Trần Duệ vẫn giữ nguyên cái điệu bộ không giống ai của tiểu liệt ma, đặt giỏ xách ở trước mặt nàng.
Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu. Trần Duệ kinh ngạc nhìn khuôn mặt dơ dáy đầy vết thương, chỉ còn đúng một con mắt. Con mắt đó lạnh lùng liếc hắn, không nói gì.
Trần Duệ chú ý đến mấy cái giỏ ở trước mặt nàng, đồ ăn vẫn y nguyên còn đó. Cứ hai ngày Nallely mới được đưa cơm, có vẻ nàng định tuyệt thực cầu chết. Nhưng trên cột trụ của nhà lao có khắc một loại ma pháp trận, dường như có tác dụng giảm lượng tiêu hao của thân thể, nếu không nàng đã sớm chết đói rồi.
Đối với những phạm nhân một lòng muốn chết thì loại ma pháp trận này quả thực còn tàn nhẫn hơn cả cực hình.
“Nallely phu nhân, ngài rất muốn chết?”
Nallely thấy tên tiểu liệt ma buông giỏ còn chưa đi, lạnh lùng nói:
“Đừng gọi ta là phu nhân.”
Thanh âm của nàng suy yếu vô lực, nhưng tận sâu bên trong tỏ thái độ khinh miệt nồng đậm.
“Ăn ít đồ, uống nước, rồi chúng ta nói chuyện.”
“Ngươi được cái lão khốn nạn kia phái tới sao? Lần này lại phái một cái tên tiểu liệt ma!”
Bàn tay Nallely như chẳng còn tí sức nào, chỉ có thể dựa khuỷu tay dần chống thân dậy:
“Đừng phí công nữa! Ta đã nói rồi, sẽ không khai nơi cất nhẫn đâu.”
“Cái nhẫn đó đưa cho Lennon rồi a.”
Trần Duệ thở dài một hơi
“Tên kia không đáng để cô làm vậy?
“Cái giọng này nên để cho một nữ nhân đồng tình tới nói còn dễ lừa ta hơn”
Nallely khinh thường.
Trần Duệ im lặng một lát, hỏi:
“Có muốn rời khỏi đây không?”
“Với cái giá lớn là nói cho ngươi biết chỗ của chiếc nhẫn phải không.”
Nallely cười đến khàn giọng:
“Mấy cái thủ đoạn này vô dụng thôi. Lần trước không phải ta đã nói rồi sao, đi bảo cái lão già chó chết kia rằng linh hồn của ta dưới địa ngục sẽ vĩnh viễn nguyền rủa hắn tận cho đến khi cái thể xác dơ bẩn đó hóa thành tro.”
“Không cần trả một cái giá gì.”
Chiếc nhẫn chiếu sáng ở tay trái của Trần Duệ bỗng nhiên bừng lên khiến Nallely bị lóe mắt. Đợi khi nàng dần thích ứng với ánh sáng thì đã chứng kiến tiểu liệt ma trước mặt biến thành một đại ác ma biến dị hình thái nhân loại (Nallely cho là thế), trong lòng bàn tay bên kia có một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn màu bạc khắc ma văn kì dị, ở giữa khảm một khỏa bảo thạch tím.
Nallely kinh hãi, lết thân lại gần, nhìn thật kĩ chiếc nhẫn quen thuộc.
“Đây…. Đúng rồi, là Tử Viêm Tâm!”
Nallely kinh ngạc nhìn “Đại ác ma”:
“Sao ngươi có nó.”
“Ta… là bằng hữu của Lennon”
Trần Duệ nghĩ nghĩ, quyết định nói dối thay Lennon
“Hắn bị đuổi giết nên không thể trở về trấn Levin. Ta tới để cứu cô.”
Nallely nhìn chăm chú Tử Viêm Tâm, độc nhãn dần ảm đạm, lắc đầu không nói.
Trần Duệ tưởng nàng lo là không thể chạy ra, lại nói:
“Tuy chỗ này canh phòng nghiêm ngặt nhưng mai là sinh nhật lão Kender, lúc đó ta có thể gây hỗn loạn, thuận tiện cứu cô ra.”
Nallely liếc nhìn Trần Duệ:
“Không cần thiết.”
“Tại sao?”
Trần Duệ nhíu mày:
“Vết thương của cô có thể chữa từ từ. Cho dù muốn báo thù hay sống một cuộc sống mới thì đều phải giữ mạng trước mới có hi vọng.”
“Ta giờ thật sự tin anh là bằng hữu của tên Lennon kia rồi. Biết vì sao ta biến thành đồ chơi của lão già chó má kia không?”
Trần Duệ hạ giọng:
“Nghe qua một ít.”
“Từ một khắc khi ta bị tên nam nhân đó bỏ thuốc đưa cho lão già khốn nạn ấy chiếm lấy, ta đã là một cỗ thi thể.”
Nallely nhàn nhạt nói:
“Ta tư thông với Lennon chỉ để báo thù, hoặc cũng có thể nói là phóng túng lần cuối trước khi hóa tro tàn mà thôi.”
