Cảm nhận được nguy cơ cực lớn, Trần Duệ không dám chần chừ, lập tức nói việc thấy tinh quáng trong lòng đất Thủy Tinh sơn cốc hôm đó ra, một lát sau cảm giác kinh khủng mới dần dần rút đi.
Đóa hoa hồng yêu dị được gọi là “Thâm Uyên hoa” lơ lửng trên tay của nam tử kia, bên ngoài được phủ một lớp màng quang trong suốt hình tròn, giống như được bảo vệ rất cẩn thận.
Nam tử nhìn Thâm Uyên hoa, lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau rốt cục mở miệng nói: “Giá trị đích thực của Thâm Uyên hoa vượt xa ốc nguyên chi nhưỡng. Ốc nguyên chi nhưỡng có thể tìm thấy ở phía tây Hắc Mộc nhai, ngươi có thể đến đó lấy mang đi, ta sẽ không có bất kỳ hành động ngăn trở nào. Tiện thể nhắc nhở ngươi một chút, đây đồng thời cũng là một khảo nghiệm, nếu như ngươi có thể thành công lấy được ốc nguyên chi nhưỡng, ta sẽ đưa thêm cho ngươi một món lễ vật quý hiếm rồi để ngươi bình yên rời khỏi đây.”
Trần Duệ không nói nhiều, cung kính khom người rồi xoay người đi về phía tây, chớp mắt đã biến mất trong khu rừng.
“Đã nhiều năm như vậy, bộ tộc Thâm Uyên vẫn vọng tưởng tro tàn lại cháy?” Màng quang trong tay nam tử bỗng nhiên biến thành màu đỏ, Thâm Uyên hoa ở giữa bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng rú thảm thiết thê lương, hoa thể nhanh chóng mai một, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn.
“Tiffany” sau lưng nam tử mở miệng: “Sư phụ có muốn đệ tử đi giết chết tên kia không?”
Nam tử lắc lắc đầu: “Ta đã nói đây là một khảo nghiệm, nếu như hắn có thể lấy được ốc nguyên chi nhưỡng từ tay Olivia Faith, như vậy đủ để chứng minh giá trị của hắn, có lẽ sau này hắn sẽ là một quân cờ hữu dụng trong kế hoạch. Cho dù ta phỏng đoán sai lầm thì cũng là một món đồ chơi giết thời gian.”
Trần Duệ không biết đóa hoa Thâm Uyên kia đã bị hủy diệt, ngay khi thoát khỏi tầm nhìn của nam tử, cảm giác căng như dây cung cuối cùng cũng buông lỏng. Mặc dù nam tử ngoại trừ việc phát ra một tia khí tức lúc nhìn Thâm Uyên hoa ra thì không thi triển uy áp nhiều, nhưng chỉ việc đứng đối diện với nam tử liền phảng phất như ngọn nến sinh mệnh bị đối phương nắm trong tay, chỉ cần khẽ thổi một cái cũng bị tắt.
Ma tôn cấp bán thần quả thực không phải loại ma đế có thể so sánh, càng không cần nói đến cấp bậc hiện tại của Trần Duệ.
Tuy nam tử không nói “không thông qua khảo nghiệm” sẽ như thế nào nhưng Trần Duệ hiểu rõ chuyến đi này tuyệt không đơn giản, làm không tốt có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua sự tình đến nước này đã không thể nào quay đầu lại, ốc nguyên chi nhưỡng dù sao cũng là tình thế bắt buộc.
Về phần “lễ vật trân quý” càng không dám mơ tưởng, cường giả câp bán thần là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm, trước mặt hắn linh hồn tựa như bị nhìn thấu, không phải chỉ nói dăm ba câu là có thể lừa dối được, chỉ hy vọng đến lúc đó có thể bình an rời khỏi đây là may mắn rồi.
Phạm vi núi Sekeruide tương đối lớn, theo như lời nam tử nói thì nơi này là “Lĩnh vực quốc độ” của hắn, xem ra lĩnh vực của cường giả cấp bán thần không bị giới hạn trong phạm trù chiến đấu, mà còn ẩn giấu cả thần chi quốc độ rồi.
