Sau
khi lĩnh ngộ được pháp tắc tại cung điện Hủy Diệt, Trần Duệ cuối cùng
cũng phát hiện ra, tòa cung điện này chắc hẳn là diễn sinh ra từ căn
nguyên, hoặc có thể nói cung điện Hủy Diệt là huyễn cảnh mà căn nguyên
biến ra.
Đương nhiên, cái "huyễn cảnh" này không phải dùng để dọa người mà là để giết người.
Căn nguyên ở bên trong cung điện, khả năng là ở một nơi nào đó, cũng có thể là không ở nơi nào. Nhưng chỉ cần pháp tắc của tòa cung điện này bị phá thì hắn có thể tìm tới nơi chứa đựng căn nguyên.
Chẳng qua, pháp tắc chi lực của cung điện Hủy Diệt cho dù là ngụy thần cũng không thể
nào thừa nhận được chứ đừng nói tới phá hủy.
Pháp tắc hủy diệt
cũng không phải đơn nhất mà là có thể diễn sinh biến hóa ngàn vạn, lý
giải của mỗi thứ khác nhau nhưng vạn pháp quy tông, căn nguyên vẫn là
tương đồng. Có phân thân Tu La đặc thù này, Trần Duệ có thể chạm đến một bộ phận căn nguyên chi lực, đáng tiếc lĩnh ngộ và lý giải của hắn vẫn
chỉ ở giai đoạn sơ cấp, không cách nào đạt tới độ cao chân chính của
"căn nguyên".
Cung điện Hủy Diệt là vật hiện hóa do căn nguyên
pháp tắc diễn sinh, ở tầng thứ hiện tại của Trần Duệ, nếu muốn đánh vỡ
pháp tắc chi lực của cung điện là không có khả năng nhưng hắn cũng không cần phải dùng lực lượng tuyệt đối tới để áp chế. Đê dài ngàn dặm vỡ do
tổ kiến, về mặt lý luận, chỉ cần làm hỏng một bộ phận then chốt nào đó,
hắn có thể khiến cho cung điện tự động tan vỡ.
Chỉ có căn nguyên
chi lực mới có thể "ảnh hưởng" tới then chốt của căn nguyên. Cho nên,
Trần Duệ cần lực lượng của Tu La trợ giúp. Tu La là một thân thể hủy
diệt do ngân tráp diễn sinh ra, bản thân cũng đại biểu cho một bộ phận
căn nguyên. Đương nhiên, lý luận và thực tiễn vẫn khác nhau rất nhiều.
Trần Duệ mò mẩm nửa ngày, dựa vào lực lượng của độ sâu phân tích cũng
chỉ lý giải được cơ cấu pháp tắc của cả cung điện nhưng lại không hề
phát hiện ra một chỗ then chốt nào có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cả.
Cũng giống như một học sinh tiểu học viết văn chưa được thành thạo nhưng lại muốn sửa bài của một tác gia đã thành niên, rõ ràng có bút, biết
chữ nhưng lại không biết phải sửa ở chỗ nào.
Tiffany nằm trong
lòng Trần Duệ, không hề giãy dụa hay can nhiễu gì. Nàng chỉ yên tĩnh
nhìn hắn bay tới bay lui trong cung điện. Nàng hiểu người này đang tìm
ngân tráp, chỉ là cho dù một cái "chìa khóa" nhưng nàng cũng phải lợi
dụng một nghi thức tế tự nào đó, hy sinh đi một số thứ mới có thể tìm
nổi ngân tráp. Người này muốn trực tiếp tìm kiếm thật đúng là vọng
tưởng.
Vấn đề là hiện tại nàng đã rơi vào tay người ta, hơn nữa
còn phải dựa vào sinh mạng lực và tín ngưỡng lực của hắn mới có thể tồn
tại, cho nên phải bình tĩnh, đợi đến khi hắn vô kế khả thi rồi mới đưa
ra lời đàm phán.
