Trần Duệ bước nhanh vào đại sảnh phủ lĩnh chủ, liền nhìn thấy Isabella và Veronica đang thân thiết trò chuyện với nhau.
Hai nữ nhân này kỳ thật đều có rất nhiều điểm giống nhau, cùng mang khăn che mặt, cùng là mỹ nữ, ặc... mặc dù hiện tại Trần Duệ vẫn còn chưa
nhìn thấy mặt Veronica nhưng ít nhất từ khí chất của hai người cũng có
thể thấy đúng là cực phẩm.
Isabella phát huy đầy đủ "thuộc tính" của "mạn đà la chi hoa", chưa hề
cử động là cơ thể đã tỏa ra một loại phong tư ưu nhã. Nếu có nam nhân ở
một bên đứng nhìn chắc chắn phải mở to mắt kinh thán.
Bằng vào hiểu biết của mình với Isa, Trần Duệ biết cô mụ đại nhân đang ở trong trạng thái "chuẩn bị chiến đấu", bởi vì nữ nhân đối diện nàng
cũng hoàn mỹ và vĩ đại không kém, mang đến cho nàng áp lực không nhỏ.
Chẳng qua thật lạ, vì sao Rex đại đế lại để Veronica đến làm giáo sư lễ nghi. Đây là nhượng bộ, hay là bức bách?
"Khụ..." Trần Duệ cố ý ho khan một tiếng. Hai nữ lập tức chú ý tới hắn, cùng tiến lại gần.
"Điện hạ." Isabella đang ở đây, xưng hô của Veronica hiển nhiên có thay đổi. "Ta phụng mệnh bệ hạ tới dạy điện hạ một ít..."
"Lão sư, cứ gọi ta là Arthur đi." Trần Duệ ngắt lời của Veronica. "Isa
không phải người ngoài. Nàng là một trong thủ hộ giả của truyền thừa
thượng cổ, cũng là thê tử ta quý trọng nhất."
Veronica nghe thấy hai chữ "thê tử", con ngươi hơi co lại, vẻ mặt có chút kinh dị.
"Phải thêm 'một trong' vào mới chuẩn." Isabella mỉm cười bổ sung: "Nữ
nhân trong lòng điện hạ quý trọng đâu chỉ một mình ta, phải không?"
Trần Duệ cười cười xấu hổ. Veronica cũng cười: "Xem ra, 'tiểu Arthur'
năm đó đã thật sự trưởng thành, đúng không? Học sinh và đệ đệ của ta?"
"Tiểu Arthur." Isabella nghiêm trang gật đầu. "Xưng hô thế này thật hay, ta vẫn muốn xưng hô như vậy."
Hai nữ liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, hành động đó khiến Trần Duệ triệt để không nói lên lời.
Veronica cất lời khen tự đáy lòng. "Isa tiểu thư cho dù là ăn nói hay
khí chất đều bình sinh hiếm thấy, chắc hẳn ngươi xuất thân là hậu duệ
hoàng tộc. Bệ hạ để ta tới dạy tiểu Arthur nghi lễ xem ra thừa rồi."
"Hậu duệ hoàng tộc gì đâu, ta chỉ là một kẻ mất nước thôi." Đôi mắt màu
ngọc bích của Isabella xẹt qua một tia ảm đạm. "Thân nhân của ta cơ bản
đã mất hết."
Muốn nói tới nghi lễ hoàng thất quý tốc của ma giới, Isa tiểu thư có thể nói thuộc cấp giáo sư nhưng nếu nhắc tới thế giới loài người thì sợ là
lòi đuôi ra ngay.
"Cho dù là chuyện gì thì cũng đã qua rồi." Ánh mắt Veronica trở nên dịu
dàng: "Nếu như Isa tiểu thư không ngại, ta muốn mờ người và tiểu Arthur
cùng tập lễ nghi, tin rằng ta và Isa tiểu thư đều có thể đạt được lợi
ích."
"Có thể không?" Isabella khôi phục lại sự ưu nhã vốn có, cười tủm tỉm nhìn Trần Duệ.
Trần Duệ nhìn rõ ràng trong mắt Isabella tiểu thư viết chữ "không đáp
ứng ngươi nhất định phải chết", hắn làm sao có thể nói "không" đây?
Học tập lễ nghi vốn là chuyện buồn tẻ nhưng có Isa tại đó, thỉnh thoảng
xen lẫn một ít việc nhỏ, ngược lại lại trở thành niềm vui thú.
Thời gian thoải mái luôn trôi rất nhanh, chẳng bao lâu, khóa học lễ nghi buổi sáng đã kết thúc.
"Thật là một buổi sáng vui sướng." Veronica nhã nhặn từ chối lời mời ở
lại dùng cơm của Trần Duệ. "Arthur, Isa, Cấm Vệ đội của bệ hạ vẫn đang
chờ ta, ta phải trở về với họ. Các ngươi cũng đừng lo lắng, nếu bệ hạ
không thay đổi chủ ý thì mấy ngày nữa ta sẽ lại đến. Hoặc là các ngươi
cũng có thể tới Tử Uyển cung gặp ta, ta còn muốn Isa chỉ điểm cho chút
hoa nghệ."
