Trần Duệ không huyết tẩy bộ lạc Voi Ma Mút, chỉ dùng Đông chi vực
khiến cho đám thú nhân kia tạm thời mất năng lực chiến đấu, tránh cho họ đuổi theo đám Cora Ivoire trút giận.
Cora Ivoire sau khi rời đi
không hề chạy không mà nhằm lúc Trần Duệ thẩm vấn thú nhân mà nương theo dư uy của "tinh linh cường giả", cáo mượn oai hùm cướp được một bộ phần dược tài. Nhưng Cora Ivoire còn coi là thông minh, không tham lam quá
mức, vẫn còn lưu lại hàng hóa mình mang tới.
Đợi Trần Duệ thẩm
vấn xong, Cora Ivoire đã nhanh chóng hoàn thành xong việc dỡ hàng. Thời
gian hắn tính toàn rất chuẩn, vừa vặn kịp theo Trần Duệ cùng rời khỏi bộ lạc Voi Ma Mút.
Vì biểu thị lòng cảm ơn, khi chia tay, Cora
Ivoire tặng Trần Duệ một bản đồ Ngạc Mông chi nguyên vẽ tay. Tấm bản đồ
này tuy không tốt bằng tấm của Michelle nhưng giá trị thực dụng của nó
còn lớn hơn gấp mười lần. Trên bản đồ đánh dấu tỉ mỉ mấy khu vực và
thông đạo, cùng với chỗ bộ lạc có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho nhân
loại đi qua.
Có tấm bản đồn này, phối hợp với tấm bản đồ ma pháp
của tinh linh tộc cùng với một ít tin tức kiếm được từ trong miệng "tù
thú nhân", Trần Duệ có thể lấy tộc độ nhanh nhất chạy tới bộ lạc Lôi
Bạo.
Blanchett rất có khẳng năng bị áp giải tới đầm lầy Vận Hạn
nhưng vì để đề phòng chẳng may, trước hết hắn nên tới bộ lạc Lôi Bạo một chuyến đã. Bởi vì bộ lạc Lôi Bạo và đầm lầy Vận Hạn đều nằm trên cùng
một hướng đi.
Bộ lạc Lôi Bạo là bộ lạc thú nhân cường đại nhất ở
Ngạc Mông chi nguyên. Nghe nói, nó có được huyết mạch vương tộc của đế
quốc thú nhân năm đó, lực chiến đấu cực kỳ cường hãn.
Địa hình
của bình nguyên làm cho Bạch Phong có thể phát huy được tốc độ cực trí.
Dưới sự trợ giúp của bản đồ, Trần Duệ chỉ dùng năm ngày là đã tới được
nơi ở của bộ lạc Lôi Bạo - sông U.
Sông U là con sông lớn nhất ở
Ngạc Mộng chi nguyên, thuộc về loại sông tiêu chuẩn của bình nguyên. Đáy sông khá là rộng, lòng sông có độ sâu thấp. Đường dốc của bờ sông là
một đường cong tự nhiên, như tạo thành một cái hồ kỳ dị.
Bộ lạc
Lôi Bạo nằm ở bên cạnh cái hồ này. Tổng thể của nó phân bố khá thưa
thớt, chiếm lấy hầu hết phiến đất màu mỡ này. Khu vực này nghe nói từng
là đô thành của đế quốc thú nhân, ven đường có thể nhìn thấy một ít di
chỉ và phế khu.
Khi Trần Duệ tới chỗ này đã là lúc nửa đêm, từ
phân bố của ánh lửa thì thấy, nơi đóng quân của bộ lạc Lôi Bạo còn lớn
hơn bộ lạc Voi Ma Mút rất nhiều, nhìn qua có vẻ như đạt tới con số ngoài năm vạn.
Đối với một bộ lạc thú nhân mà ngay cả giống cái cũng có lực chiến đấu cường hãn thì đây đã là một lực lượng khá là to lớn.
Trần Duệ để Bạch Phong trốn trong một bụi cây nào đó rồi nương theo bóng đêm, vượt qua thủ vệ, lẩn vào trong nơi đóng quân.
