Thích khách phản ứng rất nhanh. Sau một giây khiếp sợ, trên tay thích khách sáng lên một đạo lưu quang, đánh về phía bóng người.
Một kích này không có khí thế kinh người như khi đánh lén Eliza, nhưng càng thêm đơn giản mà hiệu quả, uy lực cũng không kém hơn bao nhiêu.
Thân ảnh thần bí không động. Khi một kích này sắp xuyên thủng người hắn thì bỗng nhiên lưu quang bị kìm lại, giống như độc xà bị tóm chặt bảy tấc sau đầu.
Thì ra đây là một cái trùy (cái dùi, cái mũi khoan), lưỡi trùy trắng như tuyết, trên chuôi mơ hồ có thể thấy hoa văn kỳ dị. Mũi trùy bị một cánh tay đơn giản nắm lấy, cho dù thích khách dùng sức cỡ nào cũng không thể nhúc nhích nửa phần.
Một kích toàn lực của thích khách bị đối phương thoải mái tiếp được, nội tâm kinh hãi, quyết đoán buông khỏi vũ khí thật nhanh, đồng thời một đạo hỏa diễm bạo liệt nổ tung. Mượn hỏa diễm yểm hộ, thân hình như làn khói nhẹ nhàng nhanh chóng lui lại phía sau, chớp mắt mấy cái đã chạy xa.
Trên thực tế, thân ảnh bỏ chạy này chỉ là một ảo ảnh, chân thân thực sự đã vô thanh vô tức mà tiềm hành rời đi về phía khác, trong quá trình tiềm hành nhanh chóng thay một thân áo choàng.
Người khoác áo choàng nghênh ngang dạo qua vài đầu phố, đi đến một cái ngõ nhỏ, cuối cùng không có xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Đang muốn buông lỏng một hơi, nàng lại cảm giác trong tay nhiều thêm một thứ, chính là một cái trùy, mà đầu trùy bị một cánh tay tùy ý cầm nắm, bất kể nàng có phát lực thế nào cũng không nhúc nhích được.
Chẳng lẽ mới vừa rồi là… ảo giác? Thích khách có cảm giác sởn tóc gáy, nội tâm biết địch nhân thần bí này có thực lực sâu không thể dò. Nàng không cố che giấu gì nữa, miệng nhanh chóng niệm một đoạn chú văn nhỏ khó thể nghe, mũi nhọn kia mạnh mẽ bắn ra tia sáng chói mắt: “Diệt Tuyệt Chi Quang!”.
Lấy mũi nhọn làm trung tâm, hào quang mãnh liệt khuếch tán ra, giống như một mặt trời nhỏ, bộc phát quang nhiệt hủy diệt mãnh liệt.
Khiến cho thích khách kinh hãi là, trong toàn bộ phạm vi hào quang “mặt trời” chiếu xạ cũng không bị thiêu đốt như trong dự liệu. Không gian chung quanh tràn đầy lực lượng quỷ dị không thể so bì, Diệt Tuyệt Chi Quang như rơi vào trong vũng bùn, chớp mắt đã bị thôn phệ không còn.
Thích khách cảm giác được lực lượng của bản thân không khống chế được mà thông cái trùy trong tay truyền về phía địch nhân. Cuối cùng, đối phương dừng lực lượng thôn phệ lại, buông tay ra.
Thích khách nắm lấy cái trùy lảo đảo lui lại vài bước nhưng không hề chạy trốn.
Thực lực của mình và địch nhân thần bí này cách biệt quá lớn, chạy trốn hay phản kích đã không còn thực tế, còn không bằng cố gắng bảo toàn lực lượng, vạn bất đắc dĩ, ít nhất cũng có khả năng kết thúc tính mạng bản thân.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thích khách rốt cuộc mở miệng, rõ ràng là giọng nói của nữ nhân, hơi khàn khàn, không biết có phải là giọng nói thực hay không.
