Khu phía Nam thành Kim Diệu.
Antonio vốn còn thủ đang thủ nguyên chỗ đã lùi dần từng bước, mỗi khi thối lui trên mặt đất đều xuất hiện dấu vết chân rất sâu. Điều này khiến các binh sĩ nhìn thấy đều rõ, Antonio bị Samuel áp chế ở hạ phong!
Binh sĩ Phỉ Thúy quân đoàn phấn chấn vô cùng, còn binh sĩ Thiết Lân quân đoàn thì sắc mặt hết sức khó coi, nhất là một ít người cấp thủ lĩnh. Vốn trận đấu này là kế hoạch của Antonio nhưng ai mà ngờ được kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa, thực lực Samuel thể hiện vượt xa khỏi ý nghĩ. Cho dù Antonio đã có chuẩn bị nhưng hắn vẫn bị chuyện này làm cho bất ngờ.
Lúc này, Antonio rất buồn bực, “Bộ đồ Tro Tàn” vốn là để phòng ngừa chiêu thức “Thần Quang Diệt Tuyệt” của Samuel nhưng hiện tại Samuel lại dùng chiêu kia, khiến hắn bị rơi vào hiểm cảnh.
Tháp thuẫn là một loại lá chắn lớn, diện tích phòng hộ rộng nhưng sức nặng lại hơn xa với tấm chắn bình thường, muốn sử dụng phải cần nhiều lực lượng. Nhìn di động quỷ mị và công kích như thiểm điện của Samuel, Antonio bắt đầu cảm thấy áp lực, tấm chắn trong tay càng trở nên nặng nề hơn. “Ưu thế khắc chế” giờ lại trở thành “hòn đá ngáng chân”. Điều khiến hắn giật mình hơn nữa là trong tình báo rõ ràng nói Samuel có sức chịu đựng yếu kém nhưng bây giờ đấu với đối phương lâu vậy mà tốc độ và lực công kích vẫn giữ y nguyên như lúc ban đầu, không hề có chút mệt mỏi nào cả.
Nghe nói “Phi Yên” kia do chế khí tông sư Arthur hoàng tử tự tay chế tạo, sắc bén vô cùng, cho dù có là “Bộ đồ Tro Tàn” cũng không thể hoàn toàn ngăn cản phong duệ đáng sợ của nó. Trên mặt giáp đã xuất hiện mấy vết nứt. Nhuệ khí trên đao xuyên thấu qua đó thấm vào da thịt, làm xuất hiện nhiều vết thương. Hơn nữa nó còn làm xuất huyết không ngừng, Antonio phải phân một phần lực lượng tới ổn định thương thế, vô hình chung làm giảm sức chiến đấu.
Antonio cũng không biết, “Phi Yên” ngoại trừ sự sắc bén ra còn có ngoại thuộc tính làm vết thương sâu thêm, còn có thể gia tăng năm thành tốc độ, cũng thông qua thương tổn để hấp thu lực lượng và thể lực của địch nhân. Samuel còn được trao phong hào Tinh Đồ, có đặc tính “Bôn Lôi”, giúp gia tăng tốc độ di chuyển cùng tốc độ đánh, cho nên Samuel mới có thể phát huy ra tốc độ đáng sợ như thế.
“Tình báo” của Antonio đã “quá date”, hiện tại phong cách chiến đấu của Samuel khác với quá khứ rồi, đặc điểm chính là bốn chữ “duy khoái bất phá”.
Trước kia, gần như mỗi ngày Samuel đều cùng Isabella và Luobei tu hành đối chiến. Tu luyện với chủ mẫu Isabella khi dùng Phong Ảnh ngoa và “Thiểm Linh” khiến Samuel có được trợ giúp rất lớn, tất nhiên mỗi lần đều bị ngược vô cùng thê thảm.