“Tên Lennon này biểu hiện có vẻ háo sắc phóng đãng, nhưng trong lòng lại ẩn chứa thống khổ thâm trầm, vì cái loại thống khổ này…. nên ta mới chọn cấu kết với hắn. Ngoại trừ người nam nhân kia và lão già chó má thì Lennon là nam nhân thứ ba của ta. Nhưng thực ra hắn là một kẻ lãng tử không hợp cách, còn muốn dẫn ta đi cùng. Ta không đáp ứng, chỉ cố kín đáo đưa Tử Viêm Tâm cho hắn, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp hắn rời đi. Biết tại sao không?”
Trần Duệ lắc đầu, thời điểm lúc này tốt nhất nên im lặng làm một người nghe.
“Bởi vì ta biết lòng của hắn không nằm ở chỗ ta, ta đi với hắn không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Nallely dừng một chút, bình tĩnh nói:
“Quan trọng nhất là lòng ta đã sớm chết rồi.”
“Nhưng cái lão khốn kiếp kia cũng không sống được lâu nữa. Dù hắn đã đạt cấp Ma vương nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, sợ người ám hại.”
Nallely lạnh lùng nói:
“Chỉ là hắn không thể nghĩ rằng ta sẽ hạ độc chính mình. Lúc hắn chà đạp ta tức là đồng thời đã trúng một loại kịch độc mãn tính, số lần càng nhiều trúng độc càng nặng. Bình thường sẽ không có bất kì dấu vết gì, nhưng nếu ngửi phải mùi Long tiết hương, chỉ sau một giờ sẽ bộc phát mạnh mẽ vài lần. Càng dùng lực lượng kháng lại độc tính càng xâm nhập. Long tiết hương cực kì hiếm gặp, chỉ có những khi đặc biệt mới sử dụng, ví dụ như ngày sinh nhật hoặc người từ đế đô tới…..”
“Trừ khi có dược tề đại sư ở đó, nếu không hắn đương nhiên sẽ chết.”
Nói xong, Nallely tự giễu nở nụ cười:
“Lý tưởng của ta là làm một dược tề sư, đáng tiếc tất cả tri thức lại chỉ dùng được ở việc này, thật sự là ….”
Trần Duệ im lặng một hồi, thật lâu mới mở miệng hỏi:
“Ta có thể giúp gì cho cô? Giết Rose?”
“Không cần, ta và người nam nhân đó không còn chút quan hệ nào nữa”
Nallely cúi đầu nhìn cùm chân:
“Nếu như anh thật muốn giúp ta thì hãy phá vỡ ma pháp trận với cái cùm này. Xương cốt trong tay chân của ta đều đã bị nát bấy, con mắt cũng bị chọc mù một cái. Cho dù không thế thì kịch độc cũng đã ngấm sâu vào tận xương tủy, nội tạng chắc cũng đã mục nát cả rồi, thuốc nào còn cứu được nữa. Buồn cười cái lão khốn kiếp kia lúc tra hỏi còn rót độc cho ta, tác dụng ngược còn ngăn chặn độc trong cơ thể ta phát tác. Còn cái cùm chân này để khóa lực lượng, ma pháp trận để duy trì tính mạng. Lão khốn kiếp kia không nỡ để ta chết quá sớm, muốn vừa tra tấn vừa truy hỏi nơi dấu chiếc nhẫn.”
Trần Duệ hiểu lòng nàng cũng đã sớm chết, thầm thở dài. Tên Lomond kia cũng là một thằng khốn kiếp chẳng kém! Đáng lẽ lúc trước nên cưỡng ép mang nàng đi mới phải!
“Ta có thể hỏi cô vài thứ không?”
Nallely nhẹ gật đầu.
“Trong khoảng thời gian này trấn Levin được giới nghiêm rất chặt, có vẻ như một vị quý tộc đế đô muốn tới. Ta muốn biết nội tình sự việc cụ thể.”
"Ta từng nghe lão già kia vô ý nhắc tới trong sơn cốc Lulei của trấn Levin xuất hiện một gốc cây Ma Lưu quý hiếm đang gần tới kì thành thục. Loại trái cây này cực kì quý hiếm, có tác dụng đặc biệt với một vị đại nhân vật ở đế đô. Lão khốn kiếp kia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lập công, báo cáo ngay tới đế đô. Đế đô cực kì coi trọng việc này, còn phái chuyên gia tới ngắt. Nghe nói cây Ma Lưu này rất kì lạ, một khi ngắt quả cây sẽ héo rũ ngay, cả đời chỉ chín đúng một lần.”
Trần Duệ sờ cằm, suy nghĩ chút lại hỏi:
“Tử Viêm Tâm rốt cục có tác dụng gì?”
“Chiếc nhẫn đó thực ra là do lão khốn kiếp đó cướp được từ một gia tộc thất thế nào đó ở ba trăm năm trước. Chiếc nhẫn còn có thể tăng cường công năng nam tính. Lão khốn kiếp đó túng dục quá độ nên phương diện ấy đã bất lực lâu rồi. Không có cái nhẫn này thì còn lâu mới chà đạp được nữ nhân.”
