Eliza năm nay mười bảy tuổi, là cô cháu gái mà Rogge - một trong những giáo chủ của giáo hội yêu thương nhất. Đồng thời, nàng cũng là thánh nữ của Quanh Minh thánh sơn, có địa vị rất đặc biệt trong Quang Minh giáo hội.
Không giống như thánh nữ trong tưởng tượng của mọi người, Eliza có một đôi mắt thật to, dáng người hoàn mỹ. “Đại nhân… Ta hôm nay ta cùng với thúc thúc đến Dương Thiệu đế đô, nghe nói rằng thành Garden của Dương Thiệu vương quốc sở hữu thị trường mua bán ma thú lớn nhất, cho nên mới năn nỉ thúc thúc đồng ý cho đi cùng, đến nơi đây để được mở mang tầm mắt, đã quấy nhiễu đại nhân ngài rồi, mong đại nhân lượng thứ cho.”
Ngữ khí cùng với vẻ bề ngoài của nàng vô cùng khả ái, giống như là một tiểu trong muội muội trong nhà vậy. Mắt của vị Wali huân tước khẽ lóe dị quang. Hắn ham mê nhất là được chơi đùa những thiếu nữ nhỏ tuổi, nhất là những thiếu nữ có khí chất ngây thơ, thuần khiết như thế này.
Nhưng mà Wali cũng tự biết thân phận. Eliza không phải là người hắn có thể với tới, chưa nói đến thân phận thánh nữ Quang Minh thần điện của nàng, chỉ riêng vị thúc thúc giáo chủ của nàng đã là đẳng cấp mà một huân tước như hắn không thể chọc đến.
Vị thành chủ mập mạp khẽ cười ha ha, lấy ra một cái hộp nhỏ: “Nơi này có chút lễ vật nho nhỏ, để biểu hiện kính ý của ta lần đầu gặp mặt, xin tiểu thư đừng chê trách.”
“Đa tạ thành chủ đại nhân.” Eliza hiếu kỳ nhìn vào cái hộp nhỏ: “Ta bây giờ có thể mở ra xem luôn không? A, hình như có chút không phải phép…”
“Tuyệt không vấn đề gì! Ta đang muốn nói tác dụng của nó với tiểu thư đây!”
Eliza liền mở hộp nhỏ ra nhìn, bên trong là một khối lệnh bài được điêu khắc tỉ mỉ.
“Mấy ngày này trong thành tổ chức ma thú giao dịch hội. Đây là huy chương đại biểu cho khách quý tối cao của thành chủ. Tiểu thư có thể tham gia bất cứ loại giao dịch nào trong thành, ngoài ra còn có thể tùy ý mang đi ba kiện đồ vật. Hơn nữa… có nó trong tay, ta tuyệt đối tin tưởng không có tên nào dám có gan trêu chọc tiểu thư.”
Hai mắt Eliza sáng rực lên: “Quá tốt rồi, kiện lễ vật này thật sự là… Xin đa tạ ngài, thành chủ đại nhân!”
“Tiểu thư xin đừng khách khí.” Thành chủ mập thấy bộ sáng hoan hỉ của Eliza thì ngấm ngầm đắc ý: “Đúng rồi, để ta giới thiệu với tiểu thư. Vị này là Wali huân tước, đây là cháu họ của ta Naomi còn đây là cháu của huân tước Wali tên là Mette. Hai vị thiếu niên anh tuấn này đều là đến thành Garden để tham dự tuyển Quang Minh kỵ sĩ dự bị.”
Solan Dayton đang đứng một bên vẻ mặt lập tức trầm xuống, hắn lúc trước đã ở trước mặt Eliza giới thiệu “Richard” là nhân tuyển Quang Minh kỵ sĩ duy nhất ở giáo hội thành Garden. Hiện nay tên mập Kraut chết tiệt này lại đề cập đến hai người Naomi và Mette với Eliza tiểu thư. Lại còn lấy thân phận tuyển chọn, điều này đúng là đã trần trụi làm Solan Dayton hắn mất hết mặt mũi.