Trần Duệ vừa mò mẫm suy nghĩ vừa dùng độ sâu
phân tích nhanh chóng tính toán. Nhưng mà càng tính càng phức tạp, thứ
hắn cần lĩnh ngộ rất huyền diệu, không hề đơn giản như mấy số liệu lẻ
tẻ. Thử mấy lần đều thất bại, hắn đóng độ sâu phân tích lại, không tiếp
tục phá giải nữa, chỉ thuần túy lấy căn nguyên của Tu La để cảm thụ cung điện.
Dần dần, cách này đã làm xuất hiện hiệu quả không thể
tưởng tượng được. Hai loại căn nguyên sau một lúc bài xích nhau cuối
cùng trở thành bổ sung, dung hợp một chỗ. Căn nguyên của Tu La lớn mạnh
hơn không ít, hoặc có thể nói, căn nguyên hủy diệt càng thêm hoàn chỉnh.
Trần Duệ bỗng nảy ra một ý, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là thế! Chỉ cần có thể tu bổ hoàn chỉnh căn nguyên của Tu La, Trần Duệ có thể mượn
điều này để nắm giữ căn nguyên của pháp tắc hủy diệt, cứ thế mà đạt tới
trạng thái viên mãn của Xích Cực Tinh Biến rồi đột phá lên cảnh giới
mới.
Trần Duệ nhịn không được cất tiếng cười lớn, bởi vì hắn
không chỉ nắm giữ ảo diệu đại khái của tòa cung điện này mà còn hiểu ra
con đường đúng đắn đi về phía trước.
Trong ánh mắt kinh ngạc của
Tiffany, Trần Duệ điểm vào một cây cột trong cung điện. Cây cột chỉ là
hình ảnh trong mắt của Tiffany thôi còn trong mắt Trần Duệ, nó lại là
tiết điểm của pháp tắc. Loại tiết điểm này cho dù là bán thần cũng không thể cảm ứng được nhưng Trần Duệ lại có thể nhìn được rõ ràng.
Lúc này hắn không phải dùng lực lượng hủy diệt của Tu La mà là dùng sinh
mạng lực cực kỳ nồng đậm. Cũng giống như lần chiến thắng Tu La, lực
lượng hắn thi triển là thứ ngược với hủy diệt - "sáng tạo". Sinh mạng
chính là "sáng tạo" vĩ đại nhất.
Sinh mạng chi lực tuôn ra đều bị pháp tắc hủy diệt cắn nuốt nhưng tiết điểm pháp tắc cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, cột đá không ngừng xuất hiện vết rạn. Một bộ phận đá lót
trần bắt đầu rơi xuống, khói bụi bay mù mịt không thể nào khôi phục được như cũ.
Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Tiffany biết
tòa cung điện này là do pháp tắc hủy diệt mạnh nhất cấu thành, cho dù
lão sư Satan tự thân ra tay cũng không thể nào phá hoại được nó, không
ngờ nam tử này lại dễ dàng có thể tổn hại cung điện đến vậy!
Ngay sau đó, thân hình Trần Duệ chớp động nhanh như điện xẹt, bay lượn khắp
nơi trong cung điện, điểm tay ở mọi chỗ. Mọi ngóc ngách nơi này bắt đầu
vỡ toác, cả cung điện trông tàn khuyết hết cả. Sau một lần điểm tay cuối cùng, cả cung điện sụp đổ toàn bộ, những lớp bụi mù mịt giống như bị
thứ gì đó hấp dẫn nhanh chóng tụ họp vào một điểm. Ngân quang bắt đầu rõ nét, ngưng tụ thành một cái tráp hình vuông, hư phù trên không trung.
Ngân tráp! Tiffany chấn động, người này không ngờ lại thực sự tìm được ngân tráp!
Trần Duệ buông Tiffany ra, bay về phía ngân quang. Đương nhiên, hắn không quên phóng thích một đoàn lực lượng phòng hộ cho nàng.
Sự kinh ngạc trong mắt Tiffany dần tán đi, thay vào đó là tuyệt vọng.
Nếu hắn đã tìm được ngân tráp thì giá trị lợi dụng của nàng sẽ mất. Cho dù
hắn không hạ sát thủ mà chỉ ném nàng ở chỗ này, phòng hộ trên người hao
hết, linh hồn nàng cũng tan thành mây khói.
