Trần Duệ hoàn toàn coi thường sự phẫn nộ của Garfield,
quay ra xin lỗi Gelanin: "Một cái cây sẽ có rất nhiều cành khô, cho dù
là Roland hoàng thất cũng khó tránh khỏi sẽ có hạng vỗ lễ không tu
dưỡng, khiến Gelanin các hạ chê cười rồi."
"Ta hiểu được." Gelanin tất nhiên là phối hợp thở dài: "Nhưng mà
Garfield điện hạ này, điện hạ là một vị hoàng tử, ta nghĩ điện hạ nên
chú trọng tu dưỡng bản thân. Đây không phải là thái độ nên có của một
người huynh trưởng với đệ đệ của mình, hơn nữa còn là người đệ đệ thất
lạc nhiều năm mới gặp. Ta tin rằng Rex đại đế cũng không hy vọng điện hạ ngươi như thế này."
Thấy hai tên này kẻ xướng người họa, vẻ oán độc trong mắt Garfield càng
đậm hơn nhưng hắn quyết không thể phát tác lúc này. Nếu không một khi to chuyện, Gelanin sẽ trở thành "nhân chứng" có trọng lượng lớn, hắn chỉ
chuốc thêm nhục vào mình.
Garfield dù sao cũng không phải hạng người bình thường, rất nhanh đã
bình tĩnh lại, cười gượng nói: "Gelanin đại nhân nói đúng, ta đã thất lễ rồi. Tam hoàng đệ, ta cáo từ trước, tương lai còn dài, huynh đệ chúng
ta vẫn còn nhiều cơ hội thân cận, đệ nhất định phải bảo trọng."
"Đúng thế, nhị hoàng huynh, ta cũng chờ mong có ngày huynh trọng chấn
hùng phong." Trần Duệ dường như nghe không hiểu lời uy hiếp của
Garfield, ngược lại còn "chân thành tha thiết" mong chờ.
Thế này thật sự là vạch áo cho người xem lưng, huyệt Thái Dương của
Garfield hằn gân xanh. Hắn miễn cưỡng kiềm chế cơn giận trong lòng, hừ
lạnh một tiếng, rồi quay đầu rời khỏi đại sảnh.
Samuel nhìn nhị hoàng tử Garfield từng hãm hại hắn và gia tộc hắn bị
Trần Duệ chọc tức gần như hộc máu, phải giận dữ rời đi, hắn cảm thấy
trong lòng thư sướng không thôi.
Trần Duệ mỉm cười nhìn Samuel. Samuel hiểu ý, thức thời rời khỏi đại sảnh, đứng canh giữ ở cửa.
Trần Duệ nói với Gelanin: "Đa tạ chuyện vừa rồi."
"Chỉ là cái nhấc tay thôi, Arthur điện hạ khách khí rồi." Gelanin hiểu
đối phương cố ý tặng hắn phần "nhân tình" này, cho nên thuận thế nói:
"Thực ra, hôm nay ta tới đây mới thật mạo muội..."
"Ý đồ lần này các hạ tới ta hiểu được vài phần." Trần Duệ mỉm cười:
"Trước tiên ta hỏi một câu, ngôi vị hoàng đế và Thánh tử có xung đột gì
với nhau không?"
Vừa nhắc tới vấn đề này, mắt Gelanin liền sáng rực lên: "Đương nhiên
không có xung đột gì! Cho dù các hạ muốn trở thành đế vương Long Hoàng
đế quốc hay kế nhiệm Giáo hoàng, giáo hội đều sẽ trở thành hậu thuẫn
kiên cố nhất của các hạ. Còn nếu các hạ muốn kiêm nhiệm cả hai, cũng
không phải không thể!"
