Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 338: Chương 338: Diack






Sau khi xác định là Nero đã rời đi, Trần Duệ mở miệng nói: "Chúng ta trước tiên nói một chút về bước thứ nhất của kế hoạch hợp tác nhé, tin rằng Isabella tiểu thư đã báo cáo chỗ tốt của kế hoạch này cho điện hạ, loại lợi nhuận phong phú mà liên tục…"

"Isabella chỉ nói cho ta biết tình báo mà nàng ta tìm ra được cùng với sự đảm bảo của Trác Thiết, còn lại không nói thêm cái gì hết" Hắc Diệu lập tức ngắt lời Trần Duệ chậm rãi nói: "Nói lời gắn gọn đi, Charles các hạ, thứ mà ta muốn nghe chính là vấn đề then chốt, đây chính là cách trả lời làm ta hài lòng nhất của ngươi."

"Trước đây ta chỉ tính toán tiến hành hợp tác cùng với một đại lĩnh chủ mà thôi, không ngờ lại có cơ hội hợp tác với cả một đế quốc. Cho nên một ít kế hoạch chính ta đã ấp ủ thật lâu, hẳn là có thể bắt tay thực thi. Ta có thể bảo chứng với điện hạ, Đọa Thiên Sứ đế quốc là người được lợi duy nhất trong kế hoạch này, cũng là kẻ hợp tác duy nhất của ta. Kế hoạch này, đối với ta và điện hạ mà nói tuyệt không chỉ đơn giản là tài phú to lớn mà thôi. Nhưng, trước khi ta nói ra bước đầu tiên, ta muốn hỏi điện hạ một vấn đề."

Hắc Diệu nghe được lời nói "tuyệt không chỉ đơn giản là tài phú to lớn" của Trần Duệ thì nhãn thần hơi động: "Vấn đề gì."

"Có câu nói là, không có gì không thể đem bán, chỉ là xem giá có đủ hay không mà thôi. Điều mà ta muốn hỏi là… giao tình của điện hạ và Nero đã vượt qua quy tắc này hay chưa?" Trần Duệ lau lau vết máu nơi khóe miệng: "Tin rằng điện hạ cũng đã nhìn rõ tình hình vừa rồi, ta cũng không nghĩ sẽ mang một con dao sắc trên đầu để nó tùy thời uy hiếp đến sinh mạng và kế hoạch của ta… có lẽ cũng là kế hoạch của chúng ta…"

"Của chúng ta, từ này hiện tại ngươi dùng còn quá sớm, ta phải biết trước cái giá của ngươi, đơn giản một chút, ta không thích nghe nhiều lời vòng vèo."

Trần Duệ quả nhiên đơn giản nói ra mấy chữ, Hắc Diệu vừa nghe được lập tức lộ ra thần sắc rung động.

Ai cũng không biết, Hắc Diệu và "Charles" nói với nhau chuyện gì ở trong cung điện vào buổi sáng này. Chỉ là từ lúc nhân loại kia đi ra từ tòa cung điện, trên khuôn mặt mỉm cười hiện lên vẻ đã tính trước trong lòng.

Trần Duệ đi ra từ trong hoàng cung, mới vừa lúc đi đến đầu phố của phố lớn nội thành, hắn đã thấy một mị ma ăn mặc kiểu thị nữ đi tới trước mặt: "Charles đại nhân, Isabella phu nhân thỉnh đại nhân đi ra quán Duonuo ở ngoại thành, thỉnh đại nhân theo nô tỳ lên xe ngựa."

Trần Duệ gật gật đầu, cùng thị nữ leo lên một chiếc xe ngựa, chạy về hướng ngoại thành.

"Quán Duonuo" ở bên ngoài tường thành, vị trí thuộc về khu vực ngoại ô, xa xôi vắng lặng. Trần Duệ vốn còn tưởng là quán ăn gì đó, bây giờ xem ra đó là một cái trạch viện tư nhân, cũng không biết Isabella mời hắn đến nơi xa xôi như vậy làm gì?

"Phu nhân đang ở bên trong, mời đại nhân đi theo nô tỳ."

Trần Duệ gật gật đầu, nhưng mà lại lưu tâm, ngấm ngầm đề phòng. Tuy rằng lúc trước ăn thiệt thòi không nhỏ trước mặt Nero nhưng mà thể chất của hắn phi phàm, hơn nữa lại có thuốc trị liệu cấp tông sư, lúc này cũng đã khôi phục được mười phần có dư.