Isabella đưa mát nhìn thân ảnh đang đi xa dần của Veronica, sau đó khẽ
thở dài: "Nữ nhân kia... mặc dù trên mặt luôn mỉm cười nhưng tâm tư đã
trở thành tro tàn. Nàng che dấu gần như hoàn mỹ vô khuyết nhưng vẫn
không thể gạt được ta. Bởi vì ta nhìn nàng lại giống như chứng kiến bản
thân mình trong quá khứ."
Trần Duệ nhẹ nhàng cầm tay Isabella: "Tất cả đều đã qua rồi."
"Ta hiện tại cảm thấy dường như đã trăm năm trôi qua..." Isabella nhìn
hắn bằng ánh mắt thâm tình. "Là vì hạnh phúc hôm nay, nếu như không có
tra tấn thống khổ trước kia, ta không có khả năng đạt được hạnh phúc đó. Rất may mắn, ta có thể gặp được chàng, người yêu của ta."
"Cũng là vận may của ta."
Môi hai người chạm vào nhau, cảm thụ được sự ấm áp của đối hương.
"Aiz, ta phải đi về chuẩn bị cơm, ngày hôm qua mới học được món ăn mới, gọi là thịt hun khói, vừa vặn bắt chàng làm thí nghiệm."
"Nếu muốn bắt lấy tâm tư của nam nhân, đầu tiên phải nắm được dạ dạy của hắn."
Isa tiểu thư cười duyên một tiếng: "Dạ dạy của chàng không hề dễ bắt
chút nào, ngược lại chị em đáng thương chúng ta đã sớm bị thức ăn chàng
làm bắt lấy."
Trần Duệ nhún vai: "Cái này có thể lý giải là nam nữ ngang hàng."
Isabella cười đi về phía trước, khi đi đến cửa đột nhiên ngừng lại: "Trần Duệ."
"Ừ?"
"Veroninca..."
"Hả?"
"Nếu như không có cách nào giúp nàng ấy sống lại từ trong tro tàn, như vậy, hãy giúp nàng ấy... triệt để chôn vùi."
"Là sao?"
"Ta hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, đó là giải thoát tốt nhất..."
Trần Duệ cúi đầu xuống, im lặng.
Ngày lại ngày trôi qua.
Một ngày kia, Kim Diệu lãnh địa rốt cục cũng nghênh đón "vị khách" chờ mong đã lâu.
Hồng y giáo chủ của Quang Minh giáo hội, Gelanin, cùng đi còn có một nam một nữ.
Trần Duệ bên này cũng có hai "thủ hộ giả" giữ thể diện, đôi vợ chồng độc long đại gia.
Gelanin hiện tại hẳn là người thuộc Quang Minh giáo hội "Arthur" quen
biết nhất. Vị hồng y giáo chủ này hớn hở đi tới, vừa vào điện đã vui
đùa: "Điện hạ, thật cao hứng khi quấy rầy ngươi lần nữa."
"Ta cũng rất vui khi được Gelanin các hạ quấy rầy." Ánh mắt Trần Duệ đảo qua một nam một nữ kia, cũng cười nói: "Xem bộ dáng Gelanin đại nhân
thì hẳn là tới mang tin tốt."
"Đúng là mang tin tốt tới!" Gelanin vô cùng tự tin, nói: "Trong vòng ba
ngày, Long cốc sẽ có Long tộc tới Kim Diệu lãnh địa, đàm phán công tác
về trò chơi ma pháp với điện hạ."
Mắt Trần Duệ sáng rực lên: "Thật tốt quá! Gelanin các hạ, ngươi quả thực mang cho ta niềm kinh hỉ to lớn! Ta có thể tưởng tượng giáo hội... à,
đỉnh Thánh Quyến đã vì chuyện này cố gắng rất nhiều. Ta cam đoan, đỉnh
Thánh Quyến, thậm chí cả Quang Minh giáo hội đều không hối hận vì quyết
định này."
"Như vậy, hứa hẹn lần trước của điện hạ..."
"Lời của ta như tên bắn khỏi cung, Gelanin các hạ ạ." Trần Duệ gật đầu
không chút do dự. "Đợi ta có được hai kiện thánh vật của Long Hoàng đế
quốc và Lam Diệu đế quốc, ta sẽ tiếp nhận tiến cử của đỉnh Thánh Quyến,
gia nhập Quang Minh giáo hội. Tháng sau ta đi Lam Diệu đế quốc tham gia
nghi thức đính hôn với công chúa Bisi, mục tiêu... tất nheien là Chén
Thánh của Lam Diệu đế quốc. Đến lúc đó, ta còn muốn nhờ đỉnh Thánh Quyến tương trợ cho mình."
Gelanin đặc biệt chú ý Trần Duệ cường điệu "đỉnh Thánh Quyến", vẻ mặt
càng trở nên vui vẻ: "Tất nhiên rồi! Xin điện hạ cứ yên tâm, cho dù điện hạ có lấy vị công chúa kia hay điện hạ có lên ngôi vị hoàng đế Long
Hoàng hay không, việc điện hạ gia nhập Quang Minh giáo hội không hề bị
xung đột. Ừm... ta trươc hết giới thiệu hai người cho điện hạ, đây là
Milan đệ tử đích truyền của thánh nữ miện hạ."
Trần Duệ nhìn cô gái tóc vàng có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia. "Milan tiểu thư."
Thiếu nữ có huyết thống tinh linh này là "người quen" cũ của Trần Duệ.
Lúc trước, hắn dùng thân phận là tùy tùng của Paul kiêm một kể tinh
thông "tâm linh chi ngữ", từng khiến Milan ngấp nghé nhiều lần. Về sau
Eliza, một đệ tử khác của thánh nữ để lộ bộ mặt dữ tợn, lựoi dụng Milan
thiết kế hạ độc, muốn cướp lấy "tâm linh chi ngữ" của Trần Duệ. Cuối
cùng lại hóa khéo thành vụng, trở thành kẻ ngu ngốc.
Milan đương nhiên không biết đại nhân vật khiến các phe phái giáo hội
tranh nhau mời chào này lại là "Richard" náo loạn Thánh Sơn trộm tuyết
đạt lai hồi trước. Nhưng mà ánh mắt hoàng tử "Arthur" rất thanh tịnh,
không có chút tạp niệm nào. Điều này là cho thiếu nữ bán tinh linh có
chút hảo cảm, hành lễ nói: "Arthur điện hạ, lão sư vốn muốn tự mình đến
nhưng vì mới thu một đệ tử, người đang cử hành lễ quang minh rửa tội,
phải cần một thời gian nữa mới xong. Người không có cách nào đình cho
cho nên đặc biệt phái ta tới đây chân thành bái phỏng."
"Đệ tử mới thu nhận... chắc là vị tiểu thư Tiffany mà Gelanin các hạ đề
cập rồi." Trần Duệ thuận miệng nói một câu. "Thánh nữ miện hạ khách khí
quá, phải là ta tới đỉnh Thánh Quyến bái phỏng mới đúng."
Tin tức "đệ tử Tiffany mới thu" này đúng là Trần Duệ nghe được từ trong
miệng Gelanin. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Trần Duệ mới tính kế Long
Hoàng Paergelesi, đem một hệ ma pháp trò chơi “trao quyền” cho thánh nữ. Còn về phần Paergelesi đã lấy được ít nhiều lợi ích, chuyện này cũng
không liên quan đến Trần Dụê.
Kế hoạch trò chơi ma pháp này từ đầu đến cuối đều là do Trần Duệ bày ra, cho nên hắn cũng đã chiếm được không ít lợi ích từ tranh chấp của tam
đại thế lực. Có điều trò chơi nào cũng có quy tắc của nó, chuyện này đã
định trước. Bằng lựa chọn đỉnh Thánh Quyến, trước khi thực lực và năng
lực đạt tới một trình tự nào đó, không thể lại như lúc trước được.
Milan khách sáo hai câu, lại cúi người thi lễ, không nói gì thêm nữa.
Genlanin tiếp tục giới thiệu cho Trần Duệ vị nam tử tóc đen vẫn một mực
nhắm hai mắt nãy giờ: “Vị này chính là Thánh Quyến Thánh Quang kỵ sĩ,
Rafael.”
Ba ngọn núi cao nhất của Thánh Sơn đều có thủ hộ kỵ sĩ riêng, chia ra
thành ba loại là Bạch Diệu, Ngân Huy và Thánh Quang. Trong đó thì Thánh
Quang là thủ hộ kỵ sĩ cao cấp nhất.
Trần Duệ chăm chú nhìn nam tử này, hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ kính sợ
cực kỳ hiếm thấy, thậm chí giọng nói còn có chút run rấy: “Không biết có phải mỗi vị Thánh Quang kỵ sĩ cũng đều có đặc thù như thế này hay
không? Tại sao ta lại thấy trên người vị Thánh Quang kỵ sĩ này trước nay chưa có quang, vậy mà lại sáng ngời như thần thánh, quả thật không có
cách nào nhìn thẳng…”
Sự kính sợ cùng run rẩy này cũng không phải là Trần Duệ giả vờ.
Chủng tộc: thiên sứ ( phân thân )
Tổng hợp lại thực lực bình định: SSS+
Thể chất SSS+, lực lượng SSS+, tinh thần SSS+, tốc độ SSS+.
Phân tích thuộc tính: quang thuộc tính, phong thuộc tính, trói buộc, khu tán, ánh sáng điều trị, linh hồn lực.
Nguy hiểm trình độ: cực cao!
Rafael này có thực lực bán thần đỉnh phong, nhưng đây rõ ràng chỉ là một cái phân thân.
Đã cùng đứng đầu một hệ Thánh Quyến là Gelanin tới đây, như vậy đại danh của vị thiên sứ này cũng miêu tả thật sinh động