Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 447: Chương 447: Thế Giới! Ảo diệu của tàng thư điện tầng thứ tư




Trần Duệ ngủ liền một giấc hai ngày hai đêm, sau khi tỉnh lại liền thấy gian phòng của mình có thêm hai thị nữ. Thấy hắn tỉnh lại, một thị nữ lập tức chạy ra khỏi phòng.

Không lâu sau, Bet đã xuất hiện trước mặt Trần Duệ.

“Lý Sát, ngươi bị sao vậy? Tự nhiên ngủ lâu như vậy, kêu hoài cũng không tỉnh.” Giọng Bet nửa quan tâm nửa quở trách. Vật săn trước khi trưởng thành thì phải chăm sóc tốt mới được.

Trần Duệ nhận lấy chén cháo từ hai thị nữ, nhìn về phía hai thị nữ rồi lặng lẽ húp cháo. Bet hiểu ý liền bảo hai thị nữ ra ngoài. Lúc này Trần Duệ mới mở miệng, câu đầu tiên liền nói: “Lão sư, xem ra dự cảm của con không sai, ma nhãn quả thực muốn dị biến rồi.”

“Thật ư?” Ánh mắt Bet sự hưng phấn cực độ, loại hưng phấn này tựa hồ còn mang thêm một chút nóng bỏng.

Trần Duệ nhìn thẳng vào hắn, gật đầu khẳng định: “Ngủ mê chính là một trong những dấu hiệu, cũng giống như lần trước vậy. Không biết lão sư chuẩn bị xong chưa, nếu như có thể vào tầng thứ tư thu lấy lượng lớn tin tức, chắc là sẽ có cơ hội biến dị đi!”

“Cũng gần chuẩn bị xong rồi, người hãy đem sự tình ma nhãn biến dị lần trước nói cho ta nghe thử coi, xem xem có cần thêm điều kiện gì nữa không, lần này chúng ta nhất định phải thành công đấy!” Be nhấn mạnh hai từ “chúng ta” rất rõ ràng, cứ như là người một nhà vậy. Nếu như mà Trần Duệ không sớm biết mục đích của hắn thì nói không chừng thật sự bị hắn làm cho cảm động.

“À… theo suy nghĩ của con thì để đạt tới yêu cầu biến dị còn cần một ít tài liệu ma pháp trân quý nữa, sau khi hấp thu hết mấy loại tài liệu kia có lẽ biến dị sẽ chân chính hoàn thành; tài liệu càng đầy, càng quý hiếm thì tỉ lệ dị biến càng cao, năng lực sau khi dị biến càng cường đại.” Trần Duệ không chỉ đánh chủ ý vào ảo diệu ở tầng bốn, mà còn với tài liệu của Huyết Sát chế khí sư Đồng Minh. Án theo kế hoạch, “ma nhãn” cũng sắp sửa biến dị, vở kịch sư đồ diễn chung với Bet cũng sắp buông màn rồi. Lần này chắc là bữa ăn cuối cùng rồi, tự nhiên là vơ vét được bao nhiều thì vơ hết bấy nhiêu thôi.

“Trước kia ngươi… cũng là như vậy sao?” Be nghe nói cần phải có lượng lớn tài liệu trân quý thì bắt đầu có chút nghi ngờ.

Trần Duệ dĩ nhiên sớm có chuẩn bị câu trả lời: “Vị lão sư trước kia của con cũng là làm như vậy ạ. Nguyên do tài nguyên không đủ nên đã thất bại mấy lấn, suýt nữa còn nguy đến tính mạng nữa. Sau này nhờ hết khí lực, khuynh gia bại sản kiếm đủ một ít tài liệu mới có thề biến dị thành công được.”

