Thân ảnh chém giết từ phía sau đến kia chính là Shi Cuinuo. Đuôi rắn của Shi Cuinuo vẫy động, trượt đi rất nhanh trên mặt biển. Sáu thanh loan đao trong tay vũ động ra những đường cong lóa mắt. Vô số ma sa bị những đường cong này thu gặt sinh mệnh, quả thực là đã tạo ra một con đường máu.
Khi Shi Cuinuo toàn thân đầy máu tươi xuất hiện trên thuyền, Adeline kích động nhào lên, không để ý đến vết máu mà ôm chặt lấy tỷ tỷ mình.
Sau đó, thiếu nữ naga mới phản ứng lại, đẩy Shi Cuinuo ra: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này? Mau về đi! Nếu không thì sẽ không kịp mất!"
Shi Cuinuo không lên tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn rõ ánh mắt cố chấp của nàng: nếu đã tới thì sẽ không nghĩ trở về.
Adeline tuy không nhìn thấy biểu tình trên mặt Shi Cuinuo nhưng có thể cảm thụ được một sự kiên quyết từ tâm linh của nàng. Nước mắt của Adeline chảy ra: "Vì sao tỷ lại ngốc như vậy?"
Shi Cuinuo lắc đầu, nắm chặt thanh đao trong tay.
"Không đáng phải làm như vậy!" Adeline cầu khẩn: "Tỷ tỷ, mau trở về đi! Nếu như tỷ còn coi muội là muội muội của mình. Cầu xin tỷ đó!"
"Không đáng sao?" Shi Cuinuo kích động gầm lên: "Nếu như lúc đầu không phải do tỷ ngu xuẩn thì muội căn bản không như ngày hôm nay! Là tỷ! Là do tỷ hại muội!"
"Lần đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đó là tỷ tỷ muốn muội đi tìm dược thảo trên đảo Vụ Ẩn để có thể chữa khỏi mắt cho muội." Adeline liều mạng lắc đầu.
"Không phải! Tỷ muốn dùng năng lực cảm ứng của muội để tìm bảo vật trên đảo Vụ Ẩn chỉ là để cải thiện thiên phú chiến đấu của mình... Tỷ là một kẻ khốn nạn chỉ biết tự tư cho bản thân!" Tròng mắt Shi Cuinuo bỗng dưng đỏ lên. Trước kia, dẫu có bị Naga nữ vương sỉ nhục thế nào thì nàng cũng không khóc vậy mà nay lại rơi nước mắt rồi. "Muội thực ra chẳng biết gì hết! Vì sao khi đó phải cứu tỷ! Vì sao lại truyền thiên phú cho tỷ! Là tỷ nợ muội, cái mạng này của tỷ là do muội cho!"
Trần Duệ nhớ lại trước kia Adeline đã từng nói, lúc còn bé, tỷ tỷ đã từng mang nàng đi đảo Vụ Ẩn. Hắn rốt cục cũng hiểu rồi, vì sao Shi Cuinuo lại cố chấp bảo vệ muội muội mình như vậy, thì ra còn ẩn chứa nguyên nhân như vậy. Tuy mắt của Adeline có vấn đề nhưng thiên phú tu luyện chắc là khá cường đại, không ngờ là lại có thể trao cho người khác.
"Muội đã nói rồi, đây là do muội tự nguyện. Từ nhỏ muội đã yêu thích âm nhạc, hơn nữa mắt lại không nhìn thấy, thiên phú lục đao ở trên người muội chỉ lãng phí mà thôi. Tỷ tỷ vẫn luôn mạnh hơn muội, tỷ mới là nhân tuyển thích hợp nhất." Adeline ôm chặt lấy Shi Cuinuo. "Nếu như tỷ muốn trả lại cái gì cho muội thì ngay lập tức trốn khỏi nơi này, mang theo hy vọng của muội mà sống tiếp. Đây là yêu cầu sau cùng của muội."
Shi Cuinuo lắc đầu: "Bắt đầu từ khi đó, tỷ đã thề phải bảo vệ muội bằng cả mạng sống của mình. Dù sao, tỷ cũng chỉ là một kẻ khốn nạn chỉ biết tự tự mà thôi, cho nên... hiện tại, tỷ đành để cho muội thất vọng vậy."
"Ta nói này... Hai vị tiểu thư, trước hãy ngừng lại có được không?" Thanh âm của Trần Duệ truyền tới: "Hiện tại không phải là lúc ôn chuyện. Phiền toái của chúng ta dường như càng lúc càng lớn rồi."
