Bềnh bồng như trên mây.
Cả cơ thể hư thoát trôi nổi trong không trung.
Trần Duệ hiện đang có cảm giác này. Từ khi tỉnh dậy đến giờ, cơ thể vẫn cứ vậy.
Chính hắn cũng không rõ đây là trạng thái như thế nào. Nó giống như là linh
hồn thoát xác, trôi nổi trong khoảng không vũ trụ vậy.
Không có thân thể, không phải hô hấp và cảm giác rất nhẹ nhàng, rất an tường.
Trường cảnh chung quanh hắn lúc này cũng là không gian vũ trụ, không phải là
tinh hệ trong siêu cấp hệ thống. Hắn không cảm ứng được khí tức tín
ngưỡng gì, dường như đây là một vũ trụ chân chính.
Đây là... cảm giác bị treo lơ lửng?
Trần Duệ nhớ hắn từng đọc về một bài viết trên mạng về cảm giác tử vong. Đây không phải là những tư liệu lấy được từ người bị chết thật mà là phân
tích, đánh giá của các chuyên gia đối với những người gần chết. Trí nhớ
lờ mờ, cơ thể thả lỏng, bình tĩnh vô cùng, còn có... hợp nhất với vũ
trụ?
(Hiện tại, loại cảm giác an bình này, lại thêm "du hành" vũ trụ nữa, chẳng lẽ ta chết thật rồi?)
(Còn chưa kịp xxx với vị nữ hoàng đại nhân nào đó, cũng chưa xxx thêm mấy
lần với một vị nữ hoàng đại nhân khác, lại càng chưa xxx thật nhiều thật nhiều với mấy cô vợ khác... Chí lớn chưa xong mà cứ chết đi như vậy
sao?)
(Hào quang của vai chính đây sao? Hào quang của Thủy Tinh cung đây sao?)
Trong suy nghĩ mông lung, linh hồn lại tiếp tục phiêu du.
Tốc độ phiêu du dường như rất chậm nhưng mà thời gian tiến trình của vũ trụ lại hoàn toàn ngược lại. Trần Duệ nhìn thấy cả quá trình hằng tinh kia
từ "thanh niên" biến thành "già cả" rồi kết thúc bằng một vụ nổ tung. Vụ nổ tử vong kia khiến Trần Duệ không khỏi nghĩ đến Siêu Tân Tinh - Tinh
Bạo mà Tu La thi triển. Những dòng điện lập lòe chiếu sáng cả tinh hệ,
hình thành một mảng tinh vân sáng lạn chói mắt. Có không ít hành tinh ở
cự ly gần bị cắn nuốt, còn có một bộ phận biến thành những cái xác không trọn vẹn.
Một hành tinh bị sao chổi va chạm mà vỡ vụn, hòa tan vào vũ trụ. Đây cũng là một loại hủy diệt.
Dưới tốc độ trôi của thời gian trước mắt, hủy diệt trở nên đơn giản như vậy.
Hủy diệt là kết thúc tất cả, không có cái gì là bất hủ hết, cho dù là thần linh trong truyền thuyết cũng thế.
Tốc độ trôi của thời gian càng ngày càng nhanh, tốc độ hủy diệt cũng tăng
thêm. Nổ tung và hủy diệt quá nhanh, thị giác dần hóa thành cảm giác.
Loại cảm giác này không phải là sợ hãi mà là một loại thân thiết mờ ảo.
Nó giống như một pháp tắc nào đó bắt đầu từ khi mới sinh ra, hoặc chính
như một câu nói: một sinh mạng từ khi ra đời là đã bắt đầu theo đuổi quá trình hủy diệt.
Trần Duệ nhắm "mắt" lại, cảm thụ lực lượng căn
nguyên của hủy diệt. Hắn cảm giác linh hồn mình cũng bắt đầu chuyển động đồng điệu theo, giống như đang súc tích theo một loại quy tắc nào đó.
Quy tắc hủy diệt, ngay bên trong sinh mạng, ngay bên trong lòng bàn tay.
Trần Duệ mở mắt, nhìn vào tay mình, giống như nắm bắt được điểm then chốt nào đó.
Tuy nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa có cách nào lý giải hoàn toàn nhưng hạt
giống đã thành công gieo xuống, nắm bắt yếu lĩnh sẽ chỉ còn là vấn đề
thời gian mà thôi.