Bet vẫn cho rằng Trần Duệ nhiều nhất chỉ là một tên học đồ nho nhỏ vừa trở thành chế khí sư mà thôi, thường ngày cũng tôn sư trọng đạo, mà chế khí sư đồng minh này là địa bàn của hắn, cho dùng Trần Duệ có ý đồ cũng không làm nên trò trống gì được. Xóa bỏ được nghi ngờ, gật gật đầu bảo: “Ma pháp tài liệu không thành vấn đề, còn tiến vào tầng thứ tư thì cũng gần chuẩn bị xong rồi, hiện giờ chỉ xem tình huống thân thể ngươi thôi, chỉ cần khôi phục thể lực là có thể tiến vào liền.”

“Chắc là… ba ngày nữa con mới có thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất được.” Trần Duệ vốn định nói lập tức có thể đi liền, nhưng nghĩ lại liền thay đổi chủ ý.

“Ừ, thiên phú dị biến là một đại sự, nhất định phải cẩn thận, như vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ tinh thần lực lượng điều chỉnh tới trạng thái đỉnh phong đã. Ba ngày sau ta sẽ mang ngươi đi tàng thư viện tầng thứ tư.” Bet dặn dò mấy câu liền đi ra khỏi phòng.

Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Trần Duệ có khi ở trong phòng nghỉ ngơi, có khi ra ngoài hóng gió, dạo phố, bày ra bộ dạng như đang điều chỉnh trạng thái bản thân.

“Ngươi xác định là đã chuẩn bị xong?” Bet nhìn Trần Duệ có tinh thần sảng khoái trước mặt, lo lắng hỏi.

“Vâng, lão sư, chúng ta đi thôi.”

Be giao cho Trần Duệ một chiếc áo choàng, một bộ mắt kính, dặn hắn trước khi đi vào tầng thứ tư phải mặc vào hết, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm đáng sợ.

Trần Duệ nhìn bộ dạng thận trọng của Bet cũng không dám trái lời, hai người trực tiếp đi qua ba tầng đầu của tàng thư đại điện, tới cửa vào tầng thứ tư. Đây là một đại môn vừa dày vừa nặng, trên mặt có vô số các hoa văn cổ phách, đại môn này dường như đã bị khóa lại nhưng lại không thấy lỗ để xỏ chìa khóa đâu cả.

Đầu ngón tay Bet biến màu đỏ tươi, hướng đại môn giơ lên vẽ một đồ án, huyết dịch màu đỏ tự động bay ra, rơi vào một số vị trí trên đại môn. Hoa văn trên đại môn bắt đầu phát sinh biến hóa, cuối cùng hợp thành mưới tám cái ấn ký hình tròn phát quang, tiếng nổ ầm ầm vang lên, đại môn chậm rãi mở ra.

Đồng tử Trần Duệ mở to hềt cỡ, mười tám cái ấn ký này người khác xem không hiểu chứ hắn thì quá quen thuộc rồi, đây chẳng phải là cơ sở tự phù được khắc trong mười tám khối thượng cổ phù ngữ thạch bản trên tay Lola sao.

Tàng thư đại điện tầng thứ tư không ngờ cùng thượng cổ phù ngữ có liên quan với nhau. Trần Duệ lập tức liền liên tưởng tới thượng cổ ma pháp tháp ở Ám Ảnh đế quốc mình chưa có cơ hội đến, xem ra di sản của chế khí sư đồng minh hai đại đế quốc rất không bình thường, so ra thì Đọa Thiên Sứ đế quốc quả là không có gì đáng xem.

Cửa mở ra, bên trong là tòa đại điện, nhưng ngoại trừ trên mặt đất ở giữa sảnh phát ra quang mang màu lam thì không có thứ gì khác.

Trần Duệ biết tầng thứ tư được đồn đại vô cùng thần bí tuyệt đối không chỉ có như vậy, nên không hỏi nhiều, chỉ thành thật đi theo sau Bet.

“Nhanh mang hai thứ kia lên rồi tiến vào, nếu không hào quang của phù triện tắc đi thì đại môn sẽ đóng lại, trong bảy ngày không có cách gì mở ra được đâu.