"Vậy sao?" Trong lòng Trần Duệ thầm nói: 'thật ra cả hai ca đều không
hứng thú'. Trên mặt vẫn giữ vững nụ cười như cũ. "Nói cách khác, Quang
Minh giáo hội sẽ ủng hộ ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hơn nữa cho dù
cạnh tranh thất bại ta vẫn có thể rút quân về Quang Minh Thánh Sơn?"
"Đúng vậy."
"Vậy còn hai kiện thánh vật kia..."
"Nếu đã thẳng thắn với nhau, ta xin nói rõ..." Gelanin chần chờ một chút rồi nói: "Thánh vật liên quan tới hai đại thần thánh đế quốc, cho dù
giáo hội có muốn can thiệp để đoạt lấy thì khó khăn cũng không nhỏ. Hiện giờ đang là thời kỳ mấu chốt các quốc gia liên hiệp với nhau đối phó
với Hắc Tử Đồ, nhưng mà bản thân ta có một biện pháp. Điện hạ nếu là
hoàng tử Long Hoàng đế quốc, vậy thì chỉ cần điện hạ kế thừa hoàng vị,
Thánh Quang Pháp Bào sẽ lấy được dễ như trở bàn tay. Còn Chén Thánh...
công chúa Bisi của Lam Diệu đế quốc là vị hôn thê của điện hạ. Điện hạ
có thể thông qua nàng lấy được một ít manh mối, sau đó sẽ cùng với giáo
hội chúng ta bên này nghĩ cách giải quyết. Điện hạ cảm thấy thế nào?"
Phải nói mấy câu vừa rồi của Gelanin thật sự khiến Trần Duệ suy nghĩ.
Hắn lập tức cổ quái hỏi: "Vì sao ta cảm thấy mình giống như bị buộc chặt lại với giáo hội?"
"Vì thế mà ta cảm thấy vinh quang và may mắn, điện hạ ạ." Gelanin nghe
ra sự huyền diệu trong câu nói vừa rồi của Trần Duệ, thầm mừng rỡ trong
lòng. "Thực ra, từ khi Kinh Cức chi quan lựa chọn điện hạ làm chủ, điện
hạ đã đứng cùng một trận tuyến với giáo hội rồi."
"Gelanin các hạ nói thế, ta không biết nên cảm thấy may mắn hay là áy
náy nữa." Trần Duệ nói một câu hai ý. "Nhưng mà hiện tại ta chưa thể cho các hạ câu trả lời chính thức."
"Không sao, ta biết chí hướng và ý đồ của điện hạ, vậy là đủ rồi. Ngày
hôm nay quấy rầy đã nhiều, sau này ta lại đến bái phỏng sau." Gelanin tự cho rằng bản thân đã lập được công to cho giáo hội, cao hứng ra về.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Duệ nhẫn nại gặp hết những nhân sĩ tới thăm,
trong đó có cả cha của Samuel, cha của Joanna, tứ hoàng tử Luke lại tới
thăm thêm lần nữa, còn công chúa Mayfair thì gần như là mỗi ngày đều
tới. Vị muội muội này nghiễm nhiên đã trở thành bạn thân thiết của
Isabella.
Lại vài ngày nữa, Trần Duệ được Rex đại đế triệu kiến tới đại điện hoàng cung.
Trần Duệ hiện tại gần như đã gặp mặt qua đại đa số tầng lớp quý tộc.
Trong đại điện bây giờ, ngoại trừ Rex ngồi trên vương tọa, hai vị hoàng
tử Garfield và Luke đứng dưới, năm người đứng đầu hai viện ba sở, còn có một vị lão nhân xa lạ mặc trường bào, râu tóc hoa râm, vẻ mặt đang buồn ngủ. Đặc biệt là vị lão nhân này đang được ngồi, bên cạnh còn có một cô gái tóc nâu đứng hầu.
"Bệ hạ." Trần Duệ khom mình hành lễ với Rex.
Trong đại điện, Rex khác hẳn với lúc ở hoa viên, lạnh lùng nghiêm khắc,
không có chút cảm xúc dư thừa nào, mơ hồ tỏa ra khí thế uy nghiêm của
bậc quân vương.
