Vài ngày sau, liên quân từ đế đô cuối cùng cũng đã đến Xích U lãnh địa.
Tin tức Ma Ảnh kỵ binh quân đoàn tập kích thất bại không nghi ngờ gì là một cái bạt tai vang dội đối với thống soái tối cao của liên quân Hắc Diệu, tin tức tệ hơn còn ở phía sau, Ám Nguyệt không ngờ lại chủ động xuất kích, tiến đánh Xích U lãnh địa, bao vây Ma Ảnh quân đoàn tại Huyết Vụ sơn cốc, tiện thể mượn thế chiếm lĩnh trọng địa Ma Đa trấn ở phía bắc Huyêt Vụ sơn cốc.
Những chiến báo này khiến liên quân kinh hãi không thôi, không nghĩ tới đối mặt với trăm vạn liên quân sắp giá lâm mà Ám Nguyệt còn có thể “hung mãnh” như thế.
Trong quân doanh tạm thời của liên quân ở phía ngoài thành Xích U, Hắc Diệu không chấp thuận thỉnh cầu tiến vào phủ thành chủ của Trác Thiết mà xây dựng trung tâm chỉ huy lâm thời ngay trong quân doanh, triệu tập các lãnh chủ lớn nhỏ tham gia hội nghị tác chiến.
“Các vị, mục tiêu lần này của chúng ta chỉ có một, chinh phục Ám Nguyệt lãnh địa, tiêu diệt toàn bộ phản quân!” Hắc Diệu nói xong, ở giữa đại trướng trung ương xuất hiện một cái sa bàn ma pháp khổng lồ, chính xác là địa đồ của Xích U và Ám Nguyệt, có văn tự đánh dấu mấy vị trí trọng yếu, “Bọn phản quân vô cùng liều lĩnh, sau khi phục kích Ma Ảnh quân đoàn lại dám phản công xâm nhập Xích U lãnh địa, chiếm lĩnh Ma Đa trấn, các vị có kiến giải gì không?”
“Tiêu diệt những tên khốn kiêu ngạo kia!”
“Để bọn chúng biết hậu quả của việc chống lại nhiếp chính vương điện hạ!”
“Giết chết toàn bộ phản quân!”
“…”
Thanh âm của các lĩnh chủ vang lên không ngừng, cho dù chỉ làm theo cho có nhưng ít ra phải biểu hiện quyết tâm một phen.
Hắc Diệu đương nhiên hiểu rõ tâm tư của những tên này, trên mặt vẫn hiện ra thần sắc thản nhiên như cũ: “Quyết tâm và chiến ý của các vị ta đều nhìn thấy được, Trác Thiết, ngươi có ý kiến gì không?”
Hắc Diệu vẫn là tín nhiệm Xích U lãnh chủ Trác Thiết hơn, huống chi nơi này còn là “sân nhà” của Xích U, trước hết nên nghe ý kiến của hắn một chút.
Trác Thiết đứng lên, hơi cúi người, mở miệng nói: “Điện hạ, mặc dù chúng ta chiếm ưu thế về quân số nhưng cũng không thể xem thường địch nhân. Với lực lượng của liên quân, tiêu diệt Ám Nguyệt không phải là chuyện khó, mấu chốt là làm thế nào để giảm thiểu tổn thất của quân ta, giành lấy thắng lợi lớn nhất.”
Hắc Diệu và mấy lãnh chủ gật đầu đồng ý. Trước đó Hắc Diệu cũng đã hứa hẹn, miếng bánh ngọt Ám Nguyệt người nào cũng sẽ có phần, mặc dù “phần” này chỉ là phần còn thừa Hắc Diệu để lại, nhưng với tài lực của Ám Nguyệt thì “một chén canh” cũng là tương đối nhiều rồi. Ai cũng muốn chiếm được chỗ tốt, chỉ có điều nếu phải dùng quân đội (kỳ thực cũng là một núi hắc tinh tệ lớn) để đổi lấy thì cũng không đền bù được mất.
“Ta mới nhận được tình báo mới nhất, Ám Nguyệt xuất động lượng lớn binh lính tiến vào Xích U lãnh địa. Số lượng ít nhất là một quân đoàn nhưng không phải tập trung toàn bộ tại Ma Đa trấn, một bộ phận tấn công Huyết Vụ sơn cốc, đang phòng thủ Huyết Vụ sơn cốc là Ma Ảnh quân đoàn của đế đô do Nesta tướng quân chỉ huy và nhi tử Kanita của ta, cũng là người kế thừa lãnh địa.”
