"Cuộc gặp" ở đại điện đã kết thúc mỹ mãn. Sau khi mọi người giải tán, Trần Duệ bị Rex đại đế giữ lại.
"Con làm ta kinh ngạc đấy, con trai ta, con là chế khí tông sư à? Vì sao không nói sớm cho ta biết?"
"Bởi vì bệ hạ không hỏi."
Ánh mắt Rex lóe lên: "Như vậy hiện tại ta chính thức hỏi con, bảy năm này, con đã trải qua những chuyện gì?"
"Nói chính xác thì con đã lấy được... một ít năng lực sinh tồn." Trần
Duệ có vẻ rất bình tĩnh. "Arthur năm đó đã chết rồi, chết vì một đao ở
sau lưng. Người đâm đao đó, con không nhớ rõ, có lẽ là một kẻ thù đáng
sợ, cũng có lẽ là một người thân đáng sợ hơn. Giáo huấn như thế, có một
lần là đủ. Con của hiện giờ, ít nhất sẽ không bị người ta bán rồi còn
cảm kích đếm tiền hộ."
Rex tinh tế ngẫm nghĩ ý của câu nói kia, trầm tư không nói.
"Nếu bệ hạ không còn chuyện khác, ta xin cáo lui trước." Trần Duệ cung kính khom người.
"Đêm nay, con có thể tới Tử Uyển cung, có người đang đợi con ở nơi này." Rex bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
"Tử Uyển cung?" Địa danh quen tai này khiến ký ức sâu trong lòng Trần
Duệ rung động. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên một đôi mắt màu lam
thâm thúy như biển khơi.
"Đêm nay?"
"Chính là đêm nay!" Rex lạnh nhạt nói: "Con chắc là hiểu được, nàng là
phi tử của Kapiel. Mặc dù người thúc thúc đoản mệnh của con chết đã lâu
nhưng dù sao cũng là thúc thúc của con, con hiểu chứ?"
Trần Duệ xoa nhẹ huyệt Thái Dương: "Con dường như nhớ ra một vài thứ,
năm đó nàng là quý nữ Lam Diệu đế quốc, lão sư Tinh Quang học viện, cuối cùng trở thành vật hy sinh cho cưới hỏi giữa hai quốc gia, cũng là do
một tay bệ hạ giật dây."
"Đúng thế!"
"Vì lợi ích đế quốc?"
"Vì lợi ích đế quốc!" Giọng điệu của Rex chắc như đinh đóng cột.
"Cho nên, ngay lúc đó 'Arthur' cầu khẩn ba ngày ba đêm cũng bị bệ hạ cự
tuyệt? Thật đúng là một tên ngốc!" Trần Duệ sửa sang lại một chút trí
nhớ trong đầu, nhún vai nói.
Rex cau mày: "Dùng sức phán đoán hiện tại của con, chắc hẳn hiểu được,
thân phận nữ nhân kia căn bản không hợp với con, công chúa Bisi mới thật là lương phối."
Trần Duệ từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nói: "Cũng như thế, lấy sức
phán đoán hiện tại của ta, nhiều thứ lúc trước không hiểu nay đã hiểu rõ hơn... bệ hạ quyết đoán ngay lúc đó, không phải vì 'Arthur' mà Kapiel
mới chính là trọng điểm chân chính. Thật đáng buồn cho thúc thúc, thật
đáng buồn cho nữ nhân kia, còn cả thật đáng buồn cho... 'Arthur', tất cả chẳng qua là vật hy sinh mà thôi."
Loại bình tĩnh này khiến cho người ta cảm thấy kẻ nói là người ngoài
cuộc đứng nhìn vào tất cả mọi chuyện. Rex cảm thấy hết sức chói tai:
"Ngươi, đang chất vấn ta sao?"
"Không! Ta chỉ cảm khái chút thôi. Sau khi 'Arthur' trở về, Tử Uyển cung luôn bị Cấm Vệ quân của bệ hạ phong bế. Hiện tại, khi ta biểu hiện ra
chút giá trị, bệ hạ lại cải biến ý nghĩ ban đầu, thả cái lợi thế kia
ra... Dù rằng, nàng mang danh phận là nữ nhân của thúc thúc, dù rằng...
chỉ có một đêm!"
"Ta là cái gì? Nàng là cái gì?" Trần Duệ cười cười, ánh mắt nhìn vào Rex có chút lạnh lẽo: "Bệ hạ của ta, ta rất muốn biết, trong mắt người,
ngoại trừ bản thân mình ra, liệu có phải bất cứ thứ gì cũng có thể trở
thành lợi thế?"
"Không!" Thanh âm của Rex cũng lạnh xuống: "Ngay cả chính bản thân ta!"