Sinh linh trong núi Sekeruide, bao gồm cả loài bạo liệt điểu đã thấy lúc trước, hẳn đều có thể cung cấp lực lượng tương tự tín ngưỡng lực, có tác dụng trọng yếu với việc tăng tiến thực lực của nam tử, chỉ có điều loại “Tín ngưỡng” này có vẻ giống một loại sinh tồn có tính ỷ lại hơn, khác biệt rất lớn với tín ngưỡng chân chính, có lẽ đây là một trong những điểm khác biệt căn bản giữa bán thần cấp cùng thần cấp đi.
Với tốc độ của Trần Duệ không ngờ đã đi hết ba giờ mà vẫn chưa tới được Hắc Mộc Nhai nam tử nói đến, trên đường nhìn thấy không ít kỳ hoa dị thảo cùng dược liệu trân quý, nhưng Trần Duệ không dám thu thập, chỉ tập trung tinh thần tìm kiếm Ốc nguyên chi nhưỡng.
Rốt cục, tại sườn núi phía trước, Trần Duệ xa xa thấy được một ngọn núi đen sương mù lượn lờ, trong lúc tăng tốc chạy tới, đột nhiên trong lòng sinh ra báo động, dưới chân nhún một cái đã bay ra ngoài mười thước, mà chỗ đứng ban đầu lúc này xuất hiện một con quái vật đầu sư tử khổng lồ, thân mình cỡ chừng một con trâu nước nhỏ, sau lưng có cánh, sau mông là một cái đuôi bò cạp dài hai thước, đầu mút kim móc phát ra hàn mang màu u lam.
Sư hạt!
Sư hạt là một loại ma thú cường hãn, hành động mau lẹ, nanh vuốt có kịch độc, có thể làm địch nhân tê liệt, độc tính của độc châm ở phần đuôi càng thêm mãnh liệt, con Sư hạt này là là loại đột biến, thực lực đã đạt tới ma hoàng trung đoạn. Chiến lực của ma thú hơn hẳn ma tộc, lại thêm thiên phú chiến đấu đáng sợ của sư hạt, lực chiến thực tế của nó hẳn đã tiếp cận đỉnh phong ma hoàng rồi.
Trần Duệ không dám chậm trễ, âm thầm ngưng tụ lực lượng, lúc trước đối phó với thạch tượng quỷ đã hao tốn phần lớn lực lượng, đặc tính tinh thể giúp hắn khôi phục hơn phân nửa, hơn nữa mấy cái kỹ năng chẳng hạn như Diệt nguyên trảm đã có thể sử dụng lại được.
Sư hạt không chỉ là loài ma thú ăn thịt người đáng sợ mà chúng còn có ý thức lãnh địa mạnh mẽ, đối với kẻ địch xông vào “lãnh địa” của mình, chúng sẽ toàn lực công kích không chút lưu tình. Trần Duệ dùng phân tích chi nhãn cảm giác được sát ý mãnh liệt, căn bản không thể câu thông.
Tiếng gào thét vang lên, sư hạt đã đánh về phía Trần Duệ, tốc độ cực kỳ kinh người, quanh người Trần Duệ bỗng hiện ra tinh thần chi tướng, đã phát động kỹ năng “Tinh vực”.
Bị Tinh vực ảnh hưởng, tốc độ của sư hạt chậm lại nhưng vẫn lao thẳng về phía Trần Duệ, hắn nghiêng người né tránh, đồng thời tung một quyền nhanh như chớp đánh trúng bụng Sư hạt, bởi vì lực lượng cùng tốc độ bị tinh vực làm suy yếu đi rất nhiều, sư hạt không kịp chuẩn bị, thân thể to lớn bị một quyền này đánh văng ra ngoài.
Sư hạt còn chưa chạm đất, một cái quang cầu đã bay đến ngay trước mặt.
Cực quang đạn!
“Oanh” một tiếng, Cực quang đạn đi sau mà đến trước đánh trúng sư hạt, quang mang màu trắng lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng vào rừng, đụng gãy không biết bao nhiêu cây cối.
