Mạc Vi Nhã cùng Lục Đình cẩn thận đỡ A Uyên vào bên trong uyển đình gần đó, có chút thương cảm với nàng ta.
Lục Đình mới chỉ là thiếu nữ còn chưa thành gia lập thất, không giống với Mạc Vi Nhã, kiếp trước nàng đã là nương, đã có hài tử. Nàng đương nhiên hiểu dược cảm giác lo lắng, sợ sệt ai đó sẽ cướp đi tiểu hài tử của Uyển tần.
Chốn hậu cung đầy rẫy nhưng âm mưu thâm độc, thủ đoạn tàn khốc kia, bọn họ đều là giẫm lên máu tanh xương trắng mà tranh quyền đoạt vị, giành giật thứ gọi là ân sủng đế vương.
Vì quyền lực, vì danh vọng, vì gia tộc, bọn họ trước giờ đều chưa từ thủ đoạn nào.
“Nương nương trước hết hãy bình tĩnh. Còn về hài tử trong bụng người, ta có cách đảm bảo tính mạng cho mẫu tử hai người”
Mạc Vi Nhã chậm rãi rót một chén trà cho A Uyên cùng Lục Đình. Hôm nay vốn dĩ cung yến, nói cách khác chính là từ trong đám quý nữ thế gia, thiên kim tiểu thư mà chọn lấy vài người tiến cung.
Nhưng Hoàng cung như cạm bẫy, xung quanh luôn có tai mắt của Mặc Liên, không thể ở lại bên ngoài đình này, lỡ có người nhìn thấy, lại không biết thêu dệt ra thành loại chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
“Đến Cảnh Nghi điện trước đã”
Cảnh Nghi điện là cung điện mà Tôn Diệm ban tặng cho Mạc Vi Nhã vào ngày sắc phong quận chúa, được trang hoàng lộng lẫy, bày trí bằng các món đồ tinh xảo bậc nhất được tiến cống từ phía Nam và phương Tây. Chính vì việc ban tặng cung điện xa hoa lộng lẫy này cho Mạc Vi Nhã mà khiến cho Mặc Liên càng hận nàng hơn, ngày đêm lo sợ nàng ta sẽ mất đi cái ghế chủ vị hậu cung này.
“Mau vào đi”
Mạc Vi Nhã nhanh bước vào trong, đỡ lấy A Uyên không còn sức lực ngồi trên đôn mộc.
“Để bảo toàn tính mạng hai người ta có một cách, chỉ là không biết nương nương có đồng ý hay không?”
A Uyên hốt hoảng nắm chặt lấy tay của Mạc Vi Nhã, lệ tuôn như mưa, một bộ dáng xộc xệch khiến người ta thương xót.
“Mạc tiểu thư, chỉ cần có thể bảo vệ hài tử, ta nguyện trả bằng bất cứ giá nào”
Lục Đình nhận lấy khăn tay từ nha hoàn cẩn thận lau đi những giọt lệ còn vương nơi khóe mi của A Uyên. Nàng chưa từng có hài tử, tất nhiên không hiểu được nỗi đau của A Uyên, nhưng nhìn nàng ấy như vậy, tim nàng cũng như có hàng vạn mũi tên đâm xuyên, đau đến không thở được.
“Nương nương, bằng mọi cách, ta nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử hai người an toàn!”
Mạc Vi Nhã kiên định nhìn A Uyên, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân yếu đuối trước mặt.
.............
Mặc gia
“Lương thái sư, ngài nỡ phản bội lại lòng tin của phu nhân ngài vậy sao?”
Lương Bác Văn khẽ khựng lại nhìn Mặc Thịnh, lạnh nhạt buông lời.
“Kiều Kiều sẽ hiểu cho ta thôi“. Dù gì nàng ấy cũng yêu ta như vậy.