Trần Duệ cảm thấy bất ngờ, im lặng một lúc lâu sau mới nói: "Nếu vậy,
nếu đã vậy thì con xin thất lễ! Đề tài ngày hôm nay đã không thích hợp
để thảo luận tiếp, nếu có cơ hội, con hy vọng có thể tiến hành trao đổi
với bệ hạ lần nữa."
Rex nhìn đứa con trai hoàn toàn xa lạ này, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nó. "Con không phải 'Arthur' mà ta quen."
"Con đã nói rồi, ngay từ khi mất tích, hoàng tử của năm đó... đã chết
rồi!" Lời nói của Trần Duệ mang hai ý nghĩa. "Trước mặt người lúc này,
là một 'Arthur' phải thay đổi để sinh tồn!"
"Quả thật, ta không thể dựa theo ấn tượng lúc trước với con nữa, thật
không biết nên buồn hay vui nữa, hoàng tử của ta." Rex thở dài một hơi:
"Con của hiện giờ đã có tư cách kế thừa hoàng vị, có lẽ còn vĩ đại hơn
cả Garfield và Luke."
Trần Duệ để ý Rex đã dùng "hoàng tử" thay vì "con trai". Điều này nói
lên rằng Rex đại đế đã nâng vị trí của hắn lên một độ cao khác, độ cao
này cũng có nghĩa là hắn đã nhập "chiến trường".
"Bệ hạ, riêng về vấn đề thống trị, người vẫn còn rất trẻ, vậy nên con
cho rằng cho dù là vị hoàng tử nào cũng không nên mơ tưởng cao xa." Trần Duệ có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Garfield sở dĩ dám làm loạn như thế chưa
chắc đã không phải do Rex ở phía sau thúc đẩy. Tâm kế và thủ đoạn của vị đế vương này sâu không lường được, vượt xa Raizen, cả thủ đô đế quốc bị ông nắm chặt trong tay.
Loại chưởng khống này tất nhiên là độc nhất vô nhị, cho dù người thân
nhất mà nhảy ra lăm le uy hiếp thì cũng sẽ bị coi là kẻ thù.
"Sự xuất hiện của con tuy sẽ đánh vỡ sự cân bằng, thậm chí còn phá hủy
nhiều thứ hơn nữa, nhưng mà con khẳng định một chuyện, con sẽ không làm
dao động sự thống trị của bệ hạ, mà chỉ làm nó càng thêm kiên cố hơn
thôi!"
Rex nhướng mày: "Như vậy, con muốn cái gì?"
Trần Duệ thầm nói trong lòng bốn chữ "Thánh Quang Pháp Bào" nhưng hiện
tại khẳng định không thể nói ra, lập tức lại nở nụ cười nhạt: "Người sẽ
biết thôi! Bệ hạ, ngày mà người thật sự biết nó là cái gì chính là ngày
'Arthur' một lần nữa gọi người là 'cha'."
"Cha" chứ không phải "phụ hoàng"?
Rex đại đế tựa lưng vào vương tọa, đưa mắt nhìn bóng lưng dần đi ra xa kia, mí mắt hạ xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.
Trong hoàng cung.
Trần Duệ bồi hồi một trận, cuối cùng đi về phía Tử Uyển cung.
Veronica Heber. Quý nữ Lam Diệu đế quốc!
Ở một hoàng thất khổng lồ như Lam Diệu đế quốc, nàng chỉ thuộc một chi nhánh sa sút.
Người nữ nhân từng khiến cho "Arthur" khắc cốt minh tâm, từng là lão sư
kiêm tỷ tỷ mà "Arthur" mê luyến ở Tinh Quang học viện. Cuối cùng, nàng
trở thành một món đồ trao đổi cho lợi ích chính trị, bị bắt gả cho thân
vương Kapiel của Long Hoàng đế quốc, người đã vượt quá tuổi cha nàng.
Lúc trước, "Arthur" từng ở ngoài tẩm cung cầu khẩn phụ thân Rex ba ngày
ba đêm nhưng vẫn không ngăn được cuộc hôn nhân này. Từ đó về sau, Arthur đổi xưng hô với Rex từ "phụ hoàng" thành "bệ hạ".
Đúng như những lời Trần Duệ chất vấn Rex hôm nay, cuộc hôn nhân này thật ra nằm trong kế hoạch của Rex. Mục tiêu của kế hoạch chính là thân
vương Kapiel lúc ấy đã cường thịnh đến độ sắp uy hiếp tới hoàng quyền.
