Trần Duệ nhìn cái mũ miện trong tay mình, cảm thấy rất kinh ngạc.
Vừa rồi khi người áo choàng thi triển mũ miện bụi gai, tâm linh hắn cũng có chút cảm ứng, giống như có cái gì đó đang hô hoán. Sau đó không lâu, mũ miện bụi gai không hiểu sao lại tự động rơi vào tay hắn.
Cảm giác mũ miện tự bay vào tay giống như một viên đạn đạo đã mở chốt an toàn, tất yếu phải có bệ bắn thích hợp nhất, mới có thể phát xạ được.
Người áo choàng lúc trước không cách nào chịu nổi uy lực "phát xạ", cho
nên sau khi mũ miện cảm ứng được sự tồn tại của Trần Duệ, nó không chút
do dự vứt bỏ "tình yêu cũ", chạy đi tìm hắn.
Ngay sau đó, mũ miện tỏa ra lực lượng quang hệ cường liệt vô cùng, tan
vào thể nội Trần Duệ, sản sinh ra một tác dụng na ná như thôi hóa. Trần
Duệ cảm thấy tinh lực vốn đã tinh luyện tới mực cực hạn trong thân thể
đã dùng một phương thức hoàn toàn mới tiến hành trùng tân tổ hợp lại. Nó tỏa ra năng lượng càng mạnh hơn càng thuần lớn, sau đó quay trở lại
nhập vào trong mũ miện. Mũ miện bắt đầu tỏa ra ánh sáng trước giờ chưa
từng có.
Ngay cả độc long đứng ở bên cũng không cách nào nhìn thẳng loại cường
quang chói mắt đó, vội vận lực lượng quốc độ ngăn cản. Trùng biến hình
suýt chút bị mù cũng vội nhắm tịt mắt lại rồi biến thành một cái giác
hút lớn, bám chặt lấy bả vai chủ nhân để tránh bị rơi.
Ánh sáng kia vươn dài tới mặt biển nơi xa. Sương máu phát ra âm thanh
lạo xạo sau đó biến thành tiếng rống của một sinh vật nào đó, cuối cùng
dồn dập tan vỡ.
Các giáo đồ của Quang Minh giáo hội cảm thấy tốc độ phục nguyên tăng cường thêm mấy lần, lòng không khỏi thấy kinh dị.
Cánh tay gần như tan vỡ của người áo choàng cũng dần khôi phục dưới thứ
ánh sáng kia. Cảm thụ loại lực lượng thần thánh khó có thể tin tưởng
này, người mặc áo choàng không khỏi rung động. Không ngờ, người này có
thể khiến mũ miện bụi gai phát ra lực lượng tới mức này, thực lực của
người kia...
Không! Chuẩn xác hơn phải nói, thể chất của người kia...
Trần Duệ không để ý đến những thứ này, lực chú ý của hắn đang tập trung
vào chiếc mũ miện trên tay và nội lực giao dung trong cơ thể. Đây dường
như là một loại cảm giác huyết mạch tương liên, tinh thần lực và linh
hồn lực đều được dị lực của mũ miện tôi luyện đề thăng. Càng bất ngờ hơn là sợi sáng tạo căn nguyên mơ hồ trong thể nội cũng dần trở nên rõ nét.
Không ngờ mũ miện còn có tác dụng này. Trần Duệ kinh hỉ vô cùng, trong
lòng vừa động, đã vận dụng độ sâu phân tích, tiến độ không ngờ phát sinh biến hóa như bay, 1... 2... 3... Chớp mắt đã phân tích hơn phân nửa.
"Độ sâu phân tích" từng giúp Trần Duệ thu phục những đồ vật tốt như bảy
thần khí, tháp Huy Hoàng. Nhưng đại đa số chúng đều là "phần tử ngoan
cố", cần phải dùng thời gian dài tiến hành "công tác tư tưởng" mới có
thể thành công. Nhưng mà mũ miện bụi gai trước mắt này lại thuận lợi đến khó mà tưởng nổi, ăn ý y hệt như gian phu dâm phụ, ách, là ăn ý y hệt
như si nam oán nữ...