“Lương thái sư yên tâm, đợi đến ngày ta giành được ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, nhất định sẽ không quên công lao của ngươi. Lương gia ngươi nhất định sẽ lưu danh muôn thuở!”bản thân
Lương Bác Văn im lặng không nói, cười nhạt nhìn Mặc Thịnh đang ôm lấy ảo mộng của bản thân. Nghiễn Kiều yêu hắn như thế, nàng ấy chẳng phải từng nói dù hắn có làm gì đi chăng nữa, nàng ấy cũng đều tha thứ và ủng hộ Lương Bác Văn hắn sao? Hơn nữa, điều hắn quan tâm là có thể cho Tích Hạ một cuộc sống tốt hơn, có thể có mọi thứ mà nàng ấy muốn. Hắn muốn cho Tích Hạ những điều tốt đẹp nhất.
Còn về Nghiễn Kiều...còn không bằng cho nàng ta đoàn tụ cùng với mẫu tộc dưới hoàng tuyền?
“Lão gia, Tuệ Mẫn cô nương đến rồi!”
Mặc Thịnh vừa nghe đến tên Tuệ Mẫn liền vội vàng chạy ra ngoài niềm nở chào đón, ra sức lấy lòng nàng ta, chỉ hận không thể dùng những lời nói hoa mĩ nhất để lấy lòng mỹ nhân.
“Tuệ Mẫn cô nương, làm phiền cô nương phải đi đường xa rồi!”
Tuệ Mẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn Mặc Thịnh, ánh mắt dừng lại trên người Lương Bác Văn anh tuấn đứng bên cạnh. Nam nhân này, nàng muốn.
“Mặc lão gia, Bệ hạ gửi thư đồng ý rồi. Chỉ là ta có một điều kiện, nếu như ngài không thể thỏa mãn điều kiện này của ta, vậy thì...”
Mặc Thịnh hào phóng cười lớn, vui vẻ nhận lấy bức thư được đóng ấn rồng của Hoàng đế Nam Đại. Bây giờ hắn đã có đồng minh vững mạnh Nam Đại, hơn nữa còn có sự ủng hộ của quan lại trong triều, ngôi vị kia..chỉ là thời gian mà thôi.
“Tuệ Mẫn cô nương nói đi, cô nương muốn điều kiện gì ta nhất định sẽ đáp ứng cho cô nương”
“Ta muốn...hắn!”
Tuệ Mẫn nhếch môi chỉ vào Lương Bác Văn, ánh mắt không che giấu nổi tia si mê bên trong. Mặc Thịnh và đám bè phái của hắn hốt hoảng nhìn Tuệ Mẫn. Lương Thái sư là phu quân mà Bệ hạ đích thân cho Nghiễn Kiều Quận chúa, cả đời này chỉ có mình nàng là thê, vậy mà Tuệ Mẫn kia lại...?
“Tuệ Mẫn cô nương, chuyện này có lẽ ta...không đáp ứng được rồi. Lương thái sư hắn...đã lập thê rồi, hơn nữa...cả đời này cũng chỉ nhận định một mình nàng ấy là thê”
Tuệ Mẫn ghét bỏ nhìn Mặc Thịnh, ương bướng không chịu thỏa hiệp, một mực muốn gả cho Lương Bác Văn.
“Vậy thì còn không mau viết hưu thư đi? Nam nhân tam thê tứ thiếp, nàng ta có thể cấm được sao? Mặc Thịnh, ta là Nam Đại Trưởng công chúa!”
“Tuệ Mẫn công chúa, thê tử của ta cũng là Đại Trưởng công chúa! Chuyện này, thứ lỗi...ta không thể đồng ý với công chúa được!”
Lương Bác Văn luôn im lặng từ đầu lúc này liền không nóng không lạnh buông lời, phất tay áo rời đi. Một nữ nhân ngu ngốc, so với Nghiễn Kiều kia còn kém xa, vậy mà cũng muốn gả cho hắn?
“Ngươi!”
Tuệ Mẫn tức giận giậm chân nhìn theo bóng dáng Lương Bác Văn khuất sau đại môn. Hừ, nếu như ta đã không có được chàng, vậy thì kẻ khác cũng đừng hòng!
............
“Nương nương, bên Uyển tần truyền tin, nàng ta phát điên rồi! Hơn nữa...còn chính nàng ta giết chết đi hài tử của mình! Hoàng thượng đang vô cùng tức giận, muốn giết chết nàng ta!”
Tố Cẩm vội vàng chạy tẩm cung của Mặc Liên, vui vẻ báo tin cho chủ tử.