Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng ban mai ôn nhu thông qua cửa sổ tiến vào trong phòng, đôi mắt mông lung của Trần Duệ chậm rãi mở ra .
Hiện ra đầu tiên trong mắt chính là thân thể ấm áp mềm mại của tiểu phượng hoàng. Thông thường chim chóc đều ngủ đứng, đầu rúc trong cánh nhưng Đóa Đóa tiểu thư lại chơi kiểu ngủ nằm, đã thế còn muốn dán sát mặt papa, tướng ngủ phi thường khả ái
Trần Duệ nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của Đóa Đóa, tiếp đó ngồi dậy quan sát bốn phía. Trước mắt là một căn phòng có phong cách kỳ lạ, cho người ta cảm giác là một tiểu hoa viên mà không phải phòng cho khách.
Căn phòng nhìn như tự nhiên tùy tiện, song mỗi cái góc, mỗi nhánh hoa cỏ, mỗi kiện trang sức đều được bố trí một cách tỉ mỉ tinh tế, cả căn phòng là một tác phẩm nghệ thuật trong vụng có xảo diệu. Cũng chỉ tinh linh mới có nhã hứng và tâm tình bậc này. Tinh linh là những nghệ thuật gia trời sinh, họ đòi hỏi sự hoàn mỹ đôi khi tới độ gần như hà khắc. Hưởng thụ cuộc sống và cảm thụ tự nhiên là hai từ khoá chủ đạo trong thọ mệnh kéo dài đằng đẵng của họ. Cũng như tinh linh không hiểu nổi do đâu nhân loại luôn bận bịu gấp gáp, đồng dạng, nhân loại cũng vô pháp lý giải vì sao tinh linh lại có thể "lãng phí" thời gian vào những việc vớ vẩn không đâu, thí dụ như hao phí một tháng để tạo hình hoa văn cho một cánh cửa sổ, hay cả ngày bên dòng suối nhỏ lắng nghe tiếng nước chảy róc rách ...
Trần Duệ đẩy cửa sổ ra, cảm giác một cổ khí tức tự nhiên thanh mát ập vào mặt, cảm giác thập phần thoải mái. Thành thị hắn thấy qua đâu đâu cũng là cao ốc trùng trùng, rường cột trạm trổ, thậm chí là toàn sắt thép, ngẫu nhiên có chút xanh hoá nhưng là do trồng nhân tạo, còn loại thành thị lấy tự nhiên làm chủ thể thế này hắn vẫn là lần đầu tiên được trông thấy.
Dưới bầu trời màu lam nhạt là một dãy phòng ốc hoàn mỹ tinh xảo, không ít trong đó là những ngôi nhà trên cây được tạo hình đặc dị, cùng thanh sơn lục thủy tạo thành một thể thống nhất. Trong gió mát thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót thanh thúy cùng tiếng nhạc du dương, xa xa có thể thấy dòng thác ào ào từ trên cao đổ xuống với những bọt nước trắng xóa, những dải mây mờ nhàn nhạt quanh quẩn không tan giữa thành thị khiến người phảng phất như đang ở chốn nhân gian tiên cảnh, đây chính là Ngân Nguyệt tiên đô của tinh linh tộc.
Trong lúc Trần Duệ còn đang mải mê tán thưởng, tiểu phượng hoàng cũng đã bắt đầu tỉnh dậy.
Mỗi sáng sớm Đóa Đóa thức dậy, chuyện đầu tiên phải làm là tìm papa, thấy Trần Duệ đang đứng bên cửa sổ lập tức phịch phịch cánh bay tới, an toạ trên bờ vai của hắn.
"Papa! Bữa sáng! Bữa sáng!"
Trần Duệ vừa định xuất ra một khối Hỏa Hệ tinh thạch, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh hỉ nói: "Đóa Đóa. Ngươi biết bay rồi?"
Vừa rồi tiểu phượng hoàng là trực tiếp vỗ cánh bay lên, tỏ ra rất vững vàng, so với trước đây xiêu xiêu vẹo vẹo thì mạnh hơn nhiều, đôi cánh nhỏ tựa hồ lại dài thêm ra một ít.
"Oa, papa, Đóa Đóa biết bay ~!" Tiểu phượng hoàng vỗ cánh chuyển một vòng bay xung quanh Trần Duệ, sau cùng trở lại bờ vai ~ thân mật cọ cọ lên mặt của hắn.
