Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 641: Chương 641: Núi ải nhân




Ánh nắng mặt trời dần biến mất, màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi.

Sau một ngày bôn ba, đội ngũ rốt cục cũng tiến vào địa phận của núi Hắc Nham. Mập mạp đặt mông ngồi xuống đất, mục sư đại nhân lúc còn là học đồ đã từng rèn luyện thân thể, nhưng những năm gần đây quen sống trong sung sướng đã khi nào phải chịu khổ như thế này.

"Không được, ta không thể nào đi nổi nữa, hạ trại nghỉ ngơi thôi."

Ena nhìn chung quanh một lượt, cau mày nói: "Không được! Nơi này không thể ở! Chúng ta nên đi mau thôi."

"Ta thật sự không thể đi nữa, nhất định phải nghỉ ngơi một hồi mới được, cho dù ngươi nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi quyết định của ta!" Mập mạp há mồm thở hổn hển, không thèm quan tâm mình sẽ bị dính bẩn, nằm ngửa trên đất. Cái bụng phệ của hắn theo nhịp hô hấp mà hết nhô lên rồi lại nhún xuống làm Trần Duệ liên tưởng đến một loài động vật lưỡng cư nào đó ở trái đất. (Cóc ghẻ )

Ena lắc đầu, không thèm để ý đến mập mạp đang nén giận, tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía trước, đi được một đoạn, cô nói: "Với địa hình này, lại thêm bóng đêm che dấu, địch nhân chỉ cần đứng trên núi ném đá xuống cũng đủ để làm chúng ta thịt nát xương tan."

Tiếng thở dốc của mập mạp khẽ ngừng, nghĩ đến ngày hôm đó gặp phải phục kích ở rừng cây đáng sợ kia, hắn không khỏi rùng mình, cũng không biết đào đâu ra sức lực mà đứng dậy đuổi theo đội ngũ đằng trước, mới đi được vài bước thì vấp phải hòn đá dưới chân, nếu như không nhờ cánh tay bên cạnh kịp thời đỡ lấy thì hắn đã ngã sấp xuống đất rồi.

Mập mạp gật đầu với Trần Duệ, người vừa mới đỡ hắn, đoạn thở phì phò nói: "Đa tạ, Richard."

Trần Duệ chìa ra một lọ dược tề: "Uống cái này đi, nó sẽ giúp ngươi khôi phục phần nào thể lực của mình."

Mập mạp mở nắp bình ra uống ừng ực, hắn cảm giác được thể lực đang nhanh chóng khôi phục, đôi mắt hí mở to: "Đây là dược tề gì? Hiệu quả thật tốt ngoài sức tưởng tưởng! Chẳng lẽ là dược tề cấp đại sư?"

"Cấp đại sư ư... cũng gần như vậy. Đây là đồ sư phụ tặng cho ta, đáng tiếc là chỉ có một lọ này thôi."

Trần Duệ nói không sai, lọ này là dược tề khôi phục do lão sư Tetema của hắn điều chế, đã đạt chuẩn tông sư cấp, hơn nữa còn là lọ cuối cùng, bất quá trung tâm trao đổi của siêu cấp hệ thống còn vô số dược tề khôi phục cấp tông sư.

"Bạn của ta, ngươi làm ta cảm thấy xấu hổ quá. Ta không ngờ ngươi lại thẳng thắn như vậy. Thật ra ta có lén dấu mấy cái bánh nếp không chia cho mọi người, hiện giờ ta chia cho ngươi..." Mập mạp cảm động lấy ra mấy cái bánh.

Bởi vì xe ngựa bị phá hủy, thú cưỡi cũng bị lạc đường nên đồ ăn cùng vật tư được chuẩn bị trước đó cũng mất theo. Mập mạp bình thường phải cùng các dong bình gặm lương khô, vận khí tốt mới bắt được con mồi làm bữa ăn ngon, không tưởng được hắn dĩ nhiên lại còn có hàng cất riêng.

"Sự thẳng thắn của ngươi cũng khiến ta cảm động, có điều lời cám ơn thật sự không cần thiết, ta sẽ không nhận! Bởi vì bạn của ta còn cần đến nó hơn ta, được rồi, mau hội họp với đội ngũ thôi." Trần Duệ cười cười, vỗ bả vai của mập mạp, cùng hắn tiến về trước.

Trên thực tế trong lòng Trần Duệ hiểu rõ, tên mập mạp chết bầm này khẳng định còn tàng trữ thứ khác, cái gọi là "thẳng thắn" tự nhiên không cần nhắc đến. Nếu không thì tại sao hắn không đem khối thịt khô trộm được hồi sáng ra chia?

Đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, mãi cho đến khi Ena tìm thấy một triền núi thích hợp mới dừng lại hạ trại.