Buổi tối và ban ngày ở Ngạc Mông chi nguyên có nhiệt độ khác nhau rất nhiều. Trong nơi đóng quân, một đám đông thú nhân đang ngồi bên đống lửa, canh gác nồi thức ăn. Họ vừa uống rượu nguyên dã hiếm thấy vừa nhai nuốt
thức ăn. Chế độ của bộ lạc thú nhân có phần giống với bộ lạc nguyên thủy ở thế giới cũ nhưng hoàn toàn không phải là chế độ công hữu, ăn cơm tập thể. Những thú nhân đực càng dũng mãnh thì càng có được nhiều thực vật
và thú nhân cái. Ngược lại, những tên không có cống hiến gì lại còn là
dạng vô năng ăn bám thì sẽ bị sút ra khỏi bộ lạc. Có cạnh tranh tất sinh tiến bộ, đây chính là đạo lý vật đua trời lựa. Các bộ lạc thú nhân vẫn
còn sinh tồn từ khi đế quốc thú nhân vẫn lạc cho tới giờ đều không phải
là do may mắn.
Vài chén rượu vào bụng, đám thú nhân bắt đầu nóng
nảy. Chúng lấy le trước mặt các thú nhân cái, nói rằng mình dũng mãnh
thiện chiến đến bực nào. Có thú nhân bắt đầu cầm dùi gõ lên trống da
thú, cũng có thú nhân đi tới bãi đất trống, đánh nhau kịch liệt.
Vùng đóng quân này quá trống trải, không tiện cho việc ẩn tàng. Tâm niệm
Trần Duệ vừa động, kỹ năng Ngụy Trang và Liễm Tức lập tức được sử dụng.
Hắn hóa trang thành một thú nhân có vóc người trung đẳng, nghênh ngang
đi tới, đặt mông ngồi trong đám người. Cả đám xung quanh đều đang rất ồn ào cho nên không có ai hoài nghi.
Trần Duệ khịt khịt mũi, lực
chú ý chuyển tới bát rượu của thú nhân ở bên. Cái hắn chú ý tất nhiên
không phải là cái bát bằng xương ma thú mà là chỗ rượu màu tím trong
bát. Hương vị của loại rượu này rất thuần, dường như có chút quen thuộc.
Tâm niệm của Trần Duệ vừa động, trong tay có một cái bát kim loại. Hắn đi
tới phía trước cái thùng rượu lớn kia, múc một bát rồi đưa lên miệng nếm thử. Lông mày hắn hơi nhíu lại, không ngờ đây lại là rượu bồ đào nổi
tiếng trong nhân giới. Hắn từng nếm thử loại rượu này ở thành Kim Tinh
cho nên đã nhận ra. Hơn nữa, chất lượng của đống rượu này khá cao, tuyệt đối không phải do thú nhân tự mình nấu.
Đúng lúc hắn đang suy
nghĩ thì một nữ thú nhân có vóc người to lớn đang uống rượu ở bên cạnh
quay sang tặng hắn một cái "mị nhãn": "Chắc ngươi không phải là ở Bắc
doanh hả? Lần đầu tiên ta thấy ngươi đấy!"
"Ừ!" Trần Duệ chỉ sợ lộ thân phận cho nên đã gật đầu. Hắn cầm bát rượu đi tới một góc khuất rồi ngồi xuống.
Nào biết nữ thú nhân kia lại theo qua: "Ta tên Tixo, ngươi tên gì?"
"Ta... Ta tên Genk." Trần Duệ rất không khách khí mượn tạm cái tên của thủ lĩnh bộ lạc Voi Ma Mút.
Tixo nhìn hắn uống rượu rồi liền chạy qua lấy một cái thùng nhỏ tới, rót đầy chén cho hắn. "Genk, ta mời ngươi uống rượu, ngươi cho ta xem cái bát
kia có được hay không?"
Thì ra là nhìn trúng thứ đồ này. Trần Duệ nhìn cái bát kim loại trong tay mình rồi đưa tới. "Được."
"Hay quá!" Hai mắt Tixo phát sáng. Nàng vội vàng đỡ lấy cái bát rồi cầm tay
áo lau lau. Thấy cái bát sáng bóng mà góc cạnh còn rất tinh xảo thì Tixo không khỏi vui mừng tột độ, lại áp sát tới gần hắn thêm một chút.