Giờ khắc này trong lòng Trần Duệ sinh ra một cỗ cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, giống như người cha người mẹ thấy con cái mình lớn lên từng chút rồi từng bước học thành bản lĩnh vậy. Đối với một kẻ hai kiếp chưa tứng làm cha như hắn mà nói, loại cảm giác này là một thể nghiệm kỳ diệu không tưởng tượng nổi. Bất tri bất giác, tiểu phượng hoàng trong lòng Trần Duệ đã chiếm giữ một vị trí phi thường trọng yếu, như thực sự là nữ nhi của hắn vậy.
Hắn bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn mang Đóa Đóa về Ma giới, cùng bọn Athena xây dựng một đại gia đình hoàn mỹ. Tin rằng các nàng cũng sẽ ưa thích đứa con gái khả ái này.
Chỉ có điều không cách nào mang theo người, cũng có thể nói tầng cấp sinh mệnh mà skill này có khả năng chịu tải là limited. Nếu như tiểu phượng hoàng còn đang trong trứng, như vậy loại hình thái này có thể trực tiếp xuyên việt , đáng tiếc, hiện tại đã không khả năng trở về trong trứng. Đóa Đóa tiểu thư trảm thảo trừ căn đã nuốt sạch vỏ trứng rồi.
Nghe Samuel nói qua, tinh linh tộc đại sư có thể trực tiếp truyền tống người đến Ma giới, nhưng phương pháp này thập phần nguy hiểm, có tỷ lệ rơi vào dị không gian hoặc không gian loạn lưu tương đối cao, vĩnh viễn không thể trở lại. Trong tính toán của Trần Duệ, đây là lựa chọn cuối cùng tại dưới tình huống không thể gom đủ tín ngưỡng kết tinh. Hiện tại một trăm vạn tín ngưỡng kết tinh chuyển hóa hoàn thành chỉ là vấn đề thời gian, không cần phải mạo hiểm như vậy. Tự nhiên, hắn cũng không nghĩ tới để cho tiểu phượng hoàng phải mạo hiểm. Huống chi tiểu phượng hoàng cũng không có skill như , cho dù có thể an toàn đến ma giới, cũng không biết sẽ bị truyền tống đến địa phương nào.
Thời điểm Trần Duệ đương đau đầu suy nghĩ, thanh âm chi chi tra tra của Đóa Đóa lại vang lên: "Đóa Đóa không muốn bay như vậy, Đóa Đóa vẫn thích như này hơn!"
Sau đó Đóa Đóa tiểu thư "phóng" đi hệt như một chiếc lò xo, thấy vậy dưỡng phụ vô lương mồ hôi đầm đìa, cuối cùng sinh ra cảm giác thất bại do dạy hư học sinh.
"Đóa Đóa, cái kia, ạch... Huấn luyện có thể kết thúc, hiện tại chúng ta phải phi hành thật sự. Con xem papa cũng bay nè, con và papa cùng bay có được không ?." Trần Duệ khống chế lực lượng từ từ lơ lửng trên không.
"Không đúng, cánh của papa không nhúc nhích!"
Trần Duệ mặt mày xám xịt ỉu xìu gục xuống, do dự chốc lát, cuối cùng huy động hai tay, bắt đầu công tác dạy môn ~ dùng "Cánh" phi hành. Dưới hành động miệng nói thân làm của baba, Đóa Đóa bắt đầu vỗ cánh bay theo rồi hưng phấn kêu lớn, liền cả bữa sáng cũng quên bẵng mất.
Không gian trong phòng thực không phải quá lớn, cũng may Trần Duệ khống chế lực lượng khá là tinh vi, không có đụng vào đồ đạc gì. Nhưng đúng lúc này cửa bỗng nhiên mở ra: "Richard! Ta tới thăm ngươi và chim nhỏ đây!"
Một giây sau.
Michelle cùng Blanchett trợn mắt hốc mồn nhìn trên không trung, nơi Trần Duệ đương bảo trì tư thế "Ưu mỹ" nào đó.
Michelle: "..."
Blanchett: "..."
Trần Duệ: "..."
Đóa Đóa: "Papa nhanh bay, cánh của người không động đậy kìa ~!"
Tiếp một giây sau.
Michelle hưng phấn nhảy lên: "Richard, ta cũng muốn bay cùng ngươi và trym của ngươi!"
Blanchett: "..."
Trần Duệ: "..."
Đóa Đóa: "Papa! Người sao rớt xuống đất rồi!"
Mấy chục giây sau.
Trần Duệ mang theo Đóa Đóa tiểu thư cùng Michelle, Blanchett đi ra khỏi phòng, tuy người nào đó da mặt xưa nay không tệ nhưng vừa rồi cũng thiếu chút muốn tìm một cái lỗ chui vào. Kết giới cách âm trong phòng của tinh linh nhất tộc tương đối ưu tú, hơn nữa cha con hai người lại phi hành rất đầu nhập vậy nên không có kịp phản ứng.
