Trần Duệ vừa mở mắt liền nhìn thấy bầu trời yên tĩnh.
Loại cảm giác "tĩnh" kia cũng giống như nữ tử đang ngủ say dựa vào lòng hắn lúc này.
Tinh đài trong hoàng cung là kiến trúc tối cao của Âm Ảnh đế đô, chung quanh thiết trí đủ các loại ma pháp trận cách âm. Cho dù không có những bố
trí này, mỗi lần nữ hoàng bệ hạ lên trên tinh đài, gần như không có
người cầu kiến hay quấy rầy.
Rất nhiều thị vệ, kể cả đại thần đều biết, nữ hoàng thích một mình yên tĩnh ở đó. Nghe nói, nơi đó đã sinh
ra rất nhiều quyết sách ảnh hưởng tới cả ma giới, tỷ như việc liên hợp
với Huyết Sát đế quốc để chống lại Đọa Thiên Sứ lúc đấy vẫn do đệ nhất
cường giả Bạch Dạ nắm giữ. Đây được coi là bước ngoặt quật khởi của Âm
Ảnh đế quốc.
Nhưng không một ai nghĩ tới, lần này nữ hoàng bệ hạ "tĩnh tư" lại là nằm trong ngực một nam nhân trong suốt một đêm.
Chính Trần Duệ cũng không nghĩ ra, đây vốn là một lần "trộm tình" vô cùng ái
muội, cuối cùng hắn lại bên cạnh Katherine ở chỗ này từ xế chiều cho tới nửa đêm. "Chuyện quan trọng" gì đó đều không làm, chỉ từ từ ngủ thiếp
đi.
Một tháng trước, Katherine đã nhận được lực lượng tinh cấp
cường hóa. Mục đích chủ yếu cho lần gặp mặt này là phong tinh. Nhờ có
Dodo mà mẹ của bé đã thắng được chức "Tinh Soái", lấy thực lực quốc độ
hóa của Katherine hiện tại, tất nhiên là nhận được Chân Tinh vị.
Nhìn đệ nhất mỹ nữ yên tĩnh nằm bên cạnh mình, vẻ mặt ngây thơ tựa như một
đứa trẻ, lòng Trần Duệ dường như dâng lên một thứ gọi là hạnh phúc.
Hắn thầm vận lực lượng lưu chuyển vào cánh tay đã phát tê dại, ngẩng đầu
lên nhìn những ngôi sao lưa thưa trên bầu trời. Trần Duệ cảm thấy trái
tim càng lúc càng yên bình.
Không có chiến tranh tàn khốc, không
có nguy cơ sinh tử tồn vong, không phải gánh vác những trọng trách nặng
nề, chỉ nhẹ nhàng ôm nữ nhân mình yêu, yên lặng nhìn bầu trời đầy sao
sáng. Không cần biết lúc nào già đi, chỉ cần chậm rãi sống qua những
ngày an lành, đó chính là cuộc sống hắn mong muốn.
Đột nhiên,
trong linh hồn Trần Duệ truyền đến từng trận rung động kỳ dị, giống như
một mồi lửa vốn bị hắc ám bao bọc đột nhiên được kích thích cháy rực
lên.
Hỏa diễm dần ngưng cố thành một tròng mắt to lớn, con mắt
này nhìn qua thật mông lung nhưng lại tỏa ra lực lượng áp bách vô cùng.
"Những kẻ có được Tà Nguyệt chú ấn..." Cự nhãn phát ra thanh âm khiến người ta ngạt thở, mỗi một chữ đều làm linh hồn rung động. "Đã đến lúc thực hiện lời hứa."
Sariel!
Trần Duệ chấn động, cái nên tới cuối cùng cũng tới. Từ lời của Sariel thì dường như không chỉ có một mình hắn?
"Các ngươi có thời gian mười ngày chạy tới nơi tập kết đã được chỉ dẫn sẵn,
để chờ đợi mệnh lệnh của ta. Những kẻ vi phạm thời gian đều sẽ bị chú ấn nguyền rủa, tan biến không còn!"
Thời gian mười ngày, nếu như không chạy tới nơi nào đó thì sẽ bị tan thành tro bụi?
