Biến cố xảy ra với “Lomond” lập tức hiển thị trong kính ma pháp ở bên ngoài tháp Tinh Thần. Ngay khi “Khải tinh” vừa mới bắt đầu đã có người té xỉu khiến cao tầng học viện cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hai người kinh ngạc nhất là Socrates và Biliya. Cùng lúc đó một việc càng đáng sợ hơn lại xảy ra.
McGarr vốn cách “Lomond” không xa bỗng nhiên đứng thẳng người lên, trong mắt tràn đầy hận ý, tay cầm một thanh kiếm toát ra quang diễm, từng bước tiến tới chỗ “Lomond”.
Những người đang đứng trước ma kính đồng loạt khiếp sợ. Tuy thực lực chân chính của McGarr chỉ cách thánh cấp một bước nhỏ nhưng kiếm thuật của hắn lại vô cùng cao siêu, trong học viện không có mấy người có thể là đối thủ. “Liệt diễm kiếm” chính là chiến kỹ thành danh của hắn. Nhìn thần sắc McGarr lúc này ai cũng đoán được hắn sẽ toàn lực hạ sát thủ với thử luyện giả đang hôn mê kia. Như vậy rất có thể hắn cũng chính là người đã thi triển ám toán với người nọ.
Biliya suy xét một hồi liền bình tĩnh trở lại. Nàng biết rõ thực lực của “Lomond” ít nhất là thánh cấp, hơn nữa tâm cơ hắn thâm trầm, thủ đoạn lại quỷ dị. Người như vậy làm sao có thể để mình rơi vào bẫy của tên McGarr kia một cách dễ dàng được.
Socrates lo lắng hét lớn: “Reggina! Lập tức mở thông đạo không gian khẩn cấp! Nhanh!”
Reggina là viện trưởng Tinh Quang học viện. Không gian của tháp Tinh Thần vốn đã bị phong bế, người ngoài không thể nào tiến vào. Thông đạo không gian khẩn cấp sử dụng một đồ vật đặc biệt được chế tạo bằng tinh thần lực để có thể xâm nhập tháp Tinh Thần trong thời gian ngắn. Đồ vật này chỉ có thể dùng một lần, vốn được chuẩn bị để xử lý tình huống khẩn cấp, không ngờ rằng mới ngày đầu tiên mở tháp đã phải dùng đến.
Reggina mặc dù không hiểu vì sao McGarr lại hạ sát thủ với thử luyện giả này nhưng hắn cũng biết chuyện này vô cùng nguy cấp, lập tức lấy ra một khỏa tinh thạch đồng thời niệm chú ngữ. Trên bề mặt tinh thạch xuất hiện mấy cái phù văn. Những phù văn này dần dần dung hợp với phù văn xuất hiện khi mở cửa.
Mở thông đạo không gian cần khoảng mười lăm giây, mà lúc này McGarr đã đến bên cạnh “Lomond” giơ cao thanh kiếm trong tay.
Trong lòng Socrates nóng như lửa đốt, ma lực bành trướng toàn thân, chỉ chờ cửa thông đạo mở ra là lập tức xông vào ngăn cản McGarr.
Khuôn mặt âm ngoan của McGarr vặn vẹo, tay khẽ run. Hắn do dự trong chốc lát rồi hung hăng chém xuống. “Lomond” đang hôn mê không hề có sức chống cự, lập tức đầu thân mỗi thứ một nơi. McGarr điên cuồng vung kiếm, chỉ ngắn ngủn vài giây không biết đã chém ra bao nhiêu nhát, chỉ thấy thân thể “Lomond” bị băm thành thịt nát, dưới sức nóng hừng hực của hỏa diễm nháy mắt hóa thành tro tàn.
Một màn này không chỉ khiến cao tầng học viện đang đứng trước kính ma pháp mà ngay cả thử luyện giả trong tháp Tinh Thần, bao gồm cả Quinn, tất cả đều trợn tròn mắt. Thế này cũng quá ác độc rồi! Lại có thể dùng thủ đoạn giết người tàn nhẫn như vậy bên trong tháp Tinh Thần mà lại còn ở trước mặt nhiều người!