"Thỉnh đại nhân chờ một chút" Thị nữ dẫn Trần Duệ vào viện tử rồi khom người lui xuống.

Viện tử này rất lớn, Trần Duệ mơ hồ cảm nhận được một loại khí tức quỷ dị vây quanh đây, mà loại khí tức này lại có cảm giác vài phần quen thuộc.

Đợi một lúc, Isabella vẫn không hề xuất hiện, Trần Duệ không gấp gáp, chỉ là hờ hững nói một câu: "Đi ra đi, loại thủ đoạn nhỏ này đúng là không có gì vui cả."

"Hừ!" Trong sân trống trơn đã xuất hiện thêm một bóng người, đó là một nam tử trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, áo ngắn thẳng thớm nhìn như đơn giản nhưng lại là chất liệu tốt nhất. Cả người hắn hiện vẻ khí vũ bất phàm, chẳng qua là Trần Duệ lại cảm nhận loại "bất phàm" này có điểm làm bộ mà thành.

Chủng tộc: Ngạo mạn vương tộc. Thực lực tổng hợp: C.

Tròng mắt của Trần Duệ không đặt ở trên người tên gia hỏa này mà lại rơi vào sau người hắn: "Còn một người nữa."

"A?" Thanh âm lộ ra sự kinh ngạc nhàn nhạt, bóng tối sau lưng người trẻ tuổi kia chợt trở nên mơ hồ, ngưng tụ thành một hình người. Đó là một nam tử tóc đen có làn da trắng nõn, bề ngoài ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc trên người một thân trường bào màu xám, chỉ là làn da kia có vẻ trắng hơi quá đáng, dường như là loại trắng bệch không còn chút máu.

Chủng tộc: Tham lam vương tộc (biến dị). Thực lực tổng hợp: B. Thể chất: A. Lực lượng: C. Tinh thần: B. Mẫn tiệp: B-

Nam tử trẻ tuổi trước đó lãnh đạm nói: "Quả nhiên có chút lực lượng, chẳng trách lại dám quấn lấy Isabella không tha."

Trần Duệ lập tức hiểu rõ mấu chốt vấn đề, nhíu mày nói: "Đây chính là nguyên nhân mà ngươi lừa ta đến chỗ này?"

"Đầu tiên ngươi phải hiểu rõ được một việc, đây là đế đô, không phải là tiểu địa phương của loại người không rõ lai lịch. Nước ở nơi này đối với ngươi hiện nay thì còn quá sâu, nếu còn muốn sống sót ở nơi này, hoặc là sống tốt hơn một chút thì phải hiểu rõ một ít quy củ."

"Đây là ngươi đang cảnh cáo, là ý tứ của chính ngươi hay là ngươi đang nói thay người khác?" Trần Duệ lộ ra một bộ dạng đăm chiêu: "Còn nhớ ta đã đắc tội một tên gia hỏa là Luodan, hình như còn là người kế thừa của nguyên lão gia tộc."

"Đừng có đánh đồng Diack ta với loại gia hỏa đó, Luodan chẳng qua chỉ là hạng người vô năng được sinh ra bởi nữ nhân bàng chi vương tộc của gia tộc Lincoln mà thôi. Diack ta mới là thành viên vương thất Lucifer thuần chính nhất!" Nam tử trẻ tuổi ngạo nghễ nói: "Isabella là của ta, nếu mà ngươi có chết vẫn không chịu giác ngộ thì đây sẽ không phải là cảnh cáo nữa đâu. Hiểu rõ chưa?"

Dường như là đối ứng với uy hiếp của Diack, khí tức của người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch kia càng lúc càng thêm quỷ dị, một ít thực vật ở trong sân đã bắt đầu trở nên khô héo.

Trần Duệ gật gật đầu: "Hiểu rõ rồi."

"Như vậy thì cút ra xa khỏi Isabella! Nếu như để cho ta lại thấy ngươi và nàng ở cùng một chỗ…"

Trần Duệ không hề khách khí ngắt lời Diack: "Ta chẳng có hứng thú gì với Isabella, đối với mấy trò chơi tranh phong rồi ăn giấm nhàm chán của các ngươi lại càng không có hứng thú. Ta chỉ muốn nói một câu, Charles ta muốn làm cái gì cũng không đến lượt loại tiểu nhân vật tự cho là đúng tới khoa tay múa chân!"