Lúc này, ma sa chung quanh càng lúc càng nhiều, có mấy còn còn nhảy hẳn lên thuyền mà công kích. Thi thể ma sa bị Shi Cuinuo tiêu diệt đã bị đồng bọn cắn nuốt hét, ma sa còn sống càng trở nên hung dữ hơn. Trừ thuyền vàng chủ tế ra thì các thuyền còn lại đều chìm cả, tiếng kêu thảm vang lên không dứt bên tai.
Trần Duệ chỉ kịp vài ám nguyên tố nhân ở phía sau con thuyền còn những người khác thì chết hết.
"Nơi này tràn đầy sương mù, chúng ta căn bản không tìm được đường ra. Có trở về thì chắc chắn cũng sẽ bị Modaisiti điện hạ giết chết hoặc là bị biến thành tế phẩm một lần nữa. Trước mắt chỉ có một biện pháp, đó chính là nhanh chóng đến đảo Vụ Ẩn, có lẽ còn có thể tìm đường sống trong chỗ chết, tránh qua tai kiếp này! Adeline tiểu thư, xin hãy toàn lực thi triển thiên phú của tiểu thư đi!"
Adeline run lên: "Nhưng mà, Hải Thần Hắc Mạc..."
"Vừa rồi đã chết nhiều người như vậy, hải tế chắc là đã được hoàn thành gần xong rồi. Nếu như tiểu thư còn muốn cứu tỷ tỷ của mình thì hãy quyết định nhanh đi!"
Không có ai lại nguyện ý chọn cái chết, nhất là chỗ này còn có Shi Cuinuo. Adeline do dự một chút rồi cũng kiên định gật đầu.
Lúc này, naga đứng một bên kinh hô: "Không tốt! Đáy thuyền bị phá rồi! Nước đã tràn vào!"
Shi Cuinuo cắn răng: "Adeline, ôm chặt tỷ, tỷ mang muội giết ra ngoài."
Thật ra thì ai cũng hiểu rõ, ở mặt biển rộng mênh mông thế này, nếu như không có thuyền thì cho dù Shi Cuinuo có thể bay lượn cũng không cách nào kéo dài lâu. Hơn nữa, ở đây còn có nhiều địch nhân hung tàn như vậy, một khi kiệt lực thì tuyệt đối là một con đường chết.
"Adeline tiểu thư, còn nhớ ta đã nói gì với tiểu thư không? Hy vọng vĩnh viễn còn tồn tại, chỉ cần tiểu thư không muốn vứt bỏ..." Trần Duệ nói, thân thể dần lơ lửng. Cực quang đạn gào thét phóng ra mở một con đường mới. Lúc này, Shi Cuinuo mới chú ý, Lam Mị gông xiềng trên tay Trần Duệ đã sớm biến mất vô tung. Loại gông xiềng này cho dù là Adeline và toàn bộ naga trên thuyền chủ tế cũng không cách nào mở ra được. Không ngờ thằng cha bị mình bắt giữ một cách dễ dàng lại có loại năng lực đặc thù này.
Điều khiến nàng kinh ngạc còn ở phía sau. Tay Trần Duệ vung lên, một chiếc thuyền màu đen, to lớn mà hoa lệ xuất hiện trước mắt mọi người.
"Hoan nghênh lên thuyền Man Đà La của ta. Xin hãy nhanh lên một chút, chúng ta phải nhanh chóng gạt mấy kẻ cản đường này rồi rời khỏi nơi đây."
Người trên thuyền vàng nhanh chóng lên thuyền Man Đà La, người cát bắt đầu thông thạo khống chế thuyền, thủy nguyên tố ở bên để hiệp trợ. Tất cả naga cầm vũ khí Trần Duệ phân phát, cùng ám nguyên tố nhân phòng bị ma sa nhảy lên ở hai bên mạn thuyền. Cái này gọi là chung lưng đấu cật, ở trong tình huống này thì không cần biết trước kia có ân oán gì, cứ phải vượt qua cửa ải trước mắt đã rồi nói sau."
"Adeline tiểu thư, xin hãy thi triển năng lực của mình, tận lực trở thành hoa tiêu dẫn đường."
Adeline cắn môi: "Tinh thần lực của ta có hạn, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng phương vị trong phạm vi lớn, cũng không biết có nguy hiểm gì không."
