Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 540: Chương 540: Quyết chiến bắt đầu




Sáng sớm, trên vùng đất hoang trấn Juarez, hai chi đại quân vẫn duy trì khoảng cách nhất định, tương đối xa.

Số lượng đại quân khá nhiều, đông nghìn nghịt, chia làm mấy mảng lớn. Nếu không phải là vùng đất hoang trấn Juarez là bình nguyên thì đã không thể chứa nổi.

Chim thú cư trú ở bình nguyên sớm đã biến mất sạch, áp bách vô hình làm cho gần như mỗi người đều ngưng trọng. Ai cũng hiểu, một khi sự im lặng đáng sợ này bị phá vỡ thì sát khí đè nén sẽ bạo phát ra như cuồng phong bạo vũ.

Trung tâm trận hình liên quân đế đô, thống soái Hắc Diệu Lucifer híp mắt, mặt căng ra, bề ngoài thấy nghiêm nghị mà trầm tĩnh, nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy một ít tơ máu mệt mỏi ẩn trong cặp mắt tím, hiển nhiên là thức trắng đêm.

Đối diện liên quân là đại quân Ám Nguyệt, chính giữa có người cưỡi một ngựa ma màu trắng, thân mặc giáp trụ trắng bạc, chính là thống soái Ám Nguyệt, Mejia Lucifer. Mặc dù đã là lần thứ hai chỉ huy tác chiến, nhưng so sánh với lần trước đối mặt với liên quân Xích U, Lam Dong, trưởng công chúa có vẻ trầm ổn và bình tĩnh hơn nhiều.

"Mejia Lucifer!" Thanh âm của Hắc Diệu vang lên, đè nén toàn bộ tiếng ồn: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để thần phục! Ta sẽ cho ngươi địa vị Đế Hậu!"

Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Mejia quanh quẩn quanh vùng đất: "Hắc Diệu Lucifer! Ngươi chỉ là một kẻ cướp nước không có sự chấp nhận của Đọa Thiên Sứ chi kiếm mà thôi, căn bản không có tư cách xưng vương! Huống chi, hiện tại ngươi đã đánh mất cả đế đô rồi!"

Bị nói trúng chỗ hiểm, Hắc Diệu thẹn quá hóa giận: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ta lấy dòng họ Lucifer để thề, mọi người các ngươi sẽ trở thành vật bồi táng cho nữ nhân ngu xuẩn thiếu tư cách này!"

Uy áp ma đế đỉnh phong cũng không có tác dụng quá lớn trên loại địa hình hoang dã bát ngát thế này. Nhưng mà người thống trị cao nhất của đế quốc dùng danh nghĩa của dòng họ phát ra lời thề độc ác, quả thật làm cho đại quân Ám Nguyệt hơi rung động.

"Ba trăm năm đã qua, chúng ta sống trên Ám Nguyệt cằn cỗi này, nhận được sự ngăn cấm và bóc lột phi nhân tính. Vì sinh tồn, chúng ta chịu khuất nhục, mặc cho người giẫm lên tôn nghiêm của chúng ta! Rốt cuộc cũng có một ngày, chúng ta dùng sự siêng năng và phấn đấu của mình để chiến thắng mất mùa, chiến thắng nghèo khổ, có thể ngẩng đầu làm người. Không hề khom lưng quấn gối vì một miếng cơm thừa, có được cuộc sống và gia đình mỹ mãn. Nhưng mà lúc này, kẻ phản nghịch cướp nước này, kẻ tham lam, tàn bạo, cuồng vọng vô sỉ này lại muốn đoạt lấy thành quả mà chúng ta vất vả tạo ra, lại muốn chà đạp lên thân thể và tôn nghiêm của chúng ta, muốn phá hủy tất cả của chúng ta! Nói cho ta biết! Các tướng quân, binh lính, những đồng bào thủ túc của ta! Các ngươi có nguyện ý hay không?"

"Không!" Đại quân Ám Nguyệt đồng loạt hô to, loại khí thế này khác hoàn toàn với lãnh chủ chiến lần trước, đã tràn ngập ý chí chiến đấu và dũng khí, cảm xúc tiêu cực do lời thề của Hắc Diệu mang đến đã hoàn toàn tan biến.

