Đêm xuống, ánh trăng tử sắc xuyên qua mây dày tỏa ánh sáng ôn hòa xuống mặt đất.
Trong sân u tĩnh, vụ khí phiêu đãng, căn nguyên vụ khí là một ấm nhỏ đặt trên lò, bên cạnh là một bàn lùn, trên bàn bày biện một bộ dụng cụ tinh xảo.
Bàn tay ngọc thuần thục rót nước vào ấm trà và chén nhỏ, rửa qua một lượt, sau đó đỏ xuống trúc đài có công năng hấp thu nước.
Vài chục lá khô thả vào bình trà, dùng nước sôi rửa một lượt, lọc một lượt rồi thêm nước, lá trà dần mở ra, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.
Tay ngọc rót trà vào chén nhỏ trước mặt Trần Duệ, rồi lại tự rót cho mình một chén.
Trần Duệ nâng chén lên, nhìn vào nước trà hổ phách, khẽ ngửi, lộ ra thần tình hưởng thụ. Hắn nâng chung trà lên, khẽ nở nụ cười với gương mặt đối diện đằng sau khăn che, khẽ uống một ngụm nhỏ, cảm giác mùi thơm đặc biệt thấu qua đầu lưỡi thấm vào tim gan, đầy tán thưởng gật đầu: “Trà ngon.”
Câu khen này làm bích mâu nữ tử đối diện khẽ long lanh, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
Lúc sắp uống hết, nữ tử lại rót tiếp cho hắn, ước chừng hai phần ba chén, hoàn toàn phù hợp với câu của hắn: “Trà ít rượu đầy”.
Trần Duệ ở tiền thế tuy yêu thích trà đạo, nhưng do điều kiện hạn chế, hiểu biết không nhiều, chỉ biết sơ qua ít vẻ bên ngoài. Nhưng sau khi dạy cho Isabella, dù là lựa chọn, dùng nước… nàng đều tỉ mỉ hoàn thành. Đông tác vô cùng tự nhiên nhàn thục, nếu như không phải bình thường dụng tâm luyện tập là không thể đạt tới.
Trần Duệ đột nhiên sinh ra cảm động, dụng tâm như vậy hoàn toàn là vì hắn.
Trừ câu khen kia, hai người cũng không nói gì tiếp, chỉ tĩnh lặng thưởng thức trà.
“Guile đại nhân không có lời gì muốn nói với ta sao?” Thanh âm vũ mị cuối cùng vang lên: “Dù chỉ là lời trách tội?”
Trần Duệ nghe được xưng hô này, không khỏi cười khổ: “Ta làm sao dám trách tội nàng chứ. Kế hoạch lần này của nàng vô cùng thành công. Dưới tình thế, vũ lực và lợi ích khống chế, Mejia đã chân chính khống chế cục diện.”
Mưu đồ của Katherine vô cùng tinh mĩ, làm cho Mejia rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Mà biện pháp Isabella đưa ra là cướp thời gian, giống như việc Mejia đăng cơ như thiểm điện phá giải áp lực của Katherine đối với Ám Nguyệt vậy. Lần này cũng như vậy, cướp trước hạn cuối của Katherine, quét sạch trở ngại nguyên lão gia tộc, chân chính chưởng khống đế quốc. Chỉ cần Đọa Thiên Sứ đế quốc trên dưới một lòng, như vậy Katherine sẽ kiêng sợ không dám làm lớn, càng không dám dụng binh đối với Đọa Thiên Sứ đế quốc.
Hầm rượu của Melon gia tộc là do Isabella phá. Hộ vệ John cung cấp tin tức của Marlene cho Drow cũng là nội ứng, Alice và Marlene là cố ý bị bắt, đặc biệt là Alice còn chơi chút chiêu trò, che đi tròng mắt tím đặc trưng của vương tộc, vì thế Drow cùng Rawson từng bước mang theo Melon gia tộc và Bhor gia tộc tiến vào cạm bẫy.
Báo và truyền hình là phát minh của Trần Duệ, vốn đã chuẩn bị trước khi bắt đầu chiến đấu với Hắc Diệu. Ma giới khác với địa cầu, tri thức tự nhiên khác nhau, ma pháp có thể thay thế rất nhiều thứ. Trần Duệ chỉ đưa ra ý tưởng, liền nhanh chóng dẫn lên chú ý của ba vị đại sư, đặc biệt là vị lão đầu chuẩn tông sư kia, cả ba khen không dứt miệng. Ma giới đã có truyền tấn phù, ảnh lưu niệm thạch, lưu âm thạch, vì vậy cũng không cần nghiên cứ từ đầu, dưới những vị đại sư nghiên cứu, “ma pháp truyền hình” dần thành hình.