Dứt lời, trong tay Trác Thiết xuất hiện một sợi băng tinh, chỉ vào vị trí tương ứng trên sa bàn: “Huyết Vụ sơn cốc nằm bên trong rừng Hắc Sơn, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Sau lần thất bại tại cuộc chiến lãnh chủ lúc trước, ta đã sai Kanita tu bổ lại các công trình phòng ngự ở đây, tích trữ quân dụng vật tư, chuẩn bị cho việc trở thành một cứ điểm quan trọng để phản công lại Ám Nguyệt. Sau khi Nesta tướng quân tập kích thất bại, Kanita liền tiếp ứng. Từ Ám Nguyệt lui về Huyết Vụ sơn cốc, lại không ngờ rằng Ám Nguyệt lại xâm nhập Xích U, hiện giờ hai bên đang khổ chiến. Ta từng hai lần phái binh tiếp viện, nhưng vì tính toán sai lầm số lượng quân địch, hơn nữa binh lực của bản thân không đủ, vì thế liền thất bại. Giờ là thời điểm nguy cấp nhất, khẩn cầu bệ hạ phái binh giải cứu.”
“Geraint, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.” Hắc Diệu không đáp lại, ánh mắt rơi vào phó thống soái của liên quân, Geraint.
Thủ đô đế quốc ở ma giới thi hành truyền thống là tam tướng quân biên chế, chính là để ba vị tướng quân nắm binh quyền lớn nhất đế quốc. Đệ nhất tướng quân của Đọa Thiên Sứ đế quốc dưới thời Bạch Dạ đại đế là George Wells, phụ thân của Athena, không chỉ mưu kế đầy mình, trăm trận trăm thắng, mà còn là người đức cao vọng trọng, rất được lòng binh lính, cho dù là Hắc Diệu tự mình nắm quyền cũng không thể nào làm dao động địa vị của George tướng quân.
Đệ nhị tướng quân là Duolun Andrews, vốn là đệ tam tướng quân của đế quốc, là nhân vật tiêu biểu cho phe quy hàng Hắc Diệu sớm nhất, sau khi đệ nhị tướng quân cũ chết trận khi theo Bạch Dạ đại đế tham gia vào cuộc chiến ở nhân giới, hắn liền được Hắc Diệu thăng lên làm đệ nhị tướng quân, tài năng quân sự và uy vọng kém hơn nhiều so với người tiền nhiệm, trước mắt đang trấn thủ ở đế đô.
Còn vị Geraint Blaine này là do một tay Hắc Diệu đề bạt lên, là một người mới nhưng tài năng ưu việt, một mực trấn thủ cứ điểm Tekula ở biên giới phía tây bắc tiếp giáp với Âm Ảnh đế quốc, lần này nhận lệnh của Hắc Diệu làm phó thống soái của liên quân thảo nghịch.
“Thực lực của Ám Nguyệt chênh lệch quá xa so với chúng ta, theo lẽ thường hẳn nên tập trung thủ vững cứ điểm Nguyệt Quang, thế nhưng bọn chúng lại làm ngược lại, dám chủ động xuất kích, khẳng định không đơn giản như bề ngoài. Theo thần, chúng có ba mục đích, thứ nhất, chúng muốn thừa thắng tiêu diệt Ma Ảnh quân đoàn, rất có thể còn bố trí quỷ kế nào đó để phục kích viện quân của ta. Bọn chúng muốn dùng chút thắng lợi này để cổ vũ quân dân Ám Nguyệt, đồng thời đả kích sĩ khí phe ta. Thứ hai là dịch chuyển chiến trường đến Xích U lãnh địa, giảm bớt hao tổn của Ám Nguyệt. Thứ ba, lợi dụng chiến thuật du kích để quấy rối quân ta, kéo dài thời gian hành quân, để Ám Nguyệt có thể tranh thủ thêm thời gian chuẩn bị.”
