“Tiểu thư, người mau thay y phục a!”
A Huyên cười tươi nhìn tiểu thư của mình, hai tay gắt gao cầm chặt lấy khay đựng xiêm y.
Mạc Vi Nhã liếc nhìn xiêm y được chuẩn bị tinh xảo, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.
Mặc Liên, ngươi cứ hảo hảo tận hưởng đi.
“Được”
Vi Nhã mỉm cười xinh đẹp nhìn A Huyên, chậm rãi nâng hai tay cho tì nữ cởi xuống xiêm y đang mặc.
Bạch y được làm từ vải lụa thượng hạng mà Kim Tô tiến cống, từng đoá huyết mai xinh đẹp nở rộ được thêu như thật. Từng chiếc trâm vàng tinh xảo đều được Ôn Duyệt phu nhân lựa chọn cẩn thận, phù hợp với Huyết Bạch xiêm y của Mạc Vi Nhã.
“Tiểu thư, người thật đẹp a!”
A Huyên hai mắt sáng như sao trời đêm nhìn tiểu thư của mình, hận không thể khoe nàng với mọi người đó là Đại tiểu thư Mạc phủ!
Vi Nhã liếc nhìn nữ nhân trong gương, ánh mắt loé lên tia tán thưởng.
Nàng cũng thật đẹp a~
Nữ nhân trong gương mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa buổi sớm, lông mày lá liễu như mực vẽ, thần hồng xỉ bạch, tóc dài như gấm, thướt tha như liễu.
Thật sự là đại mỹ nhân bách niên nan ngộ a!
“Đại tiểu thư, phu nhân cho gọi người đến”
Tâm phúc của Ôn Duyệt phu nhân cung kính hành lễ, ánh mắt ngưỡng mộ liếc nhìn Mạc Vi Nhã.
Đại tiểu thư của bọn họ thật sự chính là giai nhân khuynh quốc khuynh thành a!
Vi Nhã gật đầu nhìn Vị Hy cô cô, từng ngón tay thon dài, trắng nõn vân vê nhẫn ngọc trên tay, chậm rãi nâng gót chân đi đến viện tử của Ôn Duyệt phu nhân.
......
“Phu nhân, tiểu thư đến rồi!”
Lão mama hầu hạ bên cạnh Phỉ Ôn Duyệt nói nhỏ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vi Nhã mấy lần.
Tiểu cô nương đáng yêu ngày nào giờ đã là đệ nhất tài tử thiên sinh lệ chất vang danh thiên hạ a!
Ôn Duyệt phu nhân “a” một tiếng, vui vẻ nắm lấy tay của Mạc Vi Nhã lên kiệu, trong lòng bỗng chốc có chút bất an.
Mấy năm nay Lương Thái phi ở Mã Điện cũng thường xuyên nói về vị Kế hậu trung cung kia, nàng thật sự lo lắng nếu như nàng ta chướng mắt nữ nhi của mình a!
Mặc Hậu tuy xinh đẹp hiểu chuyện, nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế, trước đây từng âm mưu hại chết Đại Hoà Trưởng Công chúa của Phương Hậu, sau này liền thuận lợi leo lên Phượng vị, một bước lên mây, khiến cho Mặc gia nàng ta kiếm được không ít lời.
Mặc Thịnh- phụ thân của Mặc Liên thậm chí còn trở thành thân tín của Thánh thượng, giữ chức Tể tướng đương triều, luôn luôn nhắm vào phu quân nàng mà giễu võ dương oai.
“Mẫu thân, người không sao chứ?”
Mạc Vi Nhã lo lắng hướng mẫu thân hỏi thăm, trong lòng nghi hoặc nhìn Ôn Duyệt phu nhân.
Ánh mắt bất an, lại có chút chán ghét của mẫu thân là sao vậy?
Phỉ Ôn Duyệt giật mình nhìn nữ nhi của mình, cười gượng hai tiếng, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt xinh đẹp trong như hồ thu của Mạc Vi Nhã, cẩn thận dặn dò.
“Nhã Nhi, lát nữa tiến cung con nhất định phải cẩn thận Hoàng Hậu nương nương đó! Cô cô con nói nàng ta khẩu phật tâm xà, âm mưu thâm độc, con nên đề phòng nàng ta nhắm đến con a!”
Mạc Vi Nhã sững người nhìn mẫu thân nàng, trong lòng cười tự giễu.
Mặc Liên thâm độc như thế nào, chẳng phải chính nàng là người biết rõ nhất sao?
Nàng ta gián tiếp hại chết nữ nhi của nàng.
Âm mưu đẩy Tôn Hiên đến lăng Giao Chỉ tận hiếu ba năm, âm thầm giành lấy ngôi Thái tử cho Ngũ Hoàng tử Tôn Vĩnh.
Cũng chính nàng ta gián tiếp hại Phương gia một nhà xử trảm, đến đệ đệ nhỏ tuổi nhất của nàng cũng không buông tha!
Nhưng chẳng phải như vậy chính là để chứng minh sợ hãi trong lòng nàng ta sao?
Sợ Phương gia báo thù cho nàng, sợ Tôn Hiên báo thù cho nàng mà hãm hại hài tử của nàng ta.
Cũng là sợ nàng quay về tìm kiếm nàng ta mà đuổi nàng đến Giao Chỉ xa xôi, hẻo lánh không một bóng người.
