Ads
Ngay lúc đó, trong đầu Trần Duệ vang lên tiếng báo động,
Michael bên kia bỗng dưng tỏa ra sát khí cực kỳ nguy hiểm, tín ngưỡng
chi lực vốn luôn bị đè nén trước đó lấy uy thế chưa từng có tuôn trào ra ngoài.
Tầm nhìn của Trần Duệ hoàn toàn bị bao bọc bởi một tầng ánh sáng đỏ.
Này tuyệt đối không phải là màu của quang huy hoặc ngọn lửa bình thường
mà tựa như màu đỏ rực của mặt trời. Có lẽ mặt trời thực sự không có màu
này thế nhưng nó lại khiến Trần Duệ cảm thấy như đang đối mặt với mặt
trời.
Đây là mặt trời tử vong.
Là thời khắc tử vong mà ngươi không hề có lực kháng cự.
Đó là cảm hiện tại của Trần Duệ, hắn căn bản không thấy rõ Michael ra tay thế nào mà chỉ cảm giác được một ít.
Chỉ cần bị ánh sáng màu đỏ rực này chiếu một cái thì sẽ triệt để tan thành mây khói.
Chiêu này không nghi ngờ gì là quang hệ công kích nhưng lại khiến Trần
Duệ có cảm giác tử vong gần như tuyệt vọng, nói cách khác, cho dù Quang
Diệu chi thể có thể tiêu tán chín mươi phần trăm thương tổn thì mười
phần trăm còn lại cũng đủ để hắn hình thần câu diệt một cách dễ dàng.
Thực lực cấp ngụy thần căn bản không phải quốc độ hóa hoặc bán thần có
thể chống lại, cho dù có thi triển “Xích Cực Tinh Biến” thì khi đối mặt
với cường giả ngụy thần đỉnh phong cũng tuyệt đối bị miểu sát, huống chi đây là Michael, người “gần thần nhất”.
Phản ứng của Michael rất kịp thời, trực tiếp chém giết! Không cho Bendie có cơ hội kích nổ “đạn người” kia!
“Ký ức có sâu sắc tới đâu rồi cũng có ngày phai nhạt, có được nhiều tới đâu rồi cũng có ngày mất đi.”
“Vạn vật trên thế gian, có được có mất.”
Thanh âm trong trẻo của Bendie vang lên, tốc độ của thanh âm hẳn phải
chậm hơn tốc độ của ánh sáng, vậy mà thanh âm của Bendie phát sau lại
đến trước. Dưới thanh âm này này, hỏa hồng đột nhiên ảm đạm, dường như
“mất đi” toàn bộ quang huy.
Đó không phải là chú ngữ mà là một loại lực lượng “nói là làm”, bao gồm
các loại tín niệm, tín ngưỡng, chú pháp, quốc độ bên trong, cũng có thể
gọi nó là uy năng.
Bendie trước đó cố ý đối thoại với Trần Duệ, một mực tích súc lực lượng
phòng bị, phản ứng của Michael sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Lúc Trần Duệ phục hồi tinh thần đã thấy mình ở sau lưng Michael một trăm thước, trong tay Michael không biết từ khi nào đã có thêm một thanh
trường kiếm phát ra ngọn lửa màu hỏa hồng, lưỡi kiếm có hình chữ thập,
chính thanh vũ khí đáng sợ này là thứ vừa mới phát ra ánh sáng “tử vong” khi nãy.
Nhưng trường kiếm hỏa hồng hiện có chút ảm đạm, uy năng “cướp đoạt” của
Bendie quả nhiên cường đại, không ngờ có thể lấy sạch uy lực của “thái
dương”.
Cho dù ở thế giới mặt đất, đặc biệt là trên Thánh Sơn, ám nguyên tố ít
hơn rất nhiều so với quang nguyên tố nhưng hiện giờ là ban đêm, cũng là
lúc ám nguyên tố hoạt động. Dưới uy năng của Bendie ngay cả ánh trăng
cũng trở nên u ám, toàn bộ Thánh Sơn chìm trong hắc ám tối đen như mực.
“Thần uy như ngục! Quang minh xé bỏ bóng tối tà ác.” Thanh âm uy nghiêm của Michael vang vọng trên không trung.
Hào quang kim sắc chớp sáng, hắc ám bị xé tan, kim quang phát ra từ sáu
đôi cánh ở sau lưng Michael. Giống như Carmel, những cái cánh này đều là thực thể, lông vũ kim sắc phát tán ra khí tức thần thánh nồng đậm.
Michael cùng lúc mở mười hai cái cánh ra, Trần Duệ chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, toàn bộ không gian chung quanh đều bị khúc xạ thành
vô số mặt kính kim sắc, cách ly với không gian hắn đang đứng.
Chỉ là tùy ý vỗ cánh một cái mà không gian liền bị phân cắt!
Trần Duệ cảm giác được, trong tích tắc, Bendie dùng thân thể hắn làm ra
một loạt động tác di chuyển, thuấn di, nhảy vọt. Nếu đây là không gian
bình thường thì đã sớm xuyên qua được, mà không gian kim sắc này lại lại có năng lực phản xạ của mặt kính, cho dù di chuyển huyền ảo hay công
kích thế nào đi nữa đều bị bắn ngước trở về.
