thất điện hỏi Tam đầu long."
Sau lưng xông lên một mùi quen thuộc, Cửu Anh chưa kịp quay ra thì đã có một bàn tay đập mạnh lên vai hắn. Tam đầu long đến đây từ bao giờ vẻ mặt thích thú. Y nhe răng cười giống hệt hôm trước, nghĩ đến thân hình bây giờ cao lớn hơn hắn trong lòng không thể không vui vẻ.
Tam đầu long định mở lời thì nhìn thấy quỷ khí cực đại bên cạnh, y trợn mắt nhìn Vô Thiên liền rút ra Thanh Đế Thương.
''Tu la vương, ngươi sao lại đến Thập Tam Thiên.''
Cửu Anh:
''Ta mời hắn đến nhưng mà bỏ chuyện này qua một bên ta có chuyện khác quan trọng hơn đây, ta muốn hỏi cái thể xác này là gì thế?"
Tam đầu long nhìn qua lại không có ai mới thì thầm nhỏ vào tai hắn một chuyện động trời.
''Ta cho huynh hay, mỗi một tấc dai thịt đều làm từ xác của thiên tộc, máu phàm nhân."
Cửu Anh:
''Cái gì? Các ngươi giết thiên tộc để luyện xác. Làm như thế nếu để thiên tộc phát giác được thì sẽ nổ ra Tam giới chiến lần nữa, hiện giờ các ngươi đều tưởng bổn tôn đã chết còn dám làm ra chuyện như thế? Lúc đó ai sẽ chống đỡ cả Ma giới?"
''Ca à nghe đệ nói hết đã."
Cửu Anh trừng mắt: ''Giết nhân tộc đã đành, các ngươi hiên ngang giết thần tộc, đến ta còn không chắc mình có thể ra tay với bọn chúng."
Tam đầu long bật cười: "Ca à, chuyện này đương nhiên là Tứ đại thần cung biết rồi. Mấy tên họ phái đến đây đều sẽ bị giết làm tế phẩm của huynh."
Cửu Anh sững sờ trước mỗi câu nói của đệ đệ hắn. "Thiên giới mang cung nhân cho ta làm tế phẩm..."
Tam đầu long:
''Dĩ nhiên, bọn họ không đồng ý ai mà dám ra tay, còn chuyện về thể xác này ta không rõ lắm."
Hắn véo lỗ của y: "Ta cảnh cáo đệ, tránh xa mấy tên yêu vương khác ra. Chúng làm gì cũng đừng có xáp vào làm chung. Có ngày ăn vạ lây không biết tại sao lại chết đấy."
"Ca nhẹ tay thôi đệ biết rồi mà."
Cách đó không xa có hai người ăn mặc kì lạ cũng vừa tiến vào Quỷ Môn Quan. Đi trước là Cùng Kỳ đi sau là Hứa Phàm, chuyện này phải kể đến từ lúc Hứa Phàm tỉnh dậy ở Vu Bạc như trở thành một người khác.
Sau khi rời khỏi trấn liền lập tức khởi hành đến ma giới, trên đường đi y gặp Cùng Kỳ cả hai người bọn họ đều nhận ra khí tức của đối phương nhưng đều giả heo ăn thịt hổ giả vờ như không biết mà cùng nhau đi chung vì đều nghĩ đối phương biết chỗ của Cửu Anh.
Cùng Kỳ cả đoạn đường cứ nhìn vào hình ảnh trên cánh tay Hứa Phàm. "Tên khốn Vương Phàm đang làm thiên đế yên lành chạy đến Ma giới làm gì? Ngươi muốn tính sổ sư đệ ta vì nó dụ dỗ thê tử ngươi chứ gì? Còn khắc hình lên da, đúng là nhỏ mọn.
Hứa Phàm - Con hung thú này nhất định biết chỗ của Cửu Anh, hắn xuất hiện ở tam giới chắc chắn là y chưa chết.