Trần Duệ vội vàng mặc áo choàng, đeo kính, tiến vào đại môn, sau đó Bet lấy ra một ít tài liệu gắn vào các rãnh lõm chung quanh quang mang màu lam. Quang mang lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, ở giữa liền xuất hiện không gian chi môn. Đây chắc là lối vào chân chính rồi.

Vừa bước qua không gian chi môn, lập tức xuất hiện một trận dao động, vậy mà đã tới nơi khác.

Chính xác mà nói thì đây là một thế giới khác.

Trong thế giới này có vô số tiểu thế giới không ngừng biến hóa ra các hình dạng, quang đoàn khác nhau, nhìn cứ như từng lối vào vậy.

Rõ ràng Trần Duê đang ở trên không trung, không hề có chỗ đặt chân, nhưng kì diệu là mỗi bước đi đều xuất hiện bậc thềm bán trong suốt để hắn đặt chân lên.

“Lý Sát, mỗi cái không gian trong này đều ẩn chứa vô số tri thức và lực lượng huyền diệu, ngươi có thể tiến vào trong đó để xem qua hoặc lĩnh ngộ, bất luận ngươi xem cái gì, chỉ cần nhớ kỹ hoặc có thể lĩnh ngộ được một tia ảo diệu trong đó là đã được lợi ích to lớn rồi. Nhưng bên trong cũng tồn tại nguy hiểm cực lớn, áo choàng và mắt kính trên người con có khả năng bảo vệ, không được phép tháo ra, nhớ rõ chưa! Mà hai thứ này cũng có hạn chế thời gian sử dụng, một khi mắt kính phát ra ánh sáng hồng cảnh báo thì ngươi không được ngập ngừng, phải lập tức bóp nát móc khóa hồng ngọc trên áo choàng, nó sẽ trực tiếp đưa ngươi ra bên ngoài đại môn. Đại sư chết trong này tuyệt không chỉ một hai người đâu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điều này!”

Nói xong Bet cũng chọn một lối đi vào, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà hình vẽ cửa vào của thế giới kia biến thành thực thể. Bet lập tức tiến vào trong đó, hình vẽ khi lập tức trở về hình dáng ban đầu.

Vị “lão sư” đại nhân này chắc là tự mình đi cảm ngộ đây, nhất định lần trước nơi mà Bet bế quan là tại tầng thứ tư thần bí này rồi, “lấy của công làm của riêng” mà.

Dưới Phân tích chi nhãn của Trần Duệ đã giám định qua áo choàng và mắt kính một lượt, cũng không có phát hiện trên đó có thuộc tính đặc biệt gì ngoại trừ chất liệu đặc thù, bên trong còn có một ít hoa văn kỳ lạ tự hồ ẩn chứa tác dụng thần gì nào đó. Ví dụ như chất liệu làm nên mắt kính có tác dụng “lọc”, nhưng vì an toàn cũng nên cẩn thận một chút.

Hắn bắt đầu tò mò với mấy tiểu thế giới kia, tùy ý tiến vào một nơi, bỗng dưng không gian trở nên vặn vẹo, hắn đã tiến vào một thế giới mới.

Đây là một đại dương rộng nhìn không thấy bờ, mỹ lệ mà thần bí, thỉnh thoảng có vài con cá kì lạ vọt lên không trung một đoạn rồi lại rơi xuống nước, hoa nước bắn lên tung tóe. Kỳ diệu chính là khi ý thức của Trần Duệ quét qua con cá này thì tầm nhìn đột nhiên biến đổi, biến thành một con cá tại không trung đùa giỡn rồi du ngoạn dưới nước.

Đồng thời Trần Duệ còn nhận được một ít tin tức: phi đạn ngư, một loại cá đặc sản của Tử Vong chi hải, thọ mệnh năm mươi năm, đặc tính: nhảy lên mặt nước, lướt nhẹ trên không.

