Sự kiện tài chính quan Trần Duệ “bị đâm” phát sinh trước sinh nhật của Mejia mấy ngày, dẫn đến một trận mưa gió bão bùng trên thượng tầng của Ám Nguyệt.
Kết quả của trận mưa bão là ba chữ: đại thanh tẩy.
Cơ hồ mỗi gia tộc đều có không ít người bị điều tra, rất nhiều một đi không trở lại, hai đại quân đoàn Xích Huyết và Diễm Quang liên thủ, truy bắt trên toàn thành, cũng thi hành cấm đi lại ban đêm.
Mejia phơi bày thủ đoạn thiết huyết rất ít dùng, phần tử khả nghi không cần biết thân phận hay chủng tộc, tuyệt không dung tình, kẻ cầu tình xử như đồng mưu. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, gió tanh mưa máu đã phủ lên đầu đa số gia tộc của Ám Nguyệt.
Việc này làm cho sinh nhật hai mươi lăm tuổi sắp tới của trưởng công chúa điện hạ được trang điểm thêm tý huyết, đồng thời cũng xác lập uy tín của Mejia thêm một bậc.
Để đối kháng với đế đô thì phải thanh trừ mọi cặn bã trong nội bộ đã.
Người thi hành thủ đoạn thiết huyết là Isabella, nàng phát huy tối đa quyền lực Mejia giao cho, người khả nghi không giết thì cấm, không ai ngoại lệ.
Vị đại đương gia thủ lĩnh tình báo này hành sự quả quyết, xuống tay tàn độc, cho dù là nhị đương gia Delia cũng chấn động. Chẳng qua Delia cũng hiểu rõ, những người này đều là khối u ác tính của Ám Nguyệt, để càng lâu thì càng nguy hại tới Ám Nguyệt. Giáo huấn bi thảm của tổng bộ Ám Ma chính là một bài học cho bản thân nàng, tuyệt không thể để phát sinh một lần nữa.
Hiệu quả chấn nhiếp rất rõ ràng, bây giờ những gia tộc thượng tầng của Ám Nguyệt vừa nghe tên của Ám Ma, không ai không run rẩy. Isabella vốn là người khống chế tình báo của đế đô, thủ đoạn không chỉ có giết chóc, cứ giơ chiêu bài trưởng công chúa lên, lật tay làm mây úp tay làm mưa, sửa trị những gia tộc kia thành dễ bảo. Trong thời gian ngắn, hẳn không còn kẻ có dị tâm nữa.
Trong bí lao của vương cung đang giam cầm vị ma đế đỉnh phong Sarandi kia.
Hiện nay, Sarandi trúng kịch độc của Pagliuca, thực lực giảm mạnh, chẳng qua, cho dù hắn không trúng độc cũng không có cách nào thoát khỏi phong ấn của bí lao, bởi vì đó là do Lola tự tay bố trí phong ấn thượng cổ phù ngữ xuống. Trên đời này, người dưới bán thần có thể thoát khỏi thứ này không có mấy, hiển nhiên Sarandi không nằm trong số đó.
Sarandi cũng không bị ngược đãi hoặc giày vò gì, chỉ là lành lạnh nhìn kỹ Trần Duệ và Mejia trước mắt mình.
“Sarandi đại nhân.” Trần Duệ mở miệng: “Xin thứ lỗi, thực lực của ngươi quá cường đại, để đề phòng điều chẳng may, chúng ta không thể không dùng chút thủ đoạn cầm cố.”
“Hừ! Nhân loại, ta không thể không công nhận vận may và sự giảo hoạt của ngươi, lại còn có một vị long tộc như thế bảo hộ bên người.” Ánh mắt của Sarandi rơi lên người Mejia đằng sau: “Ngươi không muốn nói gì sao? Lãnh chủ đại nhân?”
“Sarandi thúc thúc…” Mejia khẽ thở dài một tiếng.