Nếu như là trước hôm nay, khi chưa vào cung, hắn còn không dễ dàng sinh sự, miễn ảnh hưởng tới đại kế. Nhưng bây giờ hắn và Hắc Diệu, song phương đều đã xác định kế hoạch hợp tác, tất nhiên là không cần nhẫn nhịn.

Làm người hợp tác, "Charles" đã dựng được một hình tượng không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt Hắc Diệu thân vương. Nhất là phương diện kế hoạch tương lai thì một chút thái độ yếu thế cũng không có, chỗ miêu tả "bản kế hoạch" làm cho Hắc Diệu biểu thị tán thưởng. Hình tượng này, khẳng định là phải một mực giữ gìn rồi.

Huống hồ, mặt mũi từ xưa tới nay cũng không phải là người khác cấp cho mà là phải chính mình giành lấy.

"Nếu như ngươi đã tìm chết thì đừng có oán ta! Lưu!" Hàn quang trong mắt Diack chợt lóe, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau. Nam tử mặc áo xám gọi là Lưu kia vung tay lên, một đoàn sương mù màu đen xuất hiện quanh người Trần Duệ, từ bốn phía vây hắn lại, đó chính là ma pháp ám hệ "hủ độc chi vụ". Trong đó ẩn chứa kịch độc đặc biệt mãnh liệt, chỉ cần hít vào một chút thì bản thân sẽ trúng kịch độc, nội tạng nhanh chóng hư thối, sau cùng sẽ biến thành một đống xương trắng.

Trần Duệ động cũng không thèm động, mặc cho sương mù quét tới. Trong ánh mắt hoảng sợ của Diack hít sâu một hơi, không ngờ tất cả bị hắn hấp thu vào.

Diack từng tận mắt nhìn Lưu dùng hủ độc chi vụ làm cho mấy con ma thú ma vương cấp trong thời gian ngắn bị độc chỉ còn khung xương. Không ngờ người này không né không tránh, chủ động hấp phệ sương độc không lưu lại chút nào.

Lưu cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, tiếp theo biến thành ngưng trọng, bắt đầu chăm chú hơn đối với đối thủ chỉ là "đại ma vương sơ đoạn" này. Vung tay liên tục, vô số ám nguyên tố ngưng tụ thành mưa tên màu đen sắc bén bay về phía Trần Duệ.

Bên cạnh Trần Duệ xuất hiện một cái lồng màu lam, mưa tên mang theo lực xuyên thấu mạnh kia lại không có cách nào xuyên qua phòng ngự của cái lồng đó. Lưu lại liên tục thi triển thêm vài loại ma pháp ám hệ, lồng phòng hộ cũng chỉ xuất hiện một ít vết rạn, vẫn như cũ không bị công phá.

Thời gian hạn định của lồng phòng hộ là một giờ mỗi lần, bây giờ cũng đã qua một giờ từ lúc giao thủ và Nero trước đó, cho nên thuấn di và lồng phòng hộ đều có thể sử dụng tiếp.

"Đây chính là uy hiếp của ngươi? Ta đến bây giờ cả tay cũng không động một cái" Trần Duệ khinh miệt nhàn nhạt nhìn qua Diack đang quan chiến nơi xa: "Xem ra ngươi còn kém xa Luodan, chỉ là hạng người vô năng đứng kêu gào sau lưng người khác."

Diack dù vô cùng tức giận cũng không dám qua, kêu lên: "Lưu, dùng ma pháp mạnh nhất của ngươi, ta muốn tận mắt nhìn tên gia hỏa này tan xương nát thịt! Yên tâm đi, người ở nơi này đều bị ta sai đi rồi!"

Lưu gầm gào một tiếng, lực lượng tinh thần tăng vọt, mặt đất Trần Duệ đang đứng đột nhiên có từng đồ vật phá đất mà ra, lại là một đám xương khô, có tới bốn năm mươi cái. Đồng thời, một đám u hồn cũng bay ra. U hồn là do người khi còn sống có được tinh thần lực cường đại chết đi chuyển hóa thành vong linh sinh vật, có miễn tính mạnh đối với tổn thương vật lý, có khi có thể miễn dịch hoàn toàn.