Trần Duệ biết một kích này đạt hiệu quả xuất kỳ bất ý nhưng hiển nhiên không thể tiêu diêt được Sư hạt cường đại kia. Tâm hắn đặt ở Hắc Mộc nhai, không muốn chiến đấu dây dưa với ma thú ở chỗ này, cũng không truy kích hay xem xét gì, thuấn di một cái đã xuất hiện tại hướng ngược lại, đang lúc gia tốc rời đi, thân hình chợt khựng lại.
Phía trước vang lên tiếng gầm trầm thấp, thân ảnh Sư hạt lần lượt xuất hiện, ba con, bốn con… Tổng cộng mười một con xuất hiện!
Tuy đã có nhiều kinh nghiệm mạo hiểm nhưng Trần Duệ vẫn cảm giác được một trận sởn tóc gáy: không ngờ lại kinh động đến cả một bầy sư hạt!
Những con sư hạt này đa số là loại đột biến, thực lực thấp nhất cũng là đại ma vương đỉnh phong, thực lực cao nhất đã đạt đến đỉnh phong ma hoàng. Xem ra khi ma thú sống ở núi Sekeruide này đã bị một loại lĩnh vực nào đó ảnh hưởng, phát triển so với bình thường mạnh hơn rất nhiều, chẳng trách mấy con chim giữ cửa lại liều mạng muốn đi vào chỗ này.
Con sư hạt hồi nãy cũng đã bay tới, cùng đồng bọn tạo thành một vòng vây, trên mặt nó huyết nhục mơ hồ, một con mắt sưng vù, da lông trên người cũng bị tổn hại không ít, xem ra mới vừa rồi bị đột kích đã thiệt hại không nhỏ, nhưng sát khí trên người lại càng đậm đặc hơn, hiển nhiên đã bị thương thế kích phát hung tính.
Tốc độ sư hạt cực nhanh, tốc độ phi hành cũng hơn xa thạch tượng quỷ, Trần Duệ không thể trốn tránh, chỉ có thể đánh một trận. Nếu núi Sekeruide là quốc độ lĩnh vực của nam tử kia, như vậy hắn có thể cảm giác được từng cọng cây ngọn cỏ trong này, Ngự tinh biến khẳng định không thể thi triển một cách dễ dàng, vậy chỉ có thể sử dụng Viêm Long Sát thôi…
Ngay lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng thét dài.
Tiếng thét này mang theo một loại uy hiếp đặc biệt, mấy con Sư hạt nhao nhao lộ ra vẻ sợ hãi, không con nào dám phát ra tiếng gào thét, giống như ngay cả thở cũng không dám.
Tiếng gào càng gần, trong không trung một chấm đen nhanh chóng phóng đại, trong chớp mắt đã tới, Trần Duệ lập tức hít vào một hơi, đây là một con cự long trưởng thành dài cỡ bảy tám thước, sau lưng mọc lên hai cánh, toàn thân được bao bọc bởi lân phiến màu đen, chỉ có phần bụng hơi đỏ, đầu móng vuốt phát ra quang mang màu bạc nhàn nhạt.
Chủng tộc: long tộc (hắc long)
Tổng hợp thực lực bình định: S
Lực lượng: S, thể chất: S-, tinh thần: S-, tốc độ S-.
Phân tích: ám thuộc tính.
Đám sư hạt nào còn bộ dáng hung hãn trước kia, cả kinh chạy thục mạng ra bốn phía.
Trần Duệ cũng muốn chạy trốn nhưng lại cảm giác được chính mình bị một cỗ khí tức đáng sợ vững vàng cố định, nếu như vọng động, chắc chắn sẽ bị hắc long này tấn công không chút nghi ngờ, nếu như là những con sư hạt hồi nãy hắn còn có sức liều mạng, còn với con hắc long ma đế trung đoạn này, hắn hiện tại không có khả năng đối chọi.
Con bà nó! Trần Duệ không nhịn được trong lòng mắng một câu - sư hạt! Hắc long! Đây là những sinh vật đáng sợ nhất ở Sekeruide, không ngờ mình đều đụng phải! Hôm nay thật là xui tận mạng mà!