“Được, mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ cẩn thận!”
Mạc Vi Nhã mỉm cười trấn an nhìn mẫu thân, bàn tay nắm chặt lấy tay bà.
Ôn Duyệt phu nhân trút bỏ được gánh nặng trong lòng, dịu dàng vân vê bàn tay của Vi Nhã, dịu dàng hướng nàng mỉm cười.
.......
“Phu nhân, tiểu thư, đã đến nơi rồi! Lạp Thái hậu cho mời người và tiểu thư đến Vĩnh Thọ cung một chuyến!”
Lão mama bên cạnh Lạp Thái hậu ân cần mỉm cười nhìn mẫu tử hai nàng, cung kính hành lễ phúc thân.
“Vậy làm phiền mama rồi!”
Ôn Duyệt phu nhân hiền từ đỡ vị mama kia đứng dậy, ánh mắt liếc về phía nữ nhi của mình.
Lạp Thái hậu gọi nàng và Nhã Nhi đến cung Vĩnh Thọ chẳng phải là muốn trực tiếp bảo hộ mẫu tử hai người sao?
Có Thái hậu chống lưng, có ai dám đắc tội chứ? Còn chưa kể đến Mạc gia thân thế hiển hách, địa vị hơn hẳn những thế gia ở đây.
.......
“Thái hậu nương nương, Thái uý Phu nhân và tiểu thư đến rồi”
Lạp Thái hậu nháy mắt vui vẻ vịn tay tâm phúc đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Mạc Vi Nhã quốc sắc thiên hương liền nhanh chóng đi đến.
“Thần thiếp- Phỉ Ôn Duyệt tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương an”
“Nhã Nhi tham kiến Thái hậu, nương nương an”
Lạp Thái hậu ân cần đỡ Ôn Duyệt phu nhân và Mạc Vi Nhã dậy, vui vẻ nhìn hai người.
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy, liền đi với ai gia đến điện Yến Tỉ!”
Ôn Duyệt phu nhân “ân” một tiếng, thuận thế liền đỡ lão Thái hậu đi đến Yến Tỉ điện. Mạc Vi Nhã vịn tay A Huyên đi theo sau, khoé môi giật giật nhìn hai người phía trước.
Rốt cuộc hai người bọn họ nói gì mà một chút lại quay xuống nhìn nàng cười nguy hiểm vậy chứ?!
.......
“Thái hậu nương nương, phủ Thái uý phu nhân và tiểu thư đến!”
Tiếng thét chói tai của vị công công vang khắp đại điện rộng lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của các mệnh phụ phu nhân, tiểu thư quý nữ thế gia trong điện.
Trong thiên hạ này có ai mà không biết Mạc gia quyền thế ngập trời, mà vị Đại tiểu thư Mạc phủ kia lại nổi danh là đệ nhất tài nữ, là đại mỹ nhân trăm năm khó gặp.
“Thái hậu nương nương an”
Mặc Liên một bộ dáng xinh đẹp động lòng người dẫn đầu chúng mệnh phụ phu nhân và quý nữ thế gia tiến lên hành lễ với Lạp Thái hậu.
“Miễn lễ đi. Đây là Thái uý phu nhân Mạc phủ và đệ nhất tài nữ Mạc tiểu thư”
Lạp Thái hậu nắm chặt tay của Vi Nhã, trấn an nhìn nàng, giọng nói lại thập phần lạnh nhạt hướng tới đám mệnh phụ tiểu thư mà giới thiệu.
“Thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương”
“Tiểu nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương”
Ôn Duyệt phu nhân và Mạc Vi Nhã cung kính hãnh lễ với Mặc Liên, động tác thanh nhã hoàn toàn không nhận ra chút sơ sót.
“A, phu nhân và tiểu thư mau đứng dậy, không cần đa lễ!”
Mặc Liên một bộ dáng nhu thuận mỉm cười nhìn Phỉ Ôn Duyệt và Mạc Vi Nhã, đáy mắt loé lên tia chán ghét nhưng nhanh chóng được giấu kín, nhưng làm sao có thể qua được mắt phượng của Vi Nhã cơ chứ.
“Hoàng thượng giá đáo!”
Lý công công hầu hạ bên cạnh nói lớn, ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử bạch y thêu huyết mai bên cạnh Lạp Thái hậu.
Bóng lưng ấy....vì sao lại giống của Phương Hậu năm đó như vậy?
Là lão bị hoa mắt sao?
Lý Tú lắc nhẹ đầu, nhanh chân đi đến sau hầu hạ Thánh giá.
“Chúng thần tham kiến Hoàng thượng!”
“Chúng thần thiếp tham kiến Hoàng thượng”
“Chúng tiểu nữ tham kiến Hoàng thượng”
Đám tiểu nữ thế gia đều mỉm cười e thẹn nhìn nam nhân mặc long bào, dung mạo câu hồn đoạt phách ngồi trên long ỷ.
“Miễn lễ”
“Tạ Hoàng thượng”
Tôn Diệm lạnh lùng liếc nhìn chung quanh đại điện, ánh mắt không giấu nổi tia chán ghét với đám quý nữ tiểu thư trang điểm diêm dúa trước mặt. Ánh mắt lại vô tình đảo lên người bạch y nữ tử bên cạnh Ôn Duyệt phu nhân.
Phương Tình?