Hai tay? Trần Duệ đột nhiên ý thức được điều
gì đó. Trường cảnh chung quanh biến đổi, đã không còn là ở vũ trụ mênh
mông nữa mà là ở trong một gian phòng rất lớn. Ánh đèn khá tối, bố trí
hài hòa nhưng cũng có chút cổ quái. Chung quanh còn có rất nhiều người
mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ kim loại.
Hắn nhìn vào tay của
chính mình, trong lòng bàn tay lúc này có một tiêu ký kỳ dị. Tiêu ký này tỏa ra khí tức cổ xưa mà tang thương, có chút phong vị của thượng cổ
phù ngữ, hẳn là biểu thị cho ý nghĩa nghiêm túc nào đó.
"Hiện
tại, tập trung tinh thần, đặt tay của ngươi lên trên mặt của thủy tinh
cầu." Một người mặc áo choàng đứng trước mắt, nhìn qua như là thủ lĩnh
của cả đám mở miệng nói. Thanh âm của người này có chút khàn khàn. Người này là một nữ nhân, màu của chiếc mặt nạ khác với những người khác, nó
có màu vàng.
Thủy tinh cầu? Trần Duệ nhìn viên thủy tinh nửa
trong suốt ở trước mặt. Nó ước chừng bằng với một quả bóng, tỏa ra khí
tức quỷ dị. Không chỉ thế, Trần Duệ còn cảm giác được địch ý và sát khí
từ đám người khoắc áo choàng kia. Dường như chúng tùy thời có thể động
thủ giết chết hắn. Đúng rồi, phân tích chi nhãn đâu? Siêu cấp hệ thống
đâu? Sao lại giống như những thứ này đều không tồn tại vậy?
Trần
Duệ còn đang nghi hoặc thì thân thể đã bước tới đó, dường như không hề
chịu khống chế của hắn. Sau đó, hai tay cũng không tự chủ được mà đặt
lên thủy tinh cần kia. Viên thủy tinh cầu vốn không màu không sắc dần
phát ra ánh sáng màu đỏ đậm.
Sát ý chung quanh dường như tiêu tán không ít. Ánh sáng kia càng lúc càng đậm màu, sau cùng biến thành màu
máu nồng đậm. Trần Duệ rõ ràng cảm giác được hai tay đã phải đặc ý ức
chế khí tức, tuy là như thế nhưng đám áo choàng chung quanh cũng dồn dập kinh hãi.
Trần Duệ không cười nhưng lại cảm giác được miệng mình đang nở nụ cười. Hắn đã mơ hồ hiểu ra - đây không phải thân thể hắn!
(Fuck, lại xuyên việt sao?)
(Ma giới của ta đâu? Hậu cung của ta đâu? Chẳng lẽ do không có chứng minh
nhân dân tạm ứng của cục quản lý nhân sự dị giới cho nên bị đá trở về?)
(Đây có tính là lại một lần tấu hài như thần không?)
(Vì sao lại dùng từ "lại" nhỉ...)
(Tấu hài như thần: nguyên văn từ này là "thần thổ tào" (神吐槽). Từ "thổ tào"
là một từ phiên âm từ tiếng Nhật sang tiếng Trung (cụ thể là tiếng Nam
tỉnh Phúc Kiến). Từ nguyên văn ở nhật là mazai. Mazai là một chương
trình hài kịch, giống nói tấu hài ở Trung Quốc. Vậy nên "thần thổ tào" ở đây mình sẽ để là "tấu hài như thần". Nếu ai có cách dịch hay hơn thì
cứ comment vô luận đàm, mình sẽ tiếp thu.)
"Thật khiến người ta
phải kinh ngạc, ngươi không ngờ lại có trình độ tín ngưỡng này." Nữ nhân thủ lĩnh kia mở miệng: "Nguyện cho chúa tể hủy diệt phù hộ ngươi. Từ
ngày hôm nay, ngươi bắt đầu là một Hắc Tử Đồ chính thức."
Hắc Tử Đồ! Ba chữ này khiến Trần Duệ kinh hãi. Mọi thứ ở chung quanh lại tan thành mây khói, sau đó hóa ra một trường cảnh khác.
Cho dù là vào ban đêm, tầm nhìn hẹp nhưng kiến trúc ở phía trước mặt vẫn
khiến Trần Duệ cảm thấy quen thuộc, thì ra là Quang Minh giáo hội. Từ
quy mô của nó thì thấy, Quang Minh giáo hội này cũng lớn bằng giáo hội
của trấn Goudin tại Dương Thiệu vương quốc mà Trần Duệ đã đi qua, hẳn là một giáo hội ở trấn nhỏ.