Phân tích này thập phần sâu sắc, không ít lãnh chủ rối rít gật đầu đồng ý, Hắc Diệu lộ ra thần sắc tán thưởng: “Vậy theo ngươi hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”
“Mục đích lớn nhất của Ám Nguyệt là kéo dài thời gian và tạm thời lôi kéo sự chú ý của chúng ta sang hướng khác, chúng ta sẽ không bị loại thủ đoạn này mê hoặc, hẳn là nên dùng thực lực tuyệt đối nghiền nát âm mưu của đối phương. Trước mắt liên quân bôn ba đường dài, thân thể đã mệt nhọc, thần đề nghị để đại quân dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một khoảng thời gian ngắn, bố trí tốt tài nguyên và tiếp tế, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, sau đó toàn quân xuất động, lấy thế sét đánh không kịp che tai tấn công cứ điểm Nguyệt Quang, giáng một đòn mạnh vào Ám Nguyệt, nâng cao sĩ khí toàn quân! Về phần địch nhân đang chiếm cứ tại Ma Đa trấn, so với trăm vạn đại quân của chúng ta thì chỉ là tro bụi dọc đường, thổi một cái là tan biến không còn, căn bản không đủ gây uy hiếp.”
Xích U lãnh chủ Trác Thiết lập tức phản đối: “Ý Geraint tướng quân là vứt bỏ Nesta tướng quân và Kanita? Quân đoàn đế đô và quân nhân Xích U hiện đang gồng mình tử thủ ở Huyết Vụ sơn cốc, thế mà chúng ta có trăm vạn đại quân trong tay lại không dám đến cứu viện? Vậy uy vọng của nhiếp chính vương ở đâu? Sĩ khí liên quân ở đâu? Nhiệt huyết của binh sĩ chẳng lẽ đã chảy vô ích?”
Geraint nhìn Trác Thiết đang kích động, lạnh lùng đáp một câu: “Mục đích cuối cùng của chiến tranh là thắng lợi.”
Lãnh chủ đứng phía dưới một trận xôn xao, lông mày Hắc Diệu khẽ nhíu, Nesta là thân tín của hắn, kế hoạch tập kích thất bại hiển nhiên là do trách nhiệm của người cầm đầu, nhưng hiện tại có thể thủ vững trước thế công mãnh liệt của Ám Nguyệt thì ít nhiều cũng biểu hiện được đấu chí ngoan cường, hơn nữa còn có người kế thừa Xích U lãnh chủ ở bên trong. Nếu như bỏ mặc không quan tâm đến sẽ khiến lòng mấy tên lãnh chủ nguội lạnh.
Là người đứng đầu đế quốc, ngoại trừ quân sự, chính trị cũng không thể lơ là, Hắc Diệu suy nghĩ một hồi lâu, mở miệng nói: “Ai nguyện ý suất quân tiến đánh Ma Đa trấn, thu hồi vùng đất bị mất của Xích U, cứu viện Nesta, lập công đầu?”
Một tên vương tộc cao lớn lập tức đứng thẳng người: “Điện hạ! Walter Samuel thần nguyện suất lĩnh Minh Xà quân đoàn đi trước!”
Quân đoàn dẫn đầu của đế đô cũng có hai lãnh chủ của lãnh địa hạng trung tỏ ý muốn đi trước, dù sao cũng có chủ lực là Minh Xà quân đoàn, thuận tay lấy chút công đầu hẳn không thành vấn đề.
Hắc Diệu gật gật đầu, hạ lệnh Samuel cầm đầu, hai lãnh chủ trợ giúp, dẫn theo Minh Xà quân đoàn và binh mã của hai lãnh địa, tổng cộng hơn chín vạn người, lập tức xuất phát cứu viện Ma Ảnh quân đoàn ở Huyết Vụ sơn cốc, thảo phạt Ám Nguyệt phản quân bên trong Xích U. Số quân còn lại toàn diện nghỉ ngơi và chỉnh đốn, làm tốt công tác chuẩn bị tiến công Ám Nguyệt.
Đối với quyết định của Hắc Diệu, Geraint trầm mặc trong chốc lát, cũng không phản đối mà chỉ đề nghị phái nguyên lão gia tộc ma đế cấp làm hộ vệ bên cạnh Samuel.
Không lâu sau, Samuel suất lĩnh chín vạn đại quân từ Xích U thành xuất phát, chậm rãi tiến về phía nam.
“Tướng quân. Hai vị đại nhân. Đi đến Ma Linh trấn có hai con đường. Một là đường lớn, với tốc độ của chúng ta sẽ mất khoảng năm ngày, đường kia là sơn đạo, đi qua Tarot sơn mạch thì chỉ mất thời gian ba ngày là tới nơi, nhưng khá nguy hiểm, viện binh mà Trác Thiết đại nhân gửi đi đều bị phục kích rồi phải thối lui ở con đường này.” Người vừa mở miệng là một tên dẫn đường của Xích U.
