Khác với “tuần trăng mật” trong tưởng tượng của Alice, chặng đường này khá vội vàng, đặc biệt là phi hành tốc độ cao làm nói chuyện cũng khó khăn. Chẳng qua có thể ra ngoài cũng Trần Duệ đã là rất thỏa mãn đối với tiểu la lỵ luôn hâm mộ Athena các nàng rồi.
Tốc độ của con song túc phi long ma vương cấp này rất nhanh, giữa trưa xuất phát, xế chiều đã đến Âm Vũ tùng lâm. Âm Vũ tùng lâm hiện tại đã trở thành nơi đóng quân bí mật của quân đoàn song túc phi long.
Trên thực tế, cả bộ lạc song túc phi long đều do Trần Duệ mang theo từ U Dạ thấp địa, mà lại có giao tình về tính mệnh, trong mắt phi long vương Cái Luân cầm đầu chúng song túc phi long thì Trần Duệ mới là người duy nhất đáng tín nhiệm. Đặc biệt là hiện tại thực lực của vị bằng hữu kia đã đạt đến trình độ làm họ phải ngẩng đầu mà nhìn, nói một câu không khoác lác, chỉ cần Trần Duệ nói một câu, cho dù là phải quay đầu công kích trí mạng với phi long kỵ sĩ sớm chiều ở chung họ cũng chẳng do dự.
Alice trước kia cực kỳ hứng thú với song túc phi long, nhưng trải qua mấy lần phi hành, cảm giác mới lạ dần mất đi, lần này không ngờ không nguyện ý vào căn cứ nghỉ ngơi mà lại muốn cắm trại trong rừng.
Trần Duệ chỉ đành đáp ứng, sau khi ăn chút cơm dã ngoại, lấy ra trướng bồng ma pháp kia, chọn một sườn núi làm địa điểm cắm trại.
“Oa! Cái trướng bồng này quá thần kỳ! Bên trong lớn thế này, cái gì cũng có!”
“Còn có thể nhìn ra bên ngoài rất rõ ràng, giống như là trong suốt vậy, bên ngoài… ế, không nhìn được bên trong hả?”
“Trên mặt đất này thật thoải mái a.”
Trần Duệ kinh ngạc nhìn vào tiểu la lỵ đang ôm lấy cái gối đang lăn qua lăn lại như bánh xe trên sàn: “Alice, nàng làm cái gì vậy?”
“Người ta đang luyện tập mà.” Tiểu la lỵ lại lăn một vòng, về trên tấm nệm mềm mại.
“Luyện tập?”
Trần Duệ nhìn Alice ôm lấy cái gối lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết vì vận động hay là thẹn thùng: “Chuyện này… thì là lăn giường đó mà.”
DG: Lăn giường là một tục lệ lúc động phòng, cứ hiểu là làm ấm giường là được.
Lăn giường? Trên đầu Trần Duệ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn phát hiện ra mình vốn không theo kịp tư duy thiên mã hành không của tiểu la lỵ: “Đừng đùa, bây giờ nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài gác đêm cho nàng.”
Tiểu la lỵ trợn tròn xoe cả mắt: “Chàng không ngủ ở đây à?”
Ngủ ở đây? Lăn giường với nàng à?
Nếu bị Athena hoặc là Mejia biết, chỉ sợ sau này năng lực tự lăn giường cũng bị phế luôn…
Quan trọng nhất chính là, tình cảm của hắn với tiểu la lỵ chỉ như với em gái, phương diện kia thực sự không có tà niệm gì.
Trần Duệ lập tức lắc lắc đầu: “Đương nhiên, nơi này là rừng rậm, có ma thú sinh sống, nhất định phải có người gác đêm. Tốt rồi, trời không còn sớm, nàng ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta xuất phát, tranh thủ trưa ngày kia đến Tây Lang sơn.”
Trần Duệ không cho Alice nhiều cơ hội, hắn nói xong là liền đứng dậy rời khỏi trướng bồng ma pháp, chọn một tảng đá lớn, trải một tấm thảm lên đất rồi dựa vào tảng đá mà ngủ.
Tiểu la lỵ dẩu môi dài ra, trừng đôi mắt to tròn cực kỳ bất mãn nhìn tên gia hỏa không hiểu tình thú bên ngoài trướng bồng kia, nếu như hắn thật sự là đầu gỗ như thế thì Athena và Cơ Á sao lại thích hắn? Mà tỷ tỷ cũng giống như thế…
(Bởi vì độ lớn của bộ ngực người ta, hay là vì hắn cơ bản không thích người ta?)
Tiểu la lỵ cực kỳ buồn bực ôm lấy cái gối và lăn qua lăn lại, đây không gọi là lăn giường nữa mà gọi là lăn lộn khó ngủ.
Trần Duệ nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong ánh trăng dìu dịu, lực cảm nhận trải dài ra bốn phía, gió thổi cỏ lay trong vòng trăm thước đều không qua được mắt hắn.