"Tiểu thư hãy tạm uống hai bình dược tề này đi đã. Còn nữa, khối tinh thạch này có thể đề thăng tinh thần lực của tiểu thư, hãy cầm lấy đi." Trần Duệ lấy ra chân cường thần dược tề và vĩnh hằng chi niệm dược tề, còn kèm thêm một khối tinh thần tinh thạch có độ thuần cao nhét vào tay thiếu nữ. "Mang theo hy vọng trong lòng, tận lực cảm ứng đi. Chí ít, chúng ta sẽ không lưu lại tiếc nuối, không phải sao?"
"Guile các hạ..." Adeline cảm thụ được sự ấm áp truyền đến từ tinh thạch, lòng nàng có thêm một sự chắc chắn kỳ dị. Nàng không do dự nữa mà uống hết dược tề, nắm chặt tinh thạch trong tay rồi đứng ở vị trí bánh lái, bắt đầu tập trung cảm ứng."
Thuyền chủ tế đã sớm chìm nghỉm, ma sa càng lúc càng nhiều, số lượng của chúng vượt qua cả sự tưởng tượng. Tất cả đều tập trung về thuyền Man Đà La. Mặc dù nhất thời không có cách nào phá vỡ vách thuyền nhưng lại đè ép, bẻ lệch hướng đi của thuyền. Động lực của thuyền cũng trở nên mất tác dụng. Vì ở góc độ sai lệch và cự ly quá gần nên ma tinh pháo và mấy khẩu pháo bên hông thuyền cũng không cách nào công kích trúng. Tình thế lúc này vô cùng hung hiểm.
"Lập tức bổ sung tinh thạch! Mở phòng hộ ma pháp! Chuẩn bị sử dụng gia tốc khẩn cấp!" Trần Duệ lớn tiếng ra lệnh cho người cát và thủy nguyên tố nhân, sau đó quay qua nói với Shi Cuinuo: "Shi Cuinuo tiểu thư, thuyền Man Đà La cần có một con đường để đi, phải có người mở đường phía trước. Mỗi người chúng ta một bên."
Khi nhìn muội muội uống dược tề, Shi Cuinuo muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Hiện tại, nàng chỉ nhìn Trần Duệ một cái thật sâu rồi đi lên đầu thuyền.
Đối mặt với bầy sa ma hung mãnh đông đúc, Shi Cuinuo cũng không hề sợ hãi mà nhảy xuống. Cái đuôi quấn chặt lấy đầu thuyền, sau đó thân mình trườn xuống quấn lấy móc bên phải của mỏ neo. Cả thân hình mềm mại rủ xuống, đối mặt với bầy ma sa ở phía dưới.
Nhìn rõ hải thú hung ác ở dưới, trong con mắt màu lục của naga nữ chiến sĩ tóe ra sát khí. Sáu thanh loan đao sắc bén vung ra, xé nứt không khí, tạo thành tiếng vang lẫm liệt. Đao vung lên đánh đến ma sa ở phía trước.
Một thời gian sau, đao khí tung hoành, máu thịt tung bay. Biển phía bên trái ngày càng ít sa ma, đao khí vươn dài đến mấy chục thước, ngay cả nước biển cũng xuất hiện vết chém rõ ràng. Lực lượng cường hãn đình trệ không tán đi khiến cho nước biển giống như là một vật rắn bị nứt ra, phải rất lâu sau mới "lành lại". Bầy ma sa nhất thời không cách nào lại gần.
Shi Cuinuo phát liên tục mấy trảm kích cường lực đã hơi mệt mỏi. Đuôi rắn uốn một cái, toàn bộ thân hình vọt về trên đầu thuyền. Nàng vừa hay nhìn thấy trên thân bầy ma sa phía bên phải đồng thời sáng lên vô số "phù hiệu" bán nguyệt màu vàng. Những "phù hiệu" này chớp động rất nhanh. Đối tượng bị bao vây nháy mắt bị phân giải ra. Trong phạm vi bán kính gần ma mươi thước, ma sa bị tách thành vô số khối vụn, không con nào trốn thoát.
Shi Cuinuo kinh hãi. Lúc này, thuyền Man Đà La đã thoát khỏi trở ngại ma sa, đang nhanh chóng gia tốc tiến về phía trước. Dưới tác dụng của cơ khí gia tốc, Man Đà La như một thanh lợi kiếm phá sóng lướt đi, bỏ lại ma sa ở phía sau.
Thoát ly hiểm cảnh, mọi người trên thuyền đều hoan hô vang dội. Nhưng Adeline có tinh thần lực cảm ứng mạnh nhất lại kinh hô: "Không hay! Guile các hạ, phía sau vẫn còn!"
Câu nói này khiến cho tiếng hoan hô im bặt, tất cả đồng thời quay đầu lại, nhìn về bầy ma sa ở phía xa xa sau thuyền. Lông mày Shi Cuinuo đột nhiên cau lại. Một dải ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên rực lên, cho dù là ở cự ly này thỉ vẫn cảm thấy được một loại khí tức thô bạo mà khủng bố cường liệt.
Giữa bầy ma sa đông nghẹt, một "ma thú" to dài không biết tên có màu đỏ đang gầm gào phóng ra. Nước biển ven đường bị kéo lên cao vài chục trượng. Con cự thú màu đỏ này xoáy vòng về, tất cả ma sa bị đánh bay tán loạn.
Ánh sáng đỏ dần tắt đi, ngay sau đó mọi người nghe được một thanh âm bạo liệt. Một thân ảnh phóng tới nhanh như điện, nháy mắt đã đuổi kịp thuyền Man Đà La.
"Là thuyền trưởng đại nhân!"
"Guile các hạ!"
Người trên thuyền dồn dập hô lên vui mừng. Thân hình Trần Duệ nhoáng lên một cái đã đứng trên boong: "Tiếp tuc án chiếu theo chỉ dẫn của Adeline tiểu thư, toàn tốc chạy về phía trước, không được buông lỏng! Nơi này chính là hải vực Vụ Ẩn!"
Câu nói này nhắc nhở toàn bộ thuyền viên. Mọi người lập tức vào chỗ, ước chừng vài giờ sau, thuyền Man Đà La chạy hết sức cũng đã thoát khói sự truy đuổi của bầy ma sa. Shi Cuinuo vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm Trần Duệ, khiến cho hắn không được tự nhiên.
"Shi Cuinuo tiểu thư, trên mặt ta có hoa sao?" Trần Duệ cuối cùng cũng không chống đỡ được mà chủ động mở miệng.
"Thực lực của ngươi mạnh hơn bề ngoài rất nhiều, có thể thoát khỏi Lam Mị gông xiềng nữa... Ngày đó có phải ngươi cố ý chịu trói không?" Ánh mắt xăm xoi của Shi Cuinuo mang theo sự cảnh giác "Ngươi rốt cục là ai? Có ý đồ gì với tộc Naga chúng ta?"
Trần Duệ lắc đầu: "Ta cũng không có ý đồ gì với tộc Naga, còn về thực lực... Chỉ là một chút kỹ xảo tự bảo vệ mà thôi, căn bản là không so sánh được với Shi Cuinuo tiểu thư."
"Guile đại nhân quá khiêm tốn rồi. Thực lực chân chính của đại nhân có lẽ... không kém tỷ tỷ đâu." Thiếu nữ naga đột nhiên nói chen một câu "Nếu như đại nhân quả thật có mục đích gì thì chắc hẳn đó là đảo Vụ Ẩn."
Shi Cuinuo biết năng lực đặc biệt của muội muội mình cho nên khi nghe thực lực của "Guile" không kém mình thì không khỏi cả kinh. Adeline trầm ngâm một hồi rồi lại hỏi: "Guile đại nhân, ta muốn nỏi một câu. Nếu như... Đại nhân không biết ta có năng lực cảm ứng đảo Vụ Ẩn thì ngài có cứu ta nữa không?"
Trần Duệ khẽ cười: "Không phải tiểu thư có thiên phú cảm ứng đặc biệt sao? Ta nghĩ, tiểu thư đã biết được đáp án rồi."
Adeline không nói chuyện, chỉ nở một nụ cười thuần khiết. Hai tay giao nhau, cung kính khom người sau đó lại tiếp tục công việc chỉ dẫn phương hướng.
Vấn đề này kỳ thật là nói cho Shi Cuinuo nghe. Quả nhiên, thần sắc của naga tỷ tỷ hòa hoãn hơn rất nhiều. Trần Duệ đánh giá Shi Cuinuo một cái: "Thương thế hôm qua của tiểu thư còn chưa phục nguyên, độc tính của ác ma quả lại còn đang xâm thực thân thể, có lẽ hôm nay tiểu thư không nên tới nơi này. Nhưng mà nếu đã tới thì... thứ này cho tiểu thư!"