“Những lời này chắc phải là ta hỏi mới phải.” Đối phương dường như cười cợt, cho dù không thấy rõ mặt mũi, cũng có thể cảm giác được nụ cười ẩn chứa ý vị sâu xa. “Diệt Tuyệt Chi Quang, đỉnh cấp quang hệ ma pháp đó nha. Xem ra vừa rồi lúc ngươi ra tay với nữ hài tử kia, dường như đã che giấu phương thức công kích và đặc tính lực lượng thường dùng nhất?”
Nữ thích khách trầm mặc một hồi, hỏi lại một câu: “Ngươi không phải là người của cô ta?”
“Cô ta? Nữ hài tử kia đó hả? Ta không biết ả.” Nam tử hứng thú nói: “Ta chẳng qua chỉ tới đó ăn cơm mà thôi, sau đó lại thấy hứng thú với sự việc đã phát sinh, nhất là cái liên hoàn sát cục mà ngươi bày ra có thể nói là cực kỳ xảo diệu. Đầu tiên dùng đám thích khách thất bại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lại trong lúc tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác ra tay hạ thủ. Cho dù là ta, cũng khó có thể phòng bị.”
Nữ thích khách bịt lấy bả vai bị thương lắc đầu: “Nếu như đối mặt với một vị thánh cấp cường giả, ta không có khả năng hoàn thành mục tiêu này, cho dù là đánh lén đi nữa. Hơn nữa, sát cục kia cơ bản chính là do cô ta bày ra. Ta chẳng qua nhất thời nảy sinh ý định, là một khách mời nho nhỏ mà thôi.”
Cho dù khuôn mặt nữ thích khách bị một tầng lực lượng kỳ dị che dấu, nhưng đôi mắt ẩn hiện màu đỏ của nam tử lại như có thể xuyên thấu lớp che lấp đó, nhìn vào diện mạo thậm chí là nội tâm của nàng ta. Nữ tử có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả, trong lòng âm thầm kinh hãi. Người thần bí này nhất định là một vị thánh cấp cường giả chính thức, có khi đã đạt tới thánh cấp đỉnh phong. Ở thế giới loài người thì cường giả hạng này đã là đỉnh phong ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Trừ ra những dạng truyền thuyết đỉnh cấp gần với thần linh, tỷ như…
“Thì ra là cục trong cục!” Nam tử như ngộ ra điều gì, gật gật đầu: “Nếu như… ta nói, ngươi có thể dùng toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối đổi lấy cơ hội rời đi, ngươi sẽ lựa chọn ra sao?”
Nữ thích khách đáp như chém đinh chặt sắt: “Ta thà rằng chết.”
“Theo ánh mắt ta có thể thấy được quyết tâm của ngươi, vậy thì…” Nam tử nâng cằm lên ngẫm nghĩ. “Được rồi, ngươi có thể đi.”
Nữ thích khách có chút kinh ngạc, sau đó là hoài nghi, để nàng đi dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ đối phương thực chỉ là người qua đường, tò mò hỏi qua vậy thôi?
“Đúng nhỉ, ngươi cần phải trả giá một chút…”
Thân ảnh nam tử trong nháy mắt xuất hiện trước mặt, nữ thích khách đang muốn động thủ, liền cảm giác thân thể hoàn toàn không thể tự khống chế, ngay sau đó một cỗ khí tức nam tử nồng đậm tới gần. Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bị môi nam tử khóa lại, toàn thân run lên, cả người như lâm vào huyễn mộng.
Đợi đến lúc thanh tỉnh lại, nam tử và huyễn lực quỷ dị đều biến mất vô tung, giống như vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ mà thôi.
Nữ thích khách vô ý sờ sờ đôi môi ướt át, cắn răng một cái, ôm lấy vai, lẩn vào trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, ở bên Quang Minh điện, Trần Duệ cũng sờ sờ môi, dở khóc dở cười. Thân ngoại hóa thân của hắn tuy khá mạnh nhưng cũng có một chút ý thức tương đối dâm dục, làm ra một số hành động không theo lý trí. Loại ý thức này không đủ để đánh mất bản thân nhưng lại khiến cho bản thể mang một số tính cách vốn thuộc về Tu La, tỷ như... loại hành vi vừa rồi.