Thực ra, sau khi dung hợp với lực lượng của độ sâu phân thích, Tà đồng đã
sớm trở thành lực lượng chân chính của Trần Duệ, nếu hắn muốn, tùy thời
có thể tiêu trừ chú ấn của Sariel. Nhưng lúc đầu hắn từng để lộ cái tên
"Guile" trước mặt bán thần kia, nếu tùy tiện dập tắt ấn chú thì rất có
thể sẽ liên lụy tới nhiều người.
Ngoài ra, còn có ủy thác của
Raizen kia nữa, nó liên quan tới hòa bình toàn ma giới... Được rồi, Trần Duệ thừa nhận bản thân hắn không có vĩ đại như vậy nhưng chí ít nó cũng liên quan đến hạnh phúc của những người hắn yêu. Cho nên, Trần Duệ phải đi một chuyến tới cái nơi thần bí kia.
Vùng đất thần bí, ngân
tráp, Tiffany, Sariel, Satan, những người có chú ấn còn lại... triệt để
thoát khỏi khống chế của Sariel, mang Tiffany về, hoặc... mang cả ngân
tráp về nữa... Đang lúc nghĩ ngợi, tròng mắt Sariel chớp lòe ánh sáng,
Trần Duệ liền cảm giác trong Tà đồng của bản thân có thêm một vật, dường như là một cái la bàn. Bên trong la bàn có hai điểm sáng có thể xác
định vị trí của bản thân và địa phương cần tới.
Kỳ lạ là điểm
sáng màu đỏ đại biểu cho hắn không ngờ lại gần một chỗ với điểm sáng màu lục đại biểu cho nơi cần đến. Vậy có nghĩa là, nơi tập kết của Sariel ở gần Âm Ảnh đế đô.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, hình ảnh Sariel dần nhạt đi, nháy mắt tan biến không còn.
Trần Duệ trầm ngâm một lúc, thu hồi tâm tư. Là phúc không phải là họa, là
họa thì không tránh được, hiện tại còn chưa biết chút gì hành động lần
này, đến lúc đó cứ tùy cơ hành động vậy.
Bỗng dưng, hắn cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn liền thấy một đôi mắt sáng hơn sao trời, bình tĩnh hơn màn đêm đang nhìn hắn.
Trần Duệ ôn nhu hỏi: "Đánh thức nàng à?"
Katherine nhẹ nhàng lắc đầu: "Trời chắc sắp sáng rồi."
"Ừ." Trần Duệ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. Tóc của Katherine rất dài, rất mượt, bình thường vẫn vấn lên, lúc thả ra lại như một thác nước.
Katherine ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm nhu mỹ vang lên: "Bóng tối trước
hoàng hôn thanh lãnh mà u tĩnh, cho người ta một cảm giác tân sinh, một
ngày mới sẽ sinh ra từ nó. Từ bóng tối cho tới ánh sáng, sau đó là sinh
cơ bừng bừng, cuối cùng lại về với bóng tối, quá trình quay lại từ đầu.
Chàng... thích bóng tối như thế không?"
Trần Duệ ngưng mắt nhìn
khuôn mặt xinh đẹp kia, tuy rằng trời khá tối nhưng lấy thị lực biến
thái của hắn thì vẫn có thể nhìn rõ những đường cong hoàn mỹ kia. Đây là nữ nhân của hắn, là nữ nhân đã nói câu "ta cuối cùng cũng có được
chàng" trước mặt mọi người.
Ta vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng chúng ta
đi ngang qua vai nhau, càng đi càng xa. Sợ bản thân không đấu lại với
thời gian, ký ức giữa ta và chàng sẽ càng ngày càng phai nhạt....
Trần Duệ nở nụ cười mỉm, nói ra ba chữ: "Ta thích chứ."
Katherine cảm nhận được tình ý sâu đậm của Trần Duệ trong ba chữ kia. Nàng nhìn
thật sâu vào mắt hắn, nếu có một ngày, nhân dân vứt bỏ nàng, thần tử
phản bội nàng, thậm chí cả thế giới đều đứng về phía đối lập với nàng,
người nam nhân này sẽ vẫn đứng bên cạnh nàng như cũ.
Đúng như những gì hắn đã từng nói, háo sắc đến "ngu ngốc".
Nhưng ngu ngốc như vậy lại vững vàng nắm chặt lấy tim nàng.