Đây là… không gian pháp tắc!
Trần Duệ thầm giật mình, cũng không thấy Bendie có động tác gì vậy mà mặt kính gần đó bắt đầu mục nát, vô thanh vô tức vỡ vụn.
Độc! Tình độc của Bendie, ngay cả không gian pháp tắc cũng có thể xuyên thấu!
Thật giống như thời gian, trong lúc không ai hay biết, bất động thanh sắc làm mục nát tất cả.
So với cái này, độc lực của Pagliuca chỉ có thể coi là một đứa con nít.
Chỉ trong nháy mắt, hồng quang lại xuất hiện, một cổ lực mạnh mẽ xông
tới, Trần Duệ cảm giác như mình đang ở bên trong một lò lửa, xương cốt
máu đều bị hút sạch, ngay cả linh hồn cũng hít thở không thông. Thật lâu sau đó hắn mới thoát khỏi cảm giác đáng sợ này, chỉ thấy ngũ quan đồng
thời đổ máu nhưng rất nhanh bị bốc hơi hết.
Lúc này cự ly giữa Trần Duệ và Michael đã bị kéo giãn một khoảng xa, bậc thềm trung gian cũng đã biến mất chỉ còn lưu lại một cái hố cực lớn sâu không thấy đáy, một vài chiếc lông vũ kim sắc chậm rãi tán loạn trên
không trung.
Ngắn ngủn chỉ có mấy giây mà Bendie và Michael đã giao phong kịch liệt mấy lần, rõ ràng Bendie ở linh hồn thể ăn lỗ lớn.
“Không ngờ ngươi sớm đã bày bố kịch độc pháp tắc, chẳng qua lực 'cướp
đoạt' của ngươi mới là cái khiến người khác kinh sợ nhất.” Michael cười
lạnh: “Đáng tiếc là ngươi gặp phải ta, lại còn ở trên Thánh Sơn, ngươi
tuyệt đối không có phần thắng. Với trạng thái linh hồn hiện tại, ngươi
còn có thể tiêu hao bao nhiêu lần nữa? Nếu như…”
Còn chưa nói xong sắc mặt Michael đã biến đổi, liếc nhìn thân thể Trần
Duệ đang dần bành trướng, khí tức đáng sợ của hủy diệt căn nguyên lại
một lần nữa dâng lên.
Bendie lạnh nhạt nói: “Ngay từ đầu ta đã không tính liều mạng với ngươi, chỉ là trong lúc nói chuyện tranh thủ độc lực giải trừ kết giới của
vùng này mà thôi. Hiện giờ ta còn cách xa Sáng Tạo chi thư nhưng đã có
thể cảm thụ được lực sáng tạo căn nguyên nồng đậm. Dưới tình huống kết
giới ngăn trở mất đi hiệu lực, một khi lực hủy diệt căn nguyên nổ tung
rất có thể dẫn đến một vụ nổ lớn hơn, đến lúc đó, không chỉ tòa Thánh
Sơn kia có thể sụp đổ mà ngay cả hai ta đều có khả năng hình thần chôn
diệt. Thân thể ta không còn, nếu như đã dám đi từ ma giới đến đây hiển
nhiên đã sớm có chuẩn bị. Mà ngươi, Đại thiên sứ đại nhân của ta, kể cả
Rafael và Gabriel, các ngươi đã chuẩn bị tâm lý đồng quy vô tận với tiểu nữ nhân không còn gì để mất như ta chưa?”
Lông mày Michael khẽ nhíu, trường kiếm trong tay chậm chạp hạ xuống.
Bendie không hù dọa tí nào, khi nãy hắn không thể kịp thời giết chết tên “tạc đạn hình người” kia hiện giờ quả thật có chút ném chuột sợ vỡ
bình.
Trên người Trần Duệ bắt đầu toát ra lượng lớn sương mù, vụ khí ngưng tụ thành một nữ tử, phiêu nhiên như tiên.
Linh hồn thể của Bendie cuối cùng cũng phân ly ra.
“Tốt rồi, xem ra Đại thiên sứ đại nhân không tính ngăn trở ta nữa. Hiện
tại ta liền đi đến điện Quang Minh, ta vẫn còn lưu lại một phần linh hồn ý thức trên thân thể của hắn. Ngươi thừa biết thủ đoạn của ta rồi đấy,
tốc độ phong bế không gian của ngươi không thể nào nhanh hơn linh hồn
cảm ứng của ta, chắc chắn hắn sẽ nổ tung trước khi ngươi động thủ.”
Bendie nở một nụ cười động lòng người: “Yên tâm, ta là người giữ lời,
một giờ sau ta sẽ rời đi, bảo đảm sẽ không tổn hại một chút nào tới Sáng tạo chi thư. Nhưng chỉ cần ngươi nhúc nhích một cái thì chúng ta sẽ
cùng nhau cảm thụ dư vị hoàng hôn của chư thần. Ngươi biết đấy, lão bằng hữu, ta có đảm lượng cũng như quyết tâm này, cũng giống như năm đó...
ta không tiếc trả giá hết thảy giết chết Uhlir.”
