Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 45: Chương 45: Đàm phán






KaKa nhanh trí lớn tiếng nói:

“Cương Khắc đại nhân, đầu lĩnh cho gọi ngài.”

Người Áo choàng liếc KaKa một cái. KaKa vô cùng kính sợ cúi đầu, lùi về bên cạnh lão Địa tinh.

Tiếng bước chân của Cương Khắc ngày càng gần. Người trở thành nạn nhân đầu tiên của cực quang đạn rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt. Tuy một thời gian đã trôi qua nhưng vết thương của Cương Khắc vẫn chưa khỏi hẳn, tinh thần cũng trở nên uể oải.

Giọng Cương Khắc vốn rất lớn nhưng khi chứng kiến người Áo choàng thì thanh âm lập tức nhỏ lại. Dịch ma bên cạnh Cương Khắc kiêu căng bước lên hỏi:

“Ngươi là đầu lĩnh Áo Choàng hội Julie?”

Người Áo choàng không nhiều lời. Hắn xòe năm ngón tay giơ về phía vách tường cách hơn 10m. Một quả cầu sáng trắng khổng lồ bay ra, mặt đất ven đường bị rạn nứt. Vách tường cứng rắn lập tức bị quang cầu xuyên thủng lưu lại một cái động vỡ toang, truyền ra từng đợt âm thanh vỡ vụn, thật lâu sau mới dừng lại.

Một kích uy thế kinh người khiến tên dịch ma kia thấy mà trợn mắt há hốc mồm, khí thế tụt sạch. Cương Khắc ở bên nghĩ đến tình cảnh đêm đó liền sợ run cả người. Chính là loại lực lượng này! Uy lực này ít nhất cũng phải là ác ma cấp trung giai mới làm được, hơn nữa cũng không phải thiên phú bình thường của đại ác ma mà rất có thể là thiên phú biến dị. Xem ra đêm đó bảo trụ được cái mạng là cực kỳ may mắn. Cũng may trong thời gian này không đụng vào lão Địa tinh cùng Áo Choàng hội.

Các thành viên Áo Choàng hội phấn chấn cả lên, càng thêm kinh sợ đối với người Áo choàng. Cho tới nay tất cả đều chỉ nghe được kỳ danh của vị đầu lĩnh mà không thấy được người. Hôm nay quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt. Có đầu lĩnh lợi hại như vậy, đại danh Áo Choàng hội rất có thể vang vọng toàn Ám Nguyệt.

Chỉ có lão Địa tinh Didi đau lòng: Chủ nhân, không cần vừa tới đã phá sân đi, đây đều là ma tinh tệ a...

“Julie đại nhân, vừa rồi Najib mạo muội, xin đại nhân tha thứ.”

Một cái cực quang đạn thị uy diệt sạch kiêu căng của dịch ma. Thái độ hắn xoay đến 360 độ, ngôn ngữ khách khí:

“Hôm nay tôi cùng Cương Khắc đại diện cho quan trị an tướng quân Allen tới để thương lượng một việc với Julie đại nhân.”

Dù Najib kiêng kị lực lượng của người Áo choàng nhưng vẫn rất tỉnh táo hỏi:

“Trước kia chưa từng nghe đại danh của Julie đại nhân, không biết đại nhân là người từ phương nào? Đến Ám Nguyệt lãnh địa có việc gì sao?

“Quê hương ta vốn là Ám Nguyệt lãnh địa, chỉ là mấy trăm năm chưa về. Lần này theo lệnh lão sư đi lịch lãm rèn luyện nên thuận tiện trở về Ám Nguyệt.”

Người Áo choàng hiển nhiên là Trần Duệ. Trong lời nói có mê trận khiến lai lịch Julie càng thêm thần bí khó lường.

Lão sư? Sau lưng Julie còn có cường giả! Najib kinh hãi.

Lai lịch Julie cũng chẳng có điểm gì đáng ngờ. Mấy trăm năm trước Ám Nguyệt còn là nơi phồn hoa có tên có tuổi, không ít cường giả tụ tập. Nhưng từ khi Beelzebuz vương tộc làm loạn bị Bạch Dạ đại đế xử lí thì bắt đầu suy bại, rất nhiều gia tộc cũng chuyển đi nơi khác. Rất có thể Julie là một trong số đó.

Najib muốn biết lai lịch thế lực sau lưng Julie, thăm dò hỏi:

“Mạo muội cho hỏi, lão sư của đại nhân...”

“Ngươi không xứng để biết tên lão sư của ta.”

Người Áo choàng lạnh lùng nói:

“Cho dù cha của Allen, tộc trưởng Legor của gia tộc Charon cũng không có tư cách hỏi.”

Najib càng thêm kinh hãi. Không thể tưởng được đối phương đã biết tình huống của Charon gia tộc mà vẫn ngạo mạn như vậy, chứng tỏ lai lịch chắc chắn không đơn giản. Hắn lập tức đem từ ngữ định uy hiếp nuốt vào, cẩn thận hỏi:

“Đại nhân nếu đã rõ thì tôi cũng xin nói thẳng. Đại nhân kiến thức rộng nên cũng biết quy củ các nơi. Hôm nay đại nhân lập Áo Choàng hội trong thành cần dựa theo quy củ của Ám Nguyệt. Mỗi tháng người nộp một ít phí tổn, chỉ cần không có việc gì lớn thì tướng quân Allen sẽ giúp che chắn.

“Ta không cần bảo hộ. Lão sư từng nói nếu ai dám động đến ta thì sẽ giết cả nhà hắn. Về cái này thì ta không nghi ngờ.”

Lời này khiến Najib và Cương Khắc biến sắc. Xem ra vị này quyết tâm trở mặt, nếu dùng loại lực lượng vừa rồi thì hắn giết chết hai người dễ như nhấc tay vậy.

Sau đó lại nghe người Áo choàng đổi giọng:

“Nhưng ngươi nói cũng đúng, mỗi nơi đều có quy củ riêng. Ta tới Ám Nguyệt chỉ vì trở lại nhìn cố hương thuận tiện lịch lãm rèn luyện cùng tu hành, không muốn phân tán tư tưởng. Áo Choàng hội lập ra cũng là để sưu tập giúp lão sư một số thứ. Ta có thể tuân thủ quy củ của Ám Nguyệt, nhưng các ngươi tốt nhất đừng chọc vào ta, nếu không...”

Najib thầm kêu may mắn, nói:

“Đại nhân cứ yên tâm. Về phần phí tổn thì tính theo số thành viên. Mỗi người một tử tinh tệ một tháng. Áo choàng hội của đại nhân có khoảng mười mấy người, chắc một tháng chỉ cần nộp mười mấy tử tinh tệ a.”

Vì kiêng kị Julie nên Najib giảm giá tiền xuống mức thấp nhất. Trần Duệ xem chung quanh có khoảng hai ba mươi tên mặc áo choàng, xem ra thằng này còn thức thời. Vì tiếp tục bảo trì cảm giác thần bí, hắn đành nhịn đau ném một hắc tinh tệ cho Najib:

“Ta cho gia tộc Charon mặt mũi, mười tháng đừng có đến tìm ta.”

Najib mừng quýnh. Thực ra Allen chỉ yêu cầu bọn hắn quản các tổ chức trong thành, còn quy củ phí tổn là tự nghĩ ra tham ô là chính. Thi thoảng hiếu kính Allen một chút là đủ. Allen là con trai độc nhất của gia tộc Charon hiển nhiên không thiếu chút tiền ấy. Chỉ cần không xảy ra việc lớn gì thì cũng vui vẻ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dựa vào danh gia tộc Charon nên Najib trước nay đều xuôi chèo mát mái. Nhưng địa vị của kẻ Julie này rất lớn, đến Charon gia tộc cũng không sợ. Việc này làm được như thế coi như đã thành công rồi.

“Đa tạ sự khảng khái của đại nhân”

Najib kéo Cương Khắc thi lễ:

“Về sau đại nhân cần chúng tôi làm gì, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức.”

Trần Duệ gật nhẹ một cái rồi im lặng. Najib thức thời kéo Cương Khắc cáo từ rời đi. Lão Địa tinh chứng kiến mấy tên áo choàng lùn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chủ nhân thì quát to:

“Các ngươi đi xuống hết, không quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi!”

Những tên Hắc ám địa tinh cùng tiểu liệt ma như mới tỉnh mộng, ào ào giải tán. Sau khi chứng kiến uy thế của đầu lĩnh đại nhân thì tất cả đều hưng phấn tung tăng như chim sẻ.

Lão Địa tinh cung kính nói:

“Chủ nhân, thỉnh vào bên trong ngồi.”

Trần Duệ không lên tiếng, bước vào nhà ngồi lên ghế cao nhất.

“Chủ nhân...”

Lão địa tinh cố sức nâng một nắm tử tinh tệ, khoảng ba bốn mươi cái:

“Chủ nhân, lúc trước ngài cho ta ba tử tinh tệ, Didi đã kiếm lời lại hơn 38 cái. Hiện toàn bộ xin dâng cho chủ nhân.”

38 tử tinh tệ? Trần Duệ tâm động, mở miệng:

“Vậy sao bằng hữu của ta hôm qua nói ngươi lợi nhuận 10 cái”

“Chủ nhân, là như vậy.”

Lão địa tinh giờ đã hoàn toàn khẳng định giao tình thâm hậu giữa chủ nhân và quan kí sự nhân loại.

“Trần Duệ đại nhân nói đúng. Nhưng tối qua ta đánh cuộc tại đấu trường thắng 19 cái, hôm nay lợi nhuận tăng 5 cái, tổng cộng là 38 cái. Thỉnh chủ nhân kiểm tra và thu nhận.”

Trần Duệ thấy lão địa tinh tính toán sổ sách rõ ràng, thầm gật đầu hỏi:

“Đấu trường là như thế nào?”