"Richard, ta mời ngươi ăn bánh “Đậu ướp lá mạ” ngươi cho ta vuốt ve Đóa Đóa có được không??" Michelle nhìn tiểu phượng hoàng trên đầu Trần Duệ.
Blanchett nhắc nhở một câu: "Nữ hoàng bệ hạ không phải đã phân phó sao, đợi đặc sứ dùng xong bữa sáng muội nên lập tức dẫn hắn trở về hoàng cung, đừng để bệ hạ đợi quá lâu."
"Ta biết, ta chỉ là muốn vuốt vuốt chim..." Michelle còn chưa nói xong, liền bị Blanchett bịt miệng lại.
Trần Duệ mỉm cười, không tiếp tục dây dưa cùng Michelle, trực tiếp hướng phòng ăn trên lầu hai đi tới.
Trong nhà ăn còn có một vài khách nhân, khiến Trần Duệ có chút ngoài ý muốn chính là, không ngờ tất cả đều là nhân loại.
Đám nhân loại này có hơn mười người, trong đó không thiếu trai xinh gái đẹp nhưng ánh mắt Trần Duệ trước tiên liếc tới vị thiếu nữ ở trung tâm. Dung mạo và khí chất của thiếu nữ này cực kỳ xuất sắc, dù cho không phải Trần Duệ, đổi một người hoặc giả mấy trăm người vẫn sẽ chuyển ánh mắt đến nàng trước tiên. Có một ít người, dù đứng trong biển người mênh mông cũng sẽ bị liếc nhìn tới, nàng chính là kiểu người như vậy
Luận dung mạo, thiếu nữ đã đạt đến cấp bậc Catherine và Lola, cho dù là Mejia hay Isabela cũng muốn phải thua kém một bậc. Ngũ quan và dáng người gần như hoàn mỹ, mái tóc dài gợn sóng màu tử lam, đôi mắt trong suốt lấp lánh như gương sáng. Toàn thân tản ra một loại khí chất tĩnh mịch và tao nhã, xác thực muốn tìm tỳ vết trên người nàng, vậy có chăng chính là hai đầu lông mày hiềm chút cương nghị, thiếu đi mấy phần nhu hòa.
Trần Duệ mơ hồ sinh ra cảm giác quen thuộc nhàn nhạt trong lòng, hẳn là trong mảnh vỡ ký ức của bổn nguyên Arthur. Bất quá cũng không gây rung động như khi nhìn thấy đôi mắt màu hải lam kia tại Long Hoàng đế quốc, mà là một loại ý vị đặc thù nói không nên lời khác.
Nữ tử này tuy dung mạo tuyệt thế nhưng trong ánh mắt Trần Duệ càng nhiều là ý tứ thưởng thức. Nam nhân mà, thích ngắm mỹ nữ là rất bình thường, cũng giống như nữ nhân thích xem tụi SuJu dở hơi vậy, còn ý nghĩ khác ư, hắn thật đúng là không có.
Pagliuca đại gia là một thí dụ điển hình, trên đường đi ngó đông ngó tây, thấy mỹ nữ tất lại ngoái đầu, sau cùng còn không phải ngoan ngoãn mua đồ ăn khuya về hiếu kính Phỉ Thúy long tiểu thư.
Khoa học nghiên cứu cho thấy, Thủy Tinh cung nhân số càng nhiều, "tay heo nam" (4) càng có nguy cơ bị sài đao (5) phân mảnh. Răng và lưỡi còn khó tránh khỏi va chạm thế nên chuyện hậu cung một nhà hài hòa, hết thảy nữ nhân đều khăng khăng một mực si luyến "tay heo" cũng chỉ trong thần thoại mới có khả năng xuất hiện.
(4) chịu, nv nam chính trong truyện YY thì phải.
(5) loại dao chuyên bổ củi, chặt gà .
--
Đám người này khẳng định là những học sinh Tinh Quang học viện đến Phỉ Thúy Lâm Hải tham gia rèn luyện gì đó mà vị đội trưởng phòng vệ cửa thành Nana nhắc tới tối hôm qua. Trong đó hẳn có quý tộc Lam Diệu đế quốc, Lam Diệu đế quốc cùng tinh linh nhất tộc có minh ước vậy nên những người này mới có thể được nhận lễ ngộ đặc thù của tinh linh nhất tộc.
Khi những người này thấy Trần Duệ cũng đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tại Lục Ý Chi Ốc của tinh linh tộc - một nơi tương đương với tân quán hoàng gia {của nhân loại} còn có nhân loại khác cư ngụ.