Trần Duệ đã bắt được cái ngân tráp quen thuộc kia, quả nhiên giống hệt cái ở Ám Nguyệt.
Hắn suy nghĩ một chút rồi mở tráp ra. Trong tích tắc, tốc độ chảy đi của sinh mệnh lực đột nhiên tăng cường đến trăm ngàn lần.
Sau đó, Trần Duệ liền nhìn thấy hủy diệt.
Hủy diệt là chí lý của vũ trụ, vạn vật đều có cái chết, kể cả bản thân vũ
trụ cũng vậy. Nhưng chết không đại biểu cho kết thúc mà là một dạng
chuyển dời năng lượng, là một loại đản sinh khác... Hai mắt Trần Duệ tỏa ra ánh sáng đỏ lòe, lúc trước thăm dò cung điện Hủy Diệt cũng đã có cảm ngộ này, hiện tại loại cảm ứng này lại càng hoàn chỉnh rõ nét. Căn
nguyên của Tu La dưới cảm ngộ kia trở nên càng hoàn chỉnh hơn.
Hủy diệt nháy mắt tan biến, bởi vì Trần Duệ đã đóng ngân tráp lại.
Ngân tráp có lẽ còn có cộng dụng đặc thù nào đó nhưng đối với hắn thì đồ vật quý báu nhất đã tới tay.
Điều duy nhất hắn cảm thấy kỳ quái là bên trong ngân tráp này không hề có cái hộp nhỏ nào.
Trần Duệ nhớ lúc đầu ngân tráp ở Ám Nguyệt còn có một cái tráp nhỏ ở bên trong mà. Đây là chuyện gì?
Cái hộp nhỏ kia là cái gì?
Dòng suy nghĩ của hắn đã bị tiếng kêu rên ở bên cạnh đánh gãy, thì ra lúc mở ngân tráp ra, lực cắn nuốt sinh mạng lực lớn hơn bình thường gấp trăm
ngàn lần. Lực lượng phòng hộ trên người Tiffany nháy mắt bị rút cạn, khí tức hủy diệt lập tức bao quanh đẩy nàng vào hiểm cảnh.
Trần Duệ
vội di chuyển tới trước mặt Tiffany. Hắn vung tay lên, một đoàn lực
lượng sinh mệnh và tín ngưỡng lập tức bọc Tiffany vào giữa, để nàng từ
từ khôi phục lại.
Lúc này, vị trí ngân tráp đang trôi nổi xuất
hiện một cánh cửa dạng vòng xoáy. Ánh mắt Trần Duệ sáng lên: đây chẳng
lẽ là cửa ra khỏi Hỗn Độn chi giới?
"Giết ta, sau đó ngươi có thể rời khỏi nơi này." Lời của Tiffany hoàn toàn chứng thực suy đoán của hắn.
Trần Duệ khẽ cười, vươn tay ra: "Đi theo ta."
Tiffany không hề động, chỉ hơi bất ngờ hỏi một câu: "Vì sao?"
"Ta nói rồi, ta đến nơi này vì hai chuyện, một là ngân tráp, hai là vì bảo
vệ nàng." Trần Duệ nhún nhún vai. "Thực ra ta nói hơi ngược chút. Điều
quan trọng nhất là mang nàng bình an rời khỏi đây, ngân tráp chỉ là
thuận đường thôi."
Tiffany nhìn vào hắn một lúc, ánh mắt đã nhu
hòa hơn mấy phần. Sau đó nàng đưa mắt nhìn cái ngân tráp kia, lắc đầu
nói: "Ngươi đi đi."
Không có ngân tráp, nàng rời khỏi đây cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng chết.
Trần Duệ nhìn thấu tâm tư của nàng, liền hỏi: "Nói cho ta, trừ sinh mạng ra, nàng còn muốn đổi lấy thứ gì từ ngân tráp?"
Tiffany ngập ngừng một chút, cuối cùng đã nói ra đáp án: "Tự do, còn có... mẹ ta nữa."
Trần Duệ biết mẹ Tiffany là nhân loại, chẳng lẽ đã bị Satan cầm tù? Không
trách sao mà nàng lại liều mạng thế này, nếu quả thật là như thế... "Cái này cho nàng đấy."
Tiffany không thể tin nổi mà nhìn vào ngân tráp trong tay, thân thể hơi run rẩy.
Không, không phải ảo giác, là thật!
Thanh âm của Trần Duệ vang lên: "Ta nói rồi, ngân tráp chỉ là thuận đường thôi."
"Rốt cục thì ngươi là ai?" Giọng Tiffany đã có chút run rẩy, tràn đầy sự
kích động và cảm kích không thể hình dung được, chỉ là nàng nghĩ mãi
không ra vì sao lại vậy.
Bảo vật này ngay cả ngụy thần cũng phải
ngấp nghé. Người này phải liều mạng mới có thể lấy được nó, không ngờ
bây giờ lại dễ dàng đưa nó cho nàng.
"Thực ra... chúng ta đã từng gặp mặt rất lâu trước kia. Hơn nữa, cái ngân tráp này là một món đồ
bỏng tay, ta chưa chắc đã cất giữ được nó. Ừm, ngoài ra thì còn rất
nhiều nguyên nhất khác... Nếu như nàng không ngại, ta sẽ tìm một nơi nào đó thích hợp hơn, ngồi xuống nói chuyện cho thật thoải mái. Đúng rồi,
ời... ta mỏi tay quá."
Vành mắt Tiffany đỏ lên. Nàng không nói thêm một lời khách khí nào, chỉ gật đầu, nắm lấy tay hắn, nắm rất chặt.
Hai người nắm tay nhau, đồng thời bay về phía cửa ra. Sau khi hai người tiến vào, vòng xoáy dần tan biến.
Một lúc sau, Trần Duệ và Tiffany xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ, chung quanh là hải dương vô bờ bến.
Hòn đảo này có diện tích mấy chục mét vuông, khá là nhỏ.
"Nơi này là..." Trần Duệ thử thi triển Tinh Không chi môn. Cánh cửa ánh sáng xuất hiện không hề có trở ngại, xem ra hắn quả nhiên đã rời khỏi Hỗn
Độn chi giới thần bí đó.
"Tử Vong chi hải." Tiffany tiếp một câu, nhè nhẹ buông tay hắn ra.
"Lần đầu tiên ta cảm thấy ngửi được mùi gió biển thật là tốt." Trần Duệ hít
sâu một hơi rồi nói: "Cuối cũng cũng rời khỏi cái nơi quái quỷ kia."
Tiffany hơi ngập ngừng rồi hỏi một câu: "Vừa rồi ngươi nói, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?"
Trần Duệ gãi đầu nói: "Còn nhớ cái trò chơi 'sai lầm phạm phải sẽ tích lũy, thành công giành được sẽ tan biến' không?"
"Thì ra ngươi là Simon!" Mắt Tiffany hơi sáng lên.
Trần Duệ không ngờ nàng còn nhớ rõ tới cái tên giả kia. Tiffany lại hỏi một
câu. "Simon, nói cho ta biết, ngươi vì sao lại cứu ta? Vì sao lại đưa
ngân tráp cho ta?"
Trần Duệ hơi suy nghĩ một chút rồi lấy cái
vòng cổ có Huyết Sát chỉ hoàn kia ra đặt vào tay nàng. "Trước khi ta trả lời, nàng hãy nhận lấy thứ này. Có người ủy thác ta giao nó cho nàng."
Tiffany nhìn cái nhẫn trong tay, ánh mắt trở nên phức tạp, mọi cảm xúc không
ngừng đan chéo nhau rồi cuối cùng lại trở nên lạnh như băng. Nàng vừa
muốn mở miệng thì giữa eo lại bỗng dưng lóe lên một thứ ánh sáng kỳ dị,
một chiếc huy chương xà văn chậm rãi bay lên. "Oanh", chiếc huy chương
tự động bạo liệt.
"Chết rồi!" Tiffany lập tức biến sắc mặt, thất thanh nói: "Chạy mau! Lão sư Satan của ta tới rồi!"