Mejia giơ vương kỳ lên cao: "Có lẽ chúng ta sẽ hy sinh, nhưng khi chúng ta trước mặt ma thần gặp lại những tiền bối của Đọa Thiên Sứ đế quốc, chúng ta vẫn có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo! Những người thừa kế Xích Huyết Diễm Quang Kỳ, trong mắt chúng ta thiêu đốt ngọn lửa đấu chí màu máu, binh khí sắc bén của chúng ta chuẩn bị hủy diệt quân địch yếu ớt bất cứ lúc nào! Ý chí của vương kỳ sẽ chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta. Truyền thừa của Bạch Dạ đại đế cho chúng ta quang vinh và dũng khí tôn quý nhất! Các dũng sĩ, chiến đấu vì Ám Nguyệt, chiến đấu vì đế quốc!”

"Chiến! Chiến! Chiến!"

Sĩ khí đại quân Ám Nguyệt tăng vọt, binh khí chọc xuống đất và lá chắn bị gõ làm cả vùng hoang vu đều run rẩy, ngay cả lòng quân đế đô cũng run rẩy như thế.

Bắt đầu từ lúc Mejia hô "chiến đấu vì đế quốc", lòng tin của rất nhiều binh lính đế đô bắt đầu dao động. Tuy rằng Bạch Dạ đại đế đã vẫn lạc ba trăm năm, nhưng cường giả đệ nhất ma giới, truyền kỳ thần quân đệ nhất vẫn xâm nhập lòng người như cũ. Lúc trước liên quân đã liên tiếp bị đánh bại, đế đô lại bị George tướng quân ủng hộ Mejia chiếm đóng. Lòng người dao động, bây giờ quay mắt về phía công chúa Mejia, huyết mạch được truyền thừa Xích Huyết Diễm Quang Kỳ của Bạch Dạ đại đế, quay mắt về phía quân Ám Nguyệt đang có khí thế mạnh mẽ, chiến ý gần như bị ép xuống dưới vực sâu.

Hắc Diệu biết có nói gì thêm thì sĩ khí của Ám Nguyệt cũng không lay động, ngược lại bên mình còn nhụt chí, lập tức không mồm mép thêm nữa, lệnh cho bộ binh đứng hàng đầu ra trận.

Chi khinh bộ binh này ước chừng hai vạn người, là tinh anh chọn ra trong quân của các lãnh chủ, do lãnh chủ Sogdian thống lĩnh, trang bị bì thuẫn và khải giáp. Trong đó có năm nghìn cũng tiễn binh, sức chiến đấu tổng hợp khá mạnh. Hắc Diệu xuất động chi bộ binh này đầu tiên, hiển nhiên là muốn thăm dò trước khi hành động.

Khinh bộ binh tạo thành mấy trận thế hình chữ nhật, bước đi chỉnh tề tiến về phía quân Ám Nguyệt. Mấy hàng binh lính phía trước nghênh đón, binh lính hàng đầu hầu hết là giác ma, hai người hợp lực giơ cao cự thuẫn, bởi vì cự thuẫn cao quá nên không thấy rõ tình huống đằng sau, dường như là cung tiễn binh.

Cung binh chiến bộ binh? Trên mặt Hắc Diệu lộ ra nụ cười lạnh, hạ lệnh quân đoàn Cự Thạch của đế đô xuất động, giữ một khoảng cách đi phái sau. Quân đoàn cự thạch tạo thành do bộ binh trọng giáp và bộ binh trường thương, do tướng quân Longbottom chỉ huy. Cho dù đối phương phái ra kỵ binh Ma Ảnh do phản nghịch Nesta thống lĩnh cũng có thể đánh tan.

Loại quân đội trên chiến trường cỡ lớn thế này, thực sự không phải là trò chơi chiến thuật, cho cái khung rồi kích chuột là chiến ngon lành. Chỉ huy mấy trăm người và chỉ huy mười mấy vạn người, trăm vạn người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Càng nhiều quân thì càng khó chỉ huy, người chỉ huy thường rất khó để điều động. Thử nghĩ mà xem, phía trước có rất nhiều người thi nhau chạy về đằng sau, vậy thì người có không muốn lui cũng không được, nếu không sẽ bị giết chết, cái gọi là binh bại như núi đổ chính là như thế.