Còn về chuyện sức chịu đựng yếu kém, đã có Trần Duệ an bài đợt đặc huấn địa ngục cho nên hắn tiến bộ nhảy vọt. Samuel của ngày hôm nay đã không còn là một người tu hành mượn nhờ ngoại lực miễn cưỡng tiến vào thánh cấp rồi. Hiện tại hắn đã chân chính là cường giả thánh cấp, chỉ thiếu một chút nữa là đột phá tiểu cảnh giới để đi lên thánh cấp trung đoạn.
“Đáng chết!” Hắc sắc dược tề có tác dụng trong thời gian hạn chế, Antonio biết cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể bị giết chết. Xem ra, hắn phải dùng tới sát chiêu cuối cùng kia rồi.
Antonio huơ lá chắn đánh bật Samuel ra, thân thể phát ra ánh sáng mãnh liệt, “Lưỡi đao Tro Tàn” cắm thẳng xuống mặt đất. Mặt đất bị rạn nứt kéo dài tới phía Samuel. Samuel bay lên trời, nhìn những vết rạn kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ lửa, ẩn chứa lực lượng lĩnh vực hỏa hệ, giống như hơn mười miệng núi lửa phun trào.
Tốc độ lui về sau của Samuel không ngờ còn nhanh hơn cả khi tiến công. Toàn thân bộc phát hỏa diễm mạnh nhất, đồng thời hai tay cấp tốc huy động “Phi Yên” chém phăng những đốm lửa tiếp cận mình ra.
Jiemieder âm thầm lắc đầu, tuy Antonio thanh thế kinh người nhưng đã là nỏ hết đà, rõ ràng trận này thắng bại đã định.
Ngay khi Samuel bị ép ra ngoài, Jiemider bỗng dưng sinh cảm ứng, mãnh liệt ngẩng đầu lên. Hắn thấy chỗ vị trí phía trên Samuel đột nhiên có một bóng đen lớn bay vút về phía Samuel.
“Cự long!” Jiemider kinh hô một tiếng. Samuel lúc này cũng phản ứng lại, thân hình đổi hướng trên không trung, giao thác với bóng đen kia một cái, sau đó rơi xuống trên mặt đất phía xa xa. Phần giáp vai của Samuel bị xé rách, máu chảy đầm đìa.
Cự long lướt tới bên người Antonio, phần cổ dưới có một vết đao, ngay cả lân phiến cũng bị chém đi mất, máu chảy không ngừng. Nhưng đối chiếu với thân hình to lớn của nó, vết thương nhỏ này không tính là gì.
Đây là một con thánh long, thánh long là chủng tộc cường đại nhất của Long tộc, có sinh mệnh lực và năng lực công thủ cường hãn.
“Hèn hạ!” Jiemider xuất hiện trước người Samuel, căm tức nhìn Antonio. “Cái này là quyết đấu công bình ngươi nói sao?”
“Ta không cho rằng ta làm trái với quy tắc!” Antonio lắc đầu, nở nụ cười âm hiểm. “Đừng quên, ta là long kỵ sĩ, hắn... cũng thế! Samuel, ngươi không ngờ có phải không, mấy tháng vừa rồi ta đã thông qua Long tộc thí luyện, trở thành long kỵ sĩ. Ta xin giới thiệu đây là đồng đội mới của ta!”
“Bricklin!” Samuel vừa uống xong lọ dược tề chữa thương, liền lạnh lùng nhìn thánh long kia.
“Ngươi còn nhớ rõ ta à, Samuel!” Thánh long nhếch môi, hàm răng sắc bén nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng kin kít. Giọng nói đậm mùi cừu hận sát khí: “Thí luyện cuối cùng lần trước, ngươi và tiểu Anderew dùng quỷ kế khiến ta thương nặng, không chỉ khiến ta mất chức quán quân mà còn khiến ta nằm giường ba tháng. Hôm nay, ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt!”