Sarandi Lucifer, một trong những thiên tài của vương tộc năm đó, đệ tử bí truyền của Bạch Dạ đại đế, bởi ba trăm năm theo Bạch Dạ đại đế thảo phạt thế giới loài người nên đã thụ trọng thương. Sau khi Bạch Dạ bỏ mạng, Hắc Diệu thừa cơ đoạt lấy đại quyền của Đọa Thiên sứ đế quốc. Lúc hắn đuổi thái tử Cách Lâm mà Bạch Dạ xác lập tới Ám Nguyệt, Sarandi còn đang dưỡng thương, nhưng mà khi hắn khôi phục, tái nhậm chức thì không trợ giúp Ám Nguyệt mà lại đầu phục Hắc Diệu. Khi thái tử Cách Lâm còn sống, Mejia đã nhìn thấy Sarandi vài lần, theo bối phận, thật sự nên gọi là thúc thúc.
“Ta không dám nhận hai chữ thúc thúc này của người đâu.” Ánh mắt Sarandi trở nên sắc bén: “Lãnh chủ đại nhân, xin nói tên đầy đủ của người cho ta!”
Trần Duệ nhìn Sarandi quát mắng Mejia thì nói xen vào: “Sarandi đại nhân thật uy phong, dường như chẳng có giác ngộ về thân tù của mình, ngươi không có tư cách chất vấn chúng ta.”
Sarandi không để ý Trần Duệ, chỉ nhìn chằm chằm Mejia.
“Mejia Lucifer.” Mejia hờ hững đáp.
“Thế à? Ta còn tưởng là Mejia Aspen Maude.” Sarandi lộ ra thần sắc trào phúng.
Biểu tình của Mejia chẳng biến hóa: “Có một số thứ vĩnh viễn cũng không thay đổi, giống như Mejia Lucifer vậy. Chỉ là ta không biết, đệ tử bí truyền của Bạch Dạ đại đế đã trở thành môn hạ của Hắc Diệu lúc nào.”
Câu phản pháo sắc bén này làm Trần Duệ bỏ ý niệm mở miệng, Sarandi cười lạnh nói: “Ngươi căn bản không hiểu, Hắc Diệu là cái dạng gì, xứng làm thầy của ta sao? Thầy của ta mãi mãi chỉ có một. Cho dù Hắc Diệu đoạt lấy đại quyền vốn thuộc về phụ thân ngươi, nhưng Đọa Thiên Sứ đế quốc này vẫn là do Lucifer vương tộc thống trị! Mà lãnh chủ đại nhân ngươi thì sao? Trước kia các ngươi bị Hắc Diệu dùng thủ đoạn áp chế, nói thế nào cũng là đấu tranh nội bộ của Lucifer vương tộc, hiện nay để đối phó đế đô, không ngờ ngươi không tiếc bán cả Đọa Thiên Sứ đế quốc cho Aspen Maude!”
Mejia cũng chẳng giải thích thêm về điều này: “Trần Duệ nói đúng, ngươi chẳng qua chỉ là tù nhân, ta chẳng cần phải giải thích cái gì cả. Chẳng qua, ngươi có thể nói tiếp.”
“Ngươi có thể kiên trì dưới áp lực của đế đô đến bây giờ, hẳn không phải hạng người ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết chính trị lấy lợi ích làm cao nhất sao? Vị Katherine đại đế của Âm Ảnh đế quốc kia vì sao lại trợ giúp Ám Nguyệt như vậy? Cho dù ngươi thật sự lật đổ Hắc Diệu nhờ vào Katherine, bước lên vương vị thì cũng chỉ là khôi lỗi của Âm Ảnh đế quốc mà thôi!”
“Chính trị xác thực lấy lợi ích làm đầu, nhưng mà Ám Nguyệt không hề bán đứng Đọa Thiên Sứ đế quốc, chỉ là tiến hành một ít trao đổi ngang giá với lãnh địa Huyết Kinh Hoa của Âm Ảnh đế quốc mà thôi.”
Trên mặt Sarandi lộ ra sự chẳng đáng cường liệt: “Ngươi cho ta là trẻ lên ba sao? Chỉ vì cách cải tạo ma pháp thổ địa cùng đá bóng mà Âm Ảnh đế quốc phải giúp ngươi tiêu diệt đại quân Lam Dong và Xích U? Sẽ bố trí long tộc ma đế đỉnh phong kia bên cạnh ngươi? Sẽ âm thầm bảo vệ Ám Nguyệt để kinh tế và quân sự phát triển thần tốc? Ta không nghĩ ra được sao mà vị trí giả đệ nhất ma giới kia lại làm ra được quyết định như thế, càng không thể hiểu được ngươi sẽ thoát ra khỏi sự không chế của Âm Ảnh đế quốc như thế nào!”