Trần Duệ mơ hồ suy đoán, loại hợp phách này chắc hẳn liên quan đến Quang Diệu chi thể, đồng thời cũng là nguyên nhân chân chính mà mũ miện bay
về phía mình.
Hắc Tử Đồ trên ba con thuyền thấy tình thế không ổn, mấy tên thủ hộ giả
thực lực cường đại liền bay ra, tưởng muốn đột tập tên "địch nhân" bất
ngờ xuất hiện này. Lúc này, trùng biết hình đã thích ứng với thứ ánh
sáng "vô hại" kia. Nó lập tức tiến tới, những cánh tay cao su trong suốt dài chừng mười mét vươn ra vỗ vài cái. Mấy "thánh cấp cường giả" được
thế giới nhân loại ngẩng cao đầu ngước nhìn cứ thế bị hóa thành tro bụi.
Tên Đâu Đâu kia đã sắp đạt tới quốc độ trung đoạn cho nên mấy tên này chỉ là lâu la mà thôi, muốn giết quá dễ dàng.
Đâu Đâu phát đại uy sớm nằm trong dự liệu của Trần Duệ. Hắn vẫn tập
trung tinh thần phân tích mũ miện bụi gai, không lâu sau đã hoàn tất.
Mũ miện vốn từ màu xanh nhạt nay đã trở nên óng ánh như bạch ngọc, tạo
hình càng thêm sang trọng hoa quý, đang tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng tinh thuần nhu hòa.
Trần Duệ nhẹ nhàng đặt nó ở trên đầu, những sợi gai bén nhọn kia khi
chạm vào đầu Trần Duệ liền biến thành hư ảnh chìm vào trong mái tóc
nhưng dung hợp một thể với đầu, chẳng những không hề có cảm giác không
hòa hợp mà còn làm cho người ta thấy như đây là vương miện đế vương,
khắp người tỏa ra khí chất thần thành cao quý đặc thù.
Loại dung hợp này không chỉ là trang sức bề ngoài, Trần Duệ cảm thấy lực lượng linh hồn của mình chí ít tăng cường thêm một thành, tinh lực thể
nội cũng càng củng cố tinh thuần hơn. Điều đáng mừng nhất là trong tinh
thần lạc ấn lại có thêm một tia cảm ngộ đặc biệt về căn nguyên sáng tạo.
Căn nguyên pháp tắc đều là lực lượng vô cùng ảo diệu. Trần Duệ sở dĩ
nhanh chóng nắm giữ được căn nguyên hủy diệt, ngoại trừ vì độ sâu phân
tích và sân huấn luyện ra thì còn có nguyên nhân trọng yếu khác là nhờ
thể chất hủy diệt của Tu La.
Nhưng sáng tạo căn nguyên lại khác. Nó không có ưu thế "Sáng Tạo chi
thể" cùng loại với Tu La, cho nên chỉ có thể dựa vào sự lĩnh ngộ của
chính bản thân. Con đường phía trước tối tăm mù mịt, Trần Duệ không biết nắm bắt yếu lĩnh thế nào, không ngờ hôm nay lại ngoài ý đi được bước
thứ nhất. Mặc dù chỉ là một bước nhỏ, mặc dù chỉ có một sợi chỉ sáng tạo căn nguyên không hoàn chỉnh nhưng cũng là một khởi đầu cực kỳ đáng quý.
Hàng kỹ năng của siêu cấp hệ thống xuất hiện thêm hai kỹ năng ngoại ngạch.
Thần Dũ thuật: thuật trị liệu cường lực nhất, không chữa được bệnh ẩn.