Khóe mắt Socrates như muốn nứt làm đôi, Biliya lại ngược lại lông mày giãn ra. Bởi vì nàng ký kết khế ước bình đẳng với “Lomond”, mà khế ước lực lúc này vẫn chưa biến mất, điều này có nghĩa “cái chết” của “Lomond” chỉ là giả mà thôi.
Hắn hẳn là muốn dùng cái chết này để che giấu hành động của mình sau này, như thế cũng sẽ không làm liên lụy tới nàng… Thủ đoạn được lắm. Có thể giở trò trước mắt nhiều người như vậy thật không hổ là người mà Biliya nàng nhắm trúng.
Chỉ là lý do gì khiến McGarr chủ động ra tay với “Lomond”? Hai mắt Biliya híp lại, bất động thanh sắc lộ ra một tia hàn quang.
Cách “hiện trường vụ án” không xa, một tên nam tử tóc ngắn da vàng ngấm ngầm giơ ngón tay cái lên với McGarr, trong lòng thầm khen: “Giải hận đã tay nha! Quả là một nam tử hán đích thực! “Pagliuca” ta bội phục ngươi!”
McGarr sau một hồi “phát tiết” đã dần tỉnh táo lại. Chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, cảm nhận được ngọn lửa ghen ghét đố kỵ điên cuồng thiêu đốt trong lòng, dường như có một cỗ dục vọng mãnh liệt thúc đẩy hắn bằm thây vạn đoạn tên tình địch trước mắt này. Thế nhưng hắn không ngờ chỉ vài giây máu nóng bốc lên đầu mà mình lại làm ra hành động như vậy.
Đây quả là một rắc rối lớn! Có thể tiến vào tháp Tinh Thần hiển nhiên không phải là kẻ tầm thường, kém cỏi nhất cũng là đồng nghiệp tương lai của hắn ở học viện. Mặc dù tên kia chỉ là đạo sư được mời về giảng dạy nhưng loại hậu quả này cũng không phải là thứ hắn có thể gánh chịu.
Lúc này thông đạo không gian cũng đã được mở ra, thân hình Socrates trong chớp mắt biến mất ngay lối vào. Có thể thấy được một tia điện quang đang bay thẳng tới McGarr trong ma kính, đừng nói hiện tại hắn không phòng bị chút nào, cho dù có chuẩn bị kĩ càng đi nữa thì cũng không cách nào kháng cự lại cơn giận của thánh cấp ma pháp sư, chỉ trong giây lát McGarr bị nướng cháy đen ngã rạp xuống đất.
Cũng may Socrates còn bảo trì một tia lý trí, trước khi tra ra chân tướng mọi chuyện, hắn nhất quyết không giết chết tên McGarr này.
“Khốn kiếp!” Thấy thân thể nát vụn của “Lomond” đã hoàn toàn biến mất, Socrates phẫn nộ hét lớn. Đây thật sự là tan thành tro bụi, ngay cả xương cốt cũng không còn, cho dù có dược tề sống lại trong truyền thuyết đi chăng nữa cũng không thể nào khởi tử hồi sinh!
Nhân tài mà Socrates hắn coi trọng, đạo sư ma pháp hệ có thiên phú siêu cấp về ma pháp trận, lại cứ thế mà mạc danh kì diệu chết uổng dưới kiếm của tên hung thủ đáng ghét kia!
“Đây là một việc ngoài ý muốn. Vị kia là đạo sư McGarr của học viện, chỉ do trước đây quá mức nôn nóng mà sử dụng độc tố để tu luyện. Hôm nay độc tố bạo phát dẫn đến tâm trí đại loạn, phạm phải sai lầm lớn. Chúng ta sẽ điều tra rõ vụ án này bằng bất cứ giá nào, cho mọi người một đáp án chính xác. Ta cũng đảm bảo lần sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Thân ảnh Reggina xuất hiện sau lưng Socrates, thanh âm vang vọng khắp không gian: “Những người còn lại cứ tiếp tục thí luyện. Hiện giờ đang là thời điểm trọng yếu nhất của khải tinh, đừng vì việc này mà ảnh hưởng tâm cảnh của mình.”