Trần Duệ cảm thấy mùi cơ thể nồng nặc xông thẳng vào lỗ mũi, suýt tý nữa thì ngất xỉu. Cô nương Tixo còn không hề hay biết gì mà cọ cọ vào cánh tay
của hắn, trông rất có vẻ tình ý đưa đẩy.
Đồng chí Genk thầm kêu
khổ không thôi. Hắn chỉ tùy ý biến thành một thú nhân bình thường không
ngờ lại bị thú nhân cái này xem trọng. Đột nhiên, trong lòng hắn vừa
động, đưa chén rượu nhỏ trong tay cho Tixo rồi nói một câu: "Rượu này
thật ngon!"
"Đương nhiên!" Tixo ngửa cổ nốc sạch chén. "Lũ nhân loại kia tuy rất yếu đuối nhưng mà nấu rượu ngon hơn chúng ta nhiều!"
Trần Duệ thấy Tixo đã có vài phần men say liền dò hỏi: "Đống rượu này là ở đâu tới vậy?"
Tixo nấc một cái: "Không phải cướp tới từ... đám thương nhân loài người sao?"
"Đúng rồi, uống chút rượu vào mà ta lại quên mất." Trần Duệ rất là thú nhân
hóa tự đập lên đầu mình một cái, sau đó ân cần rót rượu cho Tixo.
"Đám người kia đâu rồi?"
"Bị giam ở nhà lao trung ương vương trướng..." Tixo có lẽ bắt đầu bị rượu
lên não, vươn tay kéo Trần Duệ đi. "Đi, chúng ta về trướng bồng nào..."
(Dịch: đi đến đâu cũng chọc gái, à nhầm chọc cái.)
Trần Duệ nhẹ nhàng tránh khỏi. Tixo túm vào khoảng không, suýt ngã thì được
hắn kéo lên. Trần Duệ thấp giọng hỏi: "Vậy còn bán tinh linh được treo
thưởng kia thì sao?"
"Bán tinh linh ở... địa lao..." Tixo lèm bèm nói một câu, sau đó túm lấy tay Trần Duệ tự đặt nó lên ngực mình.
"Trướng bồng của ta ở..."
Địa lao? Blanchett còn ở nơi này? Mắt Trần Duệ lập tức sáng ngời.
"Đậu xanh! Cách xa Tixo một chút!" Một thanh âm gào rít vang lên. Sau đó,
một thú nhân cường tráng xông tới. Trần Duệ cảm ứng rõ nét được thú nhân này định làm gì với mình, hắn cũng không phản kháng.
Thú nhân cao lớn túm chặt lấy cổ Trần Duệ, nhấc hắn lên cao rồi dùng lực ném đi thật xa.
"Sau này ngươi mà còn dám lại gần nàng thì ta sẽ bẻ gẫy cổ ngươi." Thú nhân
cao lớn khinh miệt nhìn Trần Duệ ngã sấp trên đất không đứng dậy được,
hung hăng buông lời cảnh cáo.
"Reiter! Reiter!" Thú nhân ở phụ cận đều giơ tay lên cao, lớn tiếng cười vang.
Nghe những lời nói của đám thú nhân, dường như "Tixo" là một trong số cực
phẩm mỹ nữ của Bắc doanh. Trần Duệ không thể không bội phục thẩm mỹ quan của bộ tộc thú nhân. Reiter thị uy đấm đấm vào ngực mình sau đó ôm lấy
Tixo, bước về phía trướng bồng. Không cần phải nói, tiếp đó nhất định là một trận xxx vô cùng dữ dội...
Loại cảnh tượng có khẩu vị nặng
thế này, Trần Duệ không dám đi bổ não. Hắn ngầm chúc cho hai người trăm
năm hòa hợp. Trần Duệ lồm cồm bò dậy sau đó mang theo hình tượng của một thú nhân thất bại rời khỏi đó trong tiếng cười nhạo.
Quành trái
quành phải, Trần Duệ cuối cùng cũng tới được vương trướng ở trung ương.
Chỗ này có một kiến trúc cung điện, đa phần đã bị tàn phá trầm trọng,
rất có thể là di chỉ hoàng cung của đế quốc thú nhân.
