Vùng đất cực đông của băng hải, Ngạc Mộng chi nguyên.
Một con độc giác thú nhanh chóng phóng qua, giống như một đạo thiểm điện màu trắng.
Độc giác thú là ma thú cao cấp có được lực lượng thần bí cường đại, có được thân thể cường tráng cùng tốc độ nhanh chóng, còn có được thiên phú lôi hệ đã biến mất từ lâu, là một trong những ma thú tọa kỵ đỉnh cấp trên
lục địa.
Sừng của độc giác thú là tài liệu ma pháp cực kỳ trân
quý, độc giác thú bình thường sống trong Phỉ Thúy Lâm Hải, được tinh
linh nhất tộc che chở. Những tên săn trộm đều chịu sự nghiêm trừng của
tinh linh tộc, vì vậy người bình thường đều không dám tiến đến.
Không ngờ bây giờ lại có một đầu độc giác thú xuất hiện ở bên ngoài Phỉ Thúy
Lâm Hải, trên đường tự nhiên là gặp phải sự chú ý của đám dong binh cùng thợ săn tham lam. Nhưng những tên có ý đồ này và cam đảm hành động đã
nhanh chóng biến mất trên thế gian này, người ra tay không phải là ai
khác mà chính là tên kỵ sĩ thần bí trên lưng độc giác thú.
Sau
khi một tay thợ săn trứ danh có thực lực thánh cấp bị tiêu diệt vì có ý
đồ mon men chiếm đoạt độc giác thú, không còn ai dám đến gần nữa. Độc
giác thú là vật tốt, không sai, nhưng tốt đến mức độ nào cũng không tốt
hơn mạng sống của mình.
Kỵ sĩ thần bí này mặc áo choàng, trên mặt còn có một cái mặt nạ, che phủ diện mục của hắn, chẳng qua mọi người
đều biết, hắn khẳng định là một tinh linh, lại còn là tinh linh có thực
lực thánh cấp cường đại.
Bởi vì chỉ có tinh linh nhất tộc mới có
thể kết hợp cùng độc giác thú một cách hoàn mỹ như thế, căn bản không
cần yên ngựa hay bất kỳ bộ phụ trợ gì cả.
Kỳ thực những người này đều đã đoán sai, cho dù là tinh linh cũng chưa chắc có thể cưỡi lên
lưng con độc giác thú này, bởi vì nó là một con độc giác thú kiêu ngạo
nhất, tên của nó là Bạch Phong. Mà cưỡi tại trên lưng nó lại là một nhân loại, một tên nhân loại đến từ ma giới.
Trần Duệ dùng thuyền Mạn Đà La vượt qua băng hải để đến Ngạc Mộng chi nguyên, lúc này chỉ còn
cách thời điểm tháp Tinh Thần mở ra có nửa tháng, dù cho có thể để lỡ cơ hội quý báu này nhưng Trần Duệ vẫn không chút do dự chạy tới Ngạc Mộng
chi nguyên.
Tiến hành tìm kiếm trải thảm trên phạm vi rộng là
không thể, dù cho Bạch Phong có thể ngửi được khí tức của Blanchett
nhưng Ngạc Mộng chi nguyên thật sự là quá rộng lớn, nếu như từ từ mà tìm cho dù một năm hay lâu hơn nữa cũng chưa chắc đã tìm được.
Ngay
khi đang tìm kiếm, tốc độ của Bạch Phong đột hiên chậm lại, lộ ra thần
sắc cảnh giác. Phía trước truyền đến mấy tiếng sói tru.
Trước khi Trần Duệ đi tới Ngạc Mộng chi nguyên, Michelle đưa cho hắn một bản địa
đồ ma pháp do tinh linh chế tác nhưng chủ thể là Phỉ Thúy Lâm Hải, chỉ
có một bộ phận nhỏ là thuộc phạm vi Ngạc Mộng chi nguyên. Địa đồ được
chế tác tinh xảo, có thể nói là xa hoa, còn có một chút tư liệu tương
quan của một ít sinh vật.
Theo giới thiệu, trừ một bộ phận bị
lang kỵ binh của Thú Nhân tộc thuần phục làm tọa kỵ, loại ma thú giống
khuyển thường gặp nhất ở Ngạc Mộng chi nguyên là phong lang.