“Hoàn cảnh thí luyện đều là bình đẳng, ngươi không biết vận dụng sách lượng sao lại trách chúng ta! Hơn nữa, nếu lúc trước không phải chỉ là thí luyện thì ngươi đã chết rồi.” Samuel lạnh lùng nói: “Ta không ngờ là ngươi lại vô sỉ như vậy, lợi dụng lúc ta gặp khó khăn để chuộc lợi, quả thực mất hết mặt mũi Long cốc. Còn ngươi nữa, Antonio, ngươi căn bản không xứng làm long kỵ sĩ!”
“Ngươi nói tới sách lược sao?” Antonio cười ha hả: “Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là ‘sách lược’, đây là cơ hội cuối cùng trong đời người đấy! Jiemider đại nhân, xin mời đi ra, đây là quyết đấu giữa hai long kỵ sĩ. Dựa theo quy củ của Long cốc, ngoại nhân không được phép can thiệp, cho dù có là Quang Minh giáo hội!”
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới tiếng rồng ngâm, một thân ảnh từ xa nháy mắt xuất hiện ở giữa sân. Đây là một tiểu nam hài khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo thanh tú. Thanh âm rồng ngâm vừa rồi hình như là do tiểu shota này phát ra.
“Andrew?” Samuel kinh ngạc nhìn tiểu nam hài này: “Sao ngươi lại ở đây lúc này? Không phải ngươi đang ở Long cốc sao?”
“Ta lén chạy tới.” Andrew thở dốc nói: “Xem tình hình ngươi gặp phiền toái.”
“Tiểu Andrew!” Bricklin điềm nhiên nói: “Ngươi không rõ tình huống hiện tại sao, đây là cuộc quyết đấu sinh tử, ngươi chắc rằng mình muốn tham gia?”
Tiểu shota cả kinh, nhìn Antonio đối diện, lại nhìn Bricklin dữ tợn, đột nhiên cười nói: “Xem ra ta tới kịp lúc!”
Samuel gật đầu với Andrew, ánh mắt chuyển về phía Antonio: “Như vậy... tiếp tục bắt đầu đi, cuộc quyết đấu thuộc về long kỵ sĩ!”
Xa xa, Trần Duệ và Isabella đi theo thần điện kỵ sĩ, cưỡi ngựa bay đi đã đi qua cửa thành nam. Hai ngày này, Lola được Python chỉ điểm, lại bế quan lần nữa, củng cố và lĩnh ngộ cách vận dụng lực lượng bán thần.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Isabella cùng cưỡi một con ngựa với Trần Duệ, cảm thấy người đàn ông phía sau có vẻ không yên lòng cho nên hỏi một câu. Thực lực hiện tại của Isabella đã có thể thoải mái thực hiện “truyền âm”.
“Ta đang... tính thời gian.” Trần Duệ nhẹ hôn lên mái tóc của Isabella. “Đêm nay, có một cuộc chiến đấu vô cùng quan trọng, cho dù là đối với ta hay là với Arthur.”
Xa xa.
Cái xa xa này cũng không phải chỉ thành nam của Kim Diệu lãnh địa mà là chỉ một chỗ xa xôi hơn nhiều nắm, một đảo quốc.
Lòng đất hoàng lăng Jeremias vương quốc.
“Nghĩ gì thế?”
Cũng là một người phụ nữ đặt câu hỏi.
“Ta đang... tính thời gian.” Một “Trần Duệ” khác trả lời một câu giống y như đúc.
“Tính thời gian?”
“Phải. Biliya... A, thực xin lỗi, Suolani, ta đang tính tế tự còn bao lâu nữa mới bắt đầu. Ta cảm thấy hơi khẩn trương.”