Lão địa tinh thấy chủ nhân không nhận tiền thì càng thêm bất an. Gã cẩn thận đáp:

“Đấu trường mỗi ngày đều có trận đấu tay đôi, có thể đặt cược thắng thua. Nghe nói năm đó đấu trường là nơi náo nhiệt nhất của Ám Nguyệt, toàn trường lúc nào cũng chật ních, nhưng giờ trở nên tiêu điều rồi. Trừ phi có trận đấu lớn như lần đại sư khiêu chiến hay chiến đấu không trung, còn không thì người xem chỉ chưa tới ba phần mười.”

Trần Duệ từng đến đó hai lần nên cũng biết quy mô đấu trường rất lớn, dung nạp được mấy vạn người. Cho dù không đến ba phần thì cũng được trên ngàn người rồi.

Trần Duệ khá hứng thú với vụ đấu tay đôi lão địa tinh nói. Hỏi mới biết chủ quản đấu trường là một trong ba thủ hạ của Joseph Arnoux. Có thực lực có tự tin thì có thể báo danh dự thi. Mỗi một trận thắng có thể lấy được tiền thưởng kha khá, kể cả thua cũng được trả ít thù lao. Nhưng loại đấu tay đôi này rất nguy hiểm, sinh tử tự chịu. Chuyện chết người xảy ra thường xuyên.

Tối qua Độc Long cũng đã nói các hạng tố chất của Trần Duệ đã ổn định tới một trình độ nhất định nên độ tiến bộ dần chậm đi. Phương pháp tốt nhất là cần trải qua thực chiến mới có thể gia tăng kinh nghiệm kích phát tiềm lực, sau đó tổng kết tự cải thiện trong đặc huấn mới có hiệu quả nhất.

Trần Duệ suy tư một hồi rồi quyết định:

“Bằng hữu nhân loại đã nói cho ta sự cố gắng của ngươi. Nếu như vậy ta cho ngươi cơ hội một lần. Nếu như ngươi đạt được yêu cầu thì có thể trở thành người hầu chính thức của ta. Áo Choàng hội cũng sẽ trở thành thế lực chính thức được ta bảo hộ.”

Lão địa tinh vui sướng, hai tay lại dâng lên tử tinh tệ. Nhưng Trần Duệ không nhận mà ngược lại còn bỏ thêm hai hắc tinh tệ:

“Đây là kinh phí cho ngươi duy trì hoạt động. Về sau không được đánh bạc trên đấu trường. Ta muốn ngươi làm ba việc: thứ nhất lợi dụng Áo Choàng hội nắm giữ tình báo lớn nhỏ trong thành, lúc ta cần thì có thể báo cáo mọi lúc. Thứ hai học tập thêm thủ đoạn buôn bán, không được lừa gạt bịp bợm tống tiền. Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết để sắp tới mở cửa hàng. Thứ ba cố gắng hết sức sưu tập Huỳnh Ảnh thạch, phẩm chất càng cao càng tốt. Còn vài tài liệu nữa ta sẽ để bằng hữu của ta đem danh sách cho ngươi.”

Lão địa tinh không nghĩ rằng chủ nhân lại tin tưởng mình đến vậy, còn cho thêm hai hắc tinh tệ. Đây hoàn toàn khác lần khảo nghiệm trước mà chính là ủy thác trách nhiệm. Vốn tưởng phụ thuộc vào một cường giả để khỏi bị bắt nạt, giờ xem ra đi con đường này quá chính xác. Có chủ nhân Julie, Áo Choàng hội sẽ không còn là cái vỏ bọc nữa mà có thể dũng cảm giương oai.

Về phần kinh thương gì gì đó chính là thứ lão địa tinh am hiểu nhất. Xem ra chủ nhân muốn mình không gian để phát huy năng lực, vì thế lão địa tinh cúi người thật sâu:

“Didi nhất định hoàn thành việc chủ nhân phân phó!”

Trần Duệ nóng lòng muốn đi xem đấu trường nên cũng không dây dưa:

“Trần Duệ là bằng hữu ta tin tưởng nhất. Lời của hắn chính là mệnh lệnh của ta, ngươi phải tôn kính hắn như đối với ta vậy! Hiện ta phải đi một nơi bí mật tu hành, tương lai nếu có chuyện gì quan trọng ta sẽ để hắn tới chuyển lời.”

Lão địa tinh sớm đã nắm chắc giao tình của chủ nhân và nhân loại nên nhanh chóng đáp ứng. Đột nhiên thấy chủ nhân xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi:

“Còn một việc! Việc đồn đại con gái của ngươi là thị thiếp của ta, ta không muốn nghe lại một lần nữa.”

Nghe chủ nhân quyết tuyệt như vậy, lão địa tinh vốn ý tưởng chuẩn bị đề cử con gái bị liền dập nát.

Sau khi rời Áo Choàng hội, Trần Duệ cũng không cởi trang phục áo choàng mà đi thẳng đến đấu trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.