Còn nhớ lúc trước đi Tây Lang sơn với Athena, cũng cắm trại ở chỗ này, khi đó đụng phải thú triều và ác ma quả, còn đụng phải quỷ long do Đâu Đâu giả trang. Khi đó, hình như là lần đầu tiên hắn chính thức nắm tay Athena, sau đó đi Tây Lang sơn, còn phát sinh thêm một loạt sự kiện suốt đời không quên được, thu hoạch lớn nhất là tìm được nữ nhân mình yêu nhất.
Trong lúc hồi tưởng, đột nhiên hắn cảm nhận được có âm thanh chuyển động sột soạt, không ngờ truyền đến từ chỗ trướng bồng. Trướng bồng ma pháp vốn cách âm, nhưng mà có bóng người đang len lén chạy ra khỏi trướng bống.
Cho dù đang nhắm mắt, cho dù không dùng phân tích chi nhãn, Trần Duệ cũng có thể biết kẻ đang rón rén lại gần này là ai.
Tròng mắt của hắn khẽ ti hí, nhìn ngay thấy một thân ảnh nhỏ gầy đang chầm chậm tới gần dưới ánh trăng, hình như trong tay còn cầm một cây gậy - không thể nào!
Loại gậy gộc này chẳng lạ với Trần Duệ, hình như lúc trước ở Lam Ba hồ đã từng…
Lại dùng một chiêu này?
Mồ hôi lạnh của người nào đó lập tức ứa ra.
Tiểu la lỵ cầm thứ kia hẳn là trò ám côn đánh cho mê muội của lão Gauss, cẩn thận tiến tới gần hướng tảng đá mà Trần Duệ đang “ngủ”, Trần Duệ có thể cảm nhận rõ nét được tiếng hít thở khẩn trương này.
Tiểu la lỵ tới trước người Trần Duệ, hình như lại do dự, cuối cùng lại chầm chậm giơ gậy lên. Trần Duệ đột nhiên trở người một cái, tiểu la lỵ như chim sợ cành cong, chạy về phía cửa trướng bồng bằng tốc độ không tưởng tượng được, tót một cái đã chui vào.
Trần Duệ ngầm lắc đầu, không muốn làm cho tiểu la lỵ thấy khó xử nên lại tiếp tục giả vờ ngủ. Nhưng mà có thể tại trướng bồng nhìn được ra ngoài, hoặc có lẽ là do mục tiêu không “tỉnh”. Sau một lúc, một cái đầu nhỏ lại chui ra khỏi trướng bồng, cẩn thận quan sát một trận rồi lại chầm chậm bò ra.
Lại nữa à? Mồ hôi trên người Trần Duệ đã vã ra như thác.
Tuy nói hắn hoàn toàn có thể giả bộ ngất như lần trước, sau đó chịu đựng tiểu la lỵ "phi lễ". Nhưng chẳng may lại dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn, để tiếp thế này thật không ổn.
Đúng lúc ám côn giơ cao lên một lần nữa, Trần Duệ lại hắt hơi một cái, lần này thì “tỉnh” thật, kinh ngạc nhìn tiểu la lỵ đang giấu hai tay đằng sau lưng: “Alice, sao nàng còn chưa ngủ?”
“Chuyện này…” Alice không ngờ thời khắc then chốt nhất thì Trần Duệ lại “bừng tỉnh” chỉ vì một cái hắt hơi đáng ghét, ám côn của mình tý nữa thì lộ, nhất thời ấp a ấp úng luống cuống vô cùng.
Tiểu la lỵ đã len lén thu cái gậy sau lưng vào vòng tay không gian, linh cơ vừa động nói: “Ta… không ngủ được, muốn gác đêm với chàng!”
Trần Duệ ngáp một cái: “Làm gì có chuyện hai người gác đêm, mau đi ngủ đi.”
“Người ta thật sự không ngủ được.” Alice dứt khoát đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Xem ra tiểu la lỵ thật sự định ở đây, chơi ám không được thì chơi quang minh chính đại.
Trần Duệ đành chịu hỏi: “Như vậy đi, tiểu công chúa điện hạ của ta, phải làm gì thì nàng mới có thể ngủ đây?”
Xưng hô này làm cho cặp mắt của tiểu la lỵ sáng rực lên: “Ừ…, thế này nhé, còn nhớ lúc bé mỗi lần đi ngủ tỷ tỷ đều kể chuyện xưa cho ta nghe, nghe nói hồi bé mẹ cũng từng kể cho tỷ ấy như vậy. Chỉ đáng tiếc mẹ qua đời sớm, ta không nhớ rõ hình dáng của bà… mà lại về sau, tỷ tỷ… cũng không kể chuyện xưa cho ta nữa.”
Cái “về sau” này hẳn là sau khi Mejia bị phụ thân là thái tử Green bắt phải nối nghiệp xưng lãnh chủ, Trần Duệ nhìn vào thần sắc hơi u ám của tiểu la lỵ, thở dài một hơi: “Tỷ tỷ của nàng, kỳ thực không thoải mái gì.”
“Ta biết…” Alice gật đầu, len lén liếc Trần Duệ một cái: “Chàng thích Athena nhiều hơn, hay là Cơ Á nhiều hơn? Hoặc là… tỷ tỷ có phải cũng như thế không?