Càng là quân đội hoàn mỹ thì càng cần có kỷ luật nghiêm minh, điều khiển như ý, phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ nhất. Điều này không chỉ cần năng lực chỉ huy trác tuyệt, mà còn cần huấn luyện nghiêm khắc nữa.

Hắc Diệu và Mejia giống như hai người chơi cờ, điều động từng quân cờ của mình, những quân cờ chém giết lẫn nhau. Ngoại trừ người chơi cờ, ưu khuyết của người chỉ huy và sự tương khắc của các loại binh chủng cũng vô cùng quan trọng. Nói ví như, thường thì là cung binh khắc chế thương binh (quân dùng thương), thương binh khắc chế kỵ binh, kỵ binh khắc chế bộ binh. Nhưng nếu chỉ huy thích đáng, chắc gì không thể san bằng thương binh.

Chiến tranh cũng không đơn giản như trò chơi điện tử, nhưng người chỉ huy các mặt trận của đế đô phần lớn là danh tướng thân kinh bách chiến. Kinh nghiệm bản thân Hắc Diệu cũng vượt trội Mejia, dưới tình huống như thế, quân đế đô còn chiếm ưu thế số lượng thật sự nắm phần thắng lớn hơn.

Ưu thế bên ngoài của Ám Nguyệt cũng chỉ là sĩ khí, nhưng sĩ khí này rất dễ dao động, chỉ cần đánh là có thể tạo ra khí thế của liên quân, sĩ khí Ám Nguyệt sẽ dần suy kiệt. Thủ thắng không khó, Hắc Diệu cho là như vậy.

Khinh kỵ binh liên quân cùng trọng hình binh của quân đoàn Cự Thạch vẫn duy trì một khoảng cách, bước đi chỉnh tề tiến về phía trước. Khoảng cách an toàn thế này, không cần tăng tốc, mà Hắc Diệu đã âm thầm ra lệnh cho đội kỵ binh chuẩn bị phát động. Lấy kinh nghiệm chỉ huy của Mejia, chắc chắn khó có thể ngăn cản cảnh một người tiếp một người, xông trận liên miên thế này. Lúc đối phương luống cuống tay chân mới tiếp tục phát động toàn quân xung phong, đến lúc đó chỉ cần bám trụ vài tên long tộc kia, đợi cho Ám Nguyệt vỡ trận thì đại cục đã định.

Quay mắt về phía quân đoàn trọng hình đằng sau khinh bộ binh, Mejia vẫn không phái quân ra ứng chiến, chỉ là chậm rãi thúc đẩy đằng sau cự thuẫn trận ra ra vào vào giống như chuẩn bị cái gì. Không lâu sau, một đài nỗ xa được các chiến sĩ địa tinh đẩy ra, cự thuẫn cũng dừng bước.

Nỗ xa vì có nhiều thiếu hụt nên bị ma tinh pháo lật đổ địa vị, loại quân giới rác rưởi này chỉ có một ít quân lạc hậu mới giữ lại. Hiện giờ Ám Nguyệt lại đẩy ra loại nỗ xa sát thương yếu kém này ra chiến trường mấu chốt, cho dù Mejia có vô năng cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Hắc Diệu không khỏi nhíu mày.

Sogdian và Longbottom cũng nhìn thấy nỗ xa. Lúc này, khinh bộ binh đi đầu còn cách tầm bắn của nỗ xa một khoảng kha khá, cho nên Sogdian cũng không bối rối. Chỉ chỉ huy quân đội hơi chậm lại, chuẩn bị chống đỡ đợt công kích đầu tiên của nỗ xa, rồi mới tăng tốc tiến lên.

Nhưng sự thật chứng minh. Loại chỉ huy chậm lại theo chủ nghĩa kinh nghiệm này của Sogdian là sai lầm điển hình. Điều sai lầm nhất, đó là hắn lại dùng nhật thức về vũ khí thông thường của mình đi phán đoán nỗ xa kia. Lúc bộ binh vẫn còn trong "khoảng cách an toàn", nỗ xa đã bắt đầu bắn, âm thanh đàn hồi nặng nề vang lên liên tiếp, tiếng xé gió rít gào xông tới.

