Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù

Chương 12: Chương 12




Kể từ ngày Tôn Bắc quay về biên giới Nam Giao cũng đã được bốn năm, Mạc tiểu thư phủ Mạc Thái uý ngày nào giờ đây đã là Đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ. Cầm kì thi hoạ đủ mùi ca ngâm!

Lạp Nhã Thái hậu cũng vì tò mò vị mỹ nhân này mà cho người mời nàng vào cung trò chuyện. Mạc Vi Nhã minh diễm đoan trang, vô cùng được lòng Thái hậu, vì vậy hình ảnh Mạc tiểu thư phủ Thái uý thường xuyên ra vào chốn cung cấm cũng dần trở nên quen thuộc.

Người ngoài cung liền suy ra đoán vào, Tôn Hiên Đại Hoàng tử của Lạp Thái hậu cũng vừa hay trạc tuổi Mạc tiểu thư phủ Mạc Thái uý, mà Mạc Vi Nhã phong tư xước ước, địa vị của Mạc gia trong triều vô cùng vững chắc, vì vậy ngoài trừ Mạc Vi Nhã ra sẽ chẳng ai có thể phù hợp với ngôi vị Đại Hoàng tử phi này được.

......

Hôm nay Mạc Vi Nhã cũng như mọi khi được Lạp Thái hậu triệu đến, liền vui vẻ cầm theo bánh hoa tuyết cùng gân chân thú xào chua ngọt cho Thái hậu.

Sinh thời Phương Tình rất thích bánh hoa tuyết, sau này khi sinh hạ Tôn Hiên cùng Tôn An Viên cũng đều vô cùng yêu thích bánh hoa tuyết. Chính vì vậy dĩa bánh hoa tuyết nàng mang đến hôm nay cũng là để tặng cho Tôn Hiên.

Người ngoài nói nàng là Hoàng tử phi tương lai, nàng cũng lười bận tâm không để ý. Nàng là mẫu thân của hắn, chỉ cần để ý một chút liền biết trong lòng Tôn Hiên đã có ái nhân. Hơn nữa, cũng là một cô nương xinh xắn rất thích bánh hoa tuyết a!

“Tiểu thư, người đằng trước là Hinh Quý phi, người có muốn qua bên đó không?”

A Huyên ngốc nghếch năm nào giờ cũng đã là cô nương kiều tiểu linh lung, vô cùng được Vi Nhã trọng dụng.

“Được, dù sao mấy hôm trước cũng nghe tin nàng hoài long thai”

Mạc Vi Nhã mỉm cười nhìn về phía Hinh Quý phi đang chật vật đi từng bước, sau đó cũng bước nhanh đi lên phía trước.

“Tiểu nữ Mạc Vi Nhã tham kiến Hinh Quý phi nương nương, nương nương an”

Vi Nhã dẫn theo A Huyên và một vài cung nữ đằng sau đến hành lễ phúc thân. Bộ dáng nhu mĩ phiêu dật khiến người ta yêu thích.

“Mạc tiểu thư mau đứng dậy đi. Quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm!”

Hinh Quý phi Ninh thị dịu dàng đỡ Vi Nhã dậy, cả người toát lên khí chất ôn nhu, dịu dàng của người sắp làm nương.

Ninh Tịnh Hương xuất thân là Trưởng Công chúa của Định Quốc, nhập cung đến giờ vừa tròn năm tháng đã chiếm trọn ân sủng của Đế vương.

“Hinh Quý phi tiên tư ngọc sắc, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ”

Hinh Quý phi được khen liền đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Vi Nhã. Quả nhiên nữ tử Định quốc thực sự rất dễ đỏ mặt a~

“Mạc tiểu thư cũng mỹ bất thắng thu! Bây giờ bổn cung phải đến chỗ của Tịnh tần, Mạc tiểu thư có muốn đi cùng không?”

Ninh Tịnh Hương cười xinh đẹp nhìn nàng, thanh hầu kiều chuyển khiến người ta say mê.

“Hinh Quý phi và Tịnh tần nương nương thứ tội, tiểu nữ hiện giờ đến Vĩnh Thọ cung một chuyến. Khi nào có dịp sẽ bồi hai vị nương nương được không?”

Hinh Quý phi “a” một tiếng. Sao nàng lại quên mất Lạp Thái hậu thường xuyên triệu Mạc Vi Nhã vào cung cơ chứ.