Trong lúc gấp gáp Reggina cũng chỉ có thể đưa ra một lý do miễn cưỡng chấp nhận được, sau đó không dây dưa ở lại nữa mà lập tức kéo phăng Socrates đang nổi giận cùng cái tên bị cháy đen đến nửa sống nửa chết kia rời khỏi tháp Tinh Thần.
Đám đông xung quanh rối rít trở về vị trí của mình rồi bắt đầu tĩnh tâm cảm ngộ tinh thần lực một lần nữa, chỉ có Quinn là vẫn thấp thỏm trong lòng. Viện trưởng Reggina xưa nay nổi tiếng là người cẩn thận, công chính. Nếu hắn đã nói sẽ tra rõ thì nhất định sẽ làm đến cùng. Chủ mưu lần này là Nell nhưng người đưa ra chủ ý là hắn không cách nào thoát khỏi liên quan. Bị loại tâm tình này ảnh hưởng khiến Quinn nhất thời khó có thể tập trung tinh thần, không cách nào đạt đến trạng thái tốt nhất, hiển nhiên là hiệu quả của khải tinh cũng vì thế mà bị giảm xuống, cũng coi như là tự làm tự chịu.
Trên thực tế ngay khi vừa vào tháp Tinh Thần, Trần Duệ đã phân thành hai. Người bị McGarr “giết chết” là phân thân Tu La. Từ việc lòng căm hận của McGarr bành trướng đến nỗi giận dữ ra tay giết người cho đến việc bằm thây vạn đoạn, tất cả đều do Tu La dùng huyễn lực gây ra. Sau khi mê hoặc McGarr thành công, hắn đã an toàn quay về bên trong bản thể “Pagliuca”.
Vai diễn của nhân vật “Lomond” này cũng nên kết thúc. Trần Duệ vốn không muốn lưu lại Tinh Quang học viện, vừa hay mượn tay McGarr mà biến mất, như vậy sẽ không liên lụy đến Biliya. Nàng ta là quân cờ trọng yếu giúp hắn phá hủy giáo hội thần bí vì thế cần phải bảo hộ thật tốt, có như thế mới có thể câu được con cá lớn hơn.
Sau khi giải quyết tên tiểu nhân vật kia, trong lòng Trần Duệ trầm xuống, bắt đầu toàn lực cảm ứng tinh thần lực chung quanh.
Tinh thần lực của tháp Tinh Thần và tinh lực bên trong cơ thể Trần Duệ có điểm giống nhau, thậm chí là giống tới vô tận.
Tinh lực là lực lượng của bản thể được siêu cấp hệ thống tôi luyện mà có, cả chất và lượng, cả hai đều hơn hắn lực lượng bình thường, hay nói cách khác, nó là một loại lực lượng cao cấp được pháp tắc hóa.
Đây hẳn cũng là căn nguyên tồn tại của siêu cấp hệ thống, nếu có thể tiến hóa tới cấp cao nhất thì có thể có được lực lượng không tưởng. Nói cách khác, siêu cấp hệ thống đang từng bước tiến hóa, mục tiêu cuối cùng là nắm giữ và lĩnh ngộ pháp tắc cơ sở.
Đáng tiếc là loại pháp tắc này quá thâm ảo với Trần Duệ, bình thường hắn căn bản không cách nào phát huy uy lực chân chính của nó, chỉ khi nào gặp phải tình huống đặc thù mới có thể thi triển ra được một ít uy lực, như Cực Tinh Biến chẳng hạn.
Tinh thần lực của tháp Tinh Thần lại ẩn chứa một loại pháp tắc càng cơ sở và dễ hiểu hơn nữa. Với thực lực hiện tại của Trần Duệ mà nói hẳn là có thể lý giải và chạm tới dễ dàng. Cho nên, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Cũng giống những người chung quanh, Trần Duệ dần dần chìm đắm trong cảm ngộ, không để ý gì đến bên ngoài.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, trong kính ma pháp, không gian của tháp Tinh Thần trở nên mông lung, mỗi người dường như bị chia cắt đến một không gian đơn độc, thân ảnh dần mơ hồ, quang mang trong cơ thể bắt đầu nhấp nháy liên tục.