Trải qua vô số thí nghiệm, truyền hình thành công tạo ra, nhưng do Hắc Diệu phát động chiến tranh, nên không công bố. Sau khi Mejia đăng cơ thiểm điện, liền tiến hành cải tạo quảng trường, bố trí ma pháp truyền hình, vốn kế hoạch là dùng để kinh tế chiến với nguyên lão gia tộc, nhưng đặc sứ Âm Ảnh đế quốc tiến đến, làm phải tung lá bài này ra trước. Mấy ngày trước Trần Duệ không tham gia kế hoạch, là vì vội vã cải tạo ma pháp truyền tấn đài, để có thể thu được tín hiệu từ Ám Nguyệt xa xôi.
Trận đấu nóng bỏng là thủ đoạn doanh tiêu, dựa vào việc một vé khó mua, cuối cùng thành công đẩy ra truyền hình.
So với truyền hình, báo chí xuất hiện vội vã, khác với truyền hình, trước mắt nội dung đăng báo còn hạn chế. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Mejia đang gấp rút thành lập bộ thông tin truyền thông, chuyên phụ trách truyền hình và báo chí.
Báo và truyền hình mang đến lợi ích to lớn, giúp Mejia dùng lợi ích khống chế các gia tộc. Trọng yếu hơn cả là, điều này giúp hướng đạo dư luận, củng cố quyền lực thống trị của đế vương. Chỉ riêng số thứ hai, việc Mejia tuyên thệ và chính lệnh lợi dân, đã lan truyền khắp nơi trong thời gian ngắn nhất, mà cũng không có tin vịt.
Isabella ưu nhã nâng chén trà, nhè nhẹ phẩm một ngụm: “Ta còn nghĩ chàng sẽ trách tội ta, trách ta kéo tiểu tình nhân thuần khiết của chàng vào vòng nước xoáy.”
“Ta chỉ coi Alice như muội muội” Trần Duệ lắc đầu nói: “Chỉ là lần này…”
“Đau lòng?” Isabella buông chén trà xuống: “Chàng phải biết rõ hai việc. Một, nàng là công chúa đế quốc, hai, nàng mới là nhân tuyển thích hợp cho chức Ám Nguyệt lãnh chủ, chứ không phải Athena.”
Trần Duệ lông mày khẽ nhíu: “Nàng không cảm thấy như vậy là quá sớm sao?”
“Có phải chàng định nói, muội muội đáng yêu của chàng mới mười bốn tuổi?” Isabella khẽ nở nụ cười: “Chàng biết lúc mười bốn tuổi ta đang làm gì không?”
“Đại sát tứ phương? Bày mưu lập kế?” Trần Duệ gãi gãi đầu hỏi.
“Chàng sai rồi, khi ta mười bốn tuổi, thứ gì cũng không hiểu, chỉ biết làm nũng với phụ thân, phát cáu với huynh trưởng, khi phụ muội muội cùng cha khác mẹ. Dù cho Bei Lier vương tộc trọng nam khinh nữ, nhưng phụ thân và ca ca lại vô cùng thương yêu ta, có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ ta, không để ta tiếp xúc nguy hiểm. Dưới vòng tay che chở của bọn họ, một thiếu nữ kiêu căng, ngu xuẩn, làm xằng, đáng chết chầm chậm lớn lên.”
Isabella cười cười, lại uống một ngụm, “Biết sau này như nào không?”
Trần Duệ tựa hồ đoán được nàng sắp nói gì, tâm tình hắn bỗng dưng trầm trọng xuống.
Isabella đã tự nói: “Thiếu nữ này gặp được nam nhân từ nhân loại thế giới tiến đến, rất nhanh đã rơi vào cạm bẫy lời ngon tiếng ngọt. Vì nam nhân này, nàng không tiếc trở mặt cùng phụ huynh yêu thương nàng, trở mặt thành thù với chị em cùng cha khác mẹ, thậm chí lấy trộm thần khí quan trọng của gia tộc cho nam nhân này. Sau khi nam nhân này đạt được mục đích, lập tức lộ ra bộ mặt thật, không chút do dự vứt bỏ nàng, rồi biến mất. Thiếu nữ này không còn nhà để về, lưu lãng khắp nơi, sau cùng bị ca ca nàng tìm ra, lôi về nhà. Nhưng khi nàng về đến gia tộc, thì đúng lúc gia tộc gặp vương tộc thù địch tấn công, do mất Phong Ảnh ngoa, nên vương tộc Bei Lier gần như tuyệt diệt, liền cả phụ thân và mẫu thân của thiếu nữ đều chết trong trận chiến này. Ca ca Tesi Tan liều mạng mang thiếu nữ thoát khỏi vòng vây, chính mình chịu thương nặng, thậm chí hơn trăm năm sau, bị cừu gia dùng linh hồn gông xiềng giày vò đến chết…”
Chén trà trong tay Isabella bởi vì run rẩy làm tràn nước ra ngoài, nhưng nàng vẫn cười nói: “Người không nên chết đều chết hết, người đáng chết nhất thì lại còn sống, ma thần thật sự bị mù rồi.”