Sarandi đột nhiên kích động, siết chặt nắm tay, rít gào lên: “Một khi Đọa Thiên Sứ đế quốc rơi vào trong tay người của nàng, ngươi sẽ trở thành tội nhân lớn nhất! Ta cũng là tội nhân! Ta không nên một mực âm thầm bảo vệ cha con các ngươi!”
Ánh mắt Mejia lộ ra sự kinh ngạc, hóa ra, Sarandi là một trong những người luôn âm thầm bảo vệ Ám Nguyệt, bởi vì có George, Sarandi bảo vệ, Hắc Diệu mới không dám trắng trợn chém tận giết tuyệt Ám Nguyệt.
“Sarandi thúc thúc…” Thanh âm kiên định của Mejia vang lên: “Mejia ta lấy danh nghĩa Lucifer thề, tuyệt đối không bán đứng Đọa Thiên Sứ đế quốc và Lucifer vương tộc. Nếu như câu nói này có nửa điểm giả dối, linh hồn của ta sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu, chịu địa ngục hỏa thiêu đốt, không được siêu thoát.”
Sarandi hơi chấn động, chăm chú nhìn Mejia, nắm tay siết chặt chậm rãi buông ra, im lặng không nói. Mejia lấy danh nghĩa dòng họ làm lời thề không thể tùy tiện phát ra, chưa nói đến loại thề độc như thế này.
Trần Duệ nắm thời cơ mở miệng: “Sarandi đại nhân thật sự hiểu lầm rồi, hai đại quân đoàn Xích U và Lam Dong hoàn toàn do chính thực lực của Ám Nguyệt tiêu diệt, Mejia điện hạ còn thừa thế trùng kiến Xích Huyết Diễm Quang quân của Bạch Dạ đại đế. Kinh tế phát triển nhanh mặc dù ban đầu là lợi dụng gia tộc thương nghiệp của Âm Ảnh đế quốc để đả thông thương đạo, nhưng quyền chủ động kinh tế giờ đây đã nằm trong tay Ám Nguyệt. Còn về cường giả long tộc thì chẳng liên quan gì đến Âm Ảnh đế quốc cả, không biết Sarandi đại nhân còn nhớ, Bạch Dạ đại đế trong lúc bình định phản loạn Beelzebub, đã phong ấn một long tộc hay không?”
Sarandi lập tức nhớ lại: “Độc long ở Lam Ba hồ!”
“Không sai, độc long sau khi tỉnh dậy gặp phải ít phiền toái, là trưởng công chúa cung cấp trợ giúp to lớn, cho nên hiện tại độc long là khách khanh của Ám Nguyệt.” Trần Duệ thấy Sarandi buông lỏng thái độ, thừa cơ thêm một câu: “Lần trước đế đô phái tới thích khách ma đế trung giai Wawumu đã hàng phục, nếu như Sarandi đại nhân đã là đệ tử của Bạch Dạ đại đế, lại âm thầm bảo hộ Ám Nguyệt nhiều năm, sao không…”
Sarandi biết Trần Duệ muốn nói cái gì, không đợi hắn nói xong đã lắc đầu: “Ta khác với các tông lão của gia tộc nguyên lão khác, ta sẽ không nương nhờ Ám Nguyệt. Âm thầm bảo vệ huyết mạch của Cách Lâm thái tử chỉ là tư tình của ta mà thôi, ta không hiệu trung với riêng ai mà lả cả Đọa Thiên sứ đế quốc. Tuy rằng Hắc Diệu không tính là hùng tài đại lược, cũng thua xa Bạch Dạ đại đế, nhưng cả vương tộc không tìm được một ai thống trị đế quốc thích hợp hơn hắn. Sau khi Bạch Dạ đại đế bỏ mình, Đọa thiên Sứ đế quốc có thể duy trì quan hệ ổn định với hai đại đế quốc còn lại, có công không nhỏ của nhiếp chính vương Hắc Diệu.”