Giai đoạn thứ hai, xếp hạng tinh cấp “Bài vị”, bắt đầu. Trong vòng ba giờ, tùy theo lĩnh ngộ về tinh thần lực của mỗi người mà cường độ và màu sắc do quang mang trong cơ thể phát ra sẽ khác nhau, cao nhất là màu vàng, tiếp đến là màu bạc, thấp nhất là màu trắng.
Ba giờ này sẽ quyết định cường độ hàng tinh rơi xuống ở tầng ba, cũng tương đương với lượng tinh thần lực nhận được nhiều hay ít, ảnh hưởng trực tiếp tới giai đoạn ngưng tháp. thông thường ở giai đoạn “Bài vị” này đã có thể phán đoán ra vị trí cao thấp sau cùng ở ngưng tháp.
Xếp hạng vừa mới bắt đầu đã có việc phát sinh thu hút sự chú ý của mọi người. Trong kính ma pháp hiện ra một đạo kim quang cực mạnh, chỉ trong giây lát đã che lấp tất cả quang mang khác. Kim quang càng lúc càng chói mắt khiến những người đứng gần đó không cách nào nhìn thẳng, giống như mặt trời vậy.
Cao tầng học viện đồng thời rung động, ngay cả Socrates vốn chưa nuốt trôi cơn giận cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Quang mang mạnh mẽ và tinh thuần đến mức này là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử của học viện.
Người này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài!
Không khí vốn đang bị đè nén bởi vụ giết người lúc trước giờ bỗng dưng sôi nổi hẳn lên, cao tầng học viện đều lộ vẻ phấn chấn. Bởi vì trong số những người tham gia thử luyện, người của học viện chiếm đến bảy thành, ba thành còn lại thì đã có hơn phân nữa là lão sư tương lai của học viện. Cho nên khả năng tuyệt đỉnh thiên tài kia là người của học viện là tương đối lớn.
Đáng tiếc, do lực lượng đặc thù của quy tắc xếp hạng mà không ai có thể nhìn rõ diện mạo của người khác, cho dù là ở bên trong hay bên ngoài tháp Tinh Thần. Quy tắc này cũng có tính bảo hộ cao, mỗi người ở trong một không gian tương đối độc lập, không cách nào quấy nhiễu lẫn nhau, việc ra tay giết người như McGarr lúc trước càng không xuất hiện.Việc duy nhất có thể làm là tăng cường cảm ngộ, tranh giành vị trí cao trong bảng xếp hạng.
Kim quang đồng thời dấy lên sự tò mò cho thử luyện giả trong tháp, người kia là ai? Quang mang mạnh mẽ như vậy có khi nào hắn sẽ là nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất của tháp Tinh Thần lần này?
Cách kim quang không xa, Bisi cũng lộ ra vẻ mặt chấn kinh giống những người khác, nhưng rất nhanh liền bĩnh tĩnh lại, bắt đầu cảm ngộ lực lượng. Thời gian xếp hạng không lâu, nếu cứ đứng đó ngưỡng mộ người khác thì không bằng tận lực nâng cao lĩnh ngộ và vị trí của mình.
Dưới sự kích thích của kim quang, quang mang của nhiều người cũng dần dần mạnh lên.
Đứng ở trung tâm của kim quang chính là Trần Duệ. Hắn vừa mới cảm ngộ được tinh thần lực lượng, nghĩ muốn dung hợp nó với tinh lực của bản thân nhằm nắm bắt một tia quỹ tích của pháp tắc.
“Không đúng…” Trần Duệ nhíu mày, tưởng như đã chạm đến nhưng lại không công mà lui. Thoạt nhìn như đã rất gần rồi nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, dường như, điểm mấu chốt nhất càng lúc càng xa.
Chẳng nhẽ hắn đã đi vào ngõ cụt rồi?
Bản năng nói cho hắn biết nếu cứ tiếp tục bước tới thì cũng sẽ gặp trở ngại mà thôi.