Người đặt câu hỏi chính là đại giáo chủ đông khu Hắc Tử Đồ Suolani. Nàng còn có một thân phận khác là bộ trưởng giáo vụ bộ Tinh Quang học viện Biliya. Nói một cách chuẩn xác hơn, nàng cũng là hậu duệ hoàng tộc của Vân Đằng đế quốc năm đó. Tuy Vân Đằng bị diệt đã nhiều năm nhưng đến nay vẫn còn sót lại một ít hậu duệ sống trong giáo hội thần bí. Tinh Quang học viện thuộc phạm vi “phụ trách” của đông khu giáo hội thần bí, Suolani là dòng chính của nam khu cho nên ở đây nàng chỉ có thể làm một chấp sự. Nhưng không ngờ Tu La xuất hiện, đến từ quan hệ lợi ích, hai người rất dễ dàng thông đồng với nhau.
Dưới sự trợ giúp của Tu La, chức vụ cứ thế tăng dần tăng dần, không ngờ lại có ngày ngồi vào cái ghế đại chủ giáo đông khu. Điều này khiến thực lực hệ Vân Đằng tăng lên rất nhiều, mà Tu La cũng triển lộ ra thực lực “chính thức”, trở thành hủy diệt sứ giả đệ nhất, tham gia tế tự “Thần hàng” quan trọng nhất giáo hội.
“Ngươi cũng biết khẩn trương sao?” Suolani cười quyến rũ: “Trong ấn tượng của ta, hai chữ ‘khẩn trương’ này chẳng liên quan gì tới ngươi cả.”
“Đối mặt với những thứ không biết luôn khó tránh khỏi cảm giác đó.”
Tu La nhún vai, đến gần Suolani, một tay vươn vào trường bào rộng thùng thình, nắm lấy bộ ngực căng tròn của nàng. “Phương pháp chữa trị khẩn trương có rất nhiều, ta muốn dùng phương pháp tuyệt vời nhất.”
“Đợi một chút...” Suolani oán trách liếc mắt nhìn Tu La một cái. “Vào lúc này rồi mà ngươi còn có tâm tình này à? Không cần coi tế tự là trò đùa. Nó có thể cho chúng ta được những thứ tốt nhất nhưng một khi bị thần linh giáng tội, phúc sẽ chuyển thành họa.”
Tu La cười hề hề, bàn tay rời khỏi bộ ngực đầy đặn của nàng nhưng không rút ra ngoài mà trượt xuống bên dưới, thăm dò vào khu rừng nhiệt đới ướt át. “Rốt cục có chỗ gì tốt, nếu như ngươi không nói cho ta, ta trước hết sẽ thịt ngươi ở chỗ này.”
Suolani trời sinh tính phóng đãng, bị hắn trêu chọc như vậy tất nhiên là động tình. Nhưng mà sau đó nàng vẫn không dám phóng túng, vội vàng giữ chặt bàn tay đang tác quái kia. “Đừng loạn! Uy năng thần linh thấm nhuần hết thảy. Lần này là đại hình chủ tế trăm năm mới có một lần, nếu mất đi sự chiếu cố của thần linh vậy được không bù nổi mất.”
“Sự chiếu cố của thần linh?” Tu La tỏ ra rất hứng thú, tay cũng ngừng lại.
Suolani vội giải thích: “Là như vậy, thần linh sẽ ban cho tất cả những tín đồ tham gia chủ tế một lực lượng tương ứng nhưng chỉ ai có thần quyến mới có thể tìm được lực lượng chính thức. Khí tức giết chóc và hủy diệt trong cơ thể càng mạnh thì càng được thần linh tán thành, cũng đạt được nhiều chỗ tốt. Có thể được thần linh chuyển hóa thành “Hồn biến thể” cũng tìm được “Chúa tể chi tâm” mà thần ban cho. Thực lực và tiềm lực nhờ đó sẽ tăng lên trên diện rộng, lúc nguy cấp còn có thể gọi về ý chí của thần, dung hợp với sức mạnh thần ban, phát huy ra lực lượng không thể nào tưởng tượng nổi.”
“Hồn biến thể, chúa tể chi tâm?” Đôi mắt đỏ của Tu La hơi lóe lên thứ cảm xúc không tên. Hắn rút tay về, nói: “Có chỗ tốt lớn vậy sao?”