“Được rồi, vậy Mạc tiểu thư mau đi, chớ để Thái hậu đợi lâu. Sau này thường xuyên vào cung với ta một chút. Trong cung ngoài trừ Tịnh tần ta cũng không quen biết ai!”

Ninh Tịnh Hương ngọt ngào nhìn Mạc Vi Nhã, ân cần dặn dò một tiếng.

“Được, vậy tiểu nữ đi trước, nương nương đi thong thả”

Vi Nhã nhìn Ninh Tịnh Hương đã đi xa, trong lòng thở dài một tiếng. Chỉ mong Mặc Liên không vươn tay đến cái thai của Hinh Quý phi.

......

“Thái hậu nương nương, Mạc tiểu thư đến rồi”

Lão mama vội vàng bước vào đình Cảnh Dương thông báo, Vi Nhã cùng A Huyên chậm rãi theo sau, ánh mắt nàng chăm chú nhìn tỉnh đỉnh được bày trí xinh đẹp phía trước.

Trước đây ở Từ Ninh cung cũng có một đình được đặt là Lạc Chí, Lạp Thái hậu cũng thường xuyên cho gọi Tôn Hiên cùng An Viên đến chơi cùng người.

Đình Lạc Chí năm đó trăm hoa khoe sắc, Tôn Hiên cùng An Viên vui đùa bên nhau, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào. Nàng ngồi một bên châm trà cho Thái hậu, cùng người tâm sự trò chuyện, thỉnh thoảng lại để ý đến hài tử đang chơi đùa.

Khoảng thời gian lúc ấy thực sự yên bình biết bao. Trong lòng Vi Nhã nhói đau một cái, buồn buồn nhìn về phía đình viện.

“Nhã nhi đến rồi à? Mau lại đây với ai gia!”

Lạp Thái hậu nhìn thấy nàng đã vui vẻ nhanh chóng kéo tay Vi Nhã đến bên mình, bên cạnh là Tôn Hiên đang luyện thư pháp.

“Nhã tỷ”

Tôn Hiên vui vẻ nhìn Vi Nhã đến, lại để ý đến dĩa bánh hoa tuyết trên tay nàng.

“A Hiên mau lại đây, tỷ làm bánh hoa tuyết cho đệ!”

Tôn Hiên thẫn thờ nhìn Mạc Vi Nhã cười đến xinh đẹp, lại nhìn dĩa bánh hoa tuyết được bày biện tinh xảo trên bàn, bỗng nhớ về mẫu thân của hắn.

Nụ cười ấm áp như gió xuân ấy, khi mẫu thân yêu thương gọi tên hắn, khi mẫu thân ôm hắn vào lòng vỗ về, khi mẫu thân dịu dàng dạy hắn viết thư pháp.

Tôn Hiên mím môi, chăm chú nhìn dĩa bánh trước mắt, chậm chạp cầm một miếng bánh lên ăn. Vị ngọt nhẹ, vỏ bánh mềm, mát lạnh khiến hắn nhớ đến hương vị xưa kia mà mẫu thân từng làm cho hắn và muội muội.

Vì sao lại giống đến như vậy?

Mạc Vi Nhã mỉm cười nhìn Tôn Hiên, sau đó lại từ từ lấy đĩa gân chân thú xào chua ngọt ra bên ngoài.

Vi Nhã còn nhớ, An Viên và Tôn Hiên thích bánh hoa tuyết, Lạp Thái hậu thích gân chân thú xào chua ngọt, còn có Tôn Diệm....hắn rất thích canh gà hoa cúc mà nàng xuống bếp. Chỉ là sau này Mặc Liên thịnh sủng, Tôn Diệm cũng vì nàng ta thích canh cá nấu củ cải mà mỗi bữa ăn cũng đều chuẩn bị một chén canh cá cho dù hắn có chán ghét đến mấy.

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện.

“Hoàng thượng giá lâm!”

*Chú thích.

1. Minh diễm đoan trang: xinh đẹp đoan trang.

2. Phong tư xước ước: phong thái thanh nhã.

3. Kiều tiểu linh lung: xinh xắn lanh lợi.

4. Nhu mĩ phiêu dật: dịu dàng tự nhiên.

5. Kinh tài tuyệt diễm: đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

6. Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc.

7. Mỹ bất thắng thu: đẹp không sao tả xiết.

8. Thanh hầu kiều chuyển: giọng nói trong trẻo yêu kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.