"Tốt lắm, tài chính quan đại nhân thân ái, em muốn tiếp tục tu hành, trong khoảng thời gian này, tu hành rất quan trọng với em, đợi khi cảnh giới hoàn toàn củng cố thì phải đi đế đô trước, chàng cần chuẩn bị tốt để xuất phát bất cứ lúc nào." Mejia nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng: "Nếu như rảnh thì thay em an ủi Isabella một chút, chiến trường lần trước cực cho nàng rồi, nếu không em không chống đỡ chờ chàng đến được đâu.
Lúc trước Trần Duệ đã nghe Mejia kể về biểu hiện của Isabella trên chiến trường, gật gật đầu.
Lúc Mejia sắp rời khỏi mật thất, bỗng nhiên bỏ thêm một câu làm Trần Duệ ướt đẫm mồ hôi: "Lần sau, thổi cái bài "ngày tận thế" kia cho em nghe hai ba mươi lần."
Dứt lời, trưởng công chúa điện hạ không thèm để ý cái tên trong lòng có quỷ kia, nghênh ngang rời đi.
Trần Duệ rời khỏi vương cung rồi vẫn thấy hơi bất an, "ngày tận thế" là hắn thổi cho Isabella nghe, thế mà Mejia lại biết. Xem ra nền móng của hậu cung còn chưa có ổn, mái ngói đã bắt đầu dột nước mưa rồi.
Đúng rồi, hình như còn chưa nhận phúc lợi mê người ở chỗ cô mụ đại nhân?
Hình như, nguyên văn câu kia là "Đến lúc đó muốn thế nào cũng được" thì phải? Những lời này mặc kệ là nam nhân bình thường nào nghe được cũng không kềm được lửa nòng. Dù sao đầu lĩnh tình báo tiểu thư đã là nữ nhân của nội bộ...
Đang nghĩ ngợi thì đã ra khỏi vương cung, lúc đi đến một cái ngõ nhỏ nào đó, Trần Duệ bỗng dưng cảnh giác dị thường. Nhưng vẻ cảnh giác nhanh chóng biến mất, lông mày dãn ra: "Olivia?"
"Biết mũi ngươi thính lắm mà." Thân ảnh lén lút của hắc long tiểu thư xuất hiện phía trước, lại bỏ thêm một câu: "Còn thính hơn cả Đâu Đâu biến thành ma khuyển."
Trần Duệ cũng buồn bực, cái mũi nào của ngươi cảm nhận được là ta "ngửi" vậy?
Olivia từng bạo tẩu trên chiến trường, khiến Hắc Diệu ăn thiệt thòi không nhỏ, coi như công thần mấu chốt. Thương thế lúc trước của nàng khá nghiêm trọng, cũng may bộ tộc hắc long cũng không bị miễn dịch với dược tề như thủy tinh long. Mà trong tay Isabella lại vừa lúc có thuốc chữa thương độ tinh khiết cao mà Trần Duệ tặng trước kia. Được Isabella chiếu cố, sinh mệnh lực của hắc long tiểu thư khôi phục vô cùng nhanh chóng, hiển nhiên bây giờ đã khôi phục lại trạng thái vui vẻ.
Chỉ là không biết vì cái gì, sau khi Olivia dưỡng thương ở chỗ Isabella xong cũng chưa trở về nơi ở của trị an quan, dường như là ở lại không đi, Trần Duệ tỉnh lại xong cũng chưa nhìn thấy nàng.
"Có chuyện gì không? Làm gì mà thần thần bí bí như vậy?"
"Chuyện vô cùng vô cùng trọng yếu! Cứ từ từ đã!"
Olivia sốt sắng nhìn trái xem phải, bộ dáng giống như một bảo tiêu có trách nhiệm, đến khi xác định xung quanh an toàn, rồi mới tung tăng chạy tới, cẩn thận lấy một cuốn sách gì đó từ không gian giới chỉ ra.
"Ông chủ, đây là tổng số lượng địch nhân mà ta xử lý lần này. Athena nói, giá của không quân là gấp bội, ma thú không trung và cả kỵ binh nữa, mỗi thứ gấp hai là thành gấp bốn..."
Hắc long tiểu thư chăm chú nói xong, hai con ngươi đã biến thành hình dạng hắc tinh tệ rồi.
Trần Duệ giật nảy cả mình, hóa ra là thanh toán, chẳng trách hăng say như vậy. Hắn tò mò liếc nhìn ba cái hình thoi mới xuất hiện trên trán hắc long tiểu thư, mở quyển sách nhìn lại. Vừa nhìn vài lần, trán đã bắt đầu nổi lên vài vạch đen.
"... Cứ điểm Nguyệt Quang, giết địch ba mươi vạn, không quân mười vạn, nếu tính theo một tên là mười hắc tinh tệ thì tương đương với năm trăm vạn hắc tinh tệ rồi."
Đơn vị đo thì cũng cho qua, nhưng vấn đề là, số lượng "bốn mươi vạn" này móc ở đâu ra vậy?
