Vương cung Ám Nguyệt, thiên sảnh.
Hai người đều không mở miệng, bầu không khí nhất thời yên lặng.
“Ta sẽ không hỏi ngươi bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không cần phải giải thích.” Issabella cuối cùng cũng đánh vỡ sự tĩnh lặng, thanh âm lộ ra sự băng lãnh vô bì, “Ngươi chỉ cần biết, ta có thể uy hiếp ngươi là được rồi, sau này ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói.”
Đây là uy hiếp sao?
Trần Duệ ngầm cười khổ, thở dài nói: “Việc ‘diệt hồn’ Lola làm không sai nhưng mà chỉ có một lần, ngươi cũng không bầy thủ đoạn gì gần vương cung.”
“Quả nhiên là ngươi đã đoán đúng” Isabella quay người lại, trên mặt đã thêm một cái khăn che mặt, ném ra một tảng đá, “Vậy thì… cái này tính sao?"
Trần Duệ bắt lấy tảng đá, hóa ra là một khối lưu ảnh thạch. Những cảnh hai người khiêu vũ và cuồng nhiệt hôn nhau đều bị lưu lại, càng khiến hắn nghẹn họng trân trối chính là, những... tình tiết “uy hiếp” xen giữa kia đều bị xóa đi. Nếu nhìn qua chỉ thấy hai người ôm nhau khiêu vũ, sau đó ôm nhau một chỗ thực hiện nụ hôn nóng bỏng.
( Cái này, từ bao giờ...)
Tảng đá này nếu như rơi vào tay Athena và các nàng thì… Mồ hôi lạnh trên người Trần Duệ liền đổ như mưa, chiêu liên hoàn kế này quả là hiểm. Đầu tiên là lợi dụng sự việc nổ tung, bây giờ lại còn chụp ảnh…
Isabella lại lấy ra một khỏa lưu ảnh thạch giống như đúc, quơ quơ trước mặt hắn, biểu tình như muốn nói nàng không chỉ có một khối: “Những hình ảnh bên trong này, ta nghĩ ngươi chắc là không muốn cho người nào biết nhỉ?”
Trần Duệ vội vã gật đầu không ngừng.
“Ta chỉ có một điều kiện, mỗi buổi tối sau khi ngươi đi ra từ vương cung, đều phải tới chỗ ta một chuyến. Đừng có ra điều kiện với ta, ngươi không có lựa chọn khác, nếu không đến, tự gánh lấy hậu quả.”
Trên đầu Trần Duệ lại tuôn ra mồ hôi lạnh, xem ra việc hẹn hò cùng Mejia cũng bị nàng đoán được rồi, không hổ danh là thủ lĩnh mật thám của Ám Ma.
Mặc dù là giọng nói lạnh lùng, uy hiếp âm hiểm, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng môi rất nóng, trống ngực dồn dập.
Sau khi Isabella lưu lại điều kiện, không dây dưa cùng hắn nữa mà mở cửa, đi thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh lại.
Trần Duệ đi theo vài bước, miệng mở ra. Nhưng cuối cùng không nói lời nào, chỉ đành thở dài một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn về bóng lưng cô tịch dưới ánh trăng càng lúc càng xa.
Ngày hôm sau, Mejia và Sicari chính thức gặp mặt ở phòng nghị sự trong vương cung.
Nhân viên tham dự gồm có quân đoàn trưởng Diễm Quang quân kiêm trị an quang Athena, quan tài chính Trần Duệ và đại biểu các gia tộc ở Ám Nguyệt. Đáng lưu ý nhất là hôm nay quân đoàn trưởng Khách Cổ Long của Xích Huyết quân đoàn vì bận rộn quân vụ nên không tham dự, phó quân đoàn trưởng Guile đã đại biểu đi thay. Thủ lĩnh Áo Choàng hội Gulie cho dù là đến loại hội nghị như thế này thì hắn vẫn mặc một thân áo chòng chùm kín mít, không thấy rõ khuôn mặt. Về bên Bạch Linh lãnh địa thì Palladio cũng không thấy đến, rất có thể là vì chuyện mất mặt tại vũ hội ngày hôm qua.
"Nói như thế... trưởng công chúa điện hạ không có ý định tổ chức lễ mừng sinh nhật sao?" Sicari nhíu mày, hỏi một câu. Hiện tại, hắn lấy danh nghĩa là đến chúc thọ Mejia nếu cứ như vậy chẳng phải là huých vào cái đinh mềm sao?
"Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật có số tuổi lẻ mà thôi, không đáng nhắc đến. Hiện tại, Ám Nguyệt mặc dù có chút lợi tức nhưng mà đoạn thời gian này phải cải tạo và xây dựng thành thị, hơn nữa vì chuyện hợp tác với Huyết Kinh Hoa cũng hao phí lượng lớn tài chính cho nên trước mắt cần tiền trả nợ gấp, ta không có ý định phô trương lãng phí. Lòng tốt của Sicari các hạ, ta xin tâm lĩnh, còn những món quà tặng trân quý này..."
Sicari đành phải gật đầu, nói: "Trưởng công chúa điện hạ tiết kiệm như vậy khiến người khác bội phục nhưng mà những lễ vật kia ta đã mang đến rồi, làm sao có thể không biết xấu hổ mà thu lại? Hay cứ xem nó như là minh chứng cho tình hữu nghị giữa hai lãnh địa chúng ta đi."
Mejia suy tư một lát, rồi gật đầu: “Vậy thì cảm ơn nhiều.”
Sicari nhân dịp nói: “Không giấu gì điện hạ, lần này ta đến Ám Nguyệt, ngoại trừ chúc thọ điện hạ ra, còn có chút… Aizz, khó khăn, ta đến là muốn xin Ám Nguyệt một chút viện trợ, thỉnh điện hạ niệm tình hữu nghị nhiều năm giữa hai bên, chi viện cho chúng ta.”
Mejia bình tĩnh hỏi: “Có chỗ khó khăn nào? Sicari các hạ đừng ngại cứ nói thẳng.”
Lúc đầu Sicari làm ra bộ dạng do dự, cuối cùng “cố lấy dũng khí” mở miệng nói: "Do tại hội nghị lãnh chủ thượng đỉnh không suy xét đã tham gia góp vốn. Đến nay đế đô vẫn không có phản hồi gì, khiến cho Bạch Linh xuất hiện nhiều thâm hụt, vấn đề phí tổn thiếu thốn nghiêm trọng. Lãnh địa gần như không có cách nào hoạt động, thỉnh trưởng công chúa xem xét lại tình hữu nghị ngày xưa, chi chút phí viện trợ, giải quyết tình hình khẩn cấp hiện nay.”
Sirica thỉnh cầu Mejia sớm đã có ý đồ bên trong. Hiện nay Ám nguyệt chính là vùng đất trù phú, có lãnh địa nào không đỏ mắt? Nếu như không phải Ám nguyệt có năng lực quân sự lớn mạnh chấn nhiếp, thì sớm đã bị người khác dùng hết mọi thủ đoạn cướp đoạt rồi.
Mejia nhìn về phía tài chính quan Trần Duệ. Trần Duệ lập tức đứng dậy nói: “Đúng như lời trưởng công chúa điện hạ vừa nói, hiện nay tình hình tài chính tại Ám Nguyệt tương đối eo hẹp. Đầu tiên là tu chỉnh và mở rộng khu vực nội thành, sắp xếp cải tạo hệ thống cung cấp nước, tân trang phố xá, phục hồi và kiến thiết các trấn còn hàng loạt những nợ nần chưa trả. Thứ hai là một lượng hao phí lớn trong việc hợp tác với Âm Ảnh đế quốc, bao gồm cả khoản tiền giúp đỡ Lam Dong lãnh địa và các lãnh địa xung quanh. Thứ ba chi phí quân sự, mở rộng lương bổng của ba quân đoàn lớn, còn quân nhu và vật tư, tu kiến cứ kiếm Walan yếu tắc và Walan trấn. Bây giờ ba phần này như ba tòa núi lớn, đè lên trên đầu Ám Nguyệt, mặc dù kiến thiết và kinh tế của Ám Nguyệt đạt được hiệu quả nhất định, nhưng trước mắt vẫn là vào không đủ ra. Chẳng qua chủ yếu là giai đoạn xây dựng lúc đầu cần bỏ ra rất nhiều kinh phí để giai đoạn sau có xu hướng bình ổn. Mà hiện tại vừa vặn tới thời khắc mấu chốt, tất yếu phải xác định một hệ thống hoàn chỉnh, nếu không cẩn thận thì sẽ sản sinh ra phản ứng dây truyền, từ đó dẫn đến ảnh hưởng lâu dài. Có vài thứ, có thể suy xét dùng quy tắc cá sấu (*), nên nếu ngừng giữa chừng thì..."