Phong lang, một trong những tên cướp ăn tại Ngạc Mộng chi nguyên, tốc độ rất
nhanh, lực lượng của từng con cũng không tính là quá cường đại nhưng
đáng sợ chính là chúng nó là sinh vật quần cư, không chỉ số lượng rất
lớn mà tính tình lại hung hãn, tinh thông phối hợp. Cho dù là ma thú
hung mãnh hơn phong lang, khi đối mặt với chúng cũng muốn tránh càng xa
càng tốt.
Xen lẫn trong tiếng sói tru là từng tiếng kêu sợ hãi
cùng cầu cứu, xem ra những con mồi bị phong lang tập kích rất có thể là
thương đội của nhân loại.
Tuy Ngạc Mộng chi nguyên hung hiểm vô
bì nhưng tài nguyên phong phú và tài liệu trân quý tại trên bình nguyên
vẫn hấp dẫn không ít thương lữ. Bọn họ và thú nhân bộ lạc ký kết một
hiệp nghị, dùng thực vật cùng hàng hóa trao đổi tư nguyên tương ứng. Trừ cái này ra, những tên mạo hiểm qua lại trên Ngạc Mộng chi nguyên cũng
không quá hiếm thấy, tỷ lệ tử vong tại nơi này còn hơn xa đảo Bạo Phong.
"Bạch Phong! Chúng ta đi xem xem!" Trần Duệ vừa vỗ độc giác thú, lao nhanh tới phía trước.
Ngạc Mộng chi nguyên đối với Trần Duệ thật sự là quá xa lạ, chỉ dựa vào một
trương ma pháp địa đồ không hoàn chỉnh khẳng định không cách nào cứu
được người, hắn nên tìm đến một người thông thạo dẫn đường.
Trên
một gò đất, năm chiếc xe ngựa vây thành một vòng, xem bộ dáng hẳn nên là một tiểu thương đội. Phu xe không ngừng vỗ an mấy con ngựa đang hoảng
sợ, đám dong binh hộ vệ kết thành một cái viên trận chống đỡ đám phong
lang đang ùa tới từ bốn phương tám hướng. Trên mặt đất đã có không ít
thi thể, của cả phong lang và nhân loại.
Những con phong lang này có tốc độ vô cùng nhanh, mà tiến thoái hợp lý, không hề vì đồng loại bị chết mà phẫn nộ mất đi phối hợp, cũng không có gấp gáp gặm nhấm thi thể địch nhân, ngược lại lại giống như một đám thợ săn được huấn luyện đầy
đủ, không ngừng tiêu hao, đánh tan chiến lực và ý chí của địch nhân.
Dù cho dong binh đoàn cũng có sự phối hợp nhất định nhưng nhân số quá ít,
vô luận là sự ăn ý hay ý chí chỉnh thể đều yếu hơn một bậc. Thương nhân
và nô bộc được bảo hộ ở bên trong càng là sợ đến nỗi mềm nhũn ra, có
không ít người đã bắt đầu sụp đổ ý chí.
Bỗng dưng, một tiếng ngựa hí vang lên, ngay sau đó, thế công của bầy sói dần chậm lại nhưng cẫn
duy trì thế bao vây và áp bách đối với thương đội, chỉ là sự chú ý của
rất nhiều phong lang đã chuyển đến thân ảnh phía trên gò đất kia.
"Xem! Đó là cái gì!"
"Là độc giác thú!"
"Trên độc giác thú có người!"
"Nhất định là tinh linh!"
"Cứu mạng!"
Bầy sói chầm chậm tách ra, một đầu phong lang toàn thân ngân bạch, cái đầu
tương đối nhỏ đi ra, chính là vương giả của đàn sói này. Lang vương tựa
hồ cảm nhận được sự cường đại của độc giác thú trên gò đất, không chỉ
độc giác thú, còn cả bóng người kia, dường như có uy hiếp càng lớn hơn.
Lang vương cũng đã có trí tuệ tương đối, không tiến lên tấn công, mà là nhe
hàm răng sắc bén, gầm gừ với bóng người kia, hình như là thị uy và cảnh
cáo. Ánh mắt của người mặt áo choàng trên lưng độc giác thú xạ ra quang
mang thần dị, nhìn lang vương một cái.