Mấy thân ảnh mặc áo choàng đen đi về
phía giáo hội. Cái thân thể mà Trần Duệ "ám vào" này cũng ở trong đó,
không lâu sau, nhân viên của giáo hội đều bị giết chết hết.
Đám
người áo choàng dùng màu của những giáo sĩ vẽ lên những phù hiệu quỷ dị. Còn Trần Duệ thì một mạch giết vào đến điện cầu khấn. Bề ngoài hắn làm
như chém giết mấy Quang Minh kỵ sĩ trong điện, thân thể thì lại lặng lẽ
tỏa ra một cỗ dị lực vô hình. Cỗ dị lực kia trùm lên trên tượng Quang
Minh thần. Khuôn mặt của bức tượng dần trở nên mơ hồ, biến thành một bộ
dạng khiến Trần Duệ cảm thấy quen thuộc.
Khuôn mặt này chính là khuôn mặt trạch nam của hắn ở địa cầu!
Trần Duệ cuối cùng cũng biết linh hồn hắn "ám" vào ai. Tu La!
Không đúng, đây không phải linh hồn phụ thể mà chắc hẳn là... ký ức của Tu
La. Hắn hiện tại giống như một khán giả đứng ngoài theo dõi dòng ký ức
của Tu La!
Phân thân trên thực tế giống với một "người máy" có
thể tiếp thụ và phục tùng sự chỉ huy của bản thể một cách hoàn toàn. Trí năng của nó rất cao, cùng loại với khôi lỗi của Phệ Thần mặt nạ. Dưới
tình huống được "ủy thác", nó có thể phán đoán và ứng biến một cách độc
lập để đi hoàn thành nhiệm vụ đã được giao phó. Tỷ như lúc chiến đấu với Bạch Dạ, cho dù là ý thức chiến đấu hay năng lực nắm bắt thời cơ cũng
không hề thua kém một cường giả chân chính.
Lúc đầu khi Trần Duệ
giao nhiệm vụ cho Tu La đi trộm tín ngưỡng chi lực, hắn không hề nghĩ
rằng Tu La lại gia nhập vào tử địch của Quang Minh giáo hội, trở thành
một Hắc Tử Đồ!
Khuôn mặt của bức tượng phát sinh biến hóa, tín
ngưỡng chi lực bắt đầu điên cuồng tuôn vào thể nội của Tu La. Loại
phương thức chăm chăm vào lợi ích trước mắt này khác hẳn phương thức
tích suối thành sông mà Trần Duệ từng dùng. Nhưng mà lúc đầu Trần Duệ vì che dấu thân phận cho nên chỉ lặng lẽ đi trộm, còn hiện tại Tu La là
Hắc Tử Đồ thì có thể trắng trắng trợn trợn đi cướp, không sợ bị lộ!
Khí tức thần thánh của bức tượng Quang Minh thần dần yếu đi. Bức tượng cũng bởi vì thế mà bị rạn nứt. Tu La đánh chết mấy Quang Minh kỵ sĩ, phát
giác được bên ngoài có người tới liền tung một quyền đập nát tượng Quang Minh thần.
Người tiến đến là một nữ nhân. Nàng ta nhìn bức tượng Quang Minh thần bị đánh nát liền tán thưởng: "Làm tốt lắm!"
Tu La đi ra khỏi đại điện, tất cả Hắc Tử Đồ nhanh chóng rời khỏi Quang
Minh giáo hội. Những đồ văn quỷ dị vừa vẽ bằng máu tươi kia nhanh chóng
bốc cháy. Cả giáo hội chìm trong biển lửa.
Lúc này, trường cảnh lại phát sinh biến hóa. Nơi Trần Duệ đứng là một tòa đại điện.
Phía trước là một tế đàn tràn ngập khí thức nóng rực khen khét. Bức tường sau lưng thế đàn có ba tầng phù điêu kỳ dị.
Những phù điêu này chính là "thần linh" mày giáo hội này cung phụng. Dường
như có một cỗ lực lượng kỳ dị cổ xưa nào đó che lấp cho nên với nhãn lực của Tu La cũng không thể nào xem thấu.
"Richard, biểu hiện trong thời gian này của ngươi rất tốt. Hiện tại, ta thăng ngươi làm chấp sự
cấp ba, thưởng một cánh của đóa hoa hắc ám." Người vừa lên tiếng chính
là nữ nhân mặc áo choàng có thanh âm khàn khàn kia. Nàng là một trong
những giáo chủ của giáo hội thần bí, cũng là lãnh đạo của phân hội này.
Tu La tiến tới, tiếp nhận một chiếc hộp và một cái mặt nạ màu bạc đại biểu cho thân phận chấp sự. Nữ giáo chủ phong thưởng cho những Hắc Tử Đồ còn lại. Ước chừng có tới hai người giáo đồ nhận được phần thưởng là cánh
hoa của "đóa hoa hắc ám". Những Hắc Tử Đồ bên dưới đều nhìn họ bằng ánh
mắt hâm mộ, dường như hai mươi người kia đã nhận được một thứ gì đó
không tưởng được.
Tu La mở chiếc hộp ra. Bên trong là một cánh
hoa màu đỏ máu. Cánh hoa này giống như tinh thể trong suốt nhưng không
phải là vậy chết mà là một thứ có sinh mệnh lực, yêu diễm mà mỹ lệ.
Ý thức của Trần Duệ cũng nhìn đến cánh hoa này, cảm thụ khí tức yêu dị kia, đột nhiên làm hắn nhớ tới một thứ khủng bố.
"Đóa hoa hắc ám là thánh vật mà chúa tể ban cho, có thể khiến cho người bình thường tiếp nhận được lực lượng lượng siêu phàm của thần linh. Hiện
tại, các ngươi có thể bắt đầu hấp thu lực lượng của cánh hoa." Nữ giáo
chủ nói: "Đặt cánh hoa trong lòng bàn tay, buông lỏng tâm thần và tất cả lực kháng cự, toàn tâm toàn ý cảm thụ ân tứ. Nếu như có biến hóa đặc dị gì thì cũng không nên kinh ngạc hay sợ hãi, đây chính là những bước đi
đầu trên con đường siêu thoát phàm nhân... Chỉ có thể sử dụng cho những
tín đồ trung thành với hủy diệt nhất. Nếu như là những giáo đồ có tín
ngưỡng không thuần hoặc có dị tâm khác thì thân thể hắn sẽ bị lực lượng
của chúa tể làm cho tan thành tro bụi."
Tín đồ thành kính nhất
của hủy diệt? Tu La nở nụ cười kín đáo. Hắn ngồi xuống, không chút nghĩ
ngợi mà đặt cánh hoa trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, cánh hoa kia dần
hóa thành một làn khói đỏ, bọc thân thể Tu La vào trong.
Trần Duệ có thể cảm giác được một cách rõ nét, khí tức hủy diệt trong cánh hoa
bị thân thể Tu La dễ dàng hấp nạp nhưng mà lại có một loại ấn ký đặc dị
nào đó được đặc ý bảo lưu.
"Nhanh thế mà đã hấp thu xong lực
lượng của thánh vật?" Nữ giáo chủ kinh ngạc nhìn Tu La đang mở mắt ra
rồi gật đầu tán thưởng: "Quả nhiên là tín đồ thành kính nhất của Hủy
Diệt thần."
Tu La khẽ cười, không hề trả lời, chỉ gật đầu. Những
người được ban đóa hoa hắc ám khác đều chưa tỉnh lại. Rất nhiều kẻ còn
biểu lộ thần sắc thống khổ, còn có hai kẻ không biết là tín ngưỡng không đủ hay là thể chất không thể nào tiếp nhận mà hóa thành tro tàn.
Trong lúc vô ý, Trần Duệ liếc mắt nhìn những phù điêu kia một cái. Đột nhiên, hắn phát hiện ra những phù điêu kia mơ hồ đã có chút biến hóa. Trong
một tầng tối tăm, có một bức tượng đã trở nên rõ nét.
Một quái
vật thấp bé, gầy yếu, có móng vuốt rất sắc bén. Miệng tương đối lớn,
chiếm tới hai phần khuôn mặt. Hai hàm răng nhọn hoắt trông rất hung ác.
Hình tượng này quá quen thuộc với một kẻ có được truyền thừa luyện kim văn
minh thượng cổ như Trần Duệ. Lại thêm đóa hoa hắc ám vừa rồi nữa, hắn
cuối cùng cũng rõ, "thần linh" mà giáo hội thần bí này cung phụng là cái giống gì.