(*) quy tắc cá sấu: Đây là một trong những quy luật trong giao dịch thuộc ngành kinh tế. Ý của nó là: nếu một con cá sấu cắn chân bạn, bạn lại vung tay ra để giằng lại chân thì con cá sấu sẽ không nể nang gì mà cắn cả chân lẫn tay của bạn. Bạn càng giãy dụa thì càng bị thương nhiều hơn. Cho nên, chẳng may mà bạn bị cá sấu cắn thì biện pháp duy nhất chính là hãy hy sinh một cái chân của mình để bảo toàn mạng sống.
Sicari và người bên Bạch Linh lãnh địa cũng coi như là thông minh, đoạn đầu là kể lể, sau đó lại khóc than, nhưng khúc cuối nghe có chút mơ hồ. Sicari không nhịn được mở miệng hỏi nói: “Trần Duệ các hạ, xin hỏi hiệu ứng dây truyền là như thế nào, pháp tắc cá sấu là cái gì?”
Đây chính là câu hỏi Trần Duệ muốn nghe, lập tức giải thích nói: “Chẳng qua là một chút thuật ngữ kinh tế mà thôi, hiệu ứng dây truyền là chỉ kết quả phát triển kinh tế, đối với điều kiện dựa vào ban đầu, khả năng sai lầm nhỏ nhất cũng dẫn đến một hậu quả thất bại khác nhau. Lấy một ví dụ, có một câu ca dao thế này: 'cái đinh bị mất, làm móng ngựa bị hỏng; móng ngựa bị hỏng, con chiến mã gẫy chân; chiến mã gẫy chân, khiến kỵ sĩ bị thương; kỵ sĩ bị thương, thua trong trận đấu; thua trong trận đấu, đế quốc diệt vong'. Như vậy, chúng ta hãy nhìn biến hóa của một cái đinh dẫn đến sự diệt vong của một đế quốc.
Một phen ngôn luận đặc sắc như vậy bất kể là Bạch Linh lãnh địa hay là người bên Ám Nguyệt nghe được đều vô cùng hứng thú, đặc biệt là người bên Bạch Linh lãnh địa. Ánh mắt nhìn về phía Trần Duệ đều đã phát sinh biến hóa, cho dù là địch hay bạn. Người có năng lực như vậy luôn là người đáng được tôn kính.
Vẻ mặt của những người này đều rơi vào trong mắt Trần Duệ. Hắn âm thầm cười trộm, thật ra đều là một mớ lý luận từ thế giới khác, phen này lý luận thao thao bất tuyệt lắc lư nửa ngày, cuối cùng lại quay trở về chủ đề vay tiền của Sicari: “Cho nên, theo như phân tích của ta, Ám Nguyệt phải mất thời gian mười lăm năm thì mới có thể hoàn toàn củng cố toàn bộ cơ cấu kinh tế, chân chính có được lợi nhuận ban đầu. Tình hình trước mắt không thích hợp lại tăng thêm nợ nần. Cho nên, trưởng công chúa lần này không tổ chức buổi sinh nhật long trọng là quyết định vô cùng sáng suối. Tình hình kinh tế hiện nay chính là thời điểm mấu chốt nhất, bất kể một quyết định nào đó cũng có thể ảnh hưởng tới thế cục phát triển kinh tế mấy trăm năm về sau. Cho nên, với tình thế mắc nợ hiện tại, còn muốn gắng gượng viện trợ đối ngoại thì ta cho rằng đó là việc tương đối không sáng suốt! Chúng ta không thể vì mặt mũi hoặc là cái gọi là tình hữu nghị mà làm cho kế hoạch vô cùng khó khăn của mình bị phá hủy sạch sẽ. Lời này có chỗ đắc tội, thỉnh trưởng công chúa điện hạ cùng Sicari đại nhân thông cảm.
“Mười lăm năm sao?” Lông mày của Mejia hơi nhăn lại, nàng thở dài một hơi, nói với Sicari: “ Sicari các hạ, ngài cũng nghe thấy lời phân tích của Trần Duệ, ngài cảm thấy thế nào?”