"Arthur, lần trước con từng nói con là người kế thừa thượng cổ luyện kim văn minh?"
"Vâng thưa bệ hạ." Trần Duệ rõ ràng cảm giác được lão nhân buồn ngủ kia
đang âm thầm đánh giá chính mình, trong lòng đã hiểu rõ vài phần.
"Đây là Jikrei tông sư, một trong hai vị đại chế khí tông sư của nhân
loại." Rex nói: "Ông ấy có hứng thú với truyền thừa con thu được."
Mí mắt Garfield nhảy lên một cái, còn đáy mắt Luke thì lóe lên tia sáng
khác thường, đây rõ ràng là đề nghị bái sư rồi. Tư chất tu hành của
Arthur luôn rất suy nhược, mặc dù trải qua bảy năm có được cái gọi là
"truyền thừa" nhưng thực lực chẳng qua cũng chỉ là sĩ cấp, ngay cả sư
cấp cũng chưa tới. Nếu như hắn có thể tìm được chỗ dựa vững chắc là một
vị chế khí tông sư thì bất kể là bản thân "Arthur" hay cả Long Hoàng đế
quốc đều có được ưu đãi lớn.
Nhưng mà Jikrei không phải là một tông sư hữu danh vô thực. C ứ như vậy
thì "Arthur" sẽ đi trên một con đường khác, nếu muốn chân chính học tập
thành công, ít nhất cũng mất hơn mười năm, thậm chí nhiều hơn nữa. Thời
gian lâu như thế, đủ để xảy ra nhiều biến hóa, tóm lại "Arthur" sẽ cách
ngôi vị hoàng đế ngày càng xa.
Garfield bình tĩnh lại, chẳng trách sao phụ hoàng vẫn chưa nói tới
chuyện trả Kim Diệu lãnh địa về cho "Arthur", thì ra là có tính toán như vậy.
Trần Duệ nhìn Jikrei tông sư, lại nhìn Rex, trong lòng sáng như gương.
Đứng ở góc độ của Rex, ra quyết định này dĩ nhiên là dàn xếp tốt chuyện
"Arthur" bỗng nhiên trở về. Làm thế chẳng những không hề ảnh hưởng tới
sự cân bằng chính trị hiện tại mà còn có thể mượn sức của một vị chế khí tông sư.
"Arthur Roland hữu lễ." Trần Duệ hành một lễ với Jikrei, nhìn qua có vẻ giống với lễ tiết cổ xưa.
Những người còn lại xem không hiểu lễ tiết này có nghĩa gì, cho nó là lễ nghi của thượng cổ luyện kim văn minh. Mí mắt Jikrei giật giật, đôi mắt híp lại. Sắc mặt thiếu nữ tóc nâu kia biến đổi, nàng buột miệng nói:
"Arthur điện hạ, ngươi có hiểu ý nghĩa chân chính của lễ tiết này hay
không?"
Đây cũng không phải lễ nghi luyện kim minh văn gì mà là một lễ tiết cổ
của luyện kim sư. "Arthur" thực hiện lễ đó với Jikrei có nghĩa là lời
chào với người "cùng thế hệ" chứ không phải chào một "sư trưởng"!
Trần Duệ chẳng những không giải thích, ngược lại còn nở nụ cười, sau đó không hề kiêng sợ mà dùng mắt đánh giá cô gái kia.
Dưới ánh mắt đó, cô gái có cảm giác như bản thân mìmh đang xích lõa, lửa giận trong lòng càng bùng lên. Nàng là một trong năm vị đệ tử đích
truyền của Jikrei, mới tiến cấp chế khí đại sứ, một thiên tài kiệt xuất
trong giới chế khí, từ trước tới giờ vẫn luôn là thiên chi kiêu nữ, ngày hôm nay không ngờ lại bị tên hoàng tử dốt nát kia nhục nhã!