Trần Duệ hơi trầm ngâm nói: “Ngươi sai rồi, người chân chính bảo trì hòa bình của ba nước là Katherine đại đế. Katherine đại đế cũng là vì lợi ích của Âm Ảnh đế quốc, vì sợ bị Huyết Sát đế quốc thôn tính, cho nên lợi dụng Đọa Thiên Sứ đế quốc để hòa hoãn lại. Trước không nói đến Đọa Thiên Sứ đế quốc mỗi năm đều trả giá đắt để “viện trợ” hai đại đế quốc kia, chỉ riêng Huyết Sát đế quốc đang nhìn chằm chằm Đọa Thiên Sứ đế quốc, biên cảnh không ngừng xung đột, mà Hắc Diệu thân vương lại vướng vào sự kiện góp vốn, chịu không ít sự nghi ngờ của các gia tộc và các đại lãnh chủ. Cứ thế này, Đọa Thiên Sứ đế quốc thù trong giặc ngoài, từng bước suy yếu, làm sao có thể đối chọi với hai đại đế quốc kia đây? Nếu như đại nhân cứ chấp mê bất ngộ, đi theo Hắc Diệu, đó mới là chân chính trở thành tội nhân làm cho Đọa Thiên Sứ đế quốc suy bại.”
“Nhân loại, có thể tài ăn nói của ngươi rất xuất chúng, đáng tiếc cũng vô dụng, dù là thực lực cá nhân hay là lực lượng trong tay, hiện tại Mejia điện hạ cũng không so được với Hắc Diệu.” Sarandi đổi cách xưng hô với Mejia từ “lãnh chủ” thành “điện hạ”, xem ra đã tin tưởng lời thề của Mejia, nhưng thái độ không nguyện ý đầu hàng của hắn vẫn vô cùng kiên định.
“Tin rằng cả Đọa Thiên Sứ đế quốc còn rất nhiều kẻ nghĩ giống như đại nhân, những người này cũng không phải hiệu trung với Hắc Diệu, mà là vì cái gọi là ‘đại cục’.” Tròng mắt Trần Duệ đảo đảo, đưa ra liều thuốc mạnh: “Nếu như ta nói, nhiều nhất mười năm, thực lực của Ám Nguyệt có thể đánh bại Hắc Diệu trên toàn phương diện thì sao?”
“Mười năm?” Sarandi kinh ngạc nhìn Mejia đang tỉnh bơ kia, hít sâu một hơi: “Nếu như điện hạ thật sự có thể làm được điều này trong mười năm, Sarandi Lucifer ta cam nguyện trở thành thanh trường kiếm trong tay điện hạ, là kẻ chém giết tất cả địch nhân ở tiền phương cho tân nữ hoàng. Nhưng nếu điện hạ không làm được mà nói, như vậy xin hay lấy lợi ích tối cao của vương tộc làm trọng, chân chính quy thuận đế đô.”
“Một lời đã định!” Mejia không hề do dự mà đáp ứng.
Sự tự tin cường đại trong mắt Mejia làm Sarandi động dung, cảm thấy thứ gì đó rất chắc chắn bắt đầu dao động, cuối cùng gật gật đầu.
Sarandi cũng không biết, Mejia không cần nghĩ cũng đáp ứng như vậy không phải là có lòng tin vào chính mình, mà là có lòng tin với nhân loại kia.
Một lúc sau, trong trạch viện nào đó.
Trần Duệ nhìn vào Isabella đang pha trà cho hắn ở đối diện, cười khổ nói: “Lần này nàng nổi tiếng rồi, các gia tộc lớn nhỏ đều biết, ám bộ có một thủ lĩnh ma nữ giết người không chớp mắt, chẳng qua thủ đoạn của nàng hình như hơi quá ác độc.”
Isabella không trả lời vấn đề của Trần Duệ, chỉ rót một chén trà cho hắn: “Nếm thử xem.”
“Chẳng qua như thế cũng được, chí ít mấy tên khốn kia sau này sẽ thật cẩn thận, cho dù có tâm tư nhỏ cũng phải kiêng sợ vài phần.” Trần Duệ nâng cái chén lên nhấp một ngụm nói: “Đáng tiếc là, do liên quan đến nội gián, ba cứ điểm Ám Ma ở Đọa Thiên Sứ đế đô, bao gồm cả lữ quán Wallonia cũng bị nhổ sạch, may mà còn một cứ điểm còn sót, chỉ là đài thông tấn ma pháp bị hủy, xem ra muốn lấy được tình báo chuẩn xác của đế đô bây giờ là cực kỳ khó khăn.”
“Tay nghề của ta như thế nào?” Isabella hỏi một câu, sóng mắt lưu động sự vũ mị nhàn nhạt.
Trần Duệ nhạy bén phát hiện trong sự vũ mị kia có một chút oán trách, nhún nhún vai, không nói chuyện “công sự” nữa, lại nhấp một ngụm trà: “Lần này rất khá, thời gian pha còn cần ngắn hơn một chút…”
“Vâng, biết rồi.” Isabella nháy nháy tròng mắt động lòng người, chăm chú gật đầu, nàng thật sự rất dụng tâm học trà nghệ, chỉ riêng cái cảnh hai người đang ngồi trên chiếu, ở giữa bày biện trà cụ đã tương đối có không khí rồi.
“Cái kinh cầm ta cho chàng còn giữ không?”
Trần Duệ vừa động tâm niệm, giơ tay ra, đó là nhạc khí ép tặng ngày trước.
“Có luyện tập hay không?”
“Ạch… nàng biết, thời gian của ta rất ít mà…”
“Như vậy, có rút thời gian ra để tập hay không?”
“Buổi sáng ta phải học thuật luyện kim, xế chiều làm công, buổi tối còn phải bôn ba tứ xứ…”
“Ta phải nghe chàng thổi một khúc.”
“…”
Trần Duệ chịu thua, cầm kinh cầm lên thổi. Lúc làm trạch nam ở địa cầu, tuy rằng hắn thích nghe nhạc nhưng về nhạc lý thì một chữ bẻ đôi không biết, có thể xem mấy nốt nhạc đó thành những con nòng nọc thượng cổ luôn rồi.
Sau khi tới ma giới, đặc biệt là sau khi có được cây sáo nhỏ màu hồng kia, hắn tận lực học tập nhạc lý, dưới sự trợ giúp của phân tích chiều sâu, cũng đạt đến tiểu thành. Lúc nhàn hạ khi tu hành trong huấn luyện trường cũng cầm kinh cầm Isabella tặng ra tập một ít. Theo quy tắc thời gian trong huấn luyện trường, coi như cũng đã thấm nhuần một đoạn thời gian rồi.
Lúc âm thanh ưu mỹ vui tươi vang lên, tròng mắt Isabella chớp lên sự kinh hỉ, ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa vào sau lưng Trần Duệ, nhắm tròng mắt lại, tĩnh lặng lắng nghe khúc nhạc này.
Sau việc Nero, hai người không hề có hành động thân mật thêm một bước, chỉ là một một loại ăn ý trước kia chưa từng có.
“Đây là khúc nhạc gì? Rất êm tai.”
“Hình như gọi là ‘thế giới mạt nhật’.” (ngày tận thế)
“Ngày tận thế sao…” Trong cặp mắt phong tình vạn chủng của Isabella lộ ra một tia mê man, môi son nhúc nhích, có một câu nói cũng không nói ra.
Trần Duệ đột nhiên có linh cảm, thấy được câu hỏi không nói ra kia, lẩm bẩm nói ra ba chữ: “Ta biết chứ.”
Trong cặp mắt màu lục bảo của Isabella chớp qua thần thái kỳ dị, khóe miệng nhếch lên một độ cong động lòng người, dựa vào hắn, thích ý khép tròng mắt lại: “Thổi một lần nữa được không?”
“Ừ…”
Trong âm thanh dễ nghe, ánh trăng chiếu xuống cái bóng của hai người, giống như một trái tim được hợp lại vậy.
Rất lâu.
“Còn khúc nhạc nào khác không?”
“Không có, đó là khúc nhạc duy nhất ta biết rồi.”
“Thế thì thổi thêm hai mươi lần đi.”