Shi Cuinuo tiếp nhận bình dược tề và một hạt châu màu xanh. Thanh âm của Trần Duệ lại truyền tới: "Trong bình là dược tề khôi phục thương thế, còn hạt châu kia gọi là Bích Huỳnh châu, là tinh hoa chi lực tích tụ trong long giác của cự long. Nó có thể giúp tiểu thư chống lại độc tính của ác ma quả."
Shi Cuinuo đang muốn mở miệng thì thân ảnh của Trần Duệ đã tiến vào trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền, Trần Duệ đeo "mũ Đâu Đâu" lên, một mảnh hải đồ đã được thắp sáng. Từ điểm hồng sắc đại biểu cho bản thân mà xem thì thuyền ngày càng gần điểm sáng màu vàng. Xem ra hướng đi này là chính xác, đảo Vụ Ẩn không chỉ là địa điểm ước định với ám nguyên tố quân vương mà còn là con đường phải đi qua nếu muốn đến chỗ bảo tàng thần bí.
Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng kinh hô, Trần Duệ vội vàng đi ra ngoài khoang thuyền. Trên mặt biển lượn lờ sương mù phía trước lại lần nữa xuất hiện những con sóng triều cuồn cuộn.
"Sóng triều" rất nhanh đã tiếp cận. Thì ra đó cũng không phải là hải triều mà một số lượng lớn hải thú. Con số lớn đến nỗi mà người ta nhìn vào phải sởn tóc gáy.
Trên khuôn mặt của Adeline lộ ra sự sợ hãi, thân hình cuộn tròn trong góc. Nàng run rẩy nói: "Tỷ tỷ! Guile đại nhân! Hai người mau chạy đi!"
Trần Duệ vừa chỉ huy thuyền quay đầu thì thấy phía sau cũng dâng lên "sóng triều" y hệt như phía trước. Thuyền Man Đà La bị bây vào giữa. Cùng lúc này, trên bầu trời phía xa xa cũng vang lên tiếng hót của ma thú.
Bầy ma sa trước kia mà so sánh với thú triều trước mắt thì quả thực như là một thùng nước so với ao đầm!
Tình thế trước mắt ác liệt, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng Trần Duệ. Nhưng hiện tại đã không còn thời gian suy nghĩ, hắn quát to: "Tất cả pháo thủ vào chỗ! Chuẩn bị công kích!"
"Shi Cuinuo tiểu thư, lấy tình hình hiện tại thì chỉ sợ là không kịp điều trị thương thế. Lát nữa, an toàn của mọi người trên thuyền sẽ giao cho tiểu thư. Xin hãy bảo vệ Adeline tiểu thư và mọi người trên thuyền cho tốt."
Shi Cuinuo biết tình thế trước mắt nguy ngập cho nên không nói lời dư thừa, gật gật đầu: "Còn ngươi thì sao?"
"Ta sẽ hấp dẫn sự chú ý của tất cả hải thú, mọi người nếu phát hiện tình thế không ổn thì phải nhanh chóng đột vậy."
"Ngươi ở lại thuyền đi! Ta lên cho!" Shi Cuinuo không chút do dự nói.
"Thủy thủ của ta là người cát hệ thổ, đã được nhận lệnh đột vây nên cũng không cần phải đơn độc chỉ huy. Tiểu thư lại càng quen thuộc với các tộc nhân naga hơn, có thể tổ chức một hệ thống phòng thủ." Trần Duệ kỳ thực còn chưa nói một câu, thương thế của Shi Cuinuo còn chưa khỏi, hiện tại không phải ở trạng thái đỉnh phong. Nếu nàng ta cứ thế mà đi thì nguy hiểm càng lớn.
Lực lượng của Trần Duệ tuy tiêu hao một phần nhưng do thể chất phục hồi đặc thù nên hiện tại chỉ tạm thời không dùng được Viêm Long Sát mà thôi, Chân Diệt Nguyên Trảm và kỹ năng Ngự Tinh Biến mạnh nhất vẫn có thể dụng như thường.
Shi Cuinuo nhìn kỹ hắn một lúc, sáu tay giao nhau, thân hình gập xuống cúi đầu với Trần Duệ. Naga trên thuyền đồng thời cũng làm động tác như vậy với Trần Duệ. Động tác này chính là lễ tiết cao nhất của tộc Naga với chiến sĩ.