Xúc tiến nảy sinh và tái sinh sức đề kháng của cơ thể, tự lành vết
thương, mỗi giờ sử dụng một lần. (Có thể làm trên nhiều đối tượng)
Thần Thánh Quyến Cố: dẫn dắt lực lượng thần thánh, xua tan hết thảy tà
ác, tịnh hóa và chuyển đổi thể chất, mỗi giờ sử dụng một lần. (Có thể
lựa chọn hình thức tịnh hóa hoặc chuyển đổi, có thể làm trên nhiều đối
tượng)
"Thần Thánh Quyến Cố" chắc hẳn là khắc chế những lực lượng khác ngoài
quang minh, có tác dụng miễn dịch những ảnh hưởng tiêu cực như ảo giác,
độc tố. Thứ này mà ở trên người khác thì có thể nói là kỹ năng cực mạnh
nhưng Trần Duệ lại là kẻ có siêu cấp hệ thống, công năng cả hai hơi
trùng nhau.
Còn "Thần Dũ thuật" tuyệt đối xứng danh là kỹ năng cấp S. Thuật chữa trị quang hệ cũng cùng một loại với thủy hệ, thủy hệ tuy ôn hòa hơn nhưng
hiệu quả lại kém quang hệ. Nhưng mà cho dù thế nào thì nguyên lý của
chúng nó vẫn là thôi động tiềm lực cơ thể để làm lành vết thương. Loại
thuật thế này mỗi lần chữa thương xong, bệnh nhân phải nghỉ tầm ba đến
năm ngày để nghỉ ngơi, nếu sử dụng quá tuần suất, thân thể còn chưa hoàn toàn phục nguyên đã kích phát tiềm lực nữa thì có thể mang tới thương
tổn vĩnh cửu, tạo ra ẩn họa to lớn.
Trên một ý nghĩa nào đó, Thần Dũ thuật cũng là một loại thuật giết người.
Tác dụng phụ của dược tề nhỏ hơn một ít nhưng cũng không cách nào tránh
khỏi hẳn. Dược tề có đẳng cấp và độ thuần càng cao, tác dụng phụ lại
càng nhỏ, tỷ như dược tề có độ thuần trăm phần trăm của siêu cấp hệ
thống. Cho nên dược tề và trì dũ ma pháp đều có một thời gian
"cooldown". Nếu như sử dụng liên tiếp thì hiệu quả sẽ không hạ thấp, còn có khả năng phản tác dụng.
"Thuần Dũ thuật" này lại hoàn toàn không có mặt ẩn hoạn này, nó còn tu
phục linh hồn, tái sinh... Trần Duệ có không ít người thân là cường giả
bên cạnh, đây quả thật là một thần kỹ phù hợp cho tổ đoàn lữ hành của
hắn.
Lúc Trần Duệ phân tích mũ miện bụi gai, Pagliuca bên kia đã ngứa tay
giải quyết Hắc Tử Đồ trên ba con thuyền, không cho tên trùng thật đẹp
trai cơ hội thể hiện. Mặc dù là siêu cấp cường giả không đáng phải động
thủ với những kẻ có thực lực phổ thông nhưng nếu mấy tên này dám chủ
động công kích, Pagliuca sẽ không mềm tay.
Chớp mắt, ba con thuyền bắt đầu mục nát, tiếng kêu thảm thiết vang lên
không ngừng. Khoảnh khắc sau, tất cả bọn chúng không ngờ đều hóa thành
làn khói xanh, tiêu tán không còn. Độc của Pagliuca đã dung làm một thể
với lực lượng pháp tắc, giơ tay nhấc chân là đã có thể phóng xuất ra độc lực siêu cường. Tuy uy năng của nó không thể so sánh với "nói là làm
ngay" của Bendie nhưng trong số các siêu giai cường giả cũng coi là cao
thủ dụng độc số một số hai.
Một màn này khiến cho giáo đồ Quang Minh run rẩy. Ba con thuyền vừa rồi
bức bách phe mình ghê vậy mà lại bị người này nhẹ nhàng nhấc tay tiêu
diệt!