Nallely lộ vẻ kì lạ:
“Nhưng bí mật của Tử Viêm Tâm không chỉ vậy, hình như còn có liên quan đến bản đồ kho báu cổ xưa nào đó, cụ thể ta cũng không rõ. Anh thu nó lại đi, cho dù hủy cũng đừng để nó rơi vào tay lão khốn kiếp ấy.”
Xem ra cái nhẫn “kích tình” đó thực sự có chút hữu danh vô thực, đương nhiên giá trị quan trọng nhất vẫn là bảo tàng cổ xưa. Nhưng đối với Trần Duệ thì mấy thứ này tạm thời không dùng được.
“Cô yên tâm!”
Trần Duệ tay nhoáng một cái liền thu hồi Tử Viêm Tâm, bàn tay lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt như tia chớp cắt ngang vài cái. Mấy cột tù lập tức bị cắt một nửa. Trần Duệ đi vào, hai đao lại chặt đứt gông xiềng ở chân nàng.
“Không muốn ra ngoài thật sao? Ta vẫn tuân thủ hứa hẹn, có thể cứu cô ra ngoài.”
Nallely lại cự tuyệt lần nữa. Nàng dần tụ tập lực lượng bản thân, trên người toát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hô một tiếng liền hóa thành hỏa diễm, không phải ma hỏa tăng phúc mà là hỏa diễm chính thức, lực lượng vô cùng mãnh liệt.
Trong địa lao lờ mờ, ánh sáng của lửa thật chói mắt, bởi đó là ánh sáng diệu kì của sinh mệnh, của linh hồn kết thúc.
Thân thể nàng bắt đầu tỏa mùi khét, thân thể đau đớn không tự giác vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại không hề thống khổ, không chút đau thương, chỉ có bình tĩnh giải thoát.
Trần Duệ cảm thấy bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, xiết chặt nắm đấm. Có lẽ để nàng được đốt cháy thân thể dơ bẩn thành tro tàn mới là cách chính thức để giải thoát cho linh hồn.
“Có lời nào muốn nhờ ta chuyển cho Lennon ko ?”
Trần Duệ không nhịn được hỏi một câu.
“Nếu như…”
Trong ngọn lửa bao phủ, Nallely chỉ nói được hai chữ, nhưng không nói tiếp. Trần Duệ có thể chứng kiến rõ ràng một giọt nước mắt rơi xuống trong bóng người giữa ngọn lửa.
Từ đầu đến cuối Nallely không chảy một giọt nước mắt nào, cho dù là khi nhắc tới những việc thê thảm đã rải qua. Nhưng tại thời khắc cuối cùng này, nàng vẫn để lại một giọt lệ.
Cho dù là hỏa diễm rực cháy cũng không thể khiến giọt lệ này bốc hơi.
Trần Duệ càng xiết chặt nắm đấm. Hắn biết cả đời mình cũng không thể quên được một màn Nallely đau khổ dần tiêu tán trong hỏa diễm.
Người chết thì không nói, mà đây còn lại là người sống. Chính vì xem qua bi kịch khổ đau của người khác nên mới càng quý trọng thứ mình đang có. Trần Duệ âm thầm thề quyết sẽ không để nữ nhân mình yêu bị tiếc nuối hay thống khổ.
Hắn lại khôi phục lại bộ dạng của tiểu liệt ma, che dấu lại lao tù rồi quay đầu đi.
Sơn cốc Lulei, quả Ma Lưu, sinh nhật lão trưởng trấn Kender, khách đế đô sắp đến thăm, Huyết Sắc hộ vệ đoàn…. Xâu chuỗi những việc này lại, thời gian đã gấp lắm rồi, giờ phải làm thế nào đây?
Bất kể kế hoạch gì thì danh sách phải giết trừ Banneker vẫn phải thêm một người nữa, kẻ đã bán Nallely, Rose.
Có lẽ chỉ là điều thừa, nhưng Trần Duệ đã quyết rồi.
Khi tiểu liệt ma độc nhãn đi ra khỏi cửa lớn địa lao, hai tên giác ma bỗng rùng mình khó hiểu, cứ như là tên tiểu liệt ma nhỏ kém này tỏa ra sát khí mạnh mẽ vậy.
Tối nay giác ma Yake của Huyết Sắc hộ vệ đoàn lại tới quán rượu Thiết Chùy. Uống rượu ké được hai ngày liên tục khiến giác ma cực kì đắc ý. Nhưng lúc tới một chỗ ngồi ở nơi hẻo lánh trong quán, hắn không chứng kiến được Robin mà là một người mặc áo choàng che mặt.
“Anh là Yake phải không? Robin nhờ ta tìm anh, anh đi theo ta một lát.”
Yake nghĩ lát rồi đi theo người áo choàng ra khỏi quán rượu, đến một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Người nọ nhìn xung quanh không ai liền tháo áo choàng trên đầu. Yake vừa thấy liền kinh hãi, lòng cảnh giác hóa thành sợ hãi, nhanh chóng hành lễ.