"Olivia. Liên quân đế đô lần này có hai không quân tới Ám Nguyệt, là quân đoàn long kỵ binh và quân đoàn Phi Vân, cộng lại cũng không đủ một vạn kỵ. Mà quân ta ở cứ điểm Nguyệt Quang tổng cộng mới tiêu diệt xấp xỉ mười vạn kẻ địch, con số bốn mươi vạn này của ngươi là lấy từ đâu?"
Hắc long tiểu thư há miệng nửa ngày, đáp một câu: "À... cái kia, có lẽ là đại khái... là ta tính sai, thôi thì ngươi có lương tâm chiết khấu cho ta luôn đi ha."
Ngay cả "lương tâm" cũng dùng sao? Trần Duệ xấu hổ, lại chỉ vào một chỗ khác: "Trợ giúp Luobei chặn đường, cũng nhìn nàng giết chết ma đế Ansifu, giá mười vạn hắc tinh tệ. Ngươi "nhìn" mà cũng tính tiền à? Chẳng lẽ dùng ánh mắt giết kẻ địch? Ta phải đi hỏi Betty một chút về chuyện này, nếu ngươi nói láo, ta nhất định sẽ trừ tiền."
"Chờ một chút! Đừng đi hỏi Betty! Trí nhớ của ta không tốt..." Hắc long tiểu thư gãi gãi đầu: "Trước tiên ngươi nhìn kỹ rồi nói tiếp."
Trần Duệ đảo tròng mắt, lại có một điểm ở bên dưới: "Trong cuộc chiến ở trấn Dike, giết ba trăm kỵ binh của quân đoàn Phi Vân, tương đương sáu vạn hắc tinh tệ? Ba trăm nhân mười sau đó lại gấp đôi lên, ngươi xác định là sáu vạn?"
"Ta dốt toán từ bé." Hắc long tiểu thư nước mắt lưng tròng: "Mẹ cũng chưa kịp dạy dỗ nhiều, đã qua đời rồi."
"Sao chàng lại thế chứ? Làm Olivia cũng phải khóc." Thanh âm của Isabella truyền đến từ phía trước, dáng người dịu dàng mang mạng che mặt xuất hiện trong tầm mắt. Trần Duệ đã sớm phát hiện nàng đến đây, chỉ là vừa rồi luôn không xen vào mà thôi.
Olivia vừa thấy Isabella, giống như thấy được người thân xa cách vậy, bổ nhào vào lòng nàng khóc lên.
"Tỷ tỷ, hắn ức hiếp muội!"
Tỷ tỷ? Nha đầu tham tiền này tốt với Isabella vậy từ lúc nào? Cô mụ đại nhân cũng không có giống thân chủ nhiều tiền nha?
Trần Duệ có chút hâm mộ nhìn cái đầu nhỏ của hắc long tiểu thư đang được chôn trong bộ ngực lớn kia, cố ý hừ lạnh: "Kêu tỷ tỷ cũng vô dụng. Isabella, nàng có biết hay không, không ngờ Olivia dám dùng trò báo giá khống để lừa bịp thân chủ như ta."
Người khác báo giá giả thì cũng chỉ phớt phớt, nhìn thoáng thì cho qua. Cô nàng này làm giả cũng quá đáng. Kinh nghiệm là một phương diện, quan trọng nhất là tính tình tham lam của long tộc tác quái, không ngờ tổng số còn trên trăm triệu!
"Là sao? Olivia?" Isabella vuốt vuốt tóc hắc long tiểu thư.
Hắc long tiểu thư nước mắt nước mũi tèm lem: "Chẳng qua người ta chỉ dốt toán một chút mà thôi."
"Olivia, chẳng lẽ quên quy định trong khế ước của chúng ta hay sao? Ta muốn thay mặt cục thẩm tra... xặc, ta có quyền khấu trừ hết tất cả đãi ngộ phúc lợi. Còn có, ngươi thân là bảo tiêu, trên chiến trường còn thiếu chút bị kẻ địch xử lý, sau này còn cần thân chủ như ta đây tới cứu mạng ngươi nữa, thế thì tính thế nào? Lại nói tiếp, ngươi muốn trả lại cho ta bao nhiêu tiền!"
Hắc long tiểu thư không phản bác được, nghĩ đến hắc tinh tệ sáng lập lòe kia lại biến mất, không khỏi gào khóc, Isabella oán trách liếc Trần Duệ một cái: "Đừng đùa Olivia, lần này trên chiến trường, muội thật sự rất dũng cảm."
Trần Duệ thật hưởng thụ một chút vũ mị này, bên ngoài lại thở dài: "Được rồi, Olivia. Cho dù ngươi giết địch một vạn... xặc, một vạn hai nhá, mỗi một tên trả cho ngươi thêm năm thành, mười lăm hắc tinh tệ một "tên", tương đương với tổng cộng mười sáu vạn hắc tinh tệ."
Thanh âm gào khóc của hắc long tiểu thư im bặt, vẻ mặt trở nên thành thật: "Không đúng, một vạn hai nhân mười lăm là tương đương mười tám vạn!"