“Hả…” Trần Duệ biết tiểu la lỵ cũng đoán được một ít quan hệ giữa hắn và Mejia, nói về vấn đề này nhất định có thể làm tăng mâu thuẫn nên chỉ đành giả lả nói: “Cũng tốt thế cả… nàng bây giờ còn nhỏ, sau này sẽ hiểu rõ.”
“Không nhỏ, sắp mười lăm tuổi rồi!” Tiểu la lỵ không phục nói một câu, đột nhiên nghĩh đến hình như hắn đã nói qua thích mấy cô gái trưởng thành một chút: "Chuyện kia, người ta cuối cùng cũng sẽ lớn, ước định của chúng ta còn hai năm hai tháng tám ngày nữa sẽ đến."
Trần Duệ hơi xấu hổ, hóa ra con bé này vẫn luôn luôn nhớ kỹ thời gian.
Tiểu la lỵ mân mê góc váy, dốc hết dũng khí hỏi: “Chuyện kia… chàng vẫn chưa trả lời, loại hình ưa thích nhất là gì? Ta có thể học được…”
“Ngốc, hai năm còn dài mà, bây giờ nghĩ nhiều làm gì?” Trần Duệ nhìn biểu tình bất mãn của tiểu la lỵ, hơi cười nói: "Hơn nữa, trong lòng ta, Alice là Alice, là độc nhất vô nhị, không cần học người khác. Alice mà ta thích là chính bản thân nàng đó."
“Làm chính mình là được rồi sao?” Tiểu la lỵ còn tưởng nghe lầm, ngẩn ngơ hỏi một câu.
Trần Duệ gật gật đầu: “Sau này cứ thoải mái, sống vui vẻ làm chính mình là được, không cần bắt chước bất cứ ai cả.”
“Thật sao?” Tròng mắt của tiểu la lỵ sáng như sao, chậm chậm đứng dậy, đột nhiên nhớ đến một vấn đề then chốt, đỏ mặt hỏi lại một câu: “Cho dù ngực của người ta không lớn bằng mấy nàng Athena… chàng vẫn thích?”
Vòng một… hình như chẳng quan hệ mấy với ưa thích hay không cả, chẳng qua, từ Athena đến Cơ Á, cả Lola sau đó là Mejia nữa, vòng một đều thuộc về dạng khá là “vĩ đại”… xem ra, trong lòng tiểu la lỵ thì danh hiệu khống kia chắc chắn không phải không có nguyên nhân.
Trần Duệ lại toát mồ hôi một trận, trên mặt thì vẫn đường đường chính chính gật đầu: “Ừ, chẳng qua phải đợi hai năm…”
Chưa chờ Trần Duệ nói xong, tiểu la lỵ đã nhảy tót lên người hắn, “chụt” một tiếng, cố sức hôn lên mặt hắn một cái. Hôn xong lần này, tiểu la lỵ lại nhảy xuống bằng thân thủ nhanh nhẹn không hề tương xứng với thực lực ác ma trung giai, thần tình rạng rỡ nói: “Tốt rồi, bây giờ chàng đã trúng ấn ký ma pháp của bản công chúa! Nếu sau này còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì bản phu nhân sẽ cắt cái thứ láo lếu của chàng! Ạch… đúng rồi, ca ca, cái “thứ láo lếu” kia rốt cuộc là cái gì?”
Trần Duệ xem thường một cái: câu kia rõ ràng là bắt chước y hệt lời thoại của cuốn sách bất lương nào đó, lại còn đòi danh thừ giải thích nữa!
“Tốt rồi, đừng nháo nữa, sáng mai chúng ta còn phải lên đường, như vậy đi, nàng đắp cái chăn này, ta lại kể một chuyện xưa cho nàng, nhất định phải ngủ cho thật ngon.”
“Vâng.” Tiểu la lỵ rất ngoan ngoãn dựa vào hắn ngồi xuống: “Phải kể thật hay đó nha.”
“Nhìn thấy những ngôi sao trên trời không? Trong những ngôi sao đó có rất nhiều chuyện xưa…” Trần Duệ bắt đầu miêu tả một ít vì sao, mặc dù sao trời của ma giới khác hẳn với trên địa cầu, nhưng mà Alice lại nghe vô cùng hứng thú, phảng phất như những ngôi sao này tồn tại thật vậy.
Lúc bắt đầu, tiểu la lỵ còn hứng thú hỏi, về sau thì âm thanh càng lúc càng nhỏ, hô hấp cũng trở nên dài mà đều, toàn bộ thân thể chầm chậm nằm gọn lên đùi Trần Duệ.
Lông mi thật dài rủ xuống, che đậy tròng mắt trong sáng, thiếu nữ lộ ra khuôn mặt cười an bình trong lúc ngủ mơ, dưới ánh trăng lộ ra vẻ tĩnh lặng đặc biệt.
Nhẹ nhàng vỗ lấy mái tóc màu vàng kim kia, Trần Duệ cũng chầm chậm nhắm mắt lại.