Sau cuộc hôn nhân không tới một năm, Kapiel thân vương cùng với đông đảo vợ con bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà chết một cách ly kỳ. Sau đó,
Veronica đứng ra làm nhân chứng, "tố giác" âm mưu nhằm vào hoàng thất
của thân vương. Cuối cùng, Rex đại đế hoàn toàn củng cố được sự thống
trị của mình, mà Veronica cũng vì "có công" mà từ tiểu thiếp trở thành
"chính thất". Đương nhiên, thân phận của nàng cũng chỉ là quả phụ, lưu
lại hoàng cung Long Hoàng đến già, không thể quay về Lam Diệu.
Trần Duệ không biết Kapiel chết vì nguyên nhân gì nhưng có thể khẳng
định kể cả "Arthur" hay Veronica cũng đều là một quân cờ nhỏ, một vật hy sinh đáng thương trên bàn cờ của Rex.
Hiện giờ, Veronica tiếp tục bị coi là lợi thế, đưa tới trước mặt Trần Duệ.
Một đêm?
Sắc mặt Trần Duệ trở nên âm trầm, hơn nữa sự phẫn nộ này một ít là tới từ "Arthur".
Loại phẫn nộ đó chẳng qua là dung hợp với chút ít tình cảm và ý thức bản năng, cũng không phải từ tư tưởng chủ đạo của Trần Duệ. Nhưng hôm nay
dù sao thì Trần Duệ cũng phải tới gặp Veronica.
Nếu hắn đã kế thừa ý thức và thân thể của "Arthur", nếu hắn đã dùng thân phận "Arthur' lộ diện ra thế giới bên ngoài thì ít nhất, hắn phải có
trách nhiệm đối mặt với một số thứ, không thể nào trốn tránh.
Trách nhiệm này sẽ khiến lực lượng dung hợp tâm cảnh và linh hồn chân chính đạt tới trình độ viên mãn.
Đây là một con đường nhất định phải bước qua.
Phía trước chính là Tử Uyển cung.
Rất nhiều Cấm Vệ quân đóng ở cửa đã sớm nghe lệnh Rex không hề ngăn cản, nhất tề hành lễ.
Trần Duệ đi một mạch vào trong đại sảnh Tử Uyển cung. Diện tích Tử Uyển
cung khá nhỏ, người cũng thưa thớt, cả đại sảnh chỉ có mỗi hai thị nữ.
Trần Duệ được cho biết, Veronica đang ở hoa viên.
Trần Duệ đi đến hoa viên nhỏ sau đại sảnh. Hoa viên trông đẹp và hoa lệ
hơn cung điện ở phía trước nhiều, tính trong Tử Uyển cung cũng coi như
là một nơi tinh mỹ. Có thể thấy, nơi này được dụng tâm xây dựng, có lẽ
cũng là nơi duy nhất Veronica để tâm.
Trong hoa viên chỉ có một người.
Ngay cả có nghìn vạn người, trong mắt của hắn cũng chỉ nhìn thấy thân ảnh kia, cái thân ảnh khiến "Arthur" ngày nhớ đêm mong.
Đây là một cảm giác khắc ghi trong lòng, thậm chí bất giác còn xâm nhập
cả vào trong cảm xúc của "Trần Duệ". Tâm tình vốn tĩnh lặng nay lại lăn
tăn gợn sóng, trái tim không chịu khống chế bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn
nhất thời ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Người vô số lần nằm mơ thấy nay rốt cục cũng chân chính xuất hiện trước mặt hắn.
Nữ tử chậm rãi quay đầu, vừa hay nhìn thấy hắn.
Mái tóc màu vàng kim tùy ý tán lạc trên đầu vai, trường bào màu trắng
viền xanh bao bọc quanh vóc người uyển chuyển thành thục, trên mặt che
một chiếc khăn, chỉ để lộ đôi mắt màu xanh lam thâm thúy xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy Trần Duệ, thân thể nàng bỗng run lên. Cùng lúc đó, Trần Duệ cũng cảm thấy tầm mắt mình dần mơ hồ.
Chậm rãi mơ hồ, sau đó từ từ rõ nét.
Đồng thời, đôi mắt hải dương xinh đẹp kia cũng lập lòe ánh lệ.
"Tiểu Arthur... thật sự là ngươi sao?" Thanh âm quen thuộc kia mang theo vài phần kích động khàn khàn, hơn nữa còn khó nén nổi kinh ngạc.
Trần Duệ dùng sức mở trừng mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước.
"Lão sư." Gần như không cần phải nghĩ ngợi gì, xưng hô đó cứ tự nhiên buột ra khỏi miệng. "Ta đã trở về."
Hắn vừa mới dứt lời, đã bị nữ tử ôm chặt vào lòng, không có xúc cảm đầy đặn hấp dẫn, chỉ là cảm giác ấm áp bao dung.
Giờ khắc này, hắn không chỉ là Trần Duệ, mà còn là Arthur, Arthur chân chính.