“Ta cũng giống ngươi, là lần đầu tiên tham gia loại chủ tế này nhưng ta có thể trả lời khẳng định với ngươi là đúng vậy!” Suolani gật đầu, nói: “Chỉ cần có được hồn biến thể và chúa tể chi tâm, ngươi mới có thể trở thành hạch tâm chính thức. Nếu như ngươi có thể có được thần chiếu cố, vậy xin chúc mừng, ngươi có cơ hội đi vào hạch tâm cao tầng của giáo hội rồi! Thậm chí, tương lai ngươi cũng có thể trở thành một trong những kẻ khống chế tương lai của giáo hội. Nếu không, cho dù ngươi có được nhiều công lao hoặc có được lực lượng càng mạnh đi chăng nữa cũng không thể thành công. Nhưng mà cho dù trả giá thế nào cũng rất đáng, huống chi chúng ta chỉ cần trả ra sự trung thành tuyệt đối cùng với một chút linh hồn chi lực.”
“Trả bằng linh hồn?” Tu La nhíu mày.
“Không sai, như vậy mới có thể cam đoan người được chiếu cố tuyệt đối trung thành. Những người đến chỗ này đều thông qua nhiều tầng khảo nghiệm, kể cả ngươi cũng thế. Điều này ngươi hẳn phải rõ rồi chứ nhưng mà cũng khó tránh khỏi một số người có tạp niệm. Những người này sau khi được thần linh thấm nhuần linh hồn mới có thể không chỗ nào che dấu. Chẳng qua coi như là những tín đồ trung thành nhất như chúng ta, thần linh cũng sẽ không tiếp nhận, bởi vì linh hồn của chúng ta quá hèn mọn nhỏ bé so với người. Cho nên thần linh chỉ lấy một chút linh hồn chi lực dung hợp cùng một chỗ với chủ tế đàn, nó sẽ trở thành liên lạc ràng buộc giữa chúng ta và thần linh.”
Ánh mắt Tu La lập lòe: “Nói cách khác, nếu có người phá hủy chủ tế đàn như vậy sẽ chặt đứt liên lạc giữa thần linh và chúng ta? Không cách nào tiếp tục tiếp nhận lực lượng ban tặng?”
“Chủ tế đàn bị tổn thương không chỉ khiến cho chúng ta mất đi phần lớn lực lượng thần quyến mà còn khiến linh hồn chúng ta chịu trọng thương, thậm chí mất mạng,” Suolani nghiêm mặt nói: “Cho nên nơi này là căn cứ quan trọng nhất của chúng ta, một khi bị xâm lấn phá hư, hậu quả rất nghiêm trọng. Nhất là hiện tại là thời điểm tiến hành chủ tế tự điển, tất cả sức mạnh huyết tế cốt tháp ngưng tụ đều kính dâng cho chủ tế đàn, là thời điểm phòng vệ yếu kém nhất, cho dù thế nào, đều phải bảo vệ cho sự an toàn của nó.”
“Hiểu rồi, đây cũng là trách nhiệm to lớn của những hủy diệt sứ giả chúng ta.” Tu La gật đầu.
“Ta muốn đi tới chỗ Curci đại nhân.” Suolani đeo mặt nạ lên, nói với Tu La: “Thời gian triệu tập tất cả các hủy diệt sứ giả của Đại hủy diệt giả Crewe Hitude đại nhân không phải sắp tới rồi sao? Ngươi cũng nhanh chuẩn bị một chút đi.”
Tu La cũng cầm lên mặt nạ, nở nụ cười vô cùng kỳ dị. “Đợi đến buổi tối sau khi tế tự kết thúc, nhớ làm sạch thân thể, ta sẽ cho ngươi một đêm khó quên.”
Suolani quyến rũ đánh mắt với hắn một cái, sau đó quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng càng đi càng xa của nàng, nụ cười của Tu La càng ngày càng đậm.
“Ta cam đoan, đêm nay sẽ là một đêm rất khó quên.”