Biện pháp tốt nhất lúc này là vứt bỏ tất cả, lĩnh ngộ dưới một góc độ mới, nhưng thời gian cạnh tranh chỉ có ba giờ, đã trôi qua một phần ba, chỉ còn lại có hai giờ, lại nói nơi này không phải là siêu cấp hệ thống, không cách nào vận dụng quy tắc thời gian.
Một khi lựa chọn bắt đầu lại đồng nghĩa với việc vứt bỏ ưu thế dẫn đầu hiện tại, ảnh hưởng trực tiếp đến “hàng tinh” và “ngưng tháp” sau này.
Trần Duệ nhất thời rơi vào mâu thuẫn, tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Trong ma kính, kim quang chói mắt kia bỗng nhiên tắt dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu. Người đứng xem được một trận kinh hãi, chuyện gì xảy ra?
Tuyệt thế thiên tài kia vì sử dụng bí thuật mà cạn kiệt? Hay là lại có việc gì ngoài ý muốn?
Ngay cả viện trưởng Reggina cũng đứng ngồi không yên. Không gian đạo cụ đã sử dụng ở vụ McGarr lúc trước, hiện giờ không cách nào tiến vào xem xét.
Rất nhiều ánh mắt dán chặt trên ma kính, hy vọng kim quang kia xuất hiện lần nữa.
Thử luyện giả trong tháp Tinh Thần tự nhiên là cảm thấy hớn hở, vui mừng khi thấy người khác gặp họa. Những tưởng đã hết hy vọng tranh đoạt thứ hạng, thế nhưng đối thủ cạnh tranh mạnh nhất lại bỗng nhiên trở thành kẻ yếu, quả thật là cơ hội tốt trời ban. Tức thời ganh đua giữa các thử luyện giả kịch liệt hẳn lên.
Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc xếp hạng, kim quang mà cao tầng học viện mong ngóng mãi thủy chung không xuất hiện khiến họ tiếc nuối không thôi, rất có thể do nóng lòng muốn thành công mà người đó gặp vấn đề ở phương diện lĩnh ngộ. Hiện giờ đại cục đã định, cho dù có hối hận thì thứ hạng cũng sẽ không thay đổi.
Xếp hạng xong, không gian độc lập của mỗi người tự động biến hóa, những người lĩnh ngộ được nhiều nhất bị đưa đến trung tâm, những người còn lại từ mạnh đến yếu tạo thành một hình tròn rải dần ra ngoài. Mỗi không gian trong đó lại ẩn ẩn hình thành mạng lưới liên hệ, giống như một lại trận thế huyền ảo nào đó.
Một giờ sau, trong tinh không xuất hiện một đạo tinh mang lộng lẫy nối liền với người tương ứng. Hàng tinh bắt đầu.
Bóng người trong tinh quang toàn lực hấp thu, chuyển hóa lực hàng tinh này, rất nhanh sau đó, từng chùm tinh quang hình tháp bắt đầu xuất hiện, có cao có thấp, màu sắc cũng khác nhau.
Mỗi một người đều là một tòa “tháp”, tháp Tinh Thần.
Thông qua tòa tháp này có thể hấp thụ tinh quang, không ngừng tôi luyện tinh thần hoặc thân thể của bản thân, thậm chí có thể cảm ngộ được cảnh giới cao hơn.
Giữa một rừng “tháp lâm” một đạo quang mang mờ nhạt xuất hiện khiến người ta chú ý, không phải bởi vì nó mạnh mà là vì nó yếu.
Thông thường có thể tiến vào tháp Tinh Thần đều là những người không tầm thường, hàng tinh đã một lúc lâu mà vẫn chưa ngưng cố được thành hình tháp thì chỉ có thể dùng hai từ “yếu kém” để hình dung, rất có thể đó là một “đơn vị liên quan” của quốc gia hay đại thế lực nào đó. So với thiên tài có kim quang mạnh mẽ lúc trước mà nói, tên “ngu ngốc” không thể ngưng tháp này xứng đáng là kẻ yếu nhất trong lịch sử tháp Tinh Thần.
Nhưng thật ra, hai kẻ “mạnh nhất” và “yếu nhất” này lại là cùng một người, Trần Duệ.