Địa hình
nơi này còn muốn phức tạp hơn so với trong tưởng tượng không ít, thủ vệ
cũng rất nghiêm ngặt. Nhìn đám thủ vệ kia khá là có tố chất chứ không
giống đám thú nhân vô tổ chức vô kỷ luật ở bên ngoài, xem ra đây là tinh nhuệ.
Trần Duệ tìm tòi một hồi cuối cùng cũng tìm được địa lao.
Chỗ này trông giống như một cái hang dưới lòng đất, lối vào có một đội
thú nhân cường tráng canh giữ.
Những thú nhân này không hề phát
hiện ra một thân ảnh vô hình đã lặng lẽ tiến vào cửa lớn. Trần Duệ tiềm
hành đi một mạch vào trong. Địa đạo này rất dài, phải quẹo mấy vòng cuối cùng mới tìm được nhà giam. Cửa nhà giam đã sớm bị hỏng đến tàn tạ, ở
cửa có hai binh sĩ thủ vệ.
Tâm niệm Trần Duệ vừa động, hai tay
vung lên một cái. Hai thú nhân binh sĩ kia lập tức tối mắt, mất đi tri
giác. Một khi ra tay công kích thì kỹ năng Tiềm Hành liền mất đi hiệu
quả, thân hình Trần Duệ hiện ra.
Cho dù trong này rất tối nhưng
lấy thị lực của Trần Duệ thì vẫn có thể nhìn rõ cấu trúc của địa lao còn bảo lưu được tốt hơn so với phế khu cung điện. Lao phòng có thể dùng
cũng không hề nhiều, ước chừng có năm sáu nhà giam tường đá. Trong nhà
giam có một số người, không nhìn rõ khuôn mặt cho nên không biết
Blanchett ở chỗ nào.
Tâm niệm Trần Duệ vừa động, trong tay có thêm một đạo cụ chiếu sáng bằng ma pháp.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người trong nhà giam đều bị dọa
nhảy dựng lên. Đôi mắt nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng mạnh
nên đồng loạt đóng lại. Đợi đến khi họ chầm chậm mở mắt ra thì đã nhìn
thấy trong nhà giam sáng đèn có một "thú nhân".
Tay "thú nhân"
này cầm một đạo cụ phát sáng, hắn đang lại gần lồng giam rồi chiếu vào
đó dường như đang tìm người. Một số người nhát gan suy đoán rằng có lẽ
hắn đang tìm người để kéo ra ngoài xử tử. Họ dồn dập cúi thấp đầu, không dám thở mạnh một hơi.
"Blanchett?" Điều khiến đám tù phạm thấy
bất ngờ là tên "thú nhân" này không ngờ lại dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, hơn nữa còn nói rất trơn tru, chứ không lơ lớ như mấy thú nhân bình thường.
Trần Duệ dùng thanh âm của "Richard" liên tục kêu
lên mấy lần nhưng không có ai đáp lại. Hắn đang cảm thấy rất lạ thì đột
nhiên ngừng bước trước một nhà giam rồi đưa đạo cụ chiếu sáng lại gần.
Bởi vì hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Không, phải là hai khuôn mặt mới đúng.
"Lucio! Ena!"
Cái tên này vừa mới thốt ra, một nam một nữ kia đồng thời chấn động. Nam tử dường như nghĩ tới cái gì liền ngẩng đầu lên thật mạnh. Hắn bước tới
gần song sắt tù giam, cất tiếng hỏi có chút không xác định: "Chủ nhân?"
Trần Duệ gật đầu. Không ngờ ở đây không tìm được Blanchett mà lại thấy được
tên người hầu Lucio ngày trước của mình và "hồng nha tri kỷ" của Samuel - Ena!
Lucio hồi trước giả chết xong đã từng thay đổi dung mạo
nhưng tên này đã ở bên Trần Duệ một thời gian cho nên chỉ cần liếc mắt
một cái là hắn đã nhận ra.
Chủ nhân? Một thú nhân?
Xưng hô của Lucio khiến cho cả đám người cả kinh. Ena chậm rãi đứng lên, trong con mắt hiện lên vẻ khó mà tin nổi.