Loại khả năng tính toán thần tốc mà chuẩn xác này làm Trần Duệ câm nín, lại hỏi ngược lại: "Không phải ngươi dốt toán từ bé sao?"
"À, vừa rồi hẳn là ta tính nhầm! Là hai mươi vạn phải không?" Hắc tinh tệ trong mắt hắc long tiểu thư lại phát sáng, hỏi han thử.
Ngươi đúng thật là đồ "dốt" toán nha! Long tộc tham lam...
Trần Duệ đã không còn cách nào khác, lấy ra một khối tinh thạch: "Đây là hàn tinh siêu cấp thuần khiết một trăm phần trăm, trên thị trường ít nhất cũng phải hai mươi vạn hắc tinh tệ. Ngươi muốn cái này hay là mười tám vạn hắc tinh tệ tiền mặt?"
Tiểu thư tham tiền chưa từ bỏ, hỏi thêm một câu: "Không thể lấy cả hai sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Olivia quyết đoán lựa chọn hàn tinh thạch, bộ dáng kích động lệ rơi đầy mặt: "Hàn tinh siêu cấp giá trị hai mươi vạn hắc tinh tệ a! Bản tiểu thư giàu to rồi!"
Hàn tinh là tài liệu ma pháp, rất khó chiết xuất, độ tinh khiết thấp thì giá cả bình thường, độ tinh khiết cao, nhất là loại có độ tinh khiết một trăm phần trăm này thì thật sự xa xỉ. Chẳng qua đối với Trần Duệ có kỹ năng "tinh luyện" phí tổn còn chưa đến hai ngàn hắc tinh tệ.
Trần Duệ không nhìn hắc long tiểu thư nữa, chớp chớp mắt với Isabella vài cái: "Hế... Isabella, tối nay có rảnh không? Chúng ta có thể thảo luận về... nhân sinh một chút được không?"
"Tỷ tỷ không rảnh!" Olivia thân mật kéo tay Isabella, giống như một đôi tỷ muội chan chính, thực không khách khí giành đáp trước.
Isabella cười khanh khách, cũng không có nói "có" hay "không", nói là chấp nhận lời "thay mặt" của Olivia, chi bằng nói là nhìn thấu tâm tư của tên nào đó.
Trần Duệ đảo tròng mắt: "Olivia, có thể suy xét tháng sau tăng lương cho ngươi nha?"
"Bổn tiểu thư đã bỏ túi hàn tinh hai mươi vạn, đủ để chống đỡ cái khế ước không bình đẳng kia của ngươi bốn nghìn năm." Ánh mắt của Olivia giờ đã cao hơn rồi, sao mà không rõ cái bẫy mà thân chủ vô lương bày ra hồi xưa chứ? Ngạo nghễ nói: "Còn lạ gì mấy cái đồng tiền lẻ đó! Bổn tiểu thư khí khái cao thượng, coi tiền tài như..."
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên Trần Duệ kinh ngạc chỉ về phía trước: "A! Ai làm rơi bạch tinh tệ kìa?"
"Vụt!" một tiếng, thân ảnh hắc long tiểu thư đã xuất hiện ở vị trí khác, mắt tỏa sáng quét loạn trên lối đi: "Đâu? Ở đâu?"
Trần Duệ và Isabella liếc nhau, trên mặt không hẹn mà cũng hiện ra biểu tình "quả nhiên", nha đầu ngay cả một bạch tinh tệ cũng không có, còn bày đặt khí khái cao thượng?
Trong mắt Isabella toát ra ý cười: "Đừng làm rộn, bây giờ em muốn đi vương cung tìm trưởng công chúa, có chuyện quan trọng. Trần Duệ, chàng đi cùng em nhé."
Nếu là bình thường, Trần Duệ đã không do dự mà đáp ứng, vấn đề là... lúc Mejia gần đi đã nói đến "ngày tận thế" làm hắn chột dạ: hiển nhiên tội "thông dâm" đã bịa lộ, hai "nữ diễn viên" sắp gặp mặt, nếu nam diễn viên còn liều lĩnh nhảy vào, có chết cũng là chết vì ngu.
Kỳ thật Trần Duệ cũng không biết, "ngày tận thế" là do cô mụ đại nhân cố ý để trưởng công chúa điện hạ vạch trần. Tuy rằng như thế có một ít thành phần khích lệ, cũng có hiệu quả. Nhưng bên trong có bao nhiêu thị uy và khoe khoang thì chỉ có cô mụ đại nhân mới hiểu rõ nhất.
Trần Duệ lập tức chuyển đề tài: "Cần tìm trưởng công chúa có chuyền gì? Ta vừa mới rời khỏi vương cung, hình như nàng cũng đi củng cố cảnh giới rồi."
"Hai tin tức vô cùng khẩn cấp." Nói đến đây, Isabella lại trở nên nghiêm túc: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vương cung đi. Olivia, thương thế của muội chưa khỏi hẳn đâu, về trước đi."
Hắc long tiểu thư ngoan ngoãn gật đầu, Trần Duệ thấy Isabella nghiêm túc như vậy, cũng không có tâm tư nhỏ gì nữa. Đi theo nàng cùng tới vương cung.