Mạc Vi Nhã hốt hoảng đẩy Tôn Bắc ra, liếc mắt liền nhìn thấy A Huyên đã không còn ở bên cạnh lúc nào.
“Muội tìm A Huyên?”
“Đừng tìm nữa, nàng ta đã được đưa đến chỗ sư mẫu rồi”
Tôn Bắc ánh mắt vẫn ôn nhu, dịu dàng nhìn Vi Nhã, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, hoàn toàn ép buộc nàng phải đối mặt với hắn.
Vi Nhã đã sớm sợ hãi đến phát khóc! Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Bắc bao giờ, cũng chưa từng nghĩ đến một nam nhân ôn hoà, cao lãnh như hắn vậy mà lại làm ra hành động này với nàng.
Tôn Bắc gắt gao vây chặt lấy Vi Nhã, ánh mắt si mê chăm chú nhìn nàng.
Nhưng có gì đó kì lạ!
Không phải si mê, không phải dịu dàng, mà như thông qua nàng mà nhìn thấy một nữ nhân khác!
Nhìn thấy một nữ nhân khác?!
Mạc Vi Nhã thực sự hoảng sợ trước suy nghĩ này của nàng. Trước đây vốn từng nghe nói Thịnh Vũ Tướng quân uy chấn thiên hạ cùng nhị tiểu thư phủ Đô Ngự sử Lệnh Hồ thị có tình ý, nhưng Lệnh Hồ Ân đã chết cách đây sáu năm rồi!
Chẳng nhẽ Tôn Bắc vẫn luôn một lòng yêu Lệnh Hồ Ân đến tận bây giờ?!
Nàng mỉm cười chế giễu nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt. Trước đây có Tôn Diệm một lòng yêu Mặc Liên, bây giờ lại có Tôn Bắc cả đời hướng về Lệnh Hồ Ân.
Vì sao người tổn thương vẫn luôn là nàng?
Tôn Bắc không để ý đến sự khác thường của nàng, y si mê ngắm nhìn dung nhan diễm áp quần phương của nàng, khoé môi ngốc nghếch kéo lên một nụ cười.
Thật giống với Phương Tình!
Ánh mắt này, cả điệu múa Trường Bạch ban nãy, thật giống với Tình nhi của hắn năm đó.
Giống đến vậy, nhưng chẳng phải là nàng.
Vi Nhã giật mình nhìn Tôn Bắc, y say rồi?
Đúng vậy a! Rõ ràng xung quanh đây vẫn luôn nồng nặc mùi rượu Ô Trình, vậy mà nàng lại không nhận ra!
“Tôn Bắc, huynh say rồi, ta gọi người đưa huynh về phủ!”
Tôn Bắc liếc thấy Vu Nhã đang định thoát khỏi hắn liền trở nên tức giận kéo nàng lại, gằn từng chữ bên tai nàng.
“”Ta không cho phép muội đi!”
Mạc Vi Nhã thật sự đã không còn kiên nhẫn ở đây với hắn nữa. Nếu như để người ngoài nhìn thấy một màn cô nam quả nữ này, thanh danh của nàng để ở đâu đây? Thanh danh của hắn cũng để ở đâu đây?
“Tôn Bắc, huynh mau buông ta ra! Ta không phải Lệnh Hồ Ân!”
Lệnh Hồ Ân?
Tôn Bắc sững người nhìn nàng, Vi Nhã đang nói gì vậy? Chẳng lẽ nàng hiểu lầm hắn và Lệnh Hồ Ân có tình ý?
“Ta....ta không có ý đó!”
Mạc Vi Nhã có chút ghét bỏ hất tay Tôn Bắc ra khỏi người nàng, nhanh chóng rời đi, sống mũi liền trở nên cay cay.
.......
“Tiểu thư, người và Tướng quân nói chuyện xong rồi sao?”
A Huyên dè dặt nhìn tiểu thư nhà nàng, đáy mắt ẩn giấu tia hy vọng.