Khoảng cách giữa họ tuy
rất xa nhưng lại giống như đang đương đầu đối diện. Cái nhìn kia xạ nhập vào trong não hải của lang vương, ẩn chứa Tà đồng chi lực nhanh chóng
lan tràn vào sâu trong linh hồn. Nhãn thần hung lệ của lang vương gặp
phải ánh mắt kia, cả người nó lập tức run lên, miễn cưỡng phát ra một
tiếng tru ra lệnh. Đàn sói nhanh chóng triệt thoái, nháy mắt đã tan biến khỏi tầm mắt.
Nhìn đàn sói nhanh chóng rút lui, tất cả mọi người trong thương đội đều cả kinh, nếu như trên đất không có thi thể, mọi
người đều nghĩ rằng trận huyết chiến mới rồi đều là ảo giác.
Vị "tinh linh" mang theo mặt nạ này, cả tay đều không động, liền khiến cho đàn sói hoảng sợ mà rút lui?
Đúng rồi, vị kia giống như nhìn đầu lang vương kia một cái, chỉ một cái, liền…
Tron lúc mọi người còn đang chấn động, độc giác thú đã đi tới trước mặt
thương đội. Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kính sợ, khom người hành lễ. Không cần biết là chủng tộc nào, đối mặt với loại cường giả như thế này, họ chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn, càng không cần nói đối phương đã
cứu mạng mình.
Đổi một góc độ khác thì đối phương có thể dễ dàng cứu mạng của họ, cũng có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của bọn họ.
"Cường giả tinh linh tôn kính." Đầu mục thương đội là một trung niên cao gầy,
cũng tính là thấy nhiều hiểu rộng, dùng ngôn ngữ tinh linh không rõ ràng cho lắm nói: "Phi thường cảm tạ…"
"Dùng tiếng phổ thông." Vẫn
chưa nói xong, thanh âm của đối phương đã vang lên, không ngờ là ngôn
ngữ thông dụng vô cùng thuần chính.
"Ta muốn tìm tung tích của một người tại Ngạc Mộng chi nguyên, có biện pháp nào không?"
Không lâu sau, thương đội thu thập thi thể, tiếp tục lên đường, chỉ là trong
đội ngũ nhiều hơn một đầu độc giác thú và "tinh linh" thần bí đeo mặt
nạ.
Đúng như những lời của đầu lĩnh của thương đội - Cora Ivoire
từng nói: nếu muốn tìm người ở Ngạc Mộng chi nguyên, nhanh nhất là tìm
tới thú nhân.
Phương pháp này cũng được Trần Duệ đồng ý, dùng lực lượng của thú nhân tộc sinh sống tại đây để tìm kiếm Blanchett, so với
hắn tại trên bình nguyên chạy loạn xem vận khí thì tốt hơn nhiều.
Dọc đường Trần Duệ hỏi Cora Ivoire không ít vấn đề liên quan tới Ngạc Mộng
chi nguyên. Cora Ivoire cảm giác được vị "tinh linh cường giả" này dường như không có loại kiêu ngạo cự người ngoài ngàn dặm như tinh linh phổ
thông, cho nên hắn thầm thở phào một hơi, lá gan cũng lớn hơn nhiều,
chậm rãi nói nhiều lời hơn.
Thú nhân tại Ngạc Mộng chi nguyên
cũng không giống trong tiểu thuyết YY mà Trần Duệ xem qua có mấy chị mèo có cái tai và đuôi quyến rũ hay là hồ nữ có bản tính tham lam. Đại bộ
phận thú nhân đều là đại hán có thân hình to lớn. Một số chủng loại biến dị huyết mạch, có thể biến hình chỉnh thể hoặc biến hình một số bộ phận thành hình thú, phát huy ra lực chiến đấu cực đại.
Tổng thể mà
nói thú nhân với nhân loại có rất nhiều điểm tương đồng. Thú nhân phổ
thông có vóc người cao lớn, cơ thịt cường tráng, trán cao, cằm nhô ra,
răng lộ ra ngoài, làn da tương đối thô ráp, màu sắc thâm trầm. Lực lượng là sở trường của thú nhân, điều này khiến cho thú thân có năng lực công phòng cường đại trong cận chiến nhưng kháng ma pháp lại khá thấp. Đại
đa số thú nhân đều không giỏi suy nghĩ, dưới rất nhiều tình huống đều là động trước rồi mới nghĩ, cho nên tính cách phổ biến rất thích tranh đấu tàn nhẫn.