Samuel mở bản đồ nhìn kỹ một hồi, nói: “Đi theo sơn đạo! Ta muốn dùng thời gian nhanh nhất xuất hiện trước mắt mấy tên phản quân kia!”
Rudy, một trong hai vị lãnh chủ đi theo khuyên nhủ: “Tướng quân, chúng ta phải xem xét đến khả năng địch nhân bố trí mai phục.”
“Yên tâm đi!” Samuel trong lòng đã tính trước, nói: “Địa hình này chỉ có thế mai phục một số ít quân mà thôi, đối mặt với đại quân của chúng ta, phục binh của địch nhân chỉ có thể chịu chết mà thôi, ta còn mong có thể gặp nhiều quân Ám Nguyệt để kiếm ít công lao đây, để bọn chúng thấy rõ thế nào là thực lực chân chính của quân đoàn đế đô! Minh Xà quân đoàn của lão tử không phải là những tên kỵ binh kiêu căng thích tự cho mình là đúng kia!”
Quan hệ giữa Samuel và Nesta vốn không êm thấm, lần này hắn chủ động xin đi cứu viện không chỉ vì dành công đầu mà còn muốn mượn cơ hội này nâng cao chính mình, nhục nhã Nesta. Hai tên lãnh chủ nguyên bản là vì công lao mà đi, thấy bộ dáng Samuel thập phần nắm chắc liền ko có gì dị nghị.
Đại quân bắt đầu chuyển hướng đi tới sơn đạo, quả nhiên dọc đường gặp phải phục binh của Ám Nguyệt, tuy nhiên đối mặt với gần mười vạn đại quân lại thêm không có ưu thế tuyệt đối về địa thế, một ngàn quân mai phục chỉ có thể bỏ chạy tán loạn.
Hai tên lãnh chủ đồng thời tán dương Samuel liệu việc như thần, Samuel biểu tình đắc ý, dẫn quân vượt qua Tarot sơn mạch, cuối cùng đi tới địa giới Ma Đa trấn.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, xét thấy binh lính đã mệt nhọc sau quãng đường hành quân dài, Samuel cũng không lỗ mạng phát lệnh công kích mà chỉ cho quân đội ngay tại chỗ hạ trại nghỉ ngơi và chình đốn, còn phái thám báo thăm dò tình huống của Ma Đa trấn.
Ban đêm đèn đuốc trong quân doanh phần lớn đều dập tắt, chỉ để lại mấy cây đuốc ở trạm canh gác.
Bỗng nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, tiếng báo động địch tập kích lập tức vang lên, đánh thức binh sĩ mới vào giấc ngủ.
Từng hàng hỏa tiễn bay tới, bên ngoài doanh trướng đã bắt đầu bén lửa, khói bụi từ quân doanh bốc lên mù mịt.
Samuel và hai lãnh chủ vội vàng chạy ra tổ chức binh lính dập lửa, đồng thời phái phó tướng dẫn binh đánh địch.
Nhưng khiến Samuel buồn bực là mục đích của địch nhân không phải là đánh cướp hay phóng hỏa mà là quấy rối, không đợi phó tướng mang binh tới gần, bọn chúng đã rút ra xa, điều đáng quan tâm nhất là loại cung bắn ra hỏa tiễn này, tầm bắn hơn hẳn cung nỏ bình thường, hẳn là đã được cải tiến.
Sau một hồi truy kích không có kết quả, Samuel tăng cường thêm một tầng thủ vệ, phạm vi phòng ngự cũng mở rộng gấp đôi.
Không lâu sau khi cuộc đánh lén được dẹp yên, binh sĩ vừa mới thả lỏng tinh thần chuẩn bị say ngủ lại bị những tiếng động lớn liên tiếp làm thức giấc, lần này địch nhân dùng ma pháp tạc đạn, hơn nữa còn cưỡi phi hành ma thú bất ngờ từ trên không ném xuống. Bởi vì đội quân của Samuel chỉ là trú đóng tạm thời, cho nên chỉ có xung quanh lều chính mới thiết lập ma pháp phòng hộ, các lều còn lại không cách nào chống đỡ loại “hàng không tạc đạn” này, sau hơn chục tiếng nổ đinh tai nhức óc, thương tổn tạo thành chỉ là thứ yếu, cái âm thanh kia mới là thứ khiến binh sĩ trở thành chim sợ cành cong.