Nàng thực lòng mong tiểu thư và Tướng quân có thể đến với nhau a!
“Ừm, sau này ngài ấy có đến tìm ta, ngươi cứ nói ta không khoẻ, không muốn gặp mặt là được!”
A Huyên thất thố nhìn Mạc Vi Nhã, hoàn toàn là không tin tưởng vào những điều mà nàng ta vừa nghe thấy.
Tiểu thư vậy mà lại không muốn gặp Tướng quân?
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?
“Tiểu....tiểu thư, người chắc sao...?”
Vi Nhã hờ hững gật đầu nhìn A Huyên. Nàng chính là không muốn gặp y!
“A Huyên hiểu rồi”
A Huyên buồn rầu đi theo Mạc Vi Nhã, vậy là tiểu thư và tướng quân không thể đến với nhau thật sao?!
“Tiểu thư, phu nhân đợi người bên trong!”
Lão mama tâm phúc bên cạnh Ôn Duyệt phu nhân hành lễ với nàng, cung kính đỡ nàng bước lên xe ngựa.
Ôn Duyệt phu nhân thần sắc tươi tắn ngồi bên trong xe ngựa, vừa nhìn thấy nữ nhi bảo bối liền cười đến là vui vẻ.
“Nhã nhi, phụ thân vừa gặp A Bắc!”
Mạc Vi Nhã giật thót nhìn mẫu thân nàng, trong lòng có chút lo lắng.
Y đã nói với phụ thân về chuyện đấy chưa?
“Thật không ngờ vậy mà A Bắc lại về sớm đến vậy! Vậy mà mẫu thân cứ tưởng phải qua tháng giêng hắn mới hồi kinh, Mao Đài tửu có thể lấy lên rồi!”
Ôn Duyệt phu nhân hào hứng nói với nàng, ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ. Tựa như Tôn Bắc mới là nhi tử thân sinh của nàng vậy a!
“Nhã nhi! Con thơ thẩn gì vậy? Mau lại đây cạnh nương”
Mạc Vi Nhã xấu hổ tiến đến bên cạnh mẫu thân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là y vẫn chưa nói gì.
“Phải rồi, Nhã nhi, con cũng đã thập cửu thất, cần phải tính đến chuyện chung thân đại sự a?”
Vi Nhã bối rối nhìn Ôn Duyệt phu nhân, cơ thể trở nên cứng nhắc.
Chung thân đại sự?
Nếu không phải ban nãy Tôn Bắc nhắc đến chuyện này, Vi Nhã nàng quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nàng chỉ muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình, trả thù cho nữ nhi của nàng, trả thù cho trăm mạng Phương gia, vốn chưa từng quan tâm đến chuyện này.
“Mẫu thân, nữ nhi....”
Ôn Duyệt phu nhân âu yếm nhìn nàng. Chuyện này tuy trì hoãn lâu dài cũng không phải chuyện tốt, nhưng nữ nhi của nàng thân phận tôn quý, ắt phải lựa chọn kĩ lưỡng, không thể để đến lúc nàng gả đi lại phải chịu oan ức.
“Mẫu thân hiểu, chuyện này ta sẽ về bàn bạc kĩ lưỡng với phụ thân con”
Vi Nhã nhu thuận gật đầu nhìn mẫu thân nàng, ánh mắt chăm chú nhìn theo miếng ngọc bội trên tay.
.......
Sắp tới là lễ tấn phong Quận chúa, Lạp Thái hậu liền cho gọi Vi Nhã vào cung để chuẩn bị cho nàng. Mọi thứ đều được lựa chọn tỉ mỉ, cẩn thận sao cho phù hợp với địa vị của nhất phẩm Chiêu Dao Quận chúa!
Chỉ là không ngờ ngay sau đó, phía giới Nam Giao liền báo tin đến dịch bệnh bùng phát, Thịnh Vũ tướng quân dẫn theo hai vạn quân đi đến biên giới phía Nam tiếp tế.