Tóc vàng, mắt lam, tuổi trẻ, dường như còn có... khuôn mặt quen thuộc trước kia?
Toàn bộ âm thanh chung quanh phút chốc yên lặng lại, ngay cả nhị hoàng tử Garfield và tứ hoàng tử Luke cũng trở nên khiếp sợ.
Đồng tử của Rex đại đế bỗng chốc co rút lại, lòng xuất hiện cảm ứng mãnh liệt. Hắn chậm rãi đi về phía trước.
"Arthur..."
Cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng của Rex đại đế, trái tim Trần Duệ
bỗng dưng đập nhanh hơn, sâu trong nội tâm có một loại tình cảm thân cận khuếch tán ra. Rất nhiều trí nhớ không trọn vẹn che kín sâu trong tâm
hồi bắt đầu nối liền lại.
Hốc mắt hơi đỏ lên, đây là dấu ấn huyết mạch bẩm sinh, mặc dù có trí nhớ và linh hồn ở kiếp trước thêm vào nhưng cũng không cách nào loại trừ ấn ký huyết mạch kia.
"Con trai ta..." Thanh âm của Rex đại đế run lên nhè nhẹ, cho dù hắn có
phải một đế vương đầy quyền mưu hay không thì ít nhất ở một khắc này,
hắn chỉ là một người cha.
Một câu này đã chứng thật phỏng đoán trong lòng mọi người. Tất cả đều
dồn dập kinh ngạc, đây làm một tin tức vô cùng chấn động. Tam hoàng tử
mất tích đã mấy năm, người nắm giữ Kim Diệu lãnh địa, Arthur Roland đã
quay về!
Trần Duệ hít sâu một hơi, đè nèn cảm xúc phập phồng trong lòng. Hắn khom người thi lễ với Rex đại đế: "Bệ hạ, ta đã trở về."
Xưng hô "bệ hạ" này quả thực không phải Trần Duệ cố ý xa lạ mà dùng nguyên theo trong trí nhớ của Arthur.
Khóe mắt Rex hơi rung lên, hắn không hoài nghi gì, ngược lại chỉ thở dài một hơi: "Tốt, về là tốt rồi."
Bên kia, hồng y giáo chủ Gelanin quả thực không che dấu nổi sự kinh ngạc của mình. "Thánh tử" Arthur tương lai của Quang Minh giáo hội không ngờ lại là hoàng tử của Long Hoàng đế quốc!
Joanna và Ena bên kia cũng giật mình, đồng thời cũng hiểu rõ một số thứ. Tam hoàng tử Arthur chính là "Richard" mà Samuel luôn nguyện trung
thành. Hai nàng còn tận mắt chứng kiến Richard từng đánh bại titan cự
nhân và tam đại Thú vương cường giả. Tam hoàng tử Arthur là một tồn tại
cường đại tuyệt thế!
Nhưng Samuel đã dặn dò, hai nàng sẽ không hỏi gì thêm. Samuel đã bị gia
tộc khai trừ, Joanna cũng thoát ly gia tộc, trong hoàn cảnh tứ cố vô
thân đó, vị tam hoàng tử này lại xuất hiện, một câu "Samuel không phải
Hắc Tử Đồ" đã đánh tan hoàn toàn độc thủ của Garfield.
Viện trưởng Quốc Vụ viện (tương đương với tể tướng) đứng bên cạnh Rex -
lão Kovacs lớn tiếng nói: "Bệ hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, thân phận
của Arthur điện hạ không phải nhỏ, hơn nữa đã mất tích những mấy năm
rồi, về phương diện thân phận có nên cẩn thận kiểm tra lại hay không..."
"Không cần, huyết mạch của ta không hề cảm giác sai! Ở khoảng cách thế
này, mặc kệ là ảo thuật hoặc biến dạng đều không thể qua mắt, cũng giống như năm đó ta kiên trì nói nó không chết." Rex nhìn Trần Duệ: "Trực
giác nói cho ta biết, hắn chính là con trai ta, tam hoàng tử Arthur, mặc dù... biến hóa hơi lớn."
"Bất cứ kẻ nào muốn sinh tồn ở một nơi xa lạ và nguy hiểm trong bảy năm, đều không tự chủ được phải thay đổi, nếu không đã sớm bị đào thải." Lời này không chỉ là của "Arthur" mà còn là của "Trần Duệ".
Rex nghe câu nói phát ra từ nội tâm này, trong lòng cảm xúc một hồi, chậm rãi gật đầu: "Ta có thể hiểu được."
"Bệ hạ." Trần Duệ nhanh chóng chắp vá chuỗi trí nhớ không đầy đủ của
Arthur, thản nhiên chỉ đầu mình: "Thực ra ta đã đánh mất một bộ phần trí nhớ, may mà, còn không quên mất thứ trọng yếu, tỷ như... bệ hạ."
Rex nhìn thoáng qua lão Kovacs đang muốn nói lại thôi: "Còn nghi ngờ điều gì sao?"
Lão Kovacs nghe được sự lạnh lẽo ẩn chứa trong những lời này, liền cúi đầu nói: "Dạ không còn."
Bằng với lịch duyệt bây giờ của mình, Trần Duệ có thể nhìn ra lão Kovacs cố ý. Không phải cố ý tranh luận về việc tam hoàng tử mất tích nhiều
năm, ngược lại, lão ta cùng với Rex kẻ xướng người họa, tiến thêm một
bước khẳng định thân phận của "Arthur", chặn đứng tất cả nghi ngờ của
mọi người.
Lão Kovacs mang danh đệ nhất đại thần, đứng vững trong Quốc Vụ viện mấy chục năm không ngã, xem ra không phải may mắn.
Tứ hoàng tử Luke phản ứng nhanh nhất: "Tam hoàng huynh! Suốt bảy năm! Huynh rốt cục cũng trở về rồi!"
"Arthur! Huynh đệ của ta." Garfield cũng tỏ ra kinh ngạc và vui mừng:
"Thật sự là đệ! Không thể ngờ nổi Samuel lại là tùy tùng của đệ! Chỉ là
ta cảm thấy hơi lạ, thực lực và vũ khí của Samuel..."
"Được rồi." Rex liếc mắt nhìn Garfield một cái. "Chuyện của Samuel đừng ở đây. Arthur trở về là chuyện vui lớn của hoàng thất, tất cả chuyện khác để sau hãy nói."
"Dạ." Garfield cúi đầu, trong mắt dâng lên nỗi lo lắng nồng đậm.
Xét xử cứ thế mà kết thúc, Samuel được xử trắng án. Tam hoàng tử Arthur Roland mất tích bảy năm đã trở về.
Vị tam điện hạ này đã từng là người đứng đầu Kim Diệu lãnh địa giàu có,
cũng là hoàng tử Rex đại đế yêu thích nhất. Nhưng mà vào bảy năm trước,
tam điện hạ thần bí mất tích, mãi cho tới hôm nay mới hiện thân.
Suốt bảy năm, không ai biết hoàng tử đã đi nơi nào, đã trải qua những
gì. Điều duy nhất có thể xác định đó là thân phận "Arthur" là thực, Rex
đại đế đã chiếu cáo cả đế quốc.
Hoàng cung Long Hoàng đế quốc.
"Arthur, còn nhớ Hồ Lam hoa viên này không? Mẹ con..." Rex đại đế dường
như đang hồi tưởng chuyện xưa. "Ikarina rất thích mang con tới nơi này."
Trong ý thức của Trần Duệ xuất hiện hình tượng một nữ tử tóc vàng, khuôn mặt mông lung nhưng cảm giác từ ái kia lại vô cùng rõ ràng. Trong ký
ức, loại từ ái đó đã rời khỏi "Arthur" khi còn bé, cũng giống như cha mẹ hắn ở Địa Cầu. Nhất thời, cảm xúc bi thương dâng lên trong lòng, làm
hắn không nói lên lời.
Rex đại đế im lặng một lát, vỗ vai con trai. Dáng người Rex thật khôi
ngô, bề ngoài không đến bốn mươi tuổi. Trần Duệ đứng trước mặt hắn thấp
hơn một khoảng. Giờ phút này, Trần Duệ được hắn vỗ vai cũng cảm nhận
được cảm giác quen thuộc của "người cha", một người cha giống trong trí
nhớ của Arthur.
Nhưng mà Trần Duệ hiểu rất rõ, Rex không chỉ là một người cha, mà còn là một vị đế vương. Năm đó, Rex từng dẫm lên hài cốt của huynh đệ mình để
ngồi vào đế vị.
Thủ đoạn và sự quyết đoán của vị đại đế này thế nhân đều biết, từ sự
thống trị đối với Long Hoàng đế quốc có thể nhìn ra điều đó. Vô tình
nhất đế vương gia, cho dù là bậc đế vương vĩ đại, một khi sự nghiệp
thống trị bị uy hiếp thì thân tình cũng tùy thời bị chặt đứt (ngoại lệ
cực nhỏ).
Không nói tới những điển tích xa xưa như Huyền Vũ môn, chúc ảnh phủ
thanh, riêng việc Raizen và ba đứa con của hắn cũng khiến Trần Duệ rùng
mình.
"Nói cho ta biết, con trai ta, mấy năm nay... con đã trải qua những chuyện gì?"
"Bệ hạ, có cần con nói lại thêm một lần nữa không? Con mất tích ở một
chỗ thần bí, đồng thời bị đánh rơi một ít trí nhớ, cụ thể là vì sao hoặc nguyên nhân gì dẫn đến chuyện mất tích, con đã không nhớ rõ nữa. Sau
này khi trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh, con cuối cùng đã may mắn
sống sót, chiếm được lực lượng truyền thừa của văn minh thượng cổ."
"Chỉ như vậy thôi?" Rex nhíu mày.
"Vâng thưa bệ hạ."
"Con còn hận ta sao?" Rex chậm rãi đặt tay lên bả vai Trần Duệ. "Bởi vì
người đàn bà kia? Từ đó đến giờ, con chưa từng gọi ta là 'phụ hoàng'
hoặc là... cha."
Người đàn bà kia? Vết rách giữa hai cha con? Trần Duệ lắc đầu: "Rất
nhiều việc con đã không nhớ rõ. Xin lỗi người, bệ hạ. Có lẽ, con cần một thời gian để thích ứng, cũng có lẽ, thời gian thích ứng sẽ rất dài."
Rex sâu xa liếc nhìn hắn một cái: "Có một số việc không nhớ cũng tốt. Con và Quang Minh giáo hội có quan hệ gì vậy?"
Rốt cục cũng tới vấn đề chính rồi sao? Trần Duệ lạnh nhạt nói: "Thuyền
của con ở trên biển đụng độ hồng y giáo chủ đang bị Hắc Tử Đồ vây công.
Người thủ hộ thượng cổ văn minh của con đánh tan Hắc Tử Đồ, sau đó lại
nói ra chuyện Samuel bị mưu hại. Gelanin cho con mượn quyền thế, đi tới
Hierro Mogadishu, rửa sạch sự trong sạch cho Samuel."
"Người thủ hộ của con rất cường đại, đã siêu việt thánh cấp rồi." Rex
ngưng trọng nói: "Nói như vậy... con đã sớm có thể về hoàng cung nhưng
vẫn một mực không làm như vậy, nếu không phải bởi vì Samuel, con cũng
không xuất hiện trước mặt ta, có phải không?"
"Không hoàn toàn đúng, con không xuất hiện bởi vì phải đi khảo nghiệm
thượng cổ văn minh truyền thừa, không thể rời khỏi." Trần Duệ sớm đã có
lý do thoái thác. "Samuel và con gặp nhau trong một lần ra ngoài khảo
nghiệm. Con có được sự giúp đỡ và lòng trung thành của hắn."
Rex từ chối cho ý kiến, hỏi một câu: "Thực lực của Samuel cũng tới từ lực lượng văn minh truyền thừa?"
"Đúng vậy, hắn chiếm được kế thừa của một vị thủ hộ lúc lâm chung." Trần Duệ trả lời rất diệu, truyền thừa "lâm trung" là thuyết minh mang tính
duy nhất.
"Tổng cộng có bao nhiêu thủ hộ?"
"Sáu vị, ngoại trừ Samuel ra, còn có Pagliuca và Đâu Đâu xuất hiện tại
hội nghị, còn có ba vị nữ sĩ, hai vị trong đó... là vợ con."
"Vợ?" Rex đại đế lập tức nhíu mày rồi lại dãn ra, sau đó chậm rãi nói:
"Như vậy cũng tốt, đỡ cho con lại cùng... nhưng mà, cứ việc hai người họ mang thân phận người thủ hộ văn minh của con, các nàng tối đa chỉ có
thể là tiểu thiếp, chánh thất của con, chỉ có thể là công chúa Bisi viên minh châu của Lam Diệu đế quốc."
"Con không hề có hứng thú nào với vị công chúa kia, tin rằng nàng ta cũng có đồng cảm xúc với con." Trần Duệ nhún vai.
"Cái đó không liên quan gì đến hứng thú hay không. Con là hoàng tử của
Long Hoàng đế quốc, nàng ta là công chúa của Lam Diệu đế quốc. Cuộc hôn
nhân này đã kéo dài suốt bảy năm rồi, ta cũng vì thế mà chịu đựng áp lực lớn từ Lam Diệu đế quốc. Hiện giờ con đã công khai xuất hiện, nhất định phải cưới Bisi làm vợ!" Thanh âm của Rex dần nghiêm nghị lại.
"Cho dù ta kiệt lực kháng cự?" Trần Duệ hỏi lại một câu.
"Con không có lựa chọn." Ngữ khí của Rex trở nên kiên quyết vô cùng.
"Đây là quốc sự hai nước, chứ không phải việc riêng tư! Không có chuyện
thương lượng gì ở đây!"
"Con hiện tại đã hiểu vì sao con lại xưng hô với người là 'bệ hạ'." Trần Duệ cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng của Rex, ngược lại lại có
vẻ nhẹ như gió mây, hơi khom người nói: "Vậy thì bệ hạ, con cáo lui
trước."
"Ta còn chưa cho con lui ra." Rex nhìn chằm chằm vào Trần Duệ, đôi mắt
chớp lóe sự uy hiếp. "Lãnh địa của con vẫn luôn được Garfield thay thế
quản lý..."
"Không sao hết, tất cả đều theo an bài của bệ hạ." Trần Duệ bỏ mặc ánh mắt áp bách của Rex, xoay người rời đi.
Đi vài bước, hắn lại ngừng chân, cũng không quay đầu mà nói: "Con kế
thừa thượng cổ luyện kim văn minh. Vũ khí của Samuel là từ con, hiện tại hoài nghi trong lòng bệ hạ hẳn đã tiêu trừ hết. Đúng rồi, cả vị nữ sĩ
trong Tử Uyển cung nữa, bệ hạ cũng không cần phải... giam lỏng, con tự
có chừng mực của mình."
Rex nhướng mày, mỉm cười, đáy mắt lướt qua sự kinh ngạc. Thân ảnh Trần Duệ đã khuất dần trong tầm mắt.
Thật lâu sau, đế vương cúi đầu, nhìn cái bóng cô độc trong hồ nước, thì thào một câu.
"Ikarina, nàng nhìn thấy không? Con trai ta đã trưởng thành rồi."