Thú nhân tộc đều không có thiên phú ma pháp nhưng
trong bộ lạc có một số ít vu sư tồn tại. Những biến dị vu sư có được
những năng lực đặc biệt kỳ dị, có thể mượn nhờ lực lượng của "Chiến Hào" hoặc "Đồ Đằng" phát động ra các loại công kích kỳ dị.
Địa vị của vu sư trong thú nhân tộc rất đặc biệt, tương đương với đại não của thân thể. Nghe nói, các bộ tộc thú nhân tuy đều có nội chiến nhưng đều tuân
theo sự điều khiển của một đại vu sư nào đó.
Mục đích của thương
đội là bộ lạc voi ma mút của thú nhân tộc, một trong những thế lực tầng
trung của Ngạc Mộng chi nguyên. Bởi vì có dạng cường giả như Trần Duệ
đồng hành, cho nên Cora Ivoire hạ lệnh tấn tốc tiến về phía trước. Có lẽ là khổ tận cam lai, trên đường đi, đoàn người cũng không đụng tới nguy
hiểm.
Hai ngày sau, thương đội đi tới vùng đất của bộ lạc voi ma mút.
Một đội thú nhân chiến sĩ nhìn thấy thương đội, lập tức hô to gọi nhỏ tiến
lên. Đội thú nhân này trừ tiểu đội trưởng là cao giai ác ma ra, còn lại
thì thực lực khoảng tại trên dưới trung giai, mặc vào bì giáp thô ráp
giản lậu, trong tay cầm vũ khí trầm trọng.
Cora Ivoire đi ra phía trước, chào hỏi đám thú nhân, thuần thục nhét một ít đồ vào tay tiểu
đội trưởng, lại lấy ra một ít thực vật phân cho các thú nhân chiến sĩ
còn lại. Đám thú nhân tỏ ra phi thường mãn ý, mang theo thương đội hướng nơi trú địa.
Nơi trú địa này trên thực tế là doanh địa, bên
trong là các trướng bồng lớn nhỏ đủ các màu san sát nhau. Nhìn thấy
thương đội tiến vào doanh trại, rất nhiều thú nhân tỏ ra vui mừng, xông
tới, rất có thể sẽ xuất hiện trạng thái tranh đoạt nhau, lại bị đội
chiến sĩ thét lên đuổi đi.
Trần Duệ đã có chút minh bạch ý đồ mà
Cora Ivoire hối lộ tiểu đội trưởng lúc trước. Dù như thế, vẫn có một ít
đồ vật bị cướp đi. Từ bộ dạng của Cora Ivoire mà xem, có lẽ hắn cũng đã
nhìn quen. Lấy sự tinh minh của thương nhân, những đồ vật bị cướp đi hẳn là một số ít đồ vật giá trị thấp sớm đã được chuẩn bị trước đó.
Bạch Phong tại đây phi thường bắt mắt, có không ít thú nhân bị hấp dẫn, một
số ít thậm chí còn muốn tiến lại gần. Độc giác thú bất mãn khịt mũi một
cái, trên người phóng ra uy thế của tầng thứ đại ma vương, hù dọa đám
thú nhân kia sợ hãi tè cả ra quần. Đám thú nhân phía xa không hiểu gì,
nhìn thấy một màn này liền bật cười ha hả.
Xe ngựa dừng tại khu
đất trống tại doanh địa, Trần Duệ vỗ an Bạch Phong mấy câu rồi theo Cora Ivoire và tiểu đội trưởng thú nhân đi tới trướng bồng lớn nhất.
Đám thú nhân chiến sĩ tại khu vực trướng bồng này có thực lực mạnh hơn rất
nhiều so với đám trước. Thủ vệ cũng thể hiện rõ vẻ chính quy hơn, không
có cái loại trông như một đống cát rời lúc trước. Trong đại trướng, Trần Duệ nhìn thấy thủ lĩnh cỏ bộ lạc voi ma mút - Genk.
Genk có vóc
người cường tráng hơn nhiều so với các thú nhân khác. Bên cạnh nó là một ít thú nhân nữ tính có vú. Phong cách của nữ thú nhân rất hào phút,
đáng tiếc vóc người của họ cường tráng và ngũ quan khá là không phù hợp
với thẩm mỹ quan của nhân loại.