Đang thầm kêu kì lạ, Trần Duệ lại gặp được một nữ hải yêu nửa thân người, các loại thủy nguyên tố nhân cùng với các chủng loại hải dương sinh vật quý hiếm khác, thậm chí còn có cả thâm hải ma thú có thể hình khổng lồ nữa.

Trần Duệ không chỉ có thể lấy được thông tin của từng loại sinh vật này, mà còn có thể dùng ý thức hòa vào chúng để cảm thụ tập tính sinh hoạt của chúng nó tại biển sâu.

Tiểu thế giới này chứa đựng tư liệu về Tử Vong chi hải, tuy không có đầy đủ hết tất cả mọi thứ, đôi khi cũng xuất hiện nhắc nhở “không rõ”, nhưng đã làm Trần Duệ kinh động không thôi. Loại học tập tri thức và tư liệu bằng phương pháp này là lần đầu tiên hắn được biết đến, so với các phương pháp học thuộc lòng tầm thường khác thì hơn rất nhiều. Nếu mà thế giới trước kia của mình mà có phương pháp học tập như vậy có lẽ ngành giáo dục trên thế giới sẽ có đột phá rất lớn.

Tuy hắn rất thích thế giới “Tử Vong chi hải” này, nhưng mục đích của hắn hôm nay là đi tìm ốc nguyên chi nhưỡng, nhất là áo choàng và mắt kính trên người có hạn chế thời gian sử dụng nên không thể lưu lại quá lâu, đành phải đi ra thôi.

Thế giới thứ hai Trần Duệ tiến vào là một thế giới lôi điện đầy trời, trên tầng mây trung tâm không ngờ có một cái cung điện kiểu dáng kì lạ, nơi này đâu đâu cũng là những người nửa người nửa gió phong nguyên tố nhân.

Phong nguyên tố nhân là lợi dụng lực lượng phong nguyên tố ngưng tụ ra hình người, cư trú tại một nơi nào đó trên thế giới, sào huyệt gọi là Vân chi cung điện. Phong nguyên tố nhân có sở trường là phi hành, đặc biệt động tác rất nhanh, thể chất cùng phòng ngự khá yếu, có công kích ma pháp lôi điện và bạo phong lôi rất mạnh.

Làm cho Trần Duệ bất ngờ là đám lôi điện bay múa đầy trời quanh Vân chi cung điện nhìn không giống ảo giác, có cảm giác có thể gây ra sát thương thật sự, nhưng khi đụng trúng thân thể lại không bị thương, chắc là do công dụng của chiếc áo choàng đây mà.

Trần Duệ cũng không có hứng thú với phong nguyên tố nhân, bèn rời khỏi Vân chi cung điện, tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Không gian thế giới của tầng thứ tư cũng không phải ít như biểu hiện bên ngoài, mỗi cửa vào một thế giới đều sẽ biến ra ảo tượng, mỗi loại ảo tượng đại biểu cho một thế giới khác nhau, đến giờ cũng chưa gặp qua hai ảo tượng giống nhau, không biết trong tầng thứ tư này có tổng cộng bao nhiêu thế giới nữa.

May mà Trần Duệ có kỹ năng phân tích sâu, những hình vẽ và ánh sáng này thực tế giống như “xem trước”, tốc độ suy luận đề thăng, độ sâu phân tích nhãn giống như một máy tính tốc độ cao, nhanh chậm quét qua và ghi lại không biết bao nhiêu loại biến hóa của các loại thế giới, sau đó từ từ sàng lọc, thí nghiệm nhiều lần, cuối cùng tại một nơi nào đó trong "thế giới", Trần Duệ tìm thấy một ngọn núi.

Nhìn sơ thì chỉ là một ngọn núi màu trắng rất bình thường, nhưng trong ý thức hiện ra mấy chữ làm Trần Duệ chấn kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.