Hắn từng nói, có một ngày đợi đến khi nàng không còn phải gánh vác điều gì
nữa, hắn sẽ mang nàng rời khỏi nơi này, đi tới một nơi chân chính thuộc
về hai người, sống một cuộc sống nhẹ nhàng vui vẻ.
Ngày đó rồi sẽ tới.
Giống như ánh sáng mới được sinh ra này, trước nó tuy có bóng tối nhưng có
hắn làm bạn ở bên, cho dù tiến hay lùi, cho dù thành hay bại, nàng cũng
không còn gì để tiếc nuối.
Trái tim Katherine đột nhiên hy vọng về một tương lai như thế.
"Làm sao vậy?" Ở bên truyền tới một thanh âm tràn đầy quan tâm.
"Không có gì, chỉ là... bộ dạng vừa rồi của chàng có chút hấp dẫn, giống như
bộ dạng chàng ngưng mắt nhìn lên bầu trời lúc ta vừa tỉnh lại."
"Có phải rất anh tuấn, rất tuấn tú hay không?" Trần Duệ đột nhiên nhớ tới
câu cửa miệng gần đây của trùng biến hình: thật đẹp trai!
"Không, là rất 'đáng yêu'." Katherine nhếch môi, khuôn mặt lộ ý cười nhàn nhạt.
Trần Duệ không nói lên lời: "Từ này hình như không thích hợp để hình dung cho nam nhân?"
"Nhưng nó hợp với chàng mà!" Đôi mắt vốn bình tĩnh của Katherine lúc này lại ngập vẻ ranh mãnh. Trần Duệ nhìn mà ngơ ngẩn.
"Tạm thời cho đây là nghĩa tốt đi. Ta coi như bản thân mình rất tuấn tú, cộng thêm một chút đáng yêu."
"Hừ! Năng lực tự kỷ đã đạt tới trình độ hoa ngôn xảo ngữ rồi." Katherine
nghiêng mình, một đầu tóc dài rủ xuống vai Trần Duệ, một chân lại gác
lên người hắn. Nữ hoàng bệ hạ rất hưởng thụ cảm giác này, an ổn, an
bình, an toàn, không cần phải đề phòng cái gì cả.
"Đúng rồi, công tác chuẩn bị tiền kết minh cơ bản đã sẵn sàng, dân chúng rất mong mỏi
điều này. Chỉ chờ khi nào chàng đưa vị hôn thê kia về mà thôi!"
Trần Duệ cười khổ: "Sao dọng điệu cuối câu lại khiến ta cảm thấy nữ hoàng bệ hạ cũng biết ghen như nữ nhân nhỉ?"
Nữ hoàng bệ hạ lập tức quay mặt, sau đó rất hứng thú hỏi một câu: "Nữ hoàng bệ hạ trong lời của chàng... là vị nào?"
Trần Duệ lập tức chống đỡ không được, cũng giống như vị nữ hoàng bệ hạ khác
không đấu lại được lời ngon tiếng ngọt của hắn vậy. Thực ra người ta nói không sai, tính cho tới bây giờ, con rể ma giới đại nhân nào đó còn có
một vị nữ hoàng bệ hạ trong "tương lai".
"Chàng dường như không cam tâm?"
"Cam tâm! Cam tâm!"
"Có thật không? Chỗ tốt nào đều bị chàng chiếm hết, chàng còn làm như hậm
hực lắm ấy!" Nữ hoàng bệ hạ chớp mắt, chân mày khóe mắt để tỏa ra phong
tình mê người. Khác với thiên phú dụ hoặc của tiểu thị nữ, cũng khác với vẻ câu hồn đoạt phách của cô mụ đại nhân, vẻ đẹp của Katherine hồn
nhiên thiên thành, khiến người ta bị hấp dẫn một cách tự nhiên.
Lúc Trần Duệ phản ứng lại thì liền cảm thấy hơi thở như lan phả lên môi
mình. Thì ra nữ hoàng bệ hạ đã tiến sát tới, hai đôi môi nhẹ nhàng chạm
vào nhau.
Vẫn là một động tác hết mực tự nhiên.
Sao trời
dần ảm đảm, thiên không trở thành hoàng hôn và xám trắng, mặt đất tuy
vẫn còn đen tối nhưng hơi thở yên lặng kia đã khẽ khàng thu lại, thay
vào đó là vận luật sinh cơ trước khi trời sáng.
Một ngày mới sắp sửa bắt đầu.