Không chỉ như thế, bên người Lưu còn có thêm hai sinh vật chưa thấy bao giờ. Tướng mạo của chúng dữ tợn, móng tay sắc bén ở bên trong trường bào màu nâu, khóe miệng nứt nẻ ẩn hiện răng nanh đáng sợ.

Chủng tộc: hấp huyết quỷ (vong linh). Thực lực tổng hợp B. Thể chất B-. Lực lượng B. Tinh thần B-. Mẫn tiệp: B.

Những vong linh sinh vật xuất hiện trước đó không khiến cho Trần Duệ kinh ngạc, bời vì lúc trước hắn còn cảm nhận được vài điểm khí tức vong linh trong sân. Còn thêm tư liệu của phân tích chi nhãn, hắn đã có thể xác định sở trường của đối phương chính là vong linh ma pháp.

Không ngờ lại đụng phải một tên vong linh pháp sư!

Hấp huyết quỷ xuất hiện trước mắt này còn khiến cho Trần Duệ hơi chút kinh ngạc. Chế tạo loại vong linh sinh vật này vô cùng phức tạp, do bởi không tìm được "tài liệu" thích hợp, lần trước Saipulaier cũng không có nhìn thấy qua ở trấn nhỏ biên thùy đó. Không ngờ đến Lưu lại có hai con hấp huyết quỷ cấp đại ma vương trung đoạn! Nếu như Saipulaier biết nhất định là tỏa sáng hai mắt a.

Tốc độ và lực lượng của hấp huyết quỷ rất kinh khủng, lại còn có thể tự lành thương thế, còn có tinh thần lực ma pháp nhất định, rất khó chơi. Còn thêm cả ma pháp ám hệ của bản thân Lưu, không trách được bộ dạng của Diack không hề có chút sợ hãi nào.

Chẳng qua bộ dạng của Lưu vô cùng cố sức, trên đầu đã thấm ra cả tạ mồ hôi. Xem ra để khống chế hai con hấp huyết quỷ này cũng làm cho hắn hao phí tâm lực rất lớn. Loại lực khống chế này không thể sánh với việc Saipulaier chỉ dùng ảnh chiếu đã có thể khống chế khủng bố kỵ sĩ cấp đại ma vương

Tâm niệm Trần Duệ thay đổi thật nhanh, thân hình hơi gập, xông về hướng Diack. Diack biết mình không phải đối thủ, bị dọa nhảy dựng lên. Hắn vội vàng khởi động một cái ma pháp giới chỉ, thân thể ngay lập tức được một đoàn quang mang màu bạc bao bọc, tất nhiên đó là một đạo cụ phòng hộ.

Không đợi Trần Duệ công kích Diack, hai con hấp huyết quỷ sau lưng đã áp sát hắn giống như mị ảnh, tốc độ quả nhiên rất kinh người. Trần Duệ bất đắc dĩ phải buông tha cho "tính toán" khống chế Diack, thân hình lay động, chạy thẳng về phía hướng trong phòng ốc.

"Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy thoát!" Diack chưa hết hoảng hồn đã lớn tiếng kêu lên, phong độ trước đó đã không còn sót lại chút gì.

Trần Duệ hoảng hốt chạy bừa, không có chọn cửa lớn mà lại chạy đến bên trong mấy căn phòng ở, dường như là tự tìm đường chết. Hấp huyết quỷ theo sát phía sau, trong nháy mắt ba bóng người đã chìm vào xa xa trong nhà. Lưu cũng không kịp ra tay, không thể đuổi theo để khống chế u hồn.

Lưu đang muốn truy kích thì lại cảm thấy một cỗ khí tức kỳ dị từ trong nhà truyền đến, còn kèm theo đó là một khí tức hủy diệt làm cho linh hồn hắn run rẩy. Lực lượng của bản thân không ngờ vô cớ suy yếu một chút, hắn lập tức cả kinh. Lúc này lại cảm thấy mặt đất rung lên, còn có thể nghe được âm thanh kiến trúc nứt vỡ và sụp đổ.

Loại tiếng vang này không bao lâu đã kết thúc, cỗ khí tức đáng sợ kia cũng tan biến không còn. Bỗng dưng Lưu kêu thảm một tiếng, thống khổ ôm đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc khó mà tin được.

Trong sân nháy mắt xuất hiện thêm một bóng người, đồng thời hai đồ vật bị ném ở trên mặt đất.