"Ê tiểu tử, quản ánh mắt của mình cho tốt, bằng không bổn đại gia không ngại giúp ngươi khoét ra đâu." Một thanh âm không hài hòa vang lên.
Nói chuyện là một tên nam tử gầy gộc quần áo hoa quý, vừa nhìn là biết loại nhị thế tổ ưa thích chơi trội để biểu hiện mình, Trần Duệ cũng lười so đo cùng loại tiểu nhân vật này, chẳng thèm nhìn tên kia lấy một liếc trực tiếp hướng một cái bàn trống đi tới.
Nam tử ỷ mình thân phận cao quý, nguyên bản đương nghĩ mượn cơ hội này lấy lòng thiếu nữ, không nghĩ đến cái tên gia hỏa trên đầu đội một con chim kia không ngờ hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, cảm giác tại trước mặt chúng nhân đặc biệt là mỹ nữ rụng hết cả mặt mũi. Một cái dựng người một cái thật đẹp, hắn đã xuất hiện trước bàn Trần Duệ: "Khốn khiếp, ngươi có nghe thấy lời ta nói hay không! Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta biết, ngươi là người nổi tiếng!" Vẻ mặt Trần Duệ thành thật biểu cảm. "Loại nhân vật như ngươi trong tiểu thuyết YY nào cũng thấy xuất hiện, đáng tiếc toàn bộ đều là vật hi sinh của "tay heo nam", bị giẫm mặt không chút lưu tình, vậy nên tốt hơn hết ngoan ngoãn trở về bên bàn của ngươi đi, như vậy không biết chừng còn có thể khiến một vài mỹ nữ nhìn ngươi với con mắt khác."
Nam tử không hiểu ý tứ của Trần Duệ nhưng cũng nghe ra ý trào phúng trong đó nên không khỏi đại nộ, đang muốn phát tác thì tại cửa chính bỗng truyền tới một thanh âm: "Richard, chờ ta một chút!"
Sau đó liền thấy một vị tinh linh thiếu nữ cầm một khay bánh ngọt, tưng tưng bừng bừng đi tới trước mặt Trần Duệ.
Nhị thế nam tử nhận ra vị thiếu nữ này chính là tiểu công chúa Michelle của tinh linh nhất tộc, không khỏi lắp bắp kinh hãi, lại thấy Michelle vẻ mặt lấy lòng nói: "Đây là bánh “Đậu ướp lá Mạ” ta tự mình làm, ngươi nếm thử xem."
Trần Duệ cầm một khối đưa lên miệng, bánh “Đậu ướp lá Mạ” này ăn vào cảm giác nhuyễn mịn, vị đạo thanh mát, vào miệng liền tan, không khỏi khen ngợi: "Không tệ."
"Richard, ngươi xem, ta đối với ngươi tốt như vậy, cho ta sờ chim một chút xíu nha."
Chúng nhân thiếu chút lâm vào hóa đá, đường đường tinh linh tiểu công chúa, không ngờ...
Trần Duệ ra hiệu Đóa Đóa, tiểu phượng hoàng liền xà xuống lòng bàn tay của hắn, nhìn nhìn bánh “Đậu ướp lá Mạ” rồi lộ ra vẻ khinh thường, trở lên đỉnh đầu, bắt đầu tiếp tục hưởng dụng linh quả. Trần Duệ nhìn Michelle nhún nhún vai, đem bánh “Đậu ướp lá Mạ” đưa vào trong miệng mình.
Michelle lộ ra vẻ thất vọng, bỗng nhiên nhãn châu xoay động: "Mẫu hậu hiện đang ở hoàng cung chờ ngươi, đợi sau khi hội ngộ kết thúc, ta dẫn ngươi tới gặp lão sư Feinuoya thế nào ??"
Tất cả mọi người nghe thấy tinh linh nữ hoàng muốn triệu kiến tên nam tử nhân loại tướng mạo phổ thông này, hơn nữa người này tựa hồ còn có quan hệ với Feinuoya - vị chế khí tông sư không gặp ngoại khách bao giờ trong truyền thuyết, không khỏi càng thêm giật mình. Thiếu nữ chú ý đến Michelle sử dụng đích thị là 2 chữ "Hội ngộ", đầu mi thon dài khẽ nhướng lại, đi qua liếc nhìn nhị thế nam tử, nam tử kia không dám nhìn thẳng tức thì cúi đầu.
"Ta là Lanbis trợ lý giáo sư Tinh Quang học viện, vừa rồi học viên Mellodan của ta thật thất lễ, ta thay hắn nói lời xin lỗi với các hạ, mong các hạ rộng lòng lượng thứ cho."