Nụ cười càng làm Trần Duệ thêm đau xót, hắn vội vàng đứng lên.
“Từ thời khắc đó, sinh mạng ta chỉ còn lại một thứ, thù hận. Ta hận nhất, không phải là những kẻ đã giết phụ mẫu, mà là thiếu nữ vô tri hại chết huynh trưởng, hại chết tộc nhân kia. Ta không giây phút nào không nghĩ tới cừu nhân, vì thế không tiếc tu hành sinh tử. Không tiếc gia nhập Huyết Yên nơi cừu nhân tồn tại, cho đến khi biến thành bộ dáng này.”
Trần Duệ cuối cùng đã hiểu ra chuyện năm đó là như nào, cũng cuối cùng hiểu rõ vì sao hắn cảm giác được nàng không muốn sống nữa, chỉ một lòng muốn chết.
Thanh âm càng bình tĩnh, thương đau trong lòng lại càng lớn.
Trần Duệ đi tới trước mặt nàng: “Nghe ta nói, Isabella, nàng đã chết một lần rồi.”
“Vô dụng! Không đủ! Còn không đủ!” Isabella mãnh liệt đứng lên: “Đối với nữ nhân hại người hại mình này, cho dù chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ!”
Phảng phất như đổ dầu vào lửa, Isabella hoàn toàn mất đi trầm lặng và lãnh tĩnh hàng ngày, tâm tình đè nén của nàng triệt để bạo phát. Trong sân vang lên tiếng khóc lóc.
Trần Duệ mấy lần muốn tiến lên an ủi, nhưng lọt vào điên cuồng kháng cự, thậm chí là cắn xé, sau cùng Trần Duệ dựa vào lực lượng lớn hơn, mới ôm chặt được nàng.
Rất lâu sau, tiếng khóc trong sân mới nhỏ dần.
Sau một thời gian trầm mặc, thanh âm khàn khàn vang lên: “Trần Duệ, dẫn em rời khỏi nơi này, đến nơi chỉ có hai chúng ta. Cùng em hai tháng sau cùng, em đáp ứng chàng, sẽ bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của chàng, giao tất cả cho chàng.”
“Hai tháng sau cùng?” Trần Duệ khẽ run lên, đột nhiên cảm giác được gì đó.
Isabella nhẹ nhàng tránh thoát vòng tay hắn, nàng cởi dần khuya áo, hiện ra nịt ngực bọc kín núi non tuyết trắng.Nội y viền tơ lựa đầy tính cảm gần như không thể buộc chặt hai ngọn núi no đu, nụ hoa ẩn ẩn hiện hiện hiện ra. Tuy chưa thể thấy toàn cảnh, nhưng lại cho người xem dụ hoặc mãnh liệt khó cưỡng lại.
Tiêu điểm ánh mắt Trần Duệ dừng lại trên ngực trái nàng, một hoa văn kỳ dị ẩn hiện trên ngực nàng, hình như đóa hoa, lại như ấn ký.
“Đây là kẻ đó lưu lại cho ta, nó sẽ hấp thu sinh mệnh lực kí chủ. Mà cách một thời gian, nó sẽ phát tác, đau không muốn sống. Hai trăm năm qua, ta đã dùng đủ biện pháp nhưng không thể phá giải ấn ký này, cho dù là lần trước chết đi sống lại, ấn ký vẫn tồn tại. Hiện tại, chỉ còn lại hai tháng cuối cùng.”
Trần Duệ đầy kinh ngạc nói: “Vì sao em không nói sớm?”
Isabella ôn nhu nhìn hắn, rồi khẽ lắc đầu: “Vô dụng, mấy năm qua em tra duyệt vô số tư liệu. Đây là ấn chú ngoan cố, đáng sợ nhất của Quang Minh thần điện, gọi là quang nhân chi ấn, cho dù là Lola cũng không thể giải trừ. Chỉ có hai phương pháp có thể giải trừ, nhưng là, không thể làm được.”
Trần Duệ vừa nghe có biện pháp, hy vọng trào dâng hỏi: “Là phương pháp gì, mau nói!”
“Phương pháp đầu tiên là giết người thi thuật, phương pháp thứ hai là phối hợp ma pháp và dược vật, dược tài quan trọng nhất là tuyết đạt lai hoa.”
Tâm tình Trần Duệ không khỏi trầm xuống, nam nhân kia khẳng định là ở thế giới nhân loại, mà thần thánh hoa chỉ có ở Quang Minh thánh sơn. Bất kể là phương pháp nào, đều cần phải đến thế giới nhân loại.