(Biên: Đừng có mà đổ tội cho Tu La Ta biết ngươi còn hơn thế)
Cảm giác tiếp xúc thân mật thông qua loại liên hệ kỳ diệu nào đó truyền tới chủ thể khiến cho Trần Duệ không biết nói gì.
Trong Quang Minh điện, Paul đã nghe chuyện chạy đến, mang theo Eliza vào phòng khẩn cấp trị liệu. Bên ngoài có Wesley và Quang Minh kỵ sĩ nghiêm mật phòng hộ, kể cả Solan Dayton cũng không cho phép tiếp cận.
Sự kiện ám sát lần này rất là ly kỳ, trong tích tắc bị hắc ám thiên mạc bao quanh, Trần Duệ tinh tường cảm nhận được, tinh thần lực Eliza lại tập trung trên người hắn. Trần Duệ cũng không biết rốt cuộc là mình sơ hở chỗ nào. Ở thời điểm như thế, Eliza không chú ý tới thích khách mà lại để ý hắn, cũng có thể là thực lực thích khách chưa đủ để Eliza thận trọng.
Trần Duệ phát hiện một trong những mục tiêu của thích khách là gã mục sư mập Romana. Trong nháy mắt, trong lòng hắn suy nghĩ khá nhiều nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Mục đích chủ yếu của mục sư Romana là vị trí chủ giáo Dương Thiệu vương đô. Hai ngày này vì Trần Duệ thành công được Eliza “thưởng thức” nên nội tâm Romana càng thêm kích động, vừa mừng thầm đồng thời sợ hãi gã đồng bọn hợp tác này khó có cách nào khống chế, đề xuất yêu cầu muốn Trần Duệ đi vương đô Dương Thiệu trước để đảm nhiệm Quang Minh kỵ sĩ, thậm chí còn lộ ra ý tứ dùng khế ước uy hiếp.
Trần Duệ sao có thời giờ cùng hắn cuốn vào vòng quay tranh đoạt quyền lực giáo hội, về phần uy hiếp lại càng buồn cười. Hiện có Eliza nên chuyện hắn làm chỉ đơn giản khoanh tay đứng nhìn.
Lần ám sát thứ hai hắn cũng không ngờ tới, chỉ là thực lực ma hoàng đỉnh phong của thích khách không dấu được cảm giác của hắn. Lúc phát hiện mục tiêu thích khách là Eliza, Trần Duệ quyết đoán lên tiếng nhắc nhở.
Thân phận Eliza rất đặc thù, một khi chết ở chỗ này, mọi người ở đây đều sẽ không thoát khỏi liên can, đối với kế hoạch lẻn vào Bạch nhai có ảnh hưởng. Cho nên hắn quyết định thật nhanh và kết quả là Eliza cùng thích khách lưỡng bại câu thương, cuối cùng giữ được tánh mạng.
Tin tức Tula phản hồi về khiến cho Trần Duệ có chút nghi hoặc, dựa theo dao động tinh thần lực của nữ thích khách mà nói, hẳn là không có nói dối, lần này cũng không phải liên hoàn sát cục, mà là cục trong cục. Nói cách khác lần ám sát đầu tiên là Eliza tự mình một tay thao túng, nữ thích khách chẳng qua là xảo diệu lẫn vào bố cục của Eliza, mượn cơ hội phát động nhất kích tất sát mà thôi.
Như vậy hung thủ thực sự muốn giết chết Romana là Eliza? Romana hiện tại nịnh nọt Eliza còn không kịp, nói gì đến đắc tội. Hơn nữa, với thực lực Eliza muốn giết chết Romana thì động một ngón tay cũng đủ, lúc này lại mượn danh nghĩa “Chủy Thủ Huynh Đệ hội” động thủ, mục đích của nàng là gì đây?
Còn nữa, trên đường đến thành Garden còn lọt vào phục kích của Chủy Thủ Huynh Đệ hội, rốt cuộc là do ai thao túng?