Chính là hai con hấp huyết quỷ, một con đã không còn đầu, dường như bị một đao bén chém xuống. Một con thì bị xuyên một cái lỗ lớn trên ngực, tuy rằng không chết nhưng đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu. Hơn nữa cái lỗ này còn lớn dần với tốc độ mắt thường cũng thấy được, cũng không biết là loại lực xâm thực đáng sợ gì, không ngờ làm cho hấp huyết quỷ không thể tự lành vết thương.

Lưu chỉ dùng loại bí thuật dung hợp tâm linh nào đó để khống chế hai con hấp huyết quỷ đồng cấp với mình. Bây giờ hấp huyết quỷ một chết một trọng thương, thương tích đối với tinh thần của Lưu cũng khá là nghiêm trọng.

"Chết tiệt!" Thân thể của Lưu run rẩy kịch liệt, tinh thần thương nặng coi như bỏ qua, làm hắn đau lòng chính là hai con hấp huyết quỷ, đây chính là tâm huyết lớn nhất của hắn, không ngờ bị phá hủy dễ dàng như thế!

Làm cho hắn kinh hãi chính là, không chỉ hấp huyết quỷ mà cả mấy u hồn kia cũng mất đi cảm ứng, xem ra đã bị dọn sạch toàn bộ.

Chỉ là trong thời gian ngắn ngủi lúc nãy… Chuyện gì đã xảy ra trong phòng? Đây là lực lượng gì chứ?

Không đợi Lưu miễn cưỡng thi triển thêm ma pháp tiếp theo, Trần Duệ như quỷ mị một lần nữa hiện ra sau lưng hắn, chỉ một kích đã làm cho vị vong linh ma pháp sư té xỉu xuống đất. Những bộ xương khô xung quanh lập tức dừng động tác lại, từng bộ từng bộ ngã xuống, dường như đã mất đi sinh cơ quỷ dị.

Sự vận dụng kỹ xảo chiến đấu cùng chiến thuật của Trần Duệ hiện nay đã đạt đến một trình độ tương đối thành thục, nếu như thật sự liều mạng ở trong sân, có Lưu là người vương tộc Mammon tinh thông ma pháp hắc ám, lại thêm sức chiến đấu cường đại của hấp huyết quỷ, Trần Duệ nếu muốn thủ thắng cực kỳ không dễ. Nếu nói tốc chiến tốc thắng, chỉ có thể dùng lá bài tẩy Viêm Long Sát. Việc hắn dụ hấp huyết quỷ vào trong phòng, thứ nhất có thể ngăn ngừa bại lộ thực lực của chính mình, thứ hai có thể lợi dụng địa hình để công kích. Kết hợp lực lượng của lĩnh vực ám tinh, thần khí "Lôi Âm" cùng với Phá Nguyên Đao, quả nhiên một phát là có hiệu quả, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết hai con hấp huyết quỷ. Còn mấy u hồn kia, căn bản chỉ là một bữa tráng miệng.

"Muốn uốn nắn ngươi thôi, ta cũng không phải chạy trốn" Trần Duệ mỉm cười từng bước đi tới phía Diack hiện đang có thần sắc không thể tin được: "Ta chẳng qua là không muốn ngươi nhìn thấy lực lượng của ta thôi. Ta cũng không biết đế đô có quy củ gì, nhưng mà có một quy củ, vô luận ở nơi nào cũng thông dụng. Đó chính là, nắm đấm."

Diack không ngờ Lưu xuất ra hai con hấp huyết quỷ mạnh nhất đều bị giải quyết dễ dàng như vậy. Nhìn Trần Duệ đang chầm chậm lại gần, hắn muốn chạy trốn nhưng hai đùi lại giống như đeo chì, chân không thể tiến một bước.

Tên "Charles" này, quá đáng sợ!

Càng đáng chết là đạo cụ ma pháp hộ thân vừa rồi, trong thời gian ngắn không cách nào sử dụng tiếp.

"Đừng có giết ta! Ta là vương tộc! Nếu…" Lời còn chưa nói hết thì bụng đã trúng một quyền nặng nề, hắn lập tức đau tới mức khom xuống eo, ngay cả nước mắt đau đớn cũng đã chảy ra.

Còn không chờ hắn tiếp tục mở miệng, dưới sườn lại trúng một cước. Diack có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm nứt gãy xương sườn của chính mình, hắn kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất.