Nếu nơi này không phải hoàng cung Long Hoàng đế quốc, nữ tử kia chỉ sợ đã sớm phát tác.
"Chậc chậc chậc... đáng tiếc." Trần Duệ lắc đầu, mặt đầy vẻ tiếc hận. "Đáng tiếc."
"Arthur, không được vô lễ!" Rex đại đế đã nhìn ra chỗ không thích hợp.
"Vị này chính là đệ tử đích truyền của Jikrei tông sư, chế khí thiên tài trẻ tuổi nhất thế giới loài người - Biloursin đại sư. Mau xin lỗi
Biloursin đại sư đi!"
"Đại sư? Thật đúng là đáng tiếc." Trần Duệ vẫn lắc đầu như cũ.
"Biloursin tiểu thư hẳn là tinh thông chế tạo đạo cụ nhỉ, đốt thứ hai
ngón cái tay trái của ngươi có vết chai rất dày, thuyết minh rằng ngươi
hay dùng công cụ mài gọt nhỏ, phối hợp với vết chai xoắn ốc ở tay phải
hẳn là hay dùng phương pháp tinh thần phù văn tiến hành phụ ma. Đây là
một kỹ xảo phụ ma khó, hiệu quả cao hơn trực tiếp "làm phép" tới hai ba
thành. Nó yêu cầu thao tác tinh thần lực khá tinh xảo, phải nhất tâm nhị dụng, hơn nữa còn dễ bị xuất hiện ma văn biến đổi, từ đó ảnh hưởng tới
hiệu quả chỉnh thể. Tinh thần lực của ngươi đã đủ nhưng về phương diện
độ tinh khiết lại hơi thiếu, cho nên tỷ lệ thất bại rất cao. Lưng bàn
tay ngươi dường như đã từng bị lực lượng phụ ma thất bại đập vào, tạo
thành những vết thương lấm tấm, cho dù có dược vật thì cũng phải mất
chừng một tháng mới khỏi. Từ vết lấm tấm kia, ta có thể nhìn ra trong
vòng mười ngày trước, ngươi ít nhất đã thất bại ba lần, nhưng mà chắc
hẳn cuối cùng ngươi vẫn thành công..."
Ánh mắt Trần Duệ lại rơi vào lỗ tai của Biloursin: "Nếu ta đoán không
lầm, tác phẩm của ngươi... hẳn là dùng lưu ly đỏ, san hô tím, phấn lưu
quang, bí ngân, lam hương dịch chế tạo thành đôi bông tai truyền kỳ cấp
kia. Tinh thần lực tập trung gia tăng 43, tinh thần cảm ứng gia tăng 30, tốc độ phục hồi thể lực và tinh thần gia tăng 35. Đạo cụ này có công
hiệu tăng cường hiệu xuất phụ ma tinh thần phù văn, chỉ đáng tiếc..."
Biloursin đã hoàn toàn rung động. Cái người nàng vốn tưởng là "dốt nát"
vô lễ này không ngờ lại có thể liếc mắt nhìn ra đặc điểm về phương diện
chế khí thuật của nàng. Càng khó tin là nàng hiện tại đeo đôi bông tai
này, cho dù là số lần thất bại, thuộc tính trang bị, thậm chí tên mỗi
loại tài liệu đều bị đối phương nói trúng hết!
Đây là thiên phú gì thế? Không, đây không phải thiên phú bình thường nữa, nói chính xác hơn thì nó là trình độ!
Về phương diện chế khí học, "Arthur" hoàng tử nhất định là một chế khí sư thiên tài, rất có thể còn hơn cả nàng một bậc!
"Đáng tiếc điều gì?" Người tiếp lời chính là lão sư của Biloursin,
Jikrei tông sư. Ánh mắt vốn lười nhác nay lại xuất hiện thần sắc nghiêm
túc chăm chú.