Trong nháy mắt nỗ xa bắn, thanh âm của Sogdian rốt cuộc có một tia kinh hãi: "Đội hình tản ra!"

Những lời này vừa ra thì từng cây trường mâu như tên nỏ thật lớn kia đã bay vào trong trận hình dày đặc với tốc độ khủng bố. Bì thuẫn và bì giáp yếu ớt của đám khinh bộ binh bị xuyên qua dễ dàng. Ngay sau đó, mũi tên lớn kia "ầm" một tiếng, nổ tung ra, trong khói nhẹ bốn phía, vô số mũi tên sắc bén lại ngắn ngủn bắn ra. Binh lính xung quanh bất ngờ không kịp đề phòng, bị mũi tên này xuyên qua thân thể, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Khói nhẹ và mũi tên đều có kịch độc, không ít binh lính đã bắt đầu thối rữa thân thể.

Lúc trước Geraint đánh lén cứ điểm Walan, bởi vì có mưa to nên khói độc của trọng nỗ xa không hiệu quả, mà hôm nay lại trong xanh như thế này, vừa đủ phát huy ra uy lực lớn nhất.

Không chỉ có Sogdian, Longbottom, mà ngay cả bọn Hắc Diệu đứng ở trung tâm cũng thay đổi sắc mặt. Bọn hắn chưa từng thấy loại nỗ xa có tầm bắn và uy lực kỳ dị thế này, Ám Nguyệt thế mà vẫn luôn ẩn giấu thứ vũ khí đáng sợ như vậy!

Một lượt qua đi, bởi vì trận hình quá đông đảo nên đã có hai ngàn binh lính ngã xuống. Nỗ xa này rất nhanh được lắp tên mới, là thông qua một loại dụng cụ như bàn kéo nhỏ, cho dù là chiến sĩ địa tinh có lực lượng yếu ớt cũng dùng được, không có chút chậm chạp, khó thao tác nào của nỗ xa truyền thống.

Đợt tên nỏ thứ hai lại được bắt ra, lại cướp đi gần một ngàn sinh mệnh, binh lính khinh bộ binh đã lộ ra sự khiếp sợ, nhưng chưa được lệnh quay lại là không được phép chạy trốn, nếu không sẽ bị xử theo quân pháp. Sogdian ra mệnh lệnh, khinh bộ binh bắt đầu kiên trì tiến lên, Longbottom phía sau cũng ra lệnh tăng tốc. Uy lực của nỗ xa vượt qua tưởng tượng, cho dù là quân đoàn Cự Thạch trang bị thiết thuẫn cũng không thể phòng ngự loại tên lớn bắn ra với lực lượng khủng bố này. Mà so với tên lớn, sương độc còn đáng sợ hơn.

Sau khi tản ra, trọng nỗ xa tạo ra hiệu quả yếu đi hẳn, nhưng dưới thao tác tinh vi của chiến sĩ địa tinh, nỗ xa vẫn phát ra uy lực không tầm thường, mỗi một lượt bắn là có thể mang đến sát thương rất khả quan.

Sau khi hai phe gần hơn, đám cung tiễn thủ đứng sau cự thuẫn bắt đầu động, mưa tên đầy trời giáng xuống đầu đám khinh bộ binh, tam liên xạ thành thạo, hơn nữa mũi tên sắc nhọn, làm cho đám khinh bộ binh bị đả kích trầm trọng. Hai phe còn chưa tiếp xung, bộ binh của Sogdian đã thương vong quá nửa.

Trọng bộ binh phía sau dù đã bị trọng nỗ công kích, nhưng mũi tên nổ tung ra không có sát thương lớn lắm với bộ binh mang giáp sắt nặng nề bao kín kia. Nhưng mà độc tố cùng với sương độc lại tạo thành phiền toái không nhỏ.

Số lượng khinh bộ binh giảm mạnh dưới mưa tên, Sogdian chỉ có thể miễn cưỡng dùng sức tự bảo vệ mà thôi. Chỉ làm một lãnh chủ đại ma vương, trên lãnh địa của mình thì còn có thể ỷ vào thực lực mà hoành hành, trên chiến trường này thì cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi.

Đám khinh bộ binh trả giá đắt cũng không uổng phí, trọng bộ binh phía sau đã lại gần đây, lực sát thương của cung tên Ám Nguyệt cũng giảm không ít. Vừa lúc đó, đằng sau hàng dãy cự thuẫn xuất hiện rất nhiều bụi mù, mơ hồ nghe được âm thanh vó ngựa, hẳn là kỵ binh Ám Nguyệt bắt đầu xuất động.

Quân đoàn trưởng Longbottom của quân đoàn Cự Thạch nhanh chóng lệnh cho đội ngũ tập trung dàn trận, tốc độ chậm lại, bố trí quân trường thương lên tuyến đầu. Trường thương trong tay đám lính này đều được đặc chế, có thể chịu lực thật lớn mà không gãy. Đối với kỵ binh đang tiến nhanh, tốc độ cao có thể mang đến xung lực, đề cao sát thương, nhưng cũng sẽ mang đến phản lực rất lớn, trở thành đối tượng cho trường thương đâm xuyên qua.

Còn về vấn đề của trọng nỗ xa sau khi tập trung đội hình, Longbottom tự hiểu rõ, bởi vì đám kỵ binh của quân địch sắp tiếp chiến, nỗ xa hoặc cung tên mà phóng bừa là ngộ thương đến quân mình. Chuyện bỏ kỵ binh là không thể, bởi vì chi phí nuôi kỵ binh, cả độ khó khăn cũng cao hơn bộ binh nhiều, kẻ địch chắc chắn không ngu như thế.

Nesta cầm đầu Ám Nguyệt là bạn cũ và đối thủ cũ của Longbottom, lúc trước luôn bị quân đoàn Ma Ảnh của Nesta áp chế khi luyện tập võ nghệ. Bây giờ đúng lúc phô ra một ít thương trận mới huấn luyện, sẽ chính thức tiêu diệt kỵ binh của Nesta trên chiến trường này.

Quả nhiên, không lâu sau đó, ở trung tâm và hai bên thuẫn trận xuất hiện rất nhiều kỵ binh, Longbottom vốn đã quyết phân cao thấp với Nesta, khi chứng kiến những kỵ binh này cũng không khỏi hít vào một hơi, quân đoàn Cự Thạch và đám khinh kỵ binh đi phía trước lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đây không phải quân đoàn Ma Ảnh của Nesta!

Áo choàng màu đen che giấu giáp trụ đang lộ ra cánh tay nắm dây cương, đều không phải da thịt, mà là xương khô. Chiến mã dưới thân ngoại trừ vài bộ vị mấu chốt, tất cả đều tạo thành từ xương cốt.

Vong linh! Không phải là vài bộ khô lâu làm vật hy sinh, mà là vong linh kỵ binh!

Nếu chỉ là mấy khủng bố kỵ sĩ thì coi như cho qua, nhưng số kỵ binh trước mắt đã vượt quá một vạn, cầm đầu chính là hơn mười khủng bố kỵ sĩ cưỡi u linh chiến mã, toàn thân hắc giáp, cầm trường mâu trong tay, thống lĩnh kỵ binh vong linh đồng loạt xông về hướng quân đoàn Cự Thạch.

Liên quân bên này xao động, có ai nghe nói vong linh cũng có kỵ binh đoàn chưa? Điều này cần vong linh ma pháp có tài tăng mức nào mới làm được? Ma giới xuất hiện ma pháp sư cường đại như vậy cỡ nào? Lại còn về phe Ám Nguyệt nữa!

Từ số lượng kỵ binh mà xem, chi vong linh kỵ binh này hẳn đã tồn tại lâu rồi, nếu không không thể gom đủ nhiều thi hài như thế. Dù là trọng nỗ xa hay vong linh kỵ binh, cũng chưa từng xuất hiện trong trận chiến ở cứ điểm Nguyệt Quang hay trấn Dike.

"Bọn tình báo chết tiệt!" Hắc Diệu nghiến răng nghiến lợi nắm chặt dây cương trong tay: "Đệ nhất liên hợp quân đoàn! Quân đoàn kỵ binh Hắc Yểm! Quân đoàn long kỵ binh! Lập tức xông lên! Đại đội địa tinh chuẩn bị xe bắn đá!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.