Nói đến “Uhlir”, con ngươi của Michael khẽ co rút, trong mắt lướt qua
một tia hàn quang, mở miệng nói: “Ta không nghi ngờ sự điên cuồng của
ngươi, nhưng ta không tin tưởng lời hứa của ngươi.”
“Nếu như ngươi đã lựa chọn tin tưởng sự điên cuồng của ta thì chỉ có thể chọn tin tưởng lời hứa của ta.” Bendie lộ vẻ thoải mái vô cùng, trong
miệng khẽ ngâm vài câu hát, xoay người rời đi. Thân hình mờ ảo thướt tha giống như một tinh linh vui vẻ.
Bàn tay đang cầm kiếm của Michael siết chặt, khẽ liếc nhìn Trần Duệ một cái nhưng cuối cùng vẫn không động thủ.
“Bendie đại nhân.” Trần Duệ mở miệng: “Nếu như một giờ sau Michael đại nhân không ra tay thì ngài vẫn cứ làm ta phát nổ đi.”
Bendie dừng bước, quay đầu lại: “Ngươi là đang nhắc nhở Michael động thủ đồng thời cũng nhắc ta triệt tiêu ý thức bản thể của ngươi?”
“Không phải nhắc nhở mà là cảm khái. Không thể không thừa nhận, Bendie
đại nhân, ta đã đánh giá thấp tâm kế của ngài, hiện tại ta chỉ muốn nói
với ngài một câu nói sau cùng.”
“Sám hối cùng thóa mạ trước lúc vĩnh biệt? Hay là di ngôn trước khi lâm
chung?” Bendie mỉm cười nói: “Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, nếu tâm tình ta tốt có khi một giờ sau sẽ mang ngươi rời khỏi đây.”
Trần Duệ thở dài một hơi: “Ta muốn nói là… ngươi cho rằng mình đã coi trọng ta nhưng đáng tiếc vẫn còn xem thường ta quá.”
Hai mắt Bendie híp lại, bỗng cảm thấy liên hệ với chủ tớ khế ước bị chặt đứt, tuy nàng đã dự liệu trước khả năng khế ước bị vô hiệu hóa nhưng
chưa từng nghĩ rằng tên gia hỏa này lại có thể chủ động chặt đứt khế
ước. Chẳng qua giải trừ khế ước với nàng mà nói cũng không ràng buộc gì
nhiều.
Nhưng chỉ một khắc sau, Bendie cảm giác được bộ phận linh hồn bên trong
thân thể Trần Duệ dao động, đưa hắn vào một không gian kỳ dị, một tinh
hệ to lớn, tinh hà vô tận vận chuyển theo quy luật đặc biệt, vây quanh
một mặt trời rực sáng tràn đầy khí thế.
Quốc độ?
Bendie thầm cười lạnh, quốc độ cấp đúng là quốc độ cấp, chỉ có thể miễn
cưỡng dùng huyễn thuật tạo ra ảo cảnh, căn bản không được coi là quốc độ chân chính, càng chưa nói đến lực lượng sinh mạng, nàng không cần ra
tay chỉ cần niệm một câu cũng có thể đánh vỡ huyễn cảnh này.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bendie khẽ biến, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được
từng luồng tín ngưỡng lực nồng đậm cùng khí tức sinh mạng đang phát ra
từ tinh hệ kia.
Sinh linh nhiều không đếm xuể! Tín ngưỡng to lớn đến không thể hình dung!
Cho dù là quốc độ của nàng, không, ngay cả quốc độ của ngụy thần cũng
không có khả năng có được tín ngưỡng lực cùng lực lượng sinh mệnh nhiều
như vậy!
Đây chỉ có thể là… Thần quốc!
Hắn làm sao có thể có được quốc độ cường đại cỡ này!
Điều khiến nàng kinh hãi còn ở phía sau, một hắc động cực lớn xuất hiện
trong không gian, linh hồn của nàng lập tức có cảm giác bị xé nát, không tự chủ được bị năng lực thôn phệ khủng bố của hắc động kia hút vào.
Bendie vội vàng sử dụng lực lượng kháng cự nhưng hắc động này chứa toàn
bộ pháp tắc của vũ trụ tinh hệ, đồng thời ẩn chứa sinh mệnh lực và tín
ngưỡng lực, căn bản không thể kháng cự.
Rất nhanh linh hồn của Bendie bị hắc động nuốt trọn.
Ở đỉnh Thánh Sơn, cảm giác được toàn bộ sự việc, kể cả liên hệ với phần
linh hồn kia bị chặt đứt, bản thể của Bendie nhịn không được thất thanh
hô lớn: “Không!”
Trần Duệ nhìn thẳng vào Đại thiên sứ luôn án binh bất động nãy giờ một
cái, nhún vai nói: “Michael đại nhân… ta nghĩ, trước khi hoàn toàn giải
trừ mối nguy phát nổ, ta cần sự bảo vệ của ngài.”