Wali huân tước đã đứng ra: “Có thể nhìn thấy vẻ mỹ lệ của Eliza tiểu thư, đúng là một vinh hạnh lớn cho ta. Ở đây ta cũng đã chuẩn bị một chút lễ vật gặp mặt nho nhỏ, nhưng mà cho đến lúc này mới thật sự phát hiện, dưới vẻ lộng lẫy động lòng người của tiểu thư những lễ vật kia đều đã bị lu mờ ảm đạm, có lẽ chỉ có giới chỉ Hồng La giới chỉ giá trị liên thành này mới có thể miễn cưỡng sánh được với dung nhan tuyệt thế của tiểu thư.”
“Thật là xinh đẹp!” Eliza chăm chú nhìn vào viên hồng sắc ma toản được khảm lên giới chỉ, đột nhiên lại lắc lắc đầu: “Không được rồi. Ta không thể thu nhận một lễ vật trân quý như thế này. Thúc thúc chắc chắn sẽ trách cứ ta.”
“Đây chỉ là món quà cho tình hữu nghị của chúng ta thôi, đối với ta thật không đáng kể gì.” Wali huân tước lộ ra vẻ mặt tự cho là phong lưu tiêu sái, cười nói: “Ta biết tiểu thư xuất thân cao quý, quả thật một huân tước nho nhỏ như ta đây không xứng đáng có được tình hữu nghị của tiểu thư, ta chỉ đành tiêu hủy nó đi vậy.”
Câu này nói ra đã đẩy lập trường cá nhân cùng tình hữu nghị “thăng hoa” lên đến một cấp độ cao. Eliza không chống lại được cái mũ chụp này, cuối cùng thu lấy giới chỉ. Wali huân tước thừa cơ lại bỏ thêm mấy câu đại loại như mong rằng tương lai Eliza chiếu cố Naomi và Mette. Phản ứng của Eliza cuối cùng qua đi, hỏi: “Đúng rồi, Solan Dayton đại nhân, tại sao nhân tuyển cuối của Quang Minh kỵ sĩ lại có nhiều như vậy? Không phải chỉ có một thôi sao?”
Solan Dayton hung hăng trừng mắt nhìn Kraut một cái, gượng cười nói với Eliza: “Điều này… Eliza tiểu thư có điều không biết, thật ra nhân tuyển có bốn người, trừ Richard, Naomi cùng Mette ra, còn có đệ tử Rodin của đội trưởng đại đội Quang Minh kỵ sĩ Courtenay. Bốn người này đều rất ưu tú, dù lấy hay loại bỏ cũng là một quyết định đáng tiếc. Ta qua lần khảo sát sít sao cuối cùng xác định Richard của trấn Goudin là nhân tuyển duy nhất.”
Eliza gật gật đầu nhìn Trần Duệ một cái: “A, thì ra là người này.”
“Theo ta được biết, cái gọi là tuyển chọn cùng khảo sát, từ đầu đến cuối cùng là do Solan Dayton mục sư một người quyết định… Hoặc có thể gọi là khống chế, cũng không biết bên trong có sự tính gì bí mật mà không thể báo cáo.” Thành chủ mập cười lạnh một tiếng, đối với ánh mắt lăng lệ của Salon Dayton xem như không nhìn thấy.
Eliza thần sắc kinh ngạc, ánh mắt lướt qua Solan Dayton, lại rơi trên người Courtenay: “Courtenay đội trưởng, có chuyện này sao?”
Trong lòng Solan Dayton bình tĩnh, hắn mấy ngày trước đã thuyết phục được Courtenay vứt bỏ danh sách, còn hứa hẹn không ít chỗ tốt.
Nhưng điều làm cho Solan Dayton kinh hãi và phẫn nộ là Courtenay đội trưởng đại đội Quang Minh kỵ sĩ thành Garden không ngờ lại gật gật đầu: “Thành chủ đại nhân nói quả thật không sai!”
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Duệ cuối cùng cũng híp lại, dường như đã ngửi ra được một chút mùi vị của âm mưu.