"Không được nhóm lửa, cũng không được gây tiếng động lớn, phạm vi tuần tra thu nhỏ lại, tận lực không làm kinh động đến ải nhân trên đồi núi." Ena một bên dặn dò, một bên phân phối nhiệm vụ, sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi cùng cảnh giác.

Mập mạp sức cùng lực kiệt trốn vào trướng bồng nghỉ ngơi, ở bên trong lén lút cắn đồ ăn dấu trong vòng tay trữ vật rồi nằm xuống, chỉ mấy phút sau trong lều vang lên tiếng lẩm bẩm.

Trần Duệ ngồi giữa mấy tên dong binh, nghe đại hồ tử kể chuyện về huyệt động ải nhân.

So với sâm lâm ải nhân nguyện ý cùng tinh linh sống trong rừng rậm, thì ải nhân miền núi luôn trầm mê trong các loại tài nguyên khoáng sản dưới lòng đất. Họ tinh thông đoán tạo lại xuất hiện trong nhân loại nhiều hơn. Công tượng ải nhân trong xã hội nhân loại phần lớn là ải nhân miền núi.

Ải nhân miền núi yêu thích thức ăn và mỹ tửu của nhân loại, nhân loại thì ngấp nghé trang bị do ải nhân chế tạo. Những thương nhân lanh lợi thường tới chỗ của ải nhân ở lại, dùng lương thực giá rẻ và rượu đổi lấy trang bị mà ải nhân làm ra, từ đó kiếm được món lợi kếch sù. Vài người thậm chí còn lợi dụng sơ hở của ải nhân và tính cách nóng nảy của họ, dùng thủ đoạn lừa bịp... Thời gian qua có rất nhiều ải nhân tiến vào thế giới loài người, sau khi tiếp xúc với đủ loại người, chịu đủ loại lừa gạt, các ải nhân rốt cục cũng tỉnh ngộ.

Sau nhiều lần mắc mưu, thiện cảm của ải nhân với nhân loại biến thành chán ghét, không muốn cùng nhân loại giao dịch trang bị trực tiếp nữa mà thông qua ải nhân đang ở thế giới nhân loại hoặc người phát ngôn riêng để bán trang bị và mua vật tư. Rất nhiều tộc ải nhân xếp nhân loại vào hàng các đối tượng không được hoan nghênh, tỷ như... ải nhân ở núi Hắc Nham này.

Một chàng trai trẻ tuổi mới gia nhập dong binh đoàn không lâu hỏi: "Chúng ta lần này mượn đường mà đi thì có khiến ải nhân sinh ra địch ý không?"

Đại hồ tử nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: "Theo lý thuyết thì hẳn là không, chẳng qua, thế sự khó liệu, không ai biết được một phút sau sẽ có sự tình gì phát sinh. Chúng ta là dong binh, luôn phải chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với việc ngoài ý muốn, tỷ như hiện tại, ta có dự cảm không tốt lắm, có lẽ đêm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra."

Nhìn thấy vẻ khẩn trương trên khuôn mặt tên dong binh trẻ tuổi, đại hồ tử và những người xung quanh đều nở nụ cười. Cái gọi là dự cảm không hay rõ ràng là lời nói đùa nhằm trêu chọc hắn mà thôi.

Bỗng nhiên, lông mày Trần Duệ nhíu lại, nhìn ra phía xa.

Không lâu sau, Samuel cũng lộ ra thần sắc cảnh giác, chậm rãi đứng dậy: "Xem ra ngươi đoán đúng rồi. Thật xúi quẩy! Sau này nhớ rõ đừng có tùy tiện mà 'dự cảm' nữa.”

Mọi người đồng loạt lắp bắp kinh hãi, Ena biết Samuel khẳng định không nói đùa, vội vàng quơ lấy cự thuẫn, hạ lệnh: "Toàn thể chuẩn bị chiến đấu! Nhớ kỹ, nếu người tới là ải nhân thì nhất định không được ra tay trước!"

Các dong binh vội vàng cầm lấy vũ khí, xếp thành trận hình phòng ngự. Tên mập đang ngủ mơ cũng bị đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một đám thân ảnh động nghịt tiến về hướng bên này, chỉ trong nháy mắt đã muốn bao vây toàn bộ triền núi.

Nương theo ánh trăng có thể thấy rõ số lượng người đến khoảng bốn, năm trăm người, thân hình nhỏ bé, toàn thân trang bị mũ và áo giáp, một tay cầm lá chắn cao gần bằng thân mình, tay kia thì cầm một cây chùy khổng lồ hoặc chiến phủ. Nhìn cước bộ có thể thấy được bộ giáp và vũ khí này nặng hơn trang bị bình thường gấp nhiều lần, nhưng bọn chúng vẫn có thể duy trì tốc độ ổn định, xem ra là tập mãi thành thói quen.