Mang theo một mớ nghi hoặc, Trần Duệ nhìn về phía các vị Quang Minh kỵ sĩ bảo vệ phòng khách quý hồi lâu. Tâm niệm vừa động, thân thể đột nhiên trở nên trong suốt, hòa mình vào bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng Paul, ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ.
Hai bóng người một trước một sau ngồi xếp bằng, tay trái Paul phát ra một luồng quang mang kim sắc mờ mịt, dung nhập vào tấm lưng trần của Eliza. Trên lưng nàng có một vết thương đáng sợ. Quá trình này thong thả mà cẩn thận, trên trán Paul đã lấm tấm mồ hôi, mà làn da của Eliza bắt đầu vặn vẹo kỳ dị, giống như bên trong có một con rắn đang ngọa nguậy. Eliza cắn răng, kiệt lực tiếp nhận thống khổ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tốc độ vặn vẹo càng nhanh chóng, di động về phía vết cắt bên cổ bàn tay phải rồi một chất lỏng màu vàng phun mạnh ra.
Chất lỏng rơi trên mặt đất, tấm ván gỗ cứng rắn đặc chế trong nháy mắt bị ăn mòn không còn. Chất lỏng màu vàng dần chuyển thành màu hồng, cuối cùng biến thành máu. Lúc này, Paul mới thở phào một hơi, thu hồi kim quang, tay phải hiện ra một đoàn bạch quang nhu hòa. Sau lưng Eliza, miệng vết thương dần dần khép lại, cuối cùng cả vết sẹo cũng không nhìn thấy.
Quang hệ ma pháp về phương diện trị liệu quả nhiên có chỗ không nằng thủy hệ ma pháp, nhưng ma pháp trị liệu không phải là vạn năng. Hơn nữa còn có hạn chế gián đoạn thời gian, sử dụng liên tục không chỉ làm hiệu quả giảm đi, mà còn phá đi khả năng tự lành lại của cơ thể, trở thành ám thương, trừ phi có thể chất Quang Quyến chi thể đặc thù .
Lần này Eliza bị thương không nhẹ, dù có Paul trợ giúp loại trừ ảnh hưởng của lực lượng trong cơ thể, nhưng loại quang hệ ma pháp này chỉ có thể giúp nàng lành lại vết thương bên ngoài, nội thương còn cần một thời gian dài điều dưỡng mới có thể khỏi hẳn.
“Được rồi… cảm ơn!” Thân thể căng thẳng của Eliza mềm xuống. “Giúp ta mặc lại áo quần tử tế, ta không còn khí lực.”
Paul đứng dậy, giúp nàng phủ thêm một kiện áo choàng rồi lùi về phía sau.
“Người ta đáng sợ vậy sao?” Âm thanh Eliza có chút suy yếu. “Giúp người ta lau mồ hôi! Thật không biết ngươi thế nào lại là một nam nhân, không có lấy một điểm làm nữ nhân ưa thích.”
Paul lấy ra khăn lông, giúp nàng ta lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt rơi vào trước ngực thiếu nữ, đã có quy mô đồi núi khá lớn, lại hơi nghiêng mặt rời đi.
Eliza có chút bất mãn với việc hắn không nhìn đến, đang muốn mở miệng thì Paul đã lên tiếng: “Thích khách lần này rốt cuộc là có chuyện gì? Xích hạt chi lực (lực lượng bò cạp đỏ) đáng sợ như vậy, chẳng lẽ là thích khách thánh cấp của Tiềm Hành Giả công hội?
“Hừ!” Nói đến đây, ánh mắt Eliza toát ra hàn quang. “Không phải Tiềm Hành Giả công hội! Tuy cô ta đã tận lực không sử dụng phương thức công kích am hiểu thường dùng và đặc tính lực lượng của mình, nhưng cho dù có thể che mắt kẻ khác thì làm sao lại có thể gạt được ta!”
Thần sắc Paul khẽ biến đổi, như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng.