Diện tích của đảo Bạo Phong lớn hơn đảo Vụ Ẩn ở Tử Vong chi hải nhiều. Khác hẳn với tình huống gió lốc tứ phương ở ngoài hải vực, phụ cận đảo lại không hề có gió lốc, chỉ bao phủ trùng trùng vụ khí, giống như những cơn lốc xoáy quấn quanh đảo Bạo Phong là một bức tường lớn.
"Hống!"
Trong sương mùa truyền đến tiếng gào thét của ma thú. Hòa với tiếng nước biển vỗ bờ, tiếng gào thét kia rất nhanh trở nên thảm thiết. Ena biết, chí ít có hai con minh xà to lớn đã mãi chìm vào trong màn sương mù này. Bi kịch của chúng chính là gặp mặt "Richard" còn "hung tàn" hơn cả ma quỷ này.
Đối mặt với loại tình huống này, Ena và Lucio có lực miễn dịch tương đối. Đem ra so sánh với việc đánh tan lốc xoáy lúc trước thì việc này chỉ là một chuyện cỏn con.
"Phía trước dường như có thuyền!" Thanh âm Trần Duệ truyền đến từ không trung. "Chuyển hướng đông nam mười tám độ! Nhanh đi tới!"
Thuyền Man Đà La rất nhanh tiếp cận đến. Quả nhiên, bên bờ đảo có đỗ thuyền, hơn nữa còn có hai cái.
Một con thuyền đã bị phá nát tan tành, dường như bị lọt vào tập kích của bầy minh xà. Một con thuyền khác thì tương đối hoàn thiện. Trên hai con thuyền đều không còn người sống, chỉ có thi thể.
Hai con thuyền này tới đây chắc hẳn không cùng một lúc. Trên con thuyền tới trước có thi thể người. Từ trạng trang phục có thể thấy đó là thuyền viên bình thường, chết đã hơn một ngày.
Thuyền chạy tới sau rồi lọt vào ổ phục kích của minh xà chắc là thuyền của Samuel. Xác chết trên thuyền đều là hải thú. Từ vết máu lưu lại thì thời gian tử vong không quá mười hai giờ. Điều này nói lên rằng, thời gian lên bờ của Samuel cũng không lâu.
Trần Duệ nhìn chiếc ma nhãn la bàn bị can nhiễu không thể sử dụng: "Mấy người trước hết hãy đợi ta ở đây."
"Ta đi với ngươi! Mấy loại ma pháp địa đồ không có cách nào sử dụng ở chỗ này." Ena liếc mắt nhìn chiếc ma nhãn la bàn đặc biệt trên tay Trần Duệ. "Ta từng hoàn thành hai lần nhiệm vụ thu nhặt tài bảo ở chỗ này, khá là quen thuộc địa hình ở đây. Ta tin mình có thể trợ giúp ngươi."
Nhìn vào ánh mắt kiên định của nữ dong binh, Trần Duệ hơi trầm ngâm rồi gật gật đầu. Hắn ra lệnh cho Lucio và đám người cát ở lại bên bờ. Lấy trình độ kiên cố và hỏa lực của thuyền Man Đà La thì cho dù có lọt vào tập kích của hải thú cũng có thể ứng phó lại.
Lúc này, tại một nơi nào đó của đảo Bạo Phong, Samuel mà Trần Duệ tìm kiếm đang trong tình trạng chiến đấu kịch liệt.
Trên mặt đất nằm ngổn ngang đầy thi thể, một bộ phận là hộ vệ gia tộc Kemplott, còn lại tất nhiên là địch nhân. Phía sau lưng của Samuel là Joanna, đang được mấy hộ vệ bảo vệ vào phía trong. Địch nhân tuy đã chết không ít nhưng những kẻ còn sống thì đều là tinh anh, ước chừng có khoảng ba mươi tên. Chúng đang hình thành một vòng vây bao bọc đám người Samuel. Phía trước là kiếm sĩ mặc khải giáp, phía sau là ma pháp sư cầm ma trượng.
Luận thực lực, đối phương không có ai là đối thủ của Samuel. Nhưng toàn bộ đám địch nhân này đã được huấn luyện nghiêm khắc, một bộ phận tổ hợp thành trận hình đặc thù, có thể phân tán công kích của Samuel đến mỗi người trong trận, giảm thương tổn đến mực thấp nhất. Lại thêm chúng chăm chăm công kích Joanna kiến cho Samuel cố kỵ, nhất thời sắp không cầm cự nổi.
Sau khi một tên hộ vệ cuối cùng của gia tộc Kemplott ngã xuống, thân ảnh của Samuel hiện ra bên người Joanna. Trường đao trong tay hắn vẽ ra một vòng ánh sáng, huyết quang bắn lên tung tóe, hai tên kiếm sư đứng gần bị chém đứt ngang eo.
Một mảng lớn máu tươi dính lên váy của Joanna, mùi máu tanh chui vào trong mũi. Vị đại tiểu thư này cố nén sợ hãi, không thốt lên một tiếng. Nàng sợ làm Samuel phân tâm, móng tay nắm đã găm vào lòng bàn tay.
"Thần Quang Diệt Tuyệt!" Samuel quát lớn một tiếng. Trong tay hắn có thêm một thanh đao, một ấn ký quang mang to lớn xuất hiện dưới chân. Tùy theo sự huy động của song đao, vô số quang mang sắc bén tung hoành ra bốn phía. Chiêu này đã giản hóa rất nhiều so với dĩ vãng, không có nhiều hiệu quả lóa mắt nhưng uy lực lại tăng cao. Đây chính là kết quả sau khi Samuel nghe theo ý kiến của Trần Duệ.
Sau khi quang mang tán hết, kiếm sĩ bao vây đã ngã xuống một vòng, ngay cả một lượng lớn ma pháp sư ở phía sau cũng bị chiêu này hạ.
Trước đó không lâu, Samuel cũng từng thi triển chiêu này. Lúc đó, tất cả ma pháp sư đã hợp sức tạo ra một bức tường ma pháp triệt tiêu đại bộ phận uy lực của nó, thế nên chỉ có bốn tên bị chết. Lực sát thương lần này hơn lần trước đến mấy lần. Cũng không phải do Samuel ẩn tàng thực lực mà tại thời khắc nguy hiểm, hắn đã lĩnh ngộ một loại diệu dụng khác của "Thần Quang Diệt Tuyệt".
Cây trường đao trong tay Samuel chỉ còn lại chuôi đao. Vừa rồi, hắn đã áp súc lực lượng vào trong thanh đao, hóa lưỡi đao thành vụn phấn, xen lẫn quang mang của Thần Quang Diệt Tuyệt để bắn ra bốn phía, dùng lực lượng mũi nhọn phá tan phòng ngự. Chiêu này đã thành công xuyên phá bức tường ma pháp của các ma pháp sư, mang lại hiệu quả có tính quyết định.
Mặc dù Samuel liên tục phát ra tuyệt chiêu, hao tổn nhiều lực lượng nhưng phe đối địch chỉ còn lại hai kiếm sĩ đang miễn cưỡng đứng thẳng. Ma pháp sư phía sau cũng gần như hao hết ma lực. Bọn chúng lúc này giống như lũ sói mất đi nanh vuốt, trên cơ bản không còn uy hiếp gì.
"Không hổ là cường giả đã bước chân vào thánh cấp." Một tên kiếm sĩ cầm đầu bịt vết chém ở bụng, vết thương không ngừng trào ra máu tươi. "Chúng ta đã dùng hết tất cả các thủ đoạn và ngươi còn phải bảo vệ con tin... nhưng chúng ta vẫn không có cách nào thủ thắng."
"Các ngươi là Quang Minh kỵ sĩ? Hãy nói ra người đứng sau lưng ngươi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!" Sức chịu đựng của Samuel đã tiến bộ rất nhiều. Hắn nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, khẽ vẫy tay một cái. Một thanh trường kiếm nằm dưới đất nhanh chóng bay tới, rơi vào trong tay. Mặc dù không phải một vũ khí tiện tay nhưng dùng để đối phó với mấy tên tàn binh này là đủ rồi.
"Ngươi không cần phải biết." Kiếm sĩ kia nở nụ cười lạnh, dường như không thèm để ý đến sinh tử. Samuel vừa nhìn liền biết, đây là tử sĩ.
"Herb các hạ, là... Eliza sai các ngươi làm vậy sao?" Thanh âm run rẩy của Eliza vang lên. Hai kiếm sĩ thủ lĩnh Herb và Lawrence chính là hai Quang Minh kỵ sĩ mà Eliza sai phái đi hộ tống nàng tới thành Xích Long. Lần này về thành Xích Long vốn là chủ ý của Eliza, mục đích chính là vì thoát khỏi Paul.
Điều khiến Joanna không ngờ tới nàng không được đưa tới trấn Vegas của thành Xích Long mà bị giải tới đảo Bạo Phong nguy hiểm này. Nếu như chuyện này là do Eliza sai khiến...
"Thật xin lỗi! Joanna tiểu thư, ngươi sẽ không có được đáp án từ chỗ chúng ta." Lawrence mở miệng: "Ta thừa nhận, chúng ta không phải là đối thủ của Samuel các hạ. Nhưng kẻ thua chân chính vẫn là các ngươi! Các ngươi đều sẽ phải chết ở chỗ này!"
Samuel sẽ không cho địch nhân thời gian hồi phục, hừ lạnh một tiếng. Hắn đang muốn kết liễu những tên này thì đột nhiên biến sắc mặt.
Mặt đất bắt đầu chấn động, dường như có thứ gì đó vô cùng to lớn đang tiếp cận tới phía bên này.
"A!"
Trong rừng cây, thanh âm kinh hô của Ena vang lên. Đây là một con phong báo biến dị, toàn thân đen thui, thực lực đạt tới cấp C, hơn xa con phong báo bên người Romana. Lấy thực lực cấp D của Ena căn bản không có cách nào chống đỡ, sắp bị đánh ngã đến nơi. Có điều, động tác của phong báo đột nhien dừng lại. Một cánh tay đã chạm tới cổ phong báo, tùy tiện vung lên một cái. Con mãnh thú hung ác này bị ném bay đi giống như một con mèo nhỏ, cũng không biết là đã đụng gãy bao nhiêu cành cây. Cuối cùng, dựa vào bản năng của loài động vật họ mèo, nó miễn cưỡng ổn định thân hình trên không trung rồi lộn mấy vòng tiếp đất. Lồm cồm bò dậy, phong báo khập khà khập khiễng chạy vào sâu bên trong rừng rậm.
"Không sao chứ?" Thanh âm của Trần Duệ vang lên. Thực tế, tiểu thư dẫn đường "quen thuộc địa hình" mang theo cố chủ xuyên qua rừng cây, đi được một lúc thì... lạc đường. Trần Duệ đành phải đi trước dò đường, khi trở về thì gặp cảnh nữ dong binh bị phong báo đánh lén.
"Xin lỗi." Ena áy náy cúi đầu. Nàng cảm thấy thực lực của mình yếu ớt như trẻ sơ sinh. Nếu như không phải có "Richard" ở đây thì nàng căn bản khó mà đi vào nổi. Vốn nàng còn muốn giúp đỡ đôi chút nhưng hiện tại ngược lại lại trở thành thứ vướng bận.
"Hiện tại không phải lúc nói điều này." Trần Duệ biết Ena lo lắng cho Samuel nên cũng không trách cứ, vươn tay ra về phía nàng: "Ta đã tìm được đường ra, chúng ta sẽ bay trên không."
Ena gật đầu, hay tay nằm chặt lấy cánh tay hắn. Trần Duệ nhún chân một cái, cả ngươi đằng không bay lên. Vừa lúc đó, tinh thần lực của hắn mở ra một cách toàn diện. Trần Duệ nghe được trong gió truyền đến một tia âm thanh nhỏ bé, dường như là tiếng rống giận nào đó.
Ánh mắt lóe ra tia sáng, Trần Duệ quát một tiếng với Ena: "Bám chắc!"
Phía dưới bồn địa, Samuel há miệng thở hổn hển, cảnh giác nhìn thân hình to lớn ở phía trước kia. Đây là một tên nam "nhân", chỉ có điều tên nam tử này có chiều cao quá hãi ngươi, ước chừng phải mười thước. Hắn có một mái tóc ngắn màu vàng, hai mắt chớp động quang mang đạm kim sắc, làn da giống như là kim loại màu bạc. Trên người hắn có một bộ khải giáp giản dị. Khắp người tản mát khí thế hãi người.
Vừa rồi, Samuel phi thân lên phía trước, dùng hết tàn lực oanh một kích lên làn da màu bạc kia nhưng những gì lưu lại chỉ là một vết lõm nhỏ rồi rất nhanh lại trở lại như cũ.
Sinh vật cường đại nhất đảo Bạo Phong, thái thản cự nhân!
Thải thản cự nhân là tồn tại đỉnh cấp trong truyền thuyết, có thể dùng lực lượng trần trụi để đánh lại cự long. Hơn nữa, chúng còn có lực lượng nguyên tố cường đại, có thể thi triển công kích viễn trình, miễn dịch tất cả ma pháp tâm linh tiêu cực.
Samuel vốn không nghĩ tới chuyện chủ động chọc vào loại sinh vật nguy hiểm và cường đại này. Hắn chỉ muốn mang theo Joanna chạy trốn nhưng Herb và Lawrence lại suất lĩnh tất cả các ma pháp sư liều chết quấn chặt lấy hai người. Cuối cùng, thân ảnh to lớn của thái thản cự nhân xuất hiện trong con mắt kinh khủng của Joanna.
Thái thản không phân biệt cái gì là địch ta, hoặc có thể nói trong mắt chúng, tất cả dị tộc đều là kẻ xâm nhập phải giết chết. Vừa xông lên, nó đã biến một tên ma pháp sư thành thịt nhão. Herb và mấy tên ma pháp sư khác cũng bị thái thản dùng lôi điện hóa làm hư vô. Lawrence cũng bị dư ba ảnh hưởng, hai chân tan biến, ngã trên mặt đất không thể nào động đậy.
Nếu như không phải Samuel ôm lấy Joanna nhảy tránh ra thì nàng đã đi theo đám người Herb rồi.
Thực lực của tên cự nhân này chí ít phải hơn Samuel hai cảnh giới nhỏ, thêm thiên phú cường đại và lực chiến đấu bẩm sinh của tộc thái thản, hắn cản bản không địch nổi.
Lấy thể lực suy kiệt trước mắt của Samuel, cho dù chạy trốn một mình cũng khó thoát càng đừng nói đến chuyện mang theo Joanna. Cho nên, bạch ngân kỵ sĩ lựa chọn tử chiến. Đáng tiếc, trước đó hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, một kích liều mạng không cách nào công phá phòng ngự kiên cố của thái thản.
"Ha ha! Bây giờ đã hiểu chưa?" Lawrence đang ngã trên mặt đất. Mặc dù đã đau đến biến sắc mặt nhưng hắn vẫn cười đắc chí: "Ta nhắc lại lần nữa nhé, cùng chết đi!"
Samuel cắn răng, nhảy lên cao. Trường kiếm trong tay huy động trảm ra một kích chói mắt, song hiệu quả lần này còn kém hơn trước. Trong lúc vội vã, hắn lộn mấy vòng mới có thể tránh được một cú đạp của thái thản cự nhân. Samuel nhún chân một cái, nhanh chóng kéo dãn cự ly.
Bạch ngân kỵ sĩ sức cùng lực kiệt thở hổn hển. Đột nhiên, hắn như có cảm ứng gì đó, quay đầu nhìn Joanna một cái. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn nhìn được rõ ánh mắt của nàng,
Trong đôi mắt mỹ lệ màu lam đậm kia đã không còn sự khủng khiếp và bất an như trước, chỉ còn một loại an tĩnh vượt qua sợ hãi, một loại không màng sinh tử.
Samuel cảm giác máu trong lồng ngực cháy rực lên, sinh mạng toàn thân đều bị thiêu đốt. Hắn thét lớn một tiếng, cả người bạo phát ra ánh sáng chói mắt. Khí thế cường đại cuộn trào phóng tới hướng thân ảnh to lớn kia.
Một khắc này, hắn đã vượt qua cực hạn của bản thân.
Hai con mắt màu vàng của thái thản cự nhân lập lòe. Đối mặt với lực lượng cuộn trào đánh tới này, trong con mắt nó lướt qua sự khinh thường, yết hầu phát ra tiếng gầm trầm thấp. Một cỗ lực lượng mang hơi thở cuồng bạo phóng ra nghênh đón.
Hai cỗ khí tức giằng co với nhau. Mặt đất rung lên kịch liệt, từng đạo vết nứt hẹp dài xuất hiện. Thổ thạch gần đó bị khí lưu đẩy bay lên, tạo thành những cơn lốc nhỏ.
Mặc dù Samuel đã thiêu đốt sinh mạng để kích phát tiềm lực lớn nhất nhưng thực lực song phương vẫn khác nhau quá xa. Chỉ giằng co một lát, bạch ngân kỵ sĩ đã bắt đầu không chống đỡ nổi, bị đẩy trôi về phía sau, kéo thành hai vệt dài trên mặt đất.
Trong chớp mắt, tốc độ lùi về sau càng lúc càng nhanh. Khí thế trên người hắn bị áp chế xuống điểm thấp nhất, cuối cùng không duy trì nổi nữa bị cỗ lực lượng to lớn kia ném bay ra ngoài.
Bỗng dưng, quang mang lóe lên. Samuel đang bay tự do trên không trung được một cỗ lực lượng nhu hòa nâng đỡ, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Phía trước hắn đã nhiều thêm hai người, một nam một nữ.
Lawrence kinh ngạc nhìn tên nam tử quen mặt phía trước, buột miệng kêu lên: "Richard?"
Tên Richard này không phải là ngự thú sư mà Eliza tiểu thư có chút thưởng thức kia sao? Tiểu thư còn dùng đặc quyền trực tiếp thông qua khảo hạch Quang Minh kỵ sĩ dự bị của hắn. Làm sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sự xuất hiện của hai người khiến cho Samuel cả kinh. Hắn đi tới trước người Trần Duệ. Đôi mắt đan xen kích động và xấu hổ, Samuel cúi đầu rồi quì xuống.
Động tác này biểu thị một loại tôn ti khác biệt tuyệt đối. Không chỉ hai người Joanna và Ena vốn hiểu rõ tính cách cao ngạo của Samuel mà ngay cả Lawrence cũng vô cùng chấn động: một cường giả bước chân vào thánh cấp không ngờ lại quỳ trước tên "ngự thú sư" có thực lực bình thường kia...
Trần Duệ hiểu rất rõ cảm thụ của Samuel nên không nói gì. Hắn chỉ vỗ bả vai kỵ sĩ, bảo hắn đứng lên. Vừa lúc đó, Trần Duệ cảm giác được thái thản cự nhân tỏa ra sát khí kinh người vì vừa bị mọi người không để ý tới đang nhanh chóng chạy sang phía này.
Thái thản cự nhân mới đi được hai bước thì động tác mãnh liệt khựng lại. Phía trước hắn đã nhiều thêm một bóng người, đó chính là Trần Duệ.
Thân ảnh nhỏ bé của Trần Duệ so sánh với tấm thân cao mười thước của thái thản cự nhân chỉ có thể nói là kiến so voi. Nhưng mà lúc này, trong mắt thái thản cự nhân lại có sự cảnh giác ngưng trọng, giống như bóng người nhỏ bé này khiến cho nó phải ngước nhìn.
Lực lượng khắp người cự nhân lập tức bùng lên. Đôi tay phát ra tiếng lẹt xẹt của lôi điện.
Không đợi thái thản cự nhân công kích, Trần Duệ đột nhiệt quát một tiếng lớn. Động tác của thái thản cự nhân đột nhiên cứng đờ, thân ảnh to lớn không ngờ bị một cỗ lực lượng đánh bay về sau. "Oanh!" Cơ thể thái thản rơi trên một gò đất phía xa xa, mặt đất cũng vì thế mà run rẩy. Gò đất kia đã có thêm một cái hố hình người.
Trừ Samuel ra, tất cả những người còn lại đều bị một màn này làm cho trấn động. Chỉ dùng mỗi khí thế mà có thể đánh bay thái thản cự nhân!
Đó chính là thái thản cự nhân có thể dễ dàng áp chế Samuel mang thực lực thánh cấp đấy!