Đáng hận nhất là nhưng tên thả bom lén kia rất giảo hoạt, tuyệt không ham tham chiến, ném hết liền cưỡi ma thú bỏ chạy, căn bản không cho Samuel cơ hội đuổi theo.
Không lâu sau lại một đợt quẩy rối khác….
Suốt một đêm binh sĩ không có được một giấc ngủ đầy đủ, ngay cả mắt Samuel cũng hiện đầy tơ máu, những tên đánh lén kia không chỉ giảo hoạt mà còn không sợ chết, mặc dù bị giết chết một nhóm nhưng vẫn như cũ tiến hành các loại quấy rối.
“Các binh sĩ, ta biết rõ tối qua tất cả các người đều không được nghỉ ngơi tốt, thủ đoạn của địch nhân quá đê tiện, nhưng đồng thời cũng cho thấy lực lượng yếu hèn của chúng, chỉ dám dùng kỹ xảo hạ lưu để quấy nhiễu chúng ta!” Samuel có thể thống lĩnh một quân đoàn hẳn không phải là một kẻ tầm thường, hắn dốc hết sức lực lớn tiếng cổ vũ: “Địch nhân hiện đang ở Ma Đa trấn trước mặt chún ta, hãy để cho những tên cẩu tạp chủng kia tự thân kiểm nghiệm thế nào là sự phẫn nộ của quân đoàn mạnh nhất từ đế đô!”
Lời cổ vũ này vô cùng hữu hiệu, cho dù tinh thần và thể xác của binh sĩ đều không ở trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn có thể bày ra ý chí chiến đấu tương đối cao, dưới sự chỉ huy của Samuel, ồ ạt tiến về Ma Đa trấn.
Đúng như Samuel dự đoán, dọc đường gặp không ít quấy rối và phục kích, nhưng tất cả đều không thể nào ngăn trở bước chân của đại quân.
Rất nhanh sau đó đại quân đã tới Ma Đa trấn, lần này dường như Ám Nguyệt tập trung binh lực với ý định thủ vững Ma Đa trấn, thiết bị phòng ngự và ma pháp trận cũng được mở ra hoàn toàn, ngoan cường chống cự Minh Xà quân đoàn. Đây toàn bộ đều là những thứ mà Joseph, kẻ luôn sống nhờ vào đế đô, khổ công kiếm được, nhưng hắn khẳng định không nghĩ đến việc sau khi mình chết đi chúng lại được sử dụng để đối phó với đại quân của đế đô.
Minh Xà quân đoàn đồng thời hít sâu một hơi, dưới thế tấn công mãnh liệt, ma pháp trần và thiết bị phòng ngự đồng loạt bị công phá, quân Ám Nguyệt rốt cuộc không thể kiên trì, chỉ có thế thối lui khỏi Ma Đa trấn.
Nghe tiếng hoan hô của binh sĩ, thành công thu phục Ma Đa trấn làm Samuel cảm thấy hãnh diện, tinh thần phấn chấn, một bên hạ lệnh cho binh sĩ chiếm cứ những nơi quan trọng của Ma Đa trấn, một bên phái người báo cáo tình hình chiến đâu với Hắc Diệu, kỳ thực là khoe công.
Bước tiếp theo sẽ là chi viện Huyết Vụ sơn cốc, chỉ là hiện giờ sĩ khí binh sĩ thịnh vượng nhưng thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, phải lập tức nghỉ ngơi hồi phục.
Samuel thầm nghĩ “nghỉ ngơi lấy sức” ở chỗ này mấy ngày, hắn chính là không muốn hy sinh để cứu viện đối thủ của mình Nesta, huống chi hiện giờ hắn đã có công lao thu phục Ma Đa trấn, chẳng khác gì một cái công đầu giúp tăng sĩ khí, cho dù “không kịp” đến cứu viện cũng sẽ không bị trách tội.
Sau khi cùng hai lãnh chủ hiệp thương nhất trí về sau, Samuel mới cảm thấy yên tâm, bố trí binh sĩ phòng bị Ma Đa trấn, sửa chữa tháp quan sát và thiết bị phòng ngự.
Tối nay hắn có thể ngủ ngon giấc rồi.