Diack vội vàng lắc đầu, che kín chỗ bị thương, thở mạnh cũng không dám thở một ngụm: "Đại nhân tha mạng! Là mắt ta bị mù mới chọc phải đại nhân, sau này cũng không dám nữa…"

Nếu như Diack còn tiếp tục cứng thì Trần Duệ còn có vài phần kính trọng. Nhưng tên gia hỏa này lúc trước thì tránh sau lưng người khác khoa tay múa chân, bây giờ lại vẫy vẫy đuôi cầu xin, thực sự làm cho người ta xem thường.

Chẳng qua Trần Duệ cũng biết thừa trong lòng, tên gia hỏa này ngoài mặt thì xin tha nhưng trong lòng chắc chắn đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ cách báo thù.

Diack là thành viên vương thất, nếu như trực tiếp giết hắn, khẳng định hậu hoạn vô cùng, có khả năng còn ảnh hưởng tới kế hoạch. Nhưng nếu như không giết thì vẫn hậu hoạn vô cùng như cũ, Trần Duệ không muốn lúc nào cũng đề phòng một con chó dại.

Ánh mắt của Trần Duệ rơi xuống người vong linh pháp sư đã ngất xỉu trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi một câu: "Muốn mạng sống?"

Diack gật đầu như giã tỏi, thầm nghĩ chỉ cần qua một cửa hôm nay thì sẽ báo thù lại gấp trăm lần!

"Thế thì… lập tức cởi hết quần áo ra!"

Diack ngẩn ngơ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Cởi sạch cả quần trong ra! Ta không nói lần thứ ba!" Trên người Trần Duệ mơ hồ phát ra một cỗ khí tức hủy diệt đáng sợ.

Diack rùng mình một cái, nhớ tới một ít quý tộc yêu thích đàn ông ở đế đô, chỉ thấy một cỗ khí lạnh đi thẳng lên trên từ xương sống. Hắn chưa từng nghĩ tới mình cũng có một ngày gặp phải nguy cơ bị bạo cúc, lúc này mới bắt đầu chính thức hối hận việc hôm nay đi trêu chọc đối phương. Tên khốn kiếp nào dám nói tên Charles này có quan hệ ám muội với Isabella? Hắn rõ ràng là ưa thích nam nhân…

Cỗ khí tức bức nhân kia của Trần Duệ làm cho Diack càng thêm lạnh người, đồng thời cúc hoa càng chặt, cuối cùng run rẩy cởi từng y phục xuống, phảng phất như một nữ tử sắp phải chịu đựng sự lăng nhục.

Lúc Diack ngấn lệ cởi xuống cái đoản khố cuối cùng, mệnh lệnh của đối phương truyền đến: "Đi cởi cả y phục của Lưu ra."

Vị đại gia này còn muốn song phi? Diack chảy nước mắt đầm đìa vươn đôi tay tội ác của mình về phía vong linh pháp sư đang hôn mê.

Chẳng qua, sự tình dương như không có phát triển theo hướng đáng lo nhất.

"Tốt rồi, ngươi ôm chặt hắn. Đúng, chính là tư thế này…"

"Biểu tình ám muội một chút…"

"Hôn lỗ tai của hắn…"

"Tiếp tục đổi tư thế…"

"..."

Trần Duệ cố nhịn sự chán ghét, loay hoay bắt tay vào làm thủy tinh ký ức, không ngừng chỉ huy hai tên đàn ông lõa thể bày ra các loại tư thế ám muội. Đương nhiên, cũng chỉ là tư thế mà thôi, không bắt hai tên gia hỏa chân chính "giao lưu và kết hợp".

"Tốt rồi! Mặc y phục vào."

Thanh âm của Trần Duệ làm cho Diack có chút tê dại dừng động tác lại, nhanh chóng mặc y phục vào.

"Tình cảnh các ngươi thân mật vừa rồi đều lưu ở trong thủy tinh ký ức này." Trần Duệ tung tung thủy tinh trong tay: "Việc hôm nay, ta có thể làm như không phát sinh. Nhưng mà nếu như ta biết ngươi có động tác nhỏ gì sau lưng ta, thì thủy tinh ký ức này sẽ được phục chế thành vô số bản, phân phát đến mỗi một ngóc ngách ở Đọa Thiên Sứ đế quốc. Nếu như mà ngươi muốn "nổi danh" thì không ngại thử xem sao."

"Ngươi… Ngươi mới chân chính là ác ma" Diack xụi lơ trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.