Do bị ảnh hưởng của trận chiến vừa rồi, con thuyền lớn đã không còn sử
dụng được nữa. Các giáo đồ Quang Minh vội vàng tổ chức chuyển sang
thuyền nhỏ. Những Quang Minh kỵ sĩ này được huấn luyện vô cùng nghiêm
khắc nên mọi việc được thực hiện ngay ngắn rõ ràng, không hề hỗn loạn.
Người áo choàng kia chậm rãi bay về phía Trần Duệ, ước chừng còn cách cả ba khoảng năm sáu mét thì ngừng lại, vị trí hơi chếch xuống một chút,
biểu lộ sự tôn trọng.
"Đa tạ viện thủ." Người áo choàng hơi khom người, hạ mũ chùm xuống. "Quang Minh giáo hội, Gelanin Smanis ra mắt ba vị các hạ."
Gelanin là một trung niên gầy, thực lực ma đế trung đoạn. Ba chữ
"Gelanin" mà đặt ở thế giới nhân loại thì đúng là như sấm bên tai, không phải bởi vì lực chiến đấu của hắn, mà bởi vì thân phận: một trong tam
đại hồng y giáo chủ Quang Minh giáo hội.
Chức vị trong Quang Minh giáo hội phân biệt từ cao đến thấp là giáo
hoàng, tông chủ giáo, hồng y giáo chủ, đại chủ giáo, chủ giáo, mục sư,
chấp sự, tu sĩ hoặc tu nữ phổ thông.
Ngoại trừ ba nhân vật lớn của Thánh Sơn Vatican Brandeis, tông chủ giáo
Phillips Mill và Eudora ra, cả Quang Minh giáo hội chỉ có ba vị hồng y
giáo chủ quyền cao chức trọng, tài phán trưởng Hughes của Tài Phán sở và thánh kỵ sĩ trưởng Pasali là có quyền lên tiếng lớn nhất.
Năm đó, Trần Duệ từng lấy trộm tuyết đạt lai, tại đài Tuyết Phong có
giao thủ ngắn ngủi với tam đại hồng y giáo chủ, không ngờ bây giờ lại
rơi vào tình huống "trùng phùng" này. Hắn càng không ngờ, vị hồng y giáo chủ này lại bị Hắc Tử Đồ truy đuổi suốt đêm trên biển.
Thực ra, đám người Trần Duệ cũng không tính là viện quân. Nếu như không
phải bởi mũ miện bụi gai có biến cố, họ rất có thể chỉ là ngẫu nhiên đi
qua, thậm chí còn cố ý bàng quan chiến cuộc. Nhưng Gelanin vẫn tỏ vẻ tư
thái thấp như vậy, đây đương nhiên là vì thực lực mà Đâu Đâu và Pagliuca bày ra.
Trần Duệ biết Gelanin tới đây không phải cảm tạ đơn giản như vậy, mấu
chốt quan trọng nhất của hắn là mũ miện bụi gai trên đầu hắn đây. Trần
Duệ làm bộ như không biết thân phận của Gelanin, chỉ hơi gật đầu.
Gelanin lập tức nhìn ra nam tử tóc vàng có bề ngoài chỉ là sĩ cấp này
lại cầm đầu trong ba người (hai người một trùng). Hắn kinh ngạc, lại
hành lễ hỏi: "Xin hỏi đại danh của các hạ?"
"Chỉ vừa khéo tạt qua thôi..." Trần Duệ không muốn nói ra tên mình.
Gelanin không truy hỏi tiếp, chỉ nhìn mũ miện óng ánh đã biến thành bạch ngọc kia, ánh mắt càng trở nên kỳ dị, cuối cùng mở miệng nói: "Thứ này
là thánh vật của giáo hội - Kinh Cức chi quan..." (Kinh cức là bụi gai,
quan mà mũ)
"Ồ." Trần Duệ thờ ơ ứng tiếng, rất có phong phạm tiên nữ long tiểu thư.
Thánh vật thì là cái chó gì? Mẹ, ngay cả Phong chi chương đặt trong thần điện cao cấp nhất của các ngươi cũng đang được đi dưới chân vợ ta kia
kìa.