“Vi...Nhã!”
Tôn Diệm hốt hoảng ôm lấy Mạc Vi Nhã đã bất tỉnh vào lòng, hai tay mơ hồ còn có chút run rẩy. A Huyên đứng bên cạnh liền biết điều lui sang một bên nhường đường cho hắn, Trầm Y Thư vì bị doạ sợ cũng đã sớm ngất đi, được ám vệ theo sau Tôn Diệm đưa về Trầm phủ.
“Còn không mau đi?”
Tôn Diệm lạnh lùng quay người nhìn hỏi A Huyên đang ngơ ngác phía sau, ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn, hai tay vẫn luôn ôm chặt lấy Vi Nhã vào lòng.
“A”
A Huyên sực tỉnh, nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe ngựa vén rèm cho Tôn Diệm bước vào.
...........
“Thật tức chết ta mà! Nàng ta lại chạy ra giúp làm gì cơ chứ? Kế hoạch chốc nữa đã thành công rồi!”
Trầm Y Văn tức giận vò nát lấy khăn tay, cả người đều là một cỗ tức giận, chán ghét đến tột cùng.
“Nhị tiểu thư, chẳng phải tam tiểu thư là bào muội của người sao?”
Tì nữ Mễ Nhi bên cạnh Trầm Y Văn cúi thấp đầu nói nhỏ, sợ hãi không dám nhìn tiểu thư mình bên cạnh. Vốn dĩ là bào tỉ muội, cùng phụ cùng mẫu, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ, vậy mà chỉ vì một người nam nhân, mà lại hại nhau thân bại danh liệt đến vậy!
“Câm mồm! Ngươi thì biết cái gì cơ chứ? Bào muội thì đã sao?”
Trầm Y Văn tức giận liếc nhìn tâm phúc của mình, bào muội thì đã sao? Mối hôn sự này chỉ có thể dành cho một người! Không thể cho Mạc Vi Nhã, càng không thể cho Trầm Y Thư!
“Nô tì sai rồi, tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận!”
Mễ Nhi cả thân kịch liệt run rẩy cúi thấp đầu, chỉ một chút nữa thôi là cũng có thể chạm đất rồi. Quả nhiên là thế gia quý tộc, chuyện gì cũng có thể xảy ra mâu thuẫn, xung đột, huynh đệ tỉ muội tàn sát lẫn nhau, âu cũng là vì hai tiếng “danh vọng”!
“Hừ, nhanh chóng hồi phủ!”
Trầm Y Văn hừ lạnh phất tay áo rời đi, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy khăn tay, móng tay cũng vì vậy mà đâm sâu vào da thịt nàng ta, từng giọt máu tươi tanh nồng nhỏ xuống đất.
Chỉ thiếu một bước!
.............
“Chủ nhân!”
Cẩm Đào nho nhã hành lễ phúc thân, ánh mắt âm thầm đảo lên nhìn nam nhân tuấn mĩ, tôn quý đang ngồi bên trên.
Cẩm Đào là thuộc hạ thân cận đắc lực của Tôn Hiên, được chính tay hắn chọn lựa, bồi dưỡng, vô cùng trọng dụng, tin tưởng. Là một đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, tuy xuất thân chốn thanh lâu nhưng trước giờ nàng ta vẫn luôn giữ vững quy tắc bán nghệ chứ không bán thân. Được Tôn Hiên chuộc ra từ chốn thanh lâu trần tục, nàng đã thề với thiên địa rằng cả đời này sẽ chỉ đi theo hắn, trung thành với mình hắn.
Vậy mà người tính không bằng trời tính, Cẩm Đào vậy mà lại yêu Tôn Hiên, yêu bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì chân thành nhất, tinh tuý nhất, nhưng tất cả vẫn luôn được giấu kín âm thầm và lặng lẽ.
Bởi vì nàng biết....Tôn Hiên yêu Trầm Y Thư, một đại mĩ nhân xinh đẹp, nho nhã, học rộng tài cao, xuất thân thư hương thế gia danh gia vọng tộc. Nàng ta có gì xứng với nàng ấy đây?
“Chuyện binh phù thế nào rồi?”
Tôn Hiên ngồi trên trường kỉ, ánh mắt xa xăm hướng lên bầu trời cao lấp lánh sao sáng. Khoé mắt đọng lại một tia dịu dàng khó nhận ra, chỉ là giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt không chút độ ấm.
“Bẩm chủ nhân, trước đây khi Hoàng thượng thành hôn với Phương Hoàng hậu, Thái hậu nương nương đã âm thầm đem một nửa binh phù làm sính lễ cho nương nương. Tuy nhiên sau này khi Hoàng hậu nương nương tạ thế, vẫn chưa một ai tìm thấy nửa miếng binh phù đó. Còn một nửa miếng binh phù còn lại, Thái hậu cũng âm thầm giao cho Nghiễn Kiều Công chúa trông giữ”
Cẩm Đào thấp giọng thông báo, bản thân lại từ tốn pha một chén trà Vũ Di Nham. Trước đây khi gặp Mạc tiểu thư cũng từng được uống loại trà này, vậy mà uống một lần liền nhớ mãi không quên!
Nếu như là binh phù do mẫu hậu giữ, vậy thì chỉ có thể là ở phủ Phương gia lúc trước, hoặc cũng có thể là....nơi An Viên năm xưa được chôn cất ở Nam Giao! Còn về Nghiễn Kiều cô cô....người cũng đã gả cho Lương Thái sư, mà Lương Bác Văn hắn cùng Mặc Thịnh đều có ý đồ mưu quyền đoạt vị, tranh giành Đế vị, có lí nào người sẽ giao binh phù cho một điệt tử không mấy thân thiết cơ chứ?
“Cẩm Đào, trước mắt ngươi cho người đến phủ cũ Phương gia cùng lăng Từ Viên ở Nam Giao tìm kiếm, bí mật một chút. Còn về Nghiễn Kiều cô cô, chuyện này phải lập kế hoạch cẩn thận để người giao ra binh phù”
“Thuộc hạ đã rõ”
Cẩm Đào nghiêm túc nhìn Tôn Hiên, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt lấy mép áo cố ép bản thân che đi tư ý nơi đáy mắt.
“Vậy....thuộc hạ lui xuống trước!”
“A! Phải rồi, dạo này nàng ấy thế nào?”
Cẩm Đào cúi thấp đầu che đi thần sắc nhợt nhạt đau thương của mình, nặng nề cất giọng trả lời Tôn Hiên. Nghe nam nhân mà mình yêu quan tâm, hỏi han về một nữ nhân khác không phải mình, có thể không đau sao?
“Trầm tiểu thư vẫn khoẻ. Thuộc hạ lui xuống trước”
Nàng nhanh chóng quay người chạy đi, từng giọt lệ mặn chát rơi xuống tay nàng, đau lắm.
“Cẩm Đào, ngươi cũng nên tìm một người để dựa dẫm rồi, đừng làm lỡ chuyện đại sự cả đời”
Tôn Hiên nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi, lẳng lặng buông lời.