"Ải nhân cự thuẫn chiến sĩ miền núi!" Ena âm thầm kinh ngạc, theo lý thuyết, cho dù nơi này có là địa bàn của ải nhân miền núi thì với số lượng của đội ngũ bọn họ cũng chỉ bị cảnh cáo mà thôi, không thể nào xuất động quân chính quy nhiều như vậy.

"Tất cả thu hồi vũ khí! Nhớ kỹ không được để lộ địch ý! Ta sẽ nghĩ cách thương lượng với bọn họ." Ena thấy tình hình không tốt, vội vàng nói mọi người bỏ vũ khí xuống, tỏ vẻ thân thiện. Lấy sức chiến đấu đáng sợ của cự thuẫn chiến sĩ, một khi xung đột xảy ra, ngoại trừ Samuel có thể có cơ hội trốn thoát, những người còn lại khẳng định sẽ không may mắn như vậy.

Ena cũng không biết thực lực chân chính của Samuel, càng không biết trong đội ngũ của mình có một vị còn mạnh hơn phó đoàn trưởng. Nếu như thực sự phải chiến đấu thì ải nhân ngược lại mới là người gặp nguy hiểm.

Ải nhân cự thuẫn chiến sĩ nhanh chóng vây quanh triền núi, một ải nhân đầu lĩnh bước ra, dùng ngôn ngữ thông dụng có chút trúc trắc của mình quát: "Bọn đạo tặc ti tiện, các ngươi có một phút đồng hồ để trả lại cho chúng ta món đồ mà các ngươi đã đánh cắp! Nếu không các ngươi sẽ phải dùng máu tươi của mình để rửa sạch sự phẫn nộ của các ải nhân!"

Đạo tặc? Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Ena rốt cục hiểu được hiểu lầm phát sinh ở đâu, nàng tiến lên trước nói: "Đây là hiểu lầm! Chúng ta chỉ là những dong binh qua đường mà thôi!"

"Các ngươi còn bốn mươi giây!" Ải nhân căn bản là mắt điếc tai ngơ với những lời của Ena, vung tay một cái, trận hình liền biến hóa thành trạng thái tiến công.

Ena biết bọn chúng không hề phô trương thanh thế, đa số ải nhân đều cố chấp, một khi đã nhận định cái gì thì rất khó thay đổi, vì thế nàng nhanh chóng hét lớn: "Ta là bạn của râu đen Taikelin! Ta có thể dùng râu của Taikelin mà cam đoan, ta và đồng đội của mình không có bất cứ quan hệ nào với chuyện này!"

Lời cam đoan này không buồn cười chút nào bởi vì ải nhân rất coi trọng râu mép của mình, những lời này vừa nói ra, ải nhân đầu lĩnh nhất thời ngẩn ra: "Ngươi thật sự là bạn của Taikelin?"

"Đúng vậy! Cha của ta đã từng là bạn tốt của hắn, ta còn nhớ rõ hắn có thói quen ca hát sau khi uống rượu..."

"Đúng đúng, Taikelin quả thật có thói quen này..." Ngữ khí của ải nhân dịu đi một chút, nhưng ngay lập tức lại trở nên sắc bén: "Không đúng! Nhân loại các ngươi thập phần giảo hoạt, không đáng tin! Nếu không muốn thành thịt nát dưới búa và thiết chùy của ải nhân thì lập tức từ bỏ việc chống cự, theo ta quay về thành Hậu Thổ!"

Ena lo lắng một trận, nhìn qua đồng bạn, rốt cục gật đầu đồng ý. Tình thế trước mắt, nhắm mắt đánh bừa là điều không thể, nếu không họ không những không qua được núi Hắc Nham mà còn bị ải nhân truy kích.

Vì thế tất cả dong binh đều bị tịch thu vũ khí, dưới sự áp giải của ải tiếp tục "đường lên núi lễ Phật".

Ban đêm, tầm nhìn bị hạn chế nhưng ải nhân đối với hoàn cảnh chung quanh cực kì quen thuộc, một đường di chuyển, ước chừng chỉ khoảng ba giờ đồng hồ đã tới được nơi cư trú của chúng - thành Hậu Thổ.

Đừng nghĩ ải nhân có dáng người không cao mà mái nhà của chúng chỉ cao đến phần eo của ngươi. Tòa thành này được xây dựng vô cùng khí thế rộng rãi, vô số dây leo quấn quanh tường thành cao lớn màu trắng xám, dưới ánh trăng trông giống như người khổng lồ đang cúi đầu suy nghĩ.

Đêm đã khuya nhưng khi cửa thành mở ra, từng dãy ải nhân toàn thân giáp thụ tay giơ đuốc và vũ khí đứng thành hai hàng, đề phòng sâm nghiêm, hiển nhiên trong thành đã xảy ra đại sự, hẳn là có quan hệ với tên "đạo tặc" mà thủ lĩnh cự thuẫn chiến sĩ đã đề cập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.