Sau khi lão Cowen rời khỏi hoàng cung, thấm thía nói với Leiduotan: "Ta biết trong lòng con vẫn còn hơi băn khoăn, nhưng nếu như đã quyết định hiệu trung với bện hạ thì đừng có cò cưa này nọ. Nếu như mập mờ hai mang thì ngược lại sẽ mất lòng cả hai. Lúc bệ hạ từng làm lãnh chủ Ám Nguyệt, Ám Nguyệt có hai đại gia tộc, gia tộc Thelford vẫn trước sau đi theo nàng bây giờ lên như mặt trời ban trưa, là gia tộc đệ nhất Ám Nguyệt. Mà gia tộc Carol vẫn luôn phản đối nàng, sau bị bắt hàng phục, cuối cùng long đong lận đận, kết quả bị áp đảo triệt để, tan thành tro bụi. Hiện tại bệ hạ đang chịu chế ước quá rõ ràng, dưới tình huống như vậy, chúng ta hàng phục càng sớm càng tốt. Chằng sợ thành kẻ thù của toàn bộ gia tộc nguyên lão, chỉ cần bệ hạ có thể hoàn toàn nắm giữ đế đô, như vậy địa vị của gia tộc Toro sẽ ngày càng kiên cố, lợi ích cũng ngày càng lớn. Trái lại thì sẽ có nguy hiểm bị tiêu diệt."
Leiduotan cau mày nói: "Phụ thân, người cho rằng bệ hạ có thể hoàn toàn nắm giữ đế đô? Cho dù là Hắc Diệu thân vương, cũng không có cách nào..."
"Cho nên hiện tại Hắc Diệu chết, Mejia bệ hạ còn sống, hơn nữa còn nhận được sự thừa nhận của Đọa Thiên Sứ chi kiếm." Lão Cowen ngưng trọng nói: "Ám Nguyệt quật khởi là có thể nhìn ra, tuy rằng bệ hạ còn trẻ nhưng sự quyết đoán và thủ đoạn đã vượt xa Hắc Diệu. Không biết vì sao, ta có dự cảm, có lẽ Mejia bệ hạ thật sự có thể tái hiện sự huy hoàng của Bạch Dạ đại đế, làm Đọa Thiên Sứ đế quốc trở thành cường quốc số một."
Leiduotan gật gật đầu, ánh mắt của phụ thân Cowen luôn chuẩn xác, năm đó kết thành thông gia với Hắc Diệu đã là như thế, bây giờ lại nhìn trúng tân nữ hoàng Mejia. Hội nghị sáng nay hắn cũng tham gia, đề nghị đầu tiên của Mejia bị thất bại nặng nề, nhưng kế tiếp vẫn bất động thanh sắc, đuổi mấy nhân vật đại biểu cho gia tộc nguyên lão phản đối ra ngoài. Đây là dương mưu đường đường chính chính.
Hôm nay sai khi hiệu trung đã được Mejia chính miệng chứng thực, đây là đoạn thời gian mấu chốt, cần phải thanh tẩy thế lực đế đô một lần nữa. Như vậy, sau dương mưu chính là thủ đoạn sắt đá và âm mưu.
Từ góc độ này, gia tộc Toro hàng phục là lựa chọn thời cơ tương đối tốt, giúp người khi gặp nạn khác xa so với thêu hoa trên gấm. Huống chi, tính mạng thê tử hắn và một đôi trai gái còn nằm trong tay nữ hoàng bệ hạ. Dù là công hay tư đều chắc chắn phải đứng về phe Mejia.
"Hiểu rõ rồi, thưa phụ thân. Sau này gia tộc Toro sẽ một lòng một dạ đi theo Mejia bệ hạ, một phen này đáng giá để đánh cược." Leiduotan gật gật đầu.
Đại điện hoàng cung.
"Gia tộc Toro sẽ là một khởi đầu, kế hoạch kế tiếp của chúng ta cần nhanh chóng triển khai." Trần Duệ thấy trong mắt của Mejia có vẻ thất thần, nhớ đến sự biến hóa cảm xúc trước đó, trong lòng vừa động: "Nàng đang suy nghĩ cái gì? Tiểu cô nương kia sao?"
Mejia nhìn lên, nhìn vào mặt nạ, đôi mắt tím chuyển thành sự ôn nhu nhàn nhạt: "Em đang nghĩ, giữ một gia hỏa có thể cảm thụ nội tâm của em bên người, có phải là chuyện tốt hay không."
"Nếu như không giữ người đó bên người mới là chuyện ăn năn." Trần Duệ mặt dày mày dạn nói: "Tiểu cô nương kia làm cho nàng nhớ lại bản thân hồi trước phải không?"
Mejia trầm mặc một lát: "Thực ra em từng có một đệ đệ. Vì bảo hộ hắn mà ngay cả chuyện xuất sinh cũng bị phụ thân che giấu, nhưng cũng không giấu được. Không lâu sau khi Alice ra đời, mẫu thân và đệ đệ đã chết vì một chuyện ngoài ý muốn. Ngay cả Alice cũng không biết bí mật này, sau đó phụ thân cũng vì vậy bi phẫn mà chết."
Trần Duệ giờ mới biết chuyện cũ bí ẩn như vậy. Hóa ra phụ thân thái tử Green của Mejia một mực dùng nàng làm chiêu bài, am thầm giấu diếm nuôi dưỡng con trai, tính toán đào tạo người thừa kế chân chính để phát triển Ám Nguyệt và đoạt lại đế quốc, nhưng mà vẫn bị phát hiện. Cái gọi là "ngoài ý muốn" hẳn là do Hắc Diệu làm ra.
Hắc Diệu bị đám người George tướng quân gây áp lực, không thể trực tiếp xuống tay với thái tử Green và Mejia, chỉ có thể khống chế và áp chế, nhưng đứa con trai được bí mật sinh hạ kia lại khác. Ngươi đã giấu không nói ra, vậy thì ta cũng bí mật tiêu diệt nó, cho ngươi có miệng mà không kêu được.
Từ mặt nào đó mà nói, trưởng nữ như Mejia cũng chỉ là con mồi, làm "vật hy sinh" dẫn dụ sự chú ý. Cho nên, khi lão Cowen và Leiduotan muốn hy sinh tiểu cô nương Ling kia để giữ được bé trai, Mejia luôn che giấu cảm xúc đã lộ ra sự khác thường, sát khí sinh ra hầu hết là vì lý do này.
"Em không biết mình có thực sự hạ sát thủ với những đứa trẻ này không. Kỳ thật em còn yếu đuối hơn so với trong tưởng tượng." Mejia thở dài một hơi: "Có đôi khi, nhân từ này nọ cũng chỉ mang đến hậu hoạn nhiều hơn, đế vương nhất định phải vô tình."
"Người có giới hạn và kiên trì của mình, chính vì loại chấp nhất này mà từng có người nói ta 'ngu số zách', nói loại nhân từ nhàm chán này chỉ làm mình càng ngày càng mềm yếu, vĩnh viễn không thể trở thành cường giả chân chính. Câu trả lời của ta là, ta có thể vì một vài điều yếu đuối mà trở nên càng kiên cường, trở nên không sợ hãi gì cả. Vĩnh viễn nói như thế, hơn nữa ta cũng sẽ làm như vậy, luôn kiên trì cho tới ngày hôm nay, sau này cũng vẫn sẽ tiếp tục chấp nhất như vậy."
Ánh mắt Mejia xuất hiện sự mông lung: "Sự chấp nhất không sợ hãi gì cả..."
Trần Duệ gãi gãi đầu: "Ta đang nói ta, còn về đế vương... Ta từng nghe nói về thuyết pháp thuật đế vương và đạo đế vương, nhưng bản thân cũng không hiểu rõ lắm. Thuật đế vương hẳn là thủ đoạn thống ngự và chế hành, điều khiển lòng người, điều khiển quyền mưu, không ngừng củng cố vương quyền trong khí đám thủ hạ tranh đấu lẫn nhau. Đạo đế vương là chỉ đế vương cần quan sát thời thế, mọi thứ đều có tác dụng, người thì đều là nhân tài, lòng dạ rộng lớn, biển chứa trăm sông, không nhất định phải chu toàn, tự thân làm việc, nhưng phải biết 'lấy không thể làm có thể'."