Sicari nhất thời há hốc mồm trong chốc lát, trên vấn đề kinh tế đại nhân Trần Duệ quả thật là xuất sắc, trích dẫn kinh điển, phân tích sâu sắc, khiến người nghe thán phục, không hổ là nhân tài ma giới đệ nhất nội chính, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe đến, vậy thì làm sao có thể tìm được một lỗ thủng đây?
Đối mặt với quả bóng mà Mejia đã trả về cho mình, Sicari rất muốn đá lại nhưng mà không nhấc nổi chân, không biết nên đối đáp thế nào.
Mejia bội phục mưu kế của Trần Duệ từ đáy lòng, một lần phân tích hùng hồn liền ngăn sạch ý nghĩ “vay tiền” của đối phương, nàng lại bỏ thêm một câu: “Như vậy đi, lấy danh nghĩa của ta trợ giúp cho Bạch Linh lãnh địa một ít vật tư, số lượng không nhiều, xin Sicari các hạ chớ ghét bỏ.”
Câu nói của Meja triệt để dẹp bỏ ý định vay tiền của Sicari, Ám Nguyệt rõ ràng là đang than nghèo không muốn cho vay tiền, hết lần này tới lần khác hắn chỉ còn có thể tỏ ý cảm tạ, những câu lúc nãy chỉ có thể nuốt vào bụng.
Tâm niệm Sicari vừa chuyển, lại nói: “Nếu như Ám nguyệt có chỗ khó khăn, ta cũng không muốn làm khó Mejia điện hạ... Như vậy ta đành xin một thỉnh cầu khác. Bạch Linh lãnh địa có rất nhiều đất đai cằn cỗi, không có cách nào canh tác, dân chúng chỉ có thể dựa vào một chút đất trồng trọt được để sinh hoạt, nghe nói Ám Nguyệt ở bảo tàng Lam Trì sơn mạch tìm được bí pháp cải tạo đất đai, hiệu quả rõ rệt. Nó cũng trợ giúp Huyết Kinh Hoa lãnh địa ở Âm Ảnh đế quốc cải tạo một mảng lớn đất đai khô cằn. Ta mặt dày cầu khẩn điện hạ phái người tới cải tạo ruộng đất ở Bạch Linh lãnh địa, giúp người dân có điều kiện sinh hoạt ấm no hơn.
Sicari nhấn mạnh tới hợp tác của Ám Nguyệt và Huyết Kinh Hoa lãnh địa, ý là ám chỉ cho Mejia rõ, nếu ngay cả lãnh địa nước ngoài cũng trợ giúp, như vậy thì càng cần phải trợ giúp lãnh địa cùng thuộc Đọa Thiên Sứ đế quốc. Hơn nữa, từ trước đến nay hai lãnh địa cũng có giao tình "không tệ".
Mejia nhẹ gật đầu: “Xin nói tiếp!”
Sicari thấy có khả năng đạt được, trong lòng mừng thầm, nói tiếp: “Phát triển Ám Nguyệt cho tới ngày hôm nay, quan tài chính Trần Duệ các hạ chính là nhân vật then chốt, luận về tài năng có thể nói là ma giới chi quan. Vốn Lam Dong lãnh địa cực kì loạn lạc nay đã ngày một đi lên, công lao của Trần Duệ các hạ không thể bỏ qua. Ta thỉnh mời Trần Duệ các hạ đến Bạch Linh lãnh địa đảm nhiệm chức kinh tế cố vấn một thời gian, trợ giúp Bạch Linh giải quyết một ít vấn đề quan trọng.
Trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện hôm nay, Mejia từ đã nghe báo cáo của Trần Duệ và biết được tối qua Palladio uy hiếp và dụ dỗ hắn tại dạ vũ. Hôm nay khi Sicari lại tự mình nói lên “muốn mời”, xem ra mục đích thật sự khi tới Ám Nguyệt lần này chính là đào góc tường vị nhân loại tài chính quan này
Một khi Trần Duệ đồng ý, rất có thể là một đi không trở lại, mặc dù không đi thì rất có thể sẽ giống như trường hợp trước kia hắn bị Isabella xuống tay thi triển tà cổ, Nhưng mà Ám Nguyệt hiện nay không phải là Ám Nguyệt trước kia, bây giờ nhân loại này cũng không còn là nhân loại trước kia nữa rồi. Chỉ tính riêng thực lực của Trần Duệ, cũng đủ để giết sạch đám người Sicari.
Mejia âm thầm cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc.