Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 94: Chương 94: Nghi vấn của Athena. Kulia vây hãm






Tại nộ hải, Trần Duệ bày thế trung bình tấn, hai chân dính như keo vào đá ngầm lộ trên mặt biển. Loại tư thế này còn khó hơn nhiều so với ngồi xếp chân hai tháng trước. Nhưng dù sóng lớn ngập trời, thân hình của hắn vẫn không rung chuyển.

Trong hai tháng huấn luyện này, dược lực của hai loại dược tề Vĩnh Hằng Chi Thể và Vĩnh Hằng Chi Lực mà Trần Duệ uống đã được hấp thụ hoàn toàn. Ngay lúc hai loại dược tề cùng phát huy hoàn toàn hiệu lực thì trong thân thể của hắn xuất hiện một loại ba động cộng minh rất kì dị. Không chỉ tinh thần lực và thể chất mà cả lực lượng lẫn tốc độ đều được tăng trưởng toàn diện, y hệt như được sử dụng hai lần Hắc Sắc Dược Tề vậy.

Đây chắc hẳn là tác dụng phụ ban thưởng thêm khi uống hết toàn bộ các loại dược tề, giống như kiểu “ghép đồ” tăng thuộc tính vậy.

Giờ Trần Duệ mới lờ mờ biết một loại ảo diệu khác của dược tề hệ vĩnh hằng: Nếu nói chân hệ của hắc sắc dược tề là “Quy tắc” thì vĩnh hằng hệ của hắc sắc dược tề ngoại trừ có đơn hệ “Quy tắc” còn có thêm một loại toàn hệ “Cộng minh”. Không biết dược tề phục sinh và diên thọ liệu sẽ là cái gì nhỉ?

Thu hoạch ngoài ý muốn của hắc sắc dược tề xem như một việc nhỏ xen vào thời gian tu hành. Dược vật tuy có thể tăng trưởng lực lượng ở một mức độ nhất định, nhưng quan trọng hơn là phải hiểu và vận dụng được nó. Mà điều này chỉ có tự mình tu hành mới lĩnh ngộ được.

Trần Duệ không chỉ đứng không trên đá ngầm mà còn vung quyền liên tục. Tuy tốc độ và tần suất vung quyền không nhanh nhưng vì phải ổn định thân thể cân đối nên đã hao phí rất nhiều tinh lực. Hai tháng không ngủ không nghỉ, sự vất vả của hắn không uổng phí. Khả năng vận dụng của tinh lực càng ngày càng tiến bộ. Hắn đã dần học được cách dùng tinh lực ở mức nhỏ nhất mà có thể phát huy hiệu dụng mạnh nhất.

Cảm giác đến cực hạn không thể duy trì được nữa, Trần Duệ lại chậm rãi ngồi xuống xếp bằng, chờ đợi tinh lực và lực lượng khôi phục dần. Hắn cứ không ngừng hao hết lại khôi phục, hao hết lại khôi phục, vòng tuần hoàn liên tục giúp cho giới hạn của tinh lực dần được nới rộng.

Nếu nói ban đầu có thể chứa được một thùng nước thì bây giờ đã có thể chứa được một vạc thậm chí một cái ao nhỏ.

Thời gian cứ trôi đi. Trong hình người ở thanh trạng thái, vô số các hạt ngôi sao biến nhỏ dần nhưng ánh sáng không giảm mà càng rực rõ hơn, tốc độ di chuyển càng thêm mượt như được rèn giũa mài luyện vậy.

......

Thật lâu.

Trần Duệ mở mắt. Một trăm ngày huấn luyện cuối cùng đã kết thúc. Loại tu hành nhàm chán và buồn tẻ đến mức không có cả giấc ngủ, quả thực là một khảo nghiệm cực lớn cho cả thân thể và tinh thần. Nhưng kiên trì vượt qua khảo khiệm thì thành quả thu hoạch sẽ là không tưởng.

Trần Duệ duỗi lưng một cái, cảm giác cực kì mệt mỏi, cứ như giấc ngủ “thiếu” của hơn ba tháng huấn luyện ập cả đến. Nhưng trước khi ngủ bù thì hắn phải lấp đầy cái bụng “đói” nguyên trăm ngày này đã.

Đương nhiên sự thật là mới đói hơn một ngày thôi. Tính cả thời gian nghỉ ngơi và huấn luyện thì chắc hiện tại trời phải tối mù tối mịt rồi. Vừa lúc đi ăn chút gì rồi ngủ một giấc bổ sung thể lực.

Nhưng đúng lúc này Trần Duệ có cảm giác khác lạ. Hắn cảnh giác đứng dậy xốc lều vải lên xem xét. Một thân ảnh thướt tha đang đứng ở bên ngoài, không ai khác chính là Athena. Chẳng trách DiuDiu với hai con song túc phi long không phát tiếng cảnh cáo.

“Athena, sao nàng lại…”

Nói thật, kiên trì trong nộ hải, tịch mịch hơn ba tháng, giờ chứng kiến Athena khiến Trần Duệ cực kì cao hứng.

“Sao ta không bị dính kịch độc ngoài lều nhỉ?”

Bộ dạng Athena trông rất không vui. Nàng nói xong một câu mắt tia như điện, tay lật một thanh đại kiếm, mang theo uy thế khủng bố trảm thẳng xuống Trần Duệ.

Trần Duệ từng thấy Athena trảm một kiếm cắt đứt đôi chiếc búa của Cương Khắc, mà kiếm vẫn khống chế dừng vững vàng trên đỉnh đầu của Cương Khắc. Tuy lúc đó nàng mới chỉ là trung giai nhưng sự khéo léo trong vận lực và khống lực đã đạt đến trình độ tinh chuẩn, đến bây giờ vẫn thấy cực kì đẳng cấp. Nhưng hắn không nghĩ tới chính mình cũng có lúc phải đối mặt với một kiếm này. Trong chốc lát, hàng trăm suy nghĩ lướt trong đầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn không nhúc nhích không trốn tránh.

Quả nhiên, cự kiếm của Athena dừng lại ngay tại đỉnh đầu của hắn, cách đỉnh đầu chưa tới một tấc, cảm nhận rất rõ nhuệ khí. Nhưng rất rõ ràng là chỉ có nhuệ khí mà không có sát khí.

Tuy biết rõ Athena sẽ không đánh thật, nhưng Trần Duệ vẫn phải lau mồ hôi: Rốt cục là chọc gì làm vị nữ hiệp này mất vui rồi, còn động kiếm nữa? Lần trước trong rừng Âm Vũ một kiếm, lần này lại một kiếm. Trong vòng không gian của nàng cũng nhiều hàng tồn phết đấy.

Athena nhìn Trần Duệ “ngơ ngác”, tức giận buông kiếm:

“Thành thật khai báo, khuya hôm trước anh đã đi đâu?”

“Khuya hôm trước….”

Trần Duệ nhớ lại, hình như khuya hôm đó tìm được một chỗ đá ngầm có vị trí tương đối phù hợp để luyện quyền. Bây giờ có thể đánh quyền tự nhiên, thời gian kiên trì cũng càng thêm dài. Lúc ra quyền còn có thể mơ hồ nắm được một tia cảm giác huyền ảo. Tiếc là thiếu thời gian, loại cảm giác này còn chưa ngộ được hoàn toàn đã bị văng khỏi sân huấn luyện.

“Đừng giả ngây! Khuya hôm trước có phải anh đi tới hầm chính của núi Tây Lang không?”

Trần Duệ vừa ra khỏi sân huấn luyện, còn chưa kịp thoát khỏi trí nhớ một trăm ngày kia. Giờ mới hiểu Athena đang nói về cái gì. Khuya hôm trước không phải là đi giết hai tên ác ma cao giai cộng thêm một con chó địa ngục ba đầu cao giai sao? Nhưng cái này không thể nói với Athena được:

“Khuya hôm đó hả, hình như đang ngủ trong lều mà …”

“Còn không nói thật?”

Athena bất mãn hừ một tiếng, liếc sâu biến hình đang núp núp sau lều vải

“Vừa nãy DiuDiu đã khai sạch rồi.”

Trần Duệ căm tức liếc DiuDiu một cái. DiuDiu lập tức hóa hình hai cái tay xoa mặt, biểu lộ cực kì khoa trương giống như oan khuất lắm. Nó kêu thê thảm:

“DiuDiu chưa nói gì hết! Thật là DiuDiu chưa nói việc đi mỏ quặng đêm đó cho nữ chủ nhân!”

Nãy không có, bây giờ…. Chẳng phải nói tuột ra rồi à?

Trần Duệ im lặng: Nếu như là tiểu loli dùng loại kĩ thuật lừa này cũng không lạ gì, nhưng Athena dùng tâm kế lại rất bất ngờ, chẳng lẽ đúng theo truyền thuyết rằng gần mực thì đen?

“Binh bất yếm trá” (Dùng binh phải dối trá).

Athena thấy hắn kinh ngạc, sắc mặt nguội lại, cười như không cười liếc hắn:

“Đây là học từ chuyện xưa Tam quốc của anh đó.”

Trần Duệ tiếp tục im lặng. Nguyên cái lọ mực này họ Trần chứ không phải họ Lucifer.

“Thật ra ta không quá quen với mấy cái thủ đoạn hại não này… Nhưng một kiếm kia cho dù là người thường cũng phải có bản năng né tránh, mà anh thì sao? Loại trấn định này khiến ta cũng phải mặc cảm”

Athena nhìn hắn thật chăm chú

“Làm sao anh tin rằng một kiếm này của ta không chặt xuống thêm vài đoạn nữa?”

Sự im lặng của Trần Duệ đã hóa thành cười khổ: Ai bảo nữ nhân đần? Coi nữ nhân là kẻ ngốc thì chính mình mới là đứa ngu nhất.

Athena bỗng thở dài:

“Không muốn giải thích chút gì sao?”

“Một tháng, đây là hứa hẹn lần trước của ta.”

Trần Duệ cũng thở dài, nghiêm túc nói:

“Hiện ta cần tập trung hoàn thành một sự kiện. Còn hơn hai mươi ngày nữa, đến lúc đó nàng cũng sẽ có đáp án. Hơn nữa… khi đó ta nghĩ cũng phải lấy một đáp án từ nàng.”

Không biết Athena có phải đã nghĩ thông suốt gì không, mặt nhăn nhó vân vê tay áo. Nàng không truy hỏi hắn nữa mà chỉ bối rối gật đầu, chạy vội xuống núi.

Trần Duệ nhìn bên trong cái bọc Athena để trên mặt đất, toàn là nước với đồ ăn tươi sốt, lòng tràn ngập ấm áp ôn hòa. Hắn cầm một chuỗi thịt nướng cắn một miếng. Tuy tay nghề so với hắn còn non lắm, nhưng lờ mờ có một hương vị kỳ diệu mà từ khi đến cái thế giới này hắn chưa từng cảm giác được.

Đêm nay Trần Duệ ngủ được một giấc thật ngon.

Tối muộn ngày hôm sau, cả đoàn đạo tặc đang lo nơm nớp rốt cục nghênh đón một người, Kulia.

Khi nghe hết báo cáo của một thủ lĩnh nhỏ ám tinh linh, Kulia nhíu mày, tâm tình bức xúc cực điểm.

Gần đây thật xui xẻo! Vật vã tại cái nơi nghèo khổ núi Tây Lang vài tháng trời mới đến lượt nghỉ ngơi tới trấn Levin, tại đấy còn tìm được một nàng thục phụ Vera. Mới phong lưu khoái hoạt vài ngày chăn ấm ổ thơm, ai biết tên phó đoàn trưởng Banneker kia đã không chịu nổi tới trấn Levin từ thủa nào rồi.

Sau đó Kulia rất khốn khổ kết thúc sớm “ngày nghỉ” của mình, bị Banneker đẩy về. Hắn vốn bất hòa với cái tên Phó đoàn trưởng trên danh nghĩa này. Nhưng vấn đề là đoàn trưởng Snord đã về lãnh địa Xích U hôm trước. Mà đoàn trưởng không ở thì ai nắm tay to hơn là có lí. Ai bảo thực lực của hắn không bằng Banneker.

Kulia không cam lòng bị đẩy về, cố vớt vát lêu lổng thêm với nàng Vera vài ba ngày mới lưu luyến quay lại núi Tây Lang. Nào ngờ đâu vừa về đã phải nghe tin xấu rồi!

“U Linh Long? Một long tộc toàn thân là xương? Ngươi chắc chứ?”

Tên ám tinh linh kia gật vội, nhớ tới uy áp khủng bố của U Linh Long đêm đó lại rung mình:

“Chắc chắn trăm phần trăm! Đại nhân, ta đã tận mắt nhìn thấy, mà nhiều người cũng thấy. Con U Linh Long kia cực kì đáng sợ, vừa rống một tiếng tỏa ra long uy nhiều huynh đệ lập tức ngã sấp luôn.”

Một tên tiểu thủ lĩnh giác ma cũng bổ sung:

“Ngày đó quái vật ăn tươi Nagurala, gặm sạch rồi vứt lại một đống xương. Có một huynh đệ hôm qua bạo gan lên núi nhặt được thi cốt, mời đại nhân xem.”

Giác ma nói xong liền lôi đống xương bị nát thành mảnh nhỏ của chó địa ngục ba đầu ra. Xương trắng hếu, đến một vết máu vệt thịt cũng không thấy, hiển nhiên là bị “ăn” rất sạch sẽ. Hôm đó DiuDiu rảnh không có việc cũng đã thuận tiện giải quyết nốt cái đầu bị cắt xuống trước đó của chó địa ngục ba đầu.

Còn thi thể của đám thủ vệ cũng bị Trần Duệ chuyển ra ngoài hầm.

“Không có tin tức của Leela với Argus sao? Hôm qua các ngươi không vào hầm điều tra à?”

Hai tên tiểu thủ lĩnh liếc nhau, lắc đầu.

“Con U Linh Long kia quá kinh khủng, chẳng ai dám vào. Còn về Leela và Argus đại nhân… chỉ sợ đã bị con quái vật kia giết hại rồi….”

“Thế sao?”

Kulia khinh thường liếc đống xương trên đất. Có mấy cái đầu thì cũng chỉ là một con chó mà tên kia nuôi. Chết thì thôi chứ sao.

Thật ra Leela và Argus là người thuộc phái Banneker. Chúng không đáng ghét như Banneker nhưng dù sao cũng không cùng đường, chết rồi cũng chẳng có vấn đề gì cả. Vấn đề là Banneker nhất định sẽ mượn cớ đó đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.

Kulia càng nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên hỏi một người bên cạnh:

“Con U Linh Long này người thấy thế nào?”

Thì ra Kulia cũng không phải về một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.