Mejia nghe được thì tròng mắt sáng ngời, mặc dù có vài từ không hiểu lắm, nhưng đại ý thì cũng hiểu được. Đây là lần đầu tiên nghe lý luận tường tận về đế vương như vậy, suy tư nửa ngày rồi mở miệng nói: "Ý chàng là, lấy đạo đế vương làm gốc, thuật đế vương làm phụ. Không cần đặt ánh mắt ở những khâu nho nhỏ mà coi nhẹ đại cục? Chỉ cần làm cho cả đế quốc trở nên cường đại, nhân dân ủng hộ, quân đội trung thành, quan chức hậu duệ quý tộc thần phục, vậy thì hạng chộp giật sẽ không dám manh động. Đế vương cũng sẽ chính thức có được ý chí và quyền uy vô thượng của cả đế quốc."
"Ta không có nói như vậy... Nhưng mà, nàng nói không sai." Trần Duệ thầm cảm khái, đây là đạo lý "cái mông quyết định cái đầu ý nhỉ", không ở vị trí đặc biệt thì không biết âm mưu chính trị. Thuật đế vương và đạo đế vương hắn vừa nói chẳng qua chỉ là rập khuôn một ít lý luận trong trí nhớ mà thôi, rơi vào trong tai đế vương chân chính như Mejia, lại có thể diễn giải thành nhận thức và lý giải của bản thân mình.
"Đại tông sư hẳn không phải là đế vương chứ nhỉ." Mejia lộ ra nụ cười ôn nhu yếu ớt, cảnh tượng núi băng tan chảy mỹ lệ này làm cho người ta sáng mắt: "Em hiện tại hơi hoài nghi chàng rồi đó."
Trần Duệ nghiêm chỉnh nói: "Kỳ thật ta là một người xuyên việt đến từ địa cầu, những thứ ta nói cho nàng đều là tri thức mà ta lấy ở thế giới kia. Bí mật này đã được ta giấu trong lòng rất lâu rồi, bây giờ nói ra thấy thống khoái hơn nhiều."
Mejia xẹt qua thần sắc kỳ quái: "Địa cầu là cách gọi của loài người trên thế giới mặt đất sao? Em nên gọi chàng là Arthur điện hạ hay là bệ hạ?"
Trần Duệ nhún nhún vai: "Không phải Arthur, là Trần Duệ. Trần trong Trần Duệ, Duệ trong Trần Duệ. Mặt khác, kêu điện hạ tốt hơn đó, vương phu điện hạ."
"Cũng được, vương phu điện hạ." Mejia mỉm cười nói: "Có thể trả lời em một việc không? Cái kẻ từng nói chàng 'ngu số zách' đó là ai? Có phải là một cô gái xinh đẹp không? Em có biết không? Hay là... không biết?"
Sau mặt nạ, một giọt mồ hôi vã ra khỏi mặt Trần Duệ. Trực giác của nữ nhân, đôi khi còn đáng sợ hơn cả trí tuệ. (Thiên Mạc: nói ra là chết ngay )
"Em cũng muốn biết." Trong đại điện, một thanh âm khác vang lên. Sau lưng Trần Duệ cũng bắt đầu đổ mồ hôi, một vị tiểu thư luôn giả khờ giả dại được hắn tìm đến, sau khi phát ra ma pháp lực làm kinh sợ lão Cowen thì luôn ẩn thân, bảo trì trầm mặc. Vừa nghe đến đề tài này thì lập tức hứng trí bừng bừng tham dự.
Mejia như có suy nghĩ gì đó, gật đầu: "Nói như vậy... có thể loại trừ em và Lola rồi phải không?"
"Giọng điệu thế này, chắc không giống với Athena và Cơ Á." Bên người Mejia, thân ảnh xinh đẹp của Lola dần rõ ràng. Tuy rằng tiên nữ long tiểu thư và tân nữ hoàng bệ hạ cũng ít tiếp xúc ở Ám Nguyệt, quan hệ cũng bình thường. Nhưng khi rơi vào tình huống gặp phải "kẻ thù bên ngoài" thì không hẹn mà cùng sinh ra loại cảm giác cùng chung mối thù.
Tiên nữ long tiểu thư bỏ thêm một câu: "Còn nhớ Athena từng nói qua, có một nam nhân ngu số zách đã từng có một nữ nhân ở Âm Ảnh đế quốc."
Trần Duệ lệ rơi đầy mặt, trí nhớ của nàng có thể kém đi một chút được không?
Mejia lộ vẻ hoài nghi: "Âm Ảnh đế quốc Âm Ảnh đế quốc? Đây là một tin tức thú vị mới, có phải đại nhân vật Âm Ảnh đế quốc nào đó hay không?"
Trần Duệ ứa mồ hôi lạnh, cảm nhận được bốn đạo ánh mắt chằm chằm kia, hắn rất muốn học theo tiên nữ long tiểu thư, giả ngu một câu: "Cái gì?"
"Sau này ta sẽ nói từ đầu chí cuối chuyện này cho các nàng biết." Trần Duệ lập tức đổi mục tiêu: "Trước mắt cần tranh thủ thời gian. Lola, nàng bảo hộ Mejia. Ta về Ám Nguyệt một chuyến, mang một nhóm người tới đây."
"Hừ!" Thanh âm phát ra từ cái mũi xinh xinh của Lola đã trả lời hắn.
Mejia gật đầu nói: "Lola, chúng ta cần trao đổi nhiều hơn, xem người kia còn có bao nhiêu bí mật gạt chúng ta, nhất là về vài nữ nhân mà chúng ta không biết. Ví dụ như, muội từng nghe qua một khúc 'Ngày tận thế', tỷ có nghe qua chưa?"
"Ngày tận thế?" Ánh mắt Lola không vui nhìn cái tên đang đổ mồ hôi như thác, lắc đầu: "Chưa từng nghe qua. Bản thân tỷ chỉ từng nghe nói có loại ma pháp đỉnh cấp tên là 'Thẩm phán tận thế' mà thôi."
Tiên nữ long tiểu thư cố ý cường điệu hai chữ thẩm phán, nam nhân đang đổ mồ hôi như thác lập tức biến thành "Thành Cát Tư Hãn". (DG: hãn = mồ hôi, Tg chơi chữ ý bảo mồ hôi ngập thành hay gì gì đó.)
(Thiên Mạc: Thành Cát Tư Hãn theo ta được biết là một vĩ vua vĩ đại của Mông Cổ tên thật là Thiết Mộc Chân mà. Sau này những vị vua của Mông Cổ cũng được vinh dự lấy cái tên Đại Hãn, Kha Hãn để nói về mình. Phân tích riêng thì Thành ở đây là thành công, Cát ở đây là thuận lợi may mắn, Tư ở đây là hoàn niệm tưởng nhớ, còn Hãn thì là mồ hôi rồi. Không hiểu sao mà người Mông Cổ xưa lại rất thích cái từ "hãn" và cũng có rất nhiều thứ quý liên quan đến từ "hãn", vd như loài Hãn Huyết bảo mã thì chắc mọi người đều biết, là một loài ngựa cực quý ở Mông Cổ.)
"Chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào hợp mắt hơn nói chuyện." Mejia không để ý đến "Thành Cát Tư Hãn", kéo tay Lola đi vào bên trong.
Trần Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai nữ nhân thân mật đi xa. Phản ứng đầu tiên là thấy mua dây buộc mình. Mejia bệ hạ vừa mới học thuật đế vương đã dùng trong chiến trường hậu cung rồi, công xa giao tiếp gần...
Thủy Tinh cung tương lai chỉ sợ khó mà thái bình được rồi, nhất định phải tính toán để hy sinh huyết tế cho tốt.
Hoàng cung này quá nguy hiểm, hay là quay về... Ám Nguyệt đi.
Mejia hiện giờ ở đế đô rất đơn bạc, ngay cả hộ vệ cũng do George tướng quân an bài tạm thời. Nhất định phải điều động một bộ phận cấm vệ, hiện giờ tổ chức tình báo đế đô cũng cần Ám Nguyệt gửi người đến nắm giữ, Isabella là nhân tuyển thích hợp nhất. Còn có Sky và Tetema từng đáp ứng đến tương trợ, cũng có thể mau chóng khởi hành. Chỉ là truyền tống không gian trong Thải Hồng sơn cốc của Lola cũng không phải không có hạn chế, nhân số thông qua một lần không được quá nhiều.
Nếu như Katherine không ấm đầu, Âm Ảnh đế quốc nhất định sẽ mau chóng phái ra sứ giả mới hòa đàm. Yêu cầu nhất định có, nhưng tuyệt không thái quá như Lilith và Ierdira đưa ra. Một khi hạ đao thương xuống, vậy đám người phái ra trợ giúp như Baroque cũng có thể quay lại đế đô. cho nên thời gian còn lại của Mejia cũng không quá nhiều, nhất định phải tăng tiến độ.