Hắc long vỗ vỗ cánh, hạ xuống trước mặt Trần Duệ, đôi mắt đen sâu kín trừng mắt nhìn Trần Duệ, miệng phát ra tiếng người, không ngờ là tiếng nữ nhân: “Thật to gan! Dám quấy rầy bổn tiểu thư ngủ trưa! Muốn mạng sống thì lập tức giao ra một khoản tiền lớn đền bù tổn thất!”
Trần Duệ im lặng không nói, giờ này là trưa à? Hơn nữa lúc nãy có bao nhiêu động tĩnh? Rõ ràng là có ý muốn đánh cướp…
Hắc long tiểu thư hung ác nói: “Nhìn ngươi bộ dáng lạ hoắc, không cần nói với bổn tiểu thư ngươi không có tiền! Nếu không bổn tiểu thư liền nhốt ngươi trong Hắc Mộc nhai bỏ đói một tháng!”
Hắc Mộc nhai? Trần Duệ tâm niệm vừa động mở miệng nói: “Tiểu thư long tộc cường đại xinh đẹp, ta tên là Simon, phụng theo mệnh lệnh của chủ nhân núi Sekeruide tới Hắc Mộc nhai lấy ốc nguyên chi nhưỡng, mong tiểu thư……..
“Satan đại nhân muốn ốc nguyên chi nhưỡng?” Ngữ khí hắc long tiểu thư trở nên kinh ngạc, Trần Duệ lúc này mới biết tên của cường giả thần bí kia - Satan? Dường như đã từng nghe qua trên địa cầu, giống như Lucifer, Demon… những từ này đồng dạng, chẳng qua nơi này là một vị diện khác, không liên quan đến thế giới cũ. Cho nên Hắc Mộc nhai trên kia cũng không có Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành hoặc là kẻ liên quan khác, nếu có thì chỉ có mỗi vị hắc long tiểu thư này cùng ốc nguyên chi nhưỡng mà thôi.
Lúc này, thân thể Hắc long phát sinh biến hóa, biến thành một nữ tử tóc đen, tướng mạo thanh xuân động lòng người, một thân áo đen, vóc người thon dài, nhất là cặp chân, có thể nói là hoàn mỹ. Điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là bộ ngực, có chút bằng phẳng, ặc… Đúng vậy, Trần Duệ đã thấy qua phỉ thúy long, tiên nữ long, so sánh với hai người này, chỉ có thể dùng ba chữ sân bay phẳng để hình dung.
Trần Duệ nhân cơ hội nói: “Vâng, nếu như không phải Satan đại nhân chỉ dẫn, ta làm sao biết Hắc Mộc nhai có…”
“Ốc nguyên chi nhưỡng đợi lát sau hẵng nói!” Hắc long tiểu thư không chút khách khí cắt đứt lời Trần Duệ, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, điên cuồng kêu lên như kẻ bị tâm thần: “Tiền! Trước đem tiền giao ra! Nếu không cho dù là phản kháng mệnh lệnh của Satan đại nhân, ta cũng liều mạng với ngươi!”
Nhất thời, khí thế trên người Hắc long tiểu thư càng thêm cường đại, một cỗ long uy ngập trời áp bách mà đến, may là Trần Duệ cùng Pagliuca ký kết bình đẳng khế ước, lại gặp nhiều tao ngộ, nên cỗ long uy này tuy khủng bố nhưng lại không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn. Chỉ có điều, ánh mắt khát khao kia làm hắn đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
“Mụ mụ ta đã nói, quấy rầy giấc ngủ trưa của người khác là hành vi ghê tởm nhất, phải giao ra năm mươi… Không! Một trăm hắc tinh tệ!”
“Nhiều” như vậy ư? Ngươi xác định phía sau không có chữ “vạn” ư?
Trần Duệ thiếu chút bị nước miếng sặc chết, làm ra thanh thế lớn như vậy, đòi chém đòi giết, thậm chí không tiếc đối đầu cùng cường giả bán thần cấp, chỉ vì một trăm hắc tinh tệ?