Ads
Màn đêm buông xuống, mấy nơi trong Thánh Quang thành đồng thời bốc cháy. Ánh lửa hồng rực nửa góc trời. Trong khi các Quang Minh
kỵ sĩ khẩn cấp điều động đi dập lửa, một thân ảnh đã lặng lẽ tiềm hành
đi về phía Thánh Sơn.
Lấy tốc độ của Trần Duệ lại thêm kỹ năng tiềm hành, dựa vào sự yểm hộ
của đêm tối, hắn đã thuận lợi đi qua vài trạm kiểm soát. Nhưng càng tới
gần Thánh Sơn, một loại cảm giác càng hiện lên mãnh liệt.
Ức chế pháp tắc.
Lần trước Trần Duệ tới nơi này chỉ mới là ma đế cấp, còn chưa lĩnh ngộ
pháp tắc chân chính, cho nên không hề có cảm giác này. Hiện tại, hắn đã
là siêu giai cường giả nắm giữ pháp tắc chân chính, nên có thể cảm giác
được rõ ràng. Thánh Sơn này áp chế lực lượng pháp tắc, siêu giai cường
giả ngoại lai chiến đấu ở chỗ này rất bất lợi.
Căn nguyên loại ức chế này là tín ngưỡng chi lực, có lẽ là trên đỉnh Thánh Sơn...
Đã đến lúc này rồi đương nhiên không thể đánh trống rút lui, hơn nữa
ngày đó mới chỉ là ma đế mà hắn còn dám lẻn vào tận đài Tuyết Phong, độc chiến cao tầng giáo hội, trộm cả ba gốc tuyết đạt lai. Hiện tại, thực
lực còn hơn xa khi xưa, có gì mà phải sợ sệt.
Cho dù không có Bendie uy hiếp, đơn giản chỉ vì Tiffany hoặc Phong Ảnh ngoa, hắn cũng muốn xông lên Thánh Sơn một lần!
Lòng Trần Duệ ngùn ngụt hào khí, tiếp tục tiềm hành tiến lên phía trước, không lâu đã tới bậc thềm nhập khẩu Thánh Sơn.
Vẫn là bậc đá rộng rãi quen thuộc nhưng cả số lượng và hộ vệ đều tăng cường rất nhiều, có thể nói là bước bước kinh tâm.
Tố chất của thủ vệ Thánh Sơn rất cao, tỉnh kỷ luật cực mạnh. Ánh lửa
dưới Thánh Quang ngất trời, huyên náo cả một mảnh nhưng sắc mặt của thủ
vệ nơi này lại rất trấn định, giống như không hề có việc gì xảy ra, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có.
Trần Duệ đã nhìn ra, điểm khác biệt lớn nhất giữa ma pháp trận trên
Thánh Sơn và dưới núi là, trên Thánh Sơn không có kết cấu tín ngưỡng chi lực nồng nặc phân tán mà lại là hoàn hoàn đan xen. Kéo một sợi tóc
động đến cả người, kể cả những thủ vệ này cũng đều là một yếu tố trong
ma pháp trận. Một khi thủ vệ xuất hiện dị trạng, cả ma pháp trận liền có cảm ứng. Giống như mỗi một thị nữ trong nhà của Tirisfal, đều là bộ
phận của ma pháp trận, chẳng qua ma pháp trận của Tirisfal tất nhiên
không thể bằng với Thánh Sơn được.
Không chỉ như thế, ma pháp trận có tác dụng can nhiễn cực lớn với không
gian, ở chỗ này gần như không có cách nào thi triển kỹ năng di chuyển
như di động không gian.
"Bendie đại nhân, tin rằng ngài cũng cảm giác được ma pháp trận này rất
khó chơi. Hiện tại xem ra, nếu không muốn kinh động đến những thủ vệ này để lên Thánh Sơn, chỉ sợ không có khả năng."
"Cứ trực tiếp xông vào, nếu đã đến nơi này tất nhiên không thể về."
Bendie cười: "Những tên kiến hôi này không cần quan tâm đến, điều khiến
ta băn khoăn duy chỉ có ba người Michael, Gabriel, Rafael thôi. Nhưng
tại tín ngưỡng chi địa này, bọn họ chắc đang nằm trong trạng thái hôn
mê, hấp thu và tiêu hóa tín ngưỡng chi lực, cùng lắm chỉ xuất động phân
thân. Nếu vậy thì chúng ta cứ xông thẳng vào, tốc chiến tốc thắng toàn
lực tiến vào Quang Minh thần điện. Khả năng lần này giành được Sáng Tạo
chi thư gần như rất nhỏ, nhưng mục tiêu của chúng ta không chỉ là đoạt
lấy Sáng Tạo chi thư, mà là hấp thu căn nguyên chi lực của sáng tạo. Chỉ cần nắm bắt thời gian cho tốt, tiến vào Quang Minh thần điện giành căn
nguyên sáng tạo cũng không phải vấn đề lớn."
Trần Duệ ngầm cười lạnh. Bendie nói thì dễ nhưng lấy thực lực "đỉnh
phong quốc độ" của hắn, cho dù nhằm lúc ba vị thiên sứ tối cao ngủ say
mà xông vào đại bản doanh của họ cũng rất có thể bị tan thành tro bụi.
Cứ coi là ba thiên sứ chỉ đưa phân thân ra, hắn cũng không phải đối thủ.
Trần Duệ tỏ ra hơi chần chừ, như là do dự không quyết. Thực ra, Tiffany
và Phong Ảnh ngoa đang ở trước mắt, cho dù không có Bendie ở ngay bên,
hắn cũng tuyệt không rời khỏi nơi này. Chẳng qua, hiện tại hắn đang có
giá trị cao với Bendie, cũng bằng với việc đây là thời điểm đề ra điều
kiện tốt nhất.
"Không phải ngươi muốn có được Phong Ảnh ngoa hay sao? Đây là cơ hội tốt nhất, có ta ở đây, nhất định sẽ được như ý nguyện. Nơi này có năm phần
linh hồn lạc ấn cấp ngụy thần sau cùng, ta tặng hết cho ngươi. Chỉ cần
có được căn nguyên chi lực của Sáng Tạo chi thư, đến lúc đó ta tự có
biện pháp mang ngươi rời đi."
"Cảm ơn đại nhân!" Trần Duệ lấy được năm phần lạc ấn, biết mình "chần
chừ" đã có hiệu quả. Hắn hơi cắn răng, lực lượng đỉnh phong quốc độ
trong cơ thể lập tức sôi trào. "Được rồi, ta đánh cược cái mạng này cùng đi với đại nhân một chuyến!"
Kỵ sĩ hai bên bậc thềm đột nhiên lộ vẻ cảnh giác, bởi vì bọn họ đã cảm
nhận thấy có ngoại nhân thâm nhập vào ma pháp trận ở bên ngoài. Ngay sau đó, ma pháp trận bị đột phá!
Chỉ qua hai lần cảm ứng biến động, ma pháp trận ngay cửa Thánh Sơn bị cường hành đột phá, tốc độ rất nhanh!
Tiếp theo, đường lên núi chớp ánh quang hoa, các kỵ sĩ thủ vệ cảm nhận
được ma pháp trận sụp đổ nhưng không nhìn rõ thân ảnh của người tới.
Phía trước có một quảng trường nhỏ. Phía sau quảng trường là ba con đường dẫn tới ba chủ phong Quang Minh Thánh Sơn.
Hạch tâm của tam đại chủ phong là tam đại thần điện, phân biệt là điện
Thần Ấn của Vatican Brandeis, điện Tinh Thần của tông giáo chủ Phillips
Mill, điện Thánh Quyến của thánh nữ Eudora. Tuyết đạt lai ở ngay trên
đài Tuyết Phong tại phía Đông điện Thần Ấn. Đỉnh Thánh Sơn tối cao không thuộc tam đại chủ phong mà là một tồn tại độc lập. Từ đỉnh Thần Ấn đi
lên đó là cấm địa của Quang Minh giáo hội, chỉ có giáo hoàng và hai vị
đại tông chủ giáo mới được tiến vào.
Trên quảng trường đèn dầu sáng rỡ, điện chủ Thương Lôi điện, thánh kỵ sĩ trưởng tước hiệu "Quang Huy Kiếm Thánh" Pasali đang mặc một bộ giáp
toàn thân màu bạc, tay cầm "Liệt Phong" cự kiếm, nghiêm trận chờ đợi.
Chung quanh hắn là rất nhiều thần điện kỵ sĩ.
Hắn đã biết tin tức có người phóng hỏa Thánh Quang thành, vừa rồi dưới
chân núi còn có báo động. Pasali lập tức phát giác có người đã tiến vào
vùng ma pháp trận này, ngầm cảm thấy kinh hãi. Tốc độ của người đến quá
nhanh, ma pháp trận ven đường gần như không có tác dụng gì, trực tiếp bị đột phá. Pasali thầm nghĩ, đổi lại là chính bản thân hắn, tuyệt đối
không làm được như thế, cho dù năm ngoái hắn đã tấn thăng lên quốc độ
hóa thì vẫn như vậy.
"Oanh!" Điện quang kim sắc ở phía trước lấp lánh một hồi, một thân ảnh
bọc trong băng cứng hiện ra trong tầm mắt. Thân ảnh kia hơi rung lên một cái, băng cứng tạo thành bởi ma pháp trận lập tức tứ phân ngũ liệt, bạo xạ bay về phía Pasali.
Pasali cảm thấy băng cứng xé nứt không khí kia có uy thế đáng sợ, những
kỵ sĩ phía sau hắn tuyệt đối không thể ngăn cản được. Quanh người hắn
nháy mắt bốc lên quang diễm cường liệt, cự kiếm trong tay cắm thẳng
xuống mặt đất. Quang diễm nháy mắt hóa thành vô số quang thuẫn nửa trong suốt đan xen nhau, ngăn ở phía trước.
Băng cứng kích trúng quang thuẫn. Trên mặt quang thuẫn lập tức xuất hiện vô số vết rách nhưng băng cứng cũng theo đó tiêu tan vô tung. Ngay khi
các thần điện kỵ sĩ thở phào một hơi thì Pasali lại biến sắc mặt. Trên
mặt quang thuẫn trùng điệp kia đột nhiên xuất hiện chữ "thập" lớn, giống như bị lợi khí đáng sợ nào đó bổ lên.
Một giây sau, toàn bộ quang thuẫn vỡ tung.
Sắc mặt Pasali đã trở nên ngưng trọng vô cùng. Chiêu vừa rồi là phòng
kiếm thuật mạnh nhất của hắn, gọi là "Vô Giải". Sau khi đột phá tới quốc độ hóa, dung hợp được với pháp tắc chi lực, Vô Giải càng thêm mạnh mẽ,
nhưng mà không ngờ lại bị đối phương dễ dàng đánh vỡ như thế!
"Phá Quân!" Pasali thân kinh bách chiến, không cần nghĩ ngợi đã phát ra
một chiêu công kiếm thuật mạnh nhất. Một đạo bạch quang như dải lụa xông thẳng tới trước, đi đến nơi nào, kết giới bảo hộ kiên cố trên mặt đất
bị phá rạn nứt hết.
Một kiếm này thực ra bằng với tinh hoa của vô số kiếm gộp lại, mang chí
lý phức tạp hóa đơn giản. Nhưng mà một kích ẩn chứa kiếm khí quốc độ chi lực sắc bén kia ngay trong tích tắc phát ra lại chậm lại, giống nó đang bị vô số vân sóng lớn ngăn trở. Ngay sau đó, một tiếng "oành" lớn vang
lên, kiếm khí vô kiên bất tồi hóa thành phấn bụi.
Phòng ngự và công kích mạnh nhất trong nháy mắt bị hóa giải. Pasali đại
chấn, còn chưa kịp hành động tiếp thì thân ảnh kia đã tan biến không
thấy.
"Pasali đại nhân!"
Thần điện kỵ sĩ ở phía sau phát hiện ra có chuyện không đúng, vừa mới
nhấc chân định tiến tới thì mặt đất lại vô duyên vô cớ chấn động. Khải
giáp trên người Pasali tan vỡ toàn bộ, thân hình ngã ngửa ra sau. Tuy
hắn vẫn còn khí tức nhưng đã hoàn toàn mất lực chiến đấu.
Thẳng cho tới khi ngã xuống, trong mắt Pasali vẫn còn sự bất ngờ khó mà
tin nổi. Chỉ hai kích đơn giản như thế, hai đại chiêu mạnh nhất của hắn
đã bị phá vỡ hoàn toàn. Lực lượng đối phương thi triển ra dường như còn
chưa hơn hắn nhiều lắm.
Thực ra, Pasali đã không biết, Trần Duệ năm đó từng tự thân lĩnh giáo
hai chiêu này của hắn nên nắm rõ lợi hại trong đó. Thực lực hiện tại của Trần Duệ đã tới quốc độ đỉnh phong, sử dụng Xích Cực Tinh Biến còn có
thể chiến đấu với tầng thứ bán thần. Cho dù là pháp tắc hay lực lượng
quốc độ, Trần Duệ đều hơn xa Pasali rất nhiều, nên cùng một tầng thứ,
Pasali bị Trần Duệ miểu sát cũng chẳng có gì lạ.
Giống như phân thân cấp bán thần của ngụy thần, lực chiến đấu hơn xa bán thần bình thường.
Nếu như không phải Trần Duệ muốn tiết kiệm thời gian và sức lực thì Pasali hiện tại đã là một cái xác không hồn.
Ở chỗ Pasali này, tín ngưỡng chi lực của ma pháp trận cũng khá cường đại rồi, trở lực với Trần Duệ cũng càng lớn hơn.
Trong chớp mắt, hắn đã đi tới ngã ba đường kia.
Đang trên đường đi lên đỉnh Thần Ấn, Trần Duệ cảmh thấy Huyết Sát chỉ
hoàn vốn đang đậm màu lại bắt đầu nhạt đi. Xem ra Tiffany không ở trên
đỉnh Thần Ấn mà ở đỉnh Thánh Quyến hoặc đỉnh Tinh Thần.
Chẳng qua, nhìn tình huống của ngày hôm nay thì muốn mang Tiffany là
không thể được, hơn nữa còn có Bendie phụ thể ở đây, chỉ có thể tiến
thẳng đến đỉnh Thần Ấn thôi.
Trần Duệ từng thấy bức tượng hình Rafael rất lớn ở quảng trường đỉnh
Thánh Quyến, có thể nói là khí thế to lớn. Nhưng mà so sánh với Michael
đỉnh Thần Ấn thì tượng của Rafael chẳng là cái gì, bởi vì cả đỉnh Thần
Ấn là một bức tượng điêu khắc vô cùng to lớn.
Tuy trình độ tinh tế của bức tượng Michael không hơn Rafael là mấy nhưng khí thế của nó lại bàng bạc to lớn, giống như một cự nhân to lớn có
mười hai cánh đang bao bọc hết tất cả sinh linh dưới chân nó, cho